Chương 85: Hỗn độn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cửa đá hoàn toàn mở ra vạn giới cũng theo đó run rẩy chấn động không ngừng. Không gian theo chấn động bóc ra như sơn tường bị tróc ra. Hàn Tuyết Băng nhìn thế giới từng chút bị cắn nuốt, khẽ nhắm mắt một giọt nước mắt theo khoé mắt chảy xuống.

" Sư...sư phụ" giọng Phong Lăng run rẩy, nhìn Hàn Tuyết Băng chằm chằm, như thể sợ đây chỉ là một giấc mộng. Tỉnh rồi thì Hàn Tuyết Băng vẫn nằm ở nơi đó không hề có sinh khí. Hàn Tuyết Băng đưa mắt nhìn về phía Phong Lăng một lúc lâu mới thở dài.

Âu Dương Cẩn tiến lại gần bị nàng đánh bay ra xa, khí tức quanh thân bất ổn xôn xao. Bàn tay nhanh chóng kết ấn, một trận pháp khổng lồ kỳ lạ xuất hiện sau lưng nàng. Bao chùm cả cửa đá, phát ra ánh sáng đỏ chói mắt, cửa đá vang lên ong ong như muốn chống lại trận pháp thoát ra. Không gian chấn động ngày càng nhiều, thế giới xuất hiện khí tức hỗn độn và cắn nuốt xung đột quanh.

" Mệt rồi ngừng lại thôi" Hàn Tuyết Băng lên tiếng, ngả người rơi vào trong trận pháp nhanh chóng bị trận pháp cắn nuốt không còn lại gì.

" Không" hai người hét lớn bất chấp vết nứt không gian lao về phía cửa đá, vẫn chậm một bước. Cửa đá sụp đổ giống như là chốt mở vạn giới cũng theo đó sụp đổ. Khí tức hỗn độn lan tràn mọi sinh vật trên vạn giới đều nhanh chóng bị hỗn độn tàn phá hóa thành tro tàn. Thế giới chìm vào bóng tối, Phong Lăng cảm thấy cả cơ thể đau đớn. Cơ thể như bị hàng ngàn con dao nhỏ bé cùng lúc lăng trì cắt thịt, mở mắt nhìn thế giới chìm trong im ắng không có một tiếng động kể cả tiếng gió. Cất tiếng âm thanh cũng bị cắn nuốt, Phong Lăng hoảng hốt bước đi vào đêm đen đi kiếm sinh vật còn may mắn tồn tại tại.

Bước chân bước ra cũng khó khăn, mỗi lần bước ra một bước kinh mạch xương cốt trong cơ thể đều vỡ nát một lần. Lại lấy tốc độ nhanh chóng tự chữa trị, không ngừng vỡ nát rồi chữa trị một cách tuần hoàn không hề có kết thúc. Phong Lăng không để ý, mỗi lần như vậy tóc của y lại trắng một phần, ma đồng sau lưng lại sáng hơn một phần. Không gian lại lần nữa vỡ nát, bên dưới là cảnh y đứng trước mặt của thiếu nữ đã từng gặp, lại không nhớ đã từng gặp ở đâu?

" Huyết thật sự muốn làm như vậy sao?" Thiếu nữ cất tiếng nói đầy già nua hỏi y, Phong Lăng kiên định gật đầu. Thiếu nữ khẽ thở dài sờ đầu y, nhìn thế giới lần nữa trở về với hỗn độn mà than nhẹ.

" Đây là kiếp nạn của thế giới này, nếu con đã muốn cứu thế giới này vậy ta sẽ giúp con một tay" nghe thiếu nữ nói vậy Phong Lăng kích động nhìn thiếu nữ và lên tiếng.

" Thật sao?" Thiếu nữ nhìn sự vui vẻ của Phong Lăng lại nói tiếp, đánh nát sự vui vẻ của y.

" Thật sự, nhưng kết cục ra sao thì phải dựa vào chính họ làm nên" thiếu nữ nói xong, không cho Phong Lăng lên tiếng cầu xin phất tay đưa y và hai khôi lỗi biến mất khỏi hỗn độn trở lại quá khứ. Khi Phong Lăng định thần lại thì y đã đứng trong cung điện bằng thủy tinh ở Quỷ Thành. Nhìn nơi hoang tàn bên dưới Phong Lăng khẽ nhíu mày, y không biết bây giờ là khi nào nên chưa ra tay. Sai hai khôi lỗi tìm hiểu tình hình, này một chờ liền chờ ba năm, trong ba năm này Phong Lăng đề ra rất nhiều phương án và chuẩn bị. Khi nhận được tin tức từ hai khôi lỗi Phong Lăng nhanh chóng áp dụng kết hoạt và chuẩn bị ở khắp mọi nơi trên vạn giới. Khi định thần lại nghỉ ngơi thì đã qua hàng ngàn năm, cơ thể cũng suy yếu đến bất kham.

