Chương 19. Thế giới mở

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
không, sao cô ấy lại như vậy nữa rồi?

"Anh có sợ chết không?" lấy tay gạt nước mắt đi, công chúa Rho hỏi. Cô mong câu trả lời Delta là có đi, cô không muốn Delta hi sinh mạng sống vì mình cho dù bất kỳ hoàn cảnh nào.

Trong mơ thì dù chỉ mới là bạn bè với nhau và có lẽ cô giống em gái anh ấy một chút mà anh ấy đã chết để bảo vệ cô, vậy còn bây giờ thì sao? Cô biết cận vệ Delta lúc này cảm mến cô, đối với người mà Delta cảm mến thì anh ta còn dám hi sinh đến mức nào nữa chứ? Chỉ sợ là có mấy cái mạng cũng không đủ.

"Tôi..." ngập ngừng một chút cứ như đang cân nhắc xem có nên nói ra những lời này không, rồi anh hắng giọng như quyết định sẽ bày tỏ suy nghĩ mình một cách rõ ràng "Tôi không nghĩ cái chết đáng sợ như vậy!"

Đón nhận ánh mắt phức tạp mà công chúa Rho dành cho mình bây giờ, anh nói tiếp "Tôi đã luôn tin rằng thứ gọi là 'thế giới' bao gồm 12 quốc gia và 9 vùng lãnh thổ mà chúng ta đang sống đây chỉ như đang nằm trên 1 hòn đảo nhỏ giữa thế giới thật sự, vượt qua được đại dương này chúng ta sẽ chạm chân được trên những vùng đất xa lạ đó."

"Anh vẫn còn muốn vượt qua cái đại dương đó?" đôi mắt xanh lam của công chúa Rho đang tối lại, cô biết việc 'Bản đồ thế giới' chỉ là bản đồ của 1 hòn đảo chứ. Vì vậy nên cô mới dễ dàng tin rằng một đất nước mang tên Do Thái chắc chắn có tồn tại ở ngoài kia.

Chính giới hoàng tộc là những người duy nhất biết sự thật này. Nguyên nhân đằng sau việc che giấu bí mật này chính là để con người từ bỏ việc vượt cái biển lớn đầy nguy hiểm đó.

Cận vệ Delta lắc đầu rồi nhìn xa xăm, "Tôi không hẳn là muốn, sự tò mò về việc khám phá thế giới bên ngoài không đủ để tôi đánh đổi mạng sống."

Cô không hiểu anh ta đang nói cái gì.

Thấy phản ứng ngô nghê của công chúa Rho, cận vệ Delta bất giác thở dài.

"Anh đang nói chuyện lạc đề, cực kì lạc đề, những gì mà anh nói đều như đang chứng minh cho việc anh sợ chết nhiều đến mức như thế nào." Công chúa Rho nói.

"Công chúa Rho, có thế giới nào mà lớn hơn cả thế giới bên ngoài nữa không? Có thế giới nào rộng lớn hơn, tuyệt vời hơn mà không cần đánh đổi rủi ro nào nhưng chúng ta vẫn có thể khám phá và trải nghiệm được không?" cận vệ Delta hỏi.

Công chúa Rho nhìn anh ta trân trối.

"Không có. Cho dù có tồn tại thế giới lớn hơn cả thế giới bên ngoài đi nữa, thậm chí có cái thế giới lớn hơn cả cái thế giới lớn hơn cả thế giới bên ngoài đi nữa thì chắc chắn muốn đến được nơi đó phải trả giá rất nhiều, rủi ro sẽ vô cùng lớn. Nó sẽ không còn ngừng ở việc liều mạng vượt biển mà thôi, có khi còn hơn thế nữa!" cô không dám tưởng tượng.

"Đó là lí do vì sao tôi không thấy cái chết đáng sợ như vậy nữa!" cận vệ Delta khẳng định.

Công chúa Rho nín lặng. Càng lúc càng không hiểu nỗi.

"Tại vì bây giờ tôi đã tin rằng chết không phải là kết thúc. Nhờ việc tin nhận Chúa Giê-xu, tôi đã được bày tỏ rằng chết không phải là kết thúc. Sau khi chết thể xác này, tôi được Chúa đảm bảo cho mình về việc chắc chắn mình sẽ được lên thiên đường. Thiên đường đó chính là thế giới vô cùng tươi đẹp, vô cùng rộng lớn và vô cùng tuyệt vời, ngay cả trí tưởng tượng của bộ óc vĩ đại nhất cũng không tưởng tượng ra nỗi. Nó còn đẹp hơn gấp tỷ lần cái thế giới bên kia biển mà chúng ta biết nữa." Nói đến đây thì cận vệ Delta quay sang nhìn công chúa Rho.

"Cô cũng biết là sự đảm bảo cho mỗi người để được lên thiên đường sau khi chết là nhờ việc tin nhận Chúa Giê-xu chứ đâu có kèm theo điều kiện hay rủi ro gì nữa đâu đúng không? Đó đơn giản chính là 1 món quà thôi!" cận vệ Delta ôn tồn cảm thán.

Công chúa Rho bối rối, "Tôi chưa bao giờ nghĩ xa như vậy..." nhưng rồi cô cũng phấn chấn nói "Anh nói đúng Delta, khi nghĩ như anh nói thì việc chúng ta chết đi không đáng sợ như vậy! Chỉ đơn giản là chuyển sang một trạng thái khác để khám phá một thế giới rộng lớn hơn cùng với Chúa thôi!"

"Và với nhau nữa chứ!" cận vệ Delta đưa ngón tay trỏ chỉ về mình rồi lập tức chỉ sang cô.

"Đúng vậy!" thật vui vẻ khi nói chuyện với Delta.

Khoan đã, chú Lamda nói là những lúc phụ nữ vui vẻ như vậy chính là cơ hội để người đàn ông bày tỏ tình cảm.

"Tôi..." cận vệ Delta chợt trở nên nghiêm túc.

Xoẹt

Lời còn chưa nói hết câu thì cận vệ Delta đã vô tình thấy một cái bóng khác cũng quen thuộc không kém lướt qua xa xa phía sau lưng công chúa Rho.

"Eta?" anh buộc miệng nói.

Công chúa Rho nghe nhắc đến cái tên này liền nhìn theo ánh mắt của cận vệ Delta mà bắt được chính xác dáng người Eta đang chầm chậm đi qua giữa dòng người.

Nhưng Eta lúc này đang...

Công chúa Rho vận Từ Tính tức thì thấy bao bọc xung quanh Eta là làn sóng Từ Tính Xúc cường hóa để giúp cô ấy có khả năng chạy nhanh hơn.

"Tại sao Eta lại đi chầm chậm như vậy trong khi đang vận Từ Tính cường hóa?" công chúa Rho hỏi cận vệ Delta.

Cận vệ Delta xoa xoa thái dương, nhíu mày trả lời "Sóng từ tính của cô ấy đang rất loạn... có lẽ tâm trạng đang có chuyện gì..."

Công chúa Rho thoáng thấy một vài giọt lệ vương nơi mắt Eta.

"Eta không khóc! Cô ấy không thể khóc được." Công chúa Rho chưa bao giờ thấy Eta rơi nước mắt dù chỉ một lần.

Trong giấc mơ kia, dù cho Eta bị đe dọa, dù cho cô và Eta vì làm theo một kế hoạch nào đó mà rơi vào cạm bẫy suýt chết, dù cho chứng kiến những đứa trẻ hay người vô tội bị bách hại đến đường cùng mà không thể giúp họ; người khóc luôn là cô; còn Eta không bao giờ rơi lệ. Ngay cả cái tạm gọi là dòng thời gian này, chưa bao giờ cô thấy Eta thật sự khóc.

Nhưng tại sao?

Công chúa Rho vô cùng lo lắng.

"Hừm" cận vệ Delta nhìn theo rồi quay mặt nói chuyện với công chúa Rho "Tôi nghĩ mọi chuyện cũng...", vừa nhìn thấy ánh mắt của công chúa Rho, anh ngay lập tức nuốt lại chữ 'ổn thôi' mà anh định nói ra.

Tròn mắt ngạc nhiên trước biểu cảm của công chúa Rho, anh rối trí trong những dòng suy nghĩ. Sao công chúa Rho lại có gương mặt lo lắng đến mức này? Ngay cả anh là thầy của Eta cũng không lo đến mức như vậy.

"Eta không phải là không có cảm xúc. Đúng là cô ấy không rơi lệ dù cho có gãy tay hay gãy chân trong lúc luyện tập vân vân nhưng không có nghĩa là cô ấy không khóc. Ít nhất tôi đã nhìn thấy cô ấy khóc 1 lần trước đây." Cận vệ Delta kể trong khi nhìn thấy đồng tử xanh lam trong mắt công chúa Rho dường như run rẩy.

Rồi anh nói tiếp "Là khi Eta nói công chúa Rho không phải là người tốt, đồng thời cũng như đang kết án chính bản thân mình không phải là người tốt."

"Delta, tôi..." công chúa Rho chần chừ.

"Ời, trông lo như vậy thì đến nói chuyện với Eta đi. Con gái với con gái với nhau nhất định sẽ rất hợp, biết đâu lại có thể trở thành bạn thân." Cận vệ Delta nói.

Công chúa Rho chạy lên đuổi theo Eta, vừa tiến được vài bước cô đột nhiên nghĩ ra chuyện gì rồi quay lại.

Trước vẻ mặt ngạc nhiên của cận vệ Delta, công chúa Rho bất ngờ làm một kí hiệu bằng tay thành hình trái tim nhỏ xíu – trò này cô học từ vợ của Đại hộ vệ Pi.

Cận vệ Delta không kiềm được mà bật cười thành tiếng. Ban nãy thật có một chút buồn vì thấy như anh bị rớt hạng trong lòng người mình thích vậy. Nhưng giờ lại vì 1 cử chỉ kia mà bao nhiêu nỗi buồn bay biến hết.

--

Ngay sau đó, công chúa Rho cũng quay lưng lại mà chạy theo hướng Eta vừa đi qua. Cô cười mỉm một cách vui vẻ, hóa ra ngay cả mình cũng có thể trở thành một người hài hước có thể đem niềm vui vô tri đến người khác như vậy. Quả thật, Chúa đã thay đổi cô rất nhiều.

Còn đối với Eta, quả nhiên công chúa Rho rốt cuộc vẫn vô cùng thích 'người bạn' này.

Eta trong dòng thời gian này lại càng làm cô cảm thấy thích nhiều hơn nữa, cảm thấy muốn thân thiết hơn nữa.

Con người thật kì lạ! Cái gì có dễ quá lại không quý trọng bằng cái gì phải trải qua khó khăn mới có.

Eta lúc này đây, dù vì lí do gì đó mà có tin vào lời đồn thì Eta vẫn dám tiếp cận và quan tâm đến '1 con quái vật' là cô trong đêm đấu kiếm.

Eta lại còn che đậy việc cô biến mất đêm hôm đó giúp công chúa Rho, nhờ đọc lại báo cáo mà Rho mới biết điều này.

Thậm chí Eta đã biết cận vệ Delta là người phía công chúa Rho mà Eta vẫn tiếp tục làm bạn với Delta và kể cho Delta về Chúa Giê-xu và Kinh Thánh.

Nếu như so sánh giữa tình cảm của người vì tin công chúa Rho là người tốt mà quan tâm đến cô và tình cảm của người dù tin công chúa Rho là người xấu vẫn chọn quan tâm đến cô thì tình cảm bên nào sâu đậm hơn?

Công chúa Rho chỉ biết dù cho có giận Eta vì tin vào lời đồn phi lí nhưng cô vẫn mến Eta qua những cử chỉ quan tâm mà Eta đã bày tỏ.

"Này!" công chúa Rho bắt lấy cổ tay trái của Eta. Vừa chạy vừa nghĩ vô số chuyện trong đầu, không biết từ lúc nào cô đã đuổi kịp Eta rồi.

Eta giật mình quay mặt lại nhìn người vừa kéo tay mình, đôi mắt đen tuyền ầng ậc nước mắt.

Chưa kịp nói gì Eta đã nghe công chúa Rho nói "Cùng nhau leo đến đỉnh núi đi!"

Rồi công chúa Rho không đợi sự đồng ý của Eta mà kéo cô ấy đi luôn.

Eta không muốn lên đỉnh núi vì sẽ có thể chạm mặt công tước Sigma, nhưng tại sao khi nhìn ánh mắt xanh lam tràn ngập tinh thần tươi mới của công chúa Rho thì cô lại không thể từ chối được?

Ánh mắt đó cũng chỉ là giả? Cũng chỉ là diễn kịch sao? Nếu thật sự ánh mắt chân thật ấy mà còn là giả dối thì trên đời này còn gì để đáng tin nữa?

Tại sao mình lại có thể nghi ngờ công chúa Rho như vậy?

--

Eta và công chúa Rho rốt cuộc không có leo tới đỉnh núi nhưng lại tới một mép núi vắng vẻ.

Chân cả 2 đã tiến đến mép núi, bước thêm vài bước nữa là là khoảng không sâu hoắm với tầng tầng lớp lớp mây mù.

"Nhảy xuống thôi!"

Eta hoảng hốt khi nghe câu nói của công chúa Rho "Hả?", Eta há hốc mồm nhưng không còn kịp nữa.

Cả 2 đã theo đà công chúa Rho mà lao xuống khỏi mép núi.

--

"Đây là một hốc đá dưới mép núi sao?" Eta trố mắt ngạc nhiên.

Hóa ra bên dưới mép núi này có một hốc đá lõm vào được cổ thụ bao bọc. Trông giống như một hang động thần tiên vậy!

Công chúa Rho ngồi xuống rồi đập nhẹ tay vào chỗ bên cạnh mình.

"Ngồi đi! Tôi là người có kinh nghiệm, vốn dĩ đã dự cái lễ hội này rất nhiều lần rồi. Đây là nơi bí mật mà chỉ có tôi và cha biết... Bây giờ có thêm cả cô nữa!"

Khi cả 2 đã ngồi an vị rồi thì đồng loạt nhìn ra ngoài, chỗ này ngắm cảnh rốt cuộc lại trong có vẻ còn thoáng đãng hơn trên đỉnh núi với công tước Sigma trước đó. Tuy nhiên bầu không khí giữa 2 người lại trở nên im lặng đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng thở đều đều.

"Hôm nay cô không mang kiếm nhỉ?" công chúa Rho phá vỡ sự im lặng.

Eta chợt rối trí mà nhớ lại đêm đấu kiếm trước đây. Cô im lặng không đáp.

"Tôi có 1 kế hoạch nhất định phải làm... dù có phải trả giá đến mức nào đi nữa. Đó là những gì tôi đã từng nghĩ" rồi công chúa Rho nói tiếp "Nhưng bây giờ tôi lại thấy chuyện đó không quan trọng đến vậy. Tôi không còn sợ một cái tương lai mình bị hiểu làm rồi đẩy lên máy chém nữa..."

Trước ánh mắt ngạc nhiên của Eta, công chúa Rho lần lượt kể hết mọi thứ mà cô đã biết cho Eta ở dòng thời gian xa xăm kia.

Công chúa Rho có cảm giác mình đang nhận được sự thúc giục từ Chúa để kể tất cả sự thật về cô cho Eta ngay lúc này. Chính vì vậy, cô quyết định làm theo ý Chúa.

Eta bàng hoàng quá thể, không biết tại sao cô lại tin vào câu chuyện của công chúa Rho kể. Nếu như vậy thì suốt thời gian qua cô đã làm gì vậy chứ? Tiếp tay cho công tước Gamma và Iota để hãm hại một cô bé 18 tuổi đầu này sao?

Eta không thể kiềm được cảm giác hối hận bên trong mình "Tôi xin lỗi!"

Công chúa Rho chớp chớp mắt ngạc nhiên "Cô tin sao?"

Eta gật đầu "Tôi tin công chúa là đang trọng sinh, vì tôi cũng đã xuyên không nên tôi có thể kiểm chứng được những gì công chúa Rho kể!"

"Trọng sinh? Xuyên không? Đó là cái gì vậy?" công chúa Rho hỏi, những thuật ngữ lạ lẫm gì thế này?

"Trọng sinh là kiểu cô đã thực sự sống và trải qua dòng thời gian đau khổ đó, đã thực sự bị giết chết nhưng sau khi chết thì cô quay lại để sống lại vào thời điểm quá khứ năm 12 tuổi để một lần nữa thay đổi cái chết trong tương lai của mình!" Eta giải thích.

Công chúa Rho hơi sững người, "Tôi không phải là trọng sinh đâu!"

Eta ngạc nhiên "Sao cô nghĩ như vậy?"

Công chúa Rho nói tiếp "Ban đầu tôi cũng rất phân vân chuyện tôi nhìn thấy kia rốt cuộc chỉ là một giấc mơ hay là tôi đã thực sự trải qua những sự kiện đó ở dòng thời gian khác rồi được sống lại một lần nữa, nhưng bây giờ tôi chắc chắn đó chỉ là một giấc mơ phản ánh một tương lai vô cùng tồi tệ mà thôi. Những mối quan hệ và tình cảm mà tôi có bây giờ mới là thật, còn những gì có được trong mơ đó thì vô cùng mơ hồ và mờ nhạt."

"Cô chắc chắn? Làm sao có thể như vậy được?" Eta hoang mang.

Mặt công chúa Rho bỗng trở nên phiêm phiếm hồng, cô ấy như bối rối mà tránh ánh mắt của Eta. Nói chuyện này ra thì xấu hổ quá, công chúa Rho thầm nghĩ. Nhưng mà...

"Lúc hôn Delta tôi đã nhận ra điều đó." Công chúa Rho lấy một tay che mặt.

Eta trố mắt kinh ngạc, chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?

Làng nước ơi, đây là canon sao? Công chúa Rho và cận vệ Delta là OTP? Ôi, OTP này real quá!!?

"Nói tóm lại sau đó tôi đã thử giả sử nếu phải quên tất cả những thứ đã diễn ra trong mơ ấy – đặc biệt là những lúc dành thời gian với Delta thì tôi cảm thấy như thế nào. Có đau khổ hay nuối tiếc gì không?" rồi công chúa Rho đã khẳng khái trả lời "Không ngờ là tôi không cảm thấy gì cả" rồi cô cười trừ "Nên tôi đã kết luận rằng tình cảm mà tôi dành cho Delta lúc này mới chính là thật, không hề phụ thuộc vào những gì mình thấy trong mơ nên tôi chắc chắn đó chính là mơ."

Rồi cô ấy nói tiếp "Lý do tại sao tôi lại mơ thấy cơn ác mộng đó thì tôi tin rằng chính Chúa không muốn tôi trải qua bi kịch như vậy nên mới bày tỏ cho tôi thấy để mà tránh đi. Chúa là đang đứng về phía tôi!"

Eta vô thức nhìn trân trối vào ánh mắt lấp lánh của công chúa Rho. Cô không ngờ chỉ qua ánh mắt mà 1 con người có thể bày tỏ vô vàn niềm vui và hạnh phúc như vậy.

Một chút cảm giác ngưỡng mộ như đang đâm chồi trong lòng Eta "Công chúa Rho tuyệt thật!" rồi Eta cúi nhìn xuống dưới mặt đất "Còn tôi thì chẳng phân biệt nỗi thật giả... Ngay cả bản thân mình là ai cũng không biết."

"Là sao?" công chúa Rho hỏi.

Người ta đã mở lòng chia sẻ thì Eta cũng không còn ngại ngùng nữa.

"Ban nãy tôi có nhắc đến việc tôi đã xuyên không. Thực ra tôi không phải là Eta Matilda thật, linh hồn tôi chỉ là đang mượn tạm thân xác của Eta Matilda thôi. Vài tháng trước lúc Eta Matilda té xuống hồ thì cô ấy đã chết rồi. Tôi tên thật là Hạnh – một người ở thế giới tương lai đang sống trong thân thể của Eta Matilda. Tôi là kẻ giả mạo!" Eta nói ra điều cô luôn lấn cấn trong lòng.

"Tôi mạo danh giả làm con gái của cha mẹ Eta Matilda..." rồi Eta phì cười nói tiếp "Tôi cũng không phải người tốt lành gì. Con gái của họ đã chết, linh hồn tôi thế vào để họ không u buồn vì cái chết của con gái nữa. Chúng tôi là cùng hưởng lợi, nên tôi không hẳn áy náy!"

"Thế nhưng..." rồi mắt Eta rơm rớm lệ "Sigma vốn lại bạn của tôi cơ mà? Lẽ ra tôi nghĩ anh ấy chỉ mới quen biết tôi gần đây thôi, và anh ấy cũng thích con người gần đây của tôi."

"Nhưng..." Eta thút thít nói tiếp "Sigma quen Eta từ trước rồi, cũng thích Eta từ trước. Thảo nào người lạnh lùng như anh ta mà mấy tháng trước tôi lại dễ dàng tiếp cận như vậy. Eta cũ và Sigma thậm chí còn hứa hẹn khi lớn lên sẽ kết hôn với nhau luôn. Thứ đồ giả như tôi làm gì có chỗ mà chen chân vào mối quan hệ của 2 người đó!"

Eta bỗng nhiên khóc to hơn "Tôi làm sao mà thắng được cô ta cơ chứ?"

Công chúa Rho chưa bao giờ nhìn thấy một Eta yếu đuối như vậy.

Xem ra Eta cảm mến công tước Sigma rất nhiều. Đây đâu có còn là tình bạn bè nữa đâu!

"Eta, nếu một thanh kiếm vô cùng quan trọng của cô bị hỏng thì cô sẽ làm gì?" Công chúa Rho đợi Eta nguôi ngoai rồi thì nhẹ nhàng hỏi.

"Tôi sẽ đem nó đi sửa." Eta thút thít trả lời câu hỏi ngẫu hứng này.

"Vậy cô sẽ đem nó đi đâu để sửa? Nơi nào là nơi uy tín nhất? Nơi nào là nơi đáng tin tưởng nhất?" công chúa Rho hỏi tiếp để Eta có thể trả lời rõ hơn.

Một hồi ngẫm nghĩ thì Eta trả lời "An toàn và chắc chắn nhất là phải đem đến nơi tôi đã mua thanh kiếm đó... an toàn hơn nữa thì có lẽ sẽ phải tìm đến đúng nơi người làm ra thanh kiếm đó đang ở rồi nhờ vả."

"Đúng rồi!" rồi công chúa Rho nhìn Eta nói một cách từ tốn "Eta cũng như thanh kiếm đang bị hỏng đó vậy! Cô đang bối rối về chính bản thân mình là ai. Nếu như thanh kiếm hỏng cần tìm người làm ra nó để sửa có nghĩa là Eta muốn có câu trả lời chính xác bản thân mình là ai cho mình lúc này thì Eta phải hỏi người đã làm