Mảnh vỡ ký ức không theo quy luật mà trình diễn, trình diễn kết thúc là hình ảnh nụ cười vui vẻ của Bách Lý Hạ khi họ lần đầu gặp nhau. Phong Lăng mở mắt nhìn bản thân đối diện, y có thể cảm giác được nỗi đau mà đời trước y đã trải qua. Đời này y nhất định không để cho việc đời trước diễn ra. Nhất định ngăn cản hỗn độn xảy ra, nhất định không để sư phụ tự hiến tế bản thân phá hủy thế giới. Phong Lăng nhìn bản thân đối diện dần hóa thành trong suốt, hóa thành tinh tinh điểm sáng nhỏ không khỏi kinh ngạc. Hai khôi lỗi đằng sau cũng mất đi sức sống đứng im bất động, ánh sáng trong mắt trở nên cảm đạm. Trong thoáng chốc hóa tro tàn theo gió đi, trong không khí một mùi hoa nhẹ thoảng qua mang đi một phần huyết tinh trong không khí.

Hàn Tuyết Băng bước đi trong biển lửa, hơi nóng làm không khí vặn vẹo, đất dưới chân không ngừng tan chảy rồi ngưng lại. Nàng đưa đôi mắt nhìn cung điện duy nhất còn tồn tại trong thế giới lửa này. Cung điện mang một màu đen tuyền, mang đến cảm giác âm trầm và trống rỗng. Cung điện được xây dựng đầy sa hoa, trận văn trên cột điện như những dòng dung nham nóng chảy di chuyển trên thân cột. Trong điện một màu tối tăm bao trùm, không có một tí ánh sáng nào có thể xuyên qua chiếu sáng. Trong không gian chỉ có tiếng bước chân chậm rãi đều đều của Hàn Tuyết Băng, nơi sâu trong cung điện bày chiếc trường kỷ trên đó nằm một mỹ nhân liễm diễm như lửa khép hờ đôi mắt nhìn thiếu nữ đầy máu me nằm cách nàng không xa.

Rèm sa bay nhẹ, tiếng hít thở nhỏ đến khó có thể phát hiện, khoé môi kéo ra độ cung đầy phong tình. Ngón tay như có như không gõ vào tay giường, khi nghe tiếng bước chân đến gần mới nhấc mí mắt nhìn Hàn Tuyết Băng. Ngón tay làm dáng lan hoa đặt bên môi khẽ cười, mi mắt cong cong, biểu tình đầy phong tình vạn chủng cất tiếng nói nhu nhu làm cho bất kỳ ai nghe thấy đều cảm thấy xương cốt đều phải hòa tan.

" Tiểu Thiên Vũ, sao muội càng lớn càng lùi lại vậy? Đến cả huyết mạch mà cũng bị người đào ra" tiếng cười khẽ lan ra trong không gian, Hàn Tuyết Băng chỉ lạnh nhạt nhìn quét người dưới đất không nói một lời. Như nhận ra được nàng hứng thú với kẻ nằm dưới đất nên ngoắc tay điều khiển kẻ đó bay lên không trung ngăn giữa tầm mắt hai người.

" Di,... nha đầu này với ta thật có duyên, tiểu Thiên Vũ muội nói xem ta có nên nhận nha đầu này làm đệ tử không?" Hàn Tuyết Băng nhìn người đối diện, giọng nói lạnh như băng xương tràn ra.

" Thất tỷ, tỷ muốn đối địch với muội sao?" Ma Thiên Diễm nghe vậy không khỏi cười vang, như thể nghe được chuyện gì vui.

" Tiểu Thiên Vũ muội nói gì lạ vậy? Khi nào chúng ta không ngồi cùng bàn ăn? Lúc nào cũng đối diện với nhau sao?" Ma Thiên Diễm ngưng cười cất tiếng nói nhu nhu ẩn ẩn sự vui vẻ không giấu được. Hàn Tuyết Băng nhìn người đối diện một hồi lâu xoay người cất bước rời khỏi.

" Muội mong tỷ lựa chọn đứng về phía ả thì sau này sẽ không hối hận" tiếng nói cùng với tiếng bước chân vang lên như một bàn tay hung hăng tát lên mặt Ma Thiên Diễm. Nàng híp mắt đầy nguy hiểm nhìn bóng dáng Hàn Tuyết Băng mà lên tiếng.

" Nơi của tỷ không phải muốn đến thì đến, muốn đi thì đi dễ như vậy đâu!" Tiếng nói vừa dứt lửa dưới chân bùng lên lao thẳng về phía Hàn Tuyết Băng. Bước chân Hàn Tuyết Băng không ngừng mỗi bước nàng bước ra một đóa huyết liên nở rộ cắn nuốt hỏa diễm lao đến kia. Ma Thiên Diễm nhìn thấy biểu tình trên mặt vặn vẹo đầy dữ tợn. Bàn tay bóp nát tay vịn thành tro, chưa để Ma Thiên Diễm tiếp tục ra tay Hàn Tuyết Băng lại cất tiếng nói.

" Đại ca xuất quan rồi" Ma Thiên Diễm nghe vậy thân mình xụi lơ trên trường kỷ, thân thể run lên vì sợ hãi. Đại ca vậy mà xuất quan rồi, nếu huynh ấy biết ta đối nghịch với tiểu Thiên Vũ vậy thì không chỉ đơn giản là bị phế tu vi, hủy kinh mạch như lần trước nữa. Tất cả mọi người thật bất công, vì sao ai cũng muốn che trở cho ...che trở cho ai? Cho ai? Ma Thiên Diễm dường như điên rồi mà điều khiển hỏa diễm cắn nuốt mọi thứ xung quanh. Không gian như đang kêu gào đau đớn, theo từng đợt hỏa diễm bùng lên.

Hàn Tuyết Băng bước qua biển lửa, thân hình bị biển lửa nuốt trọn. Vạn giới run rẩy khi cổng minh giới hoàn chỉnh xuất hiện, cánh cửa đá gần mở ra thanh âm vang dội xuyên qua không gian truyền đến mọi ngõ ngách. Ma Thiên Long khuôn mặt khẽ biến, y cũng không thể ngồi yên mà nhìn lần thanh giới này. Nếu thật sự không ra tay ngăn cản, đến cả nơi này của y cũng bị diệt, vạn giới có thể dần trở về hỗn độn. Thân hình nhanh chóng lướt qua không gian tiến đến cổng minh giới, đứng trước cổng minh giới y cảm thấy như bị một ngọn núi lớn đè ép đến không thở nổi. Áp lực khiến y không thể đứng vững, từ khe hở khí tức lạnh lẽo đặc trưng của Minh giới tràn ra làm người lạnh lẽo từ trong cốt tủy.

" Không hổ là cổng liên kết các vị diện của vạn giới, cho dù bản thân đang chấp chưởng vạn giới cũng không thể dễ dàng đối kháng" Ma Thiên Long âm trầm nói, với y bây giờ để đóng được cổng minh giới cần phải trả giá rất lớn. Y có nên ra tay hay không? Không đợi Ma Thiên Long ra quýêt định, cách cổng minh giới chưa đầy hai bước chân xuất hiện thân ảnh mặc huyết y. Bàn tay giơ lên đụng nhẹ vào cánh cổng, từ cổng minh giới phát ra âm thanh kẽo kẹt chói tai như một con thú kêu gào trong cơn giận dữ. Sương mù dâng lên, bên trong ẩn hiện các vì sao sắp xếp di chuyển có quy luật bao chùm cổng minh giới. Ma Thiên Long nhìn thấy thân ảnh đó đồng tử chợt thu nhỏ lại thể hiện sự kinh hoàng và không tin của y. Như nhận thấy có đạo ánh mắt nhìn mình đầy phức tạp, bóng người quay lại nhìn về phía nơi ánh mắt phát ra.

" Ngươi....ngươi..." Ma Thiên Long chỉ có thể nói một chữ ngươi, Hàn Tuyết Băng lạnh nhạt nhìn y. Huyết y theo gió tung bay, khí tràng mạnh mẽ đến làm Ma Thiên Long muốn ngộp thở. Qua một lúc lâu sau, Hàn Tuyết Băng như thể lấy lại tinh thần mà cất tiếng nói.

" Ngươi biết hỗn độn là gì sao?" Sau khi tiếng nói của Hàn Tuyết Băng vừa dứt, cả không gian chìm vào trong im lặng vô tận. Không có người trả lời, phải nói đúng hơn là không có ai biết câu trả lời cho câu hỏi này.

------Vong Hoa------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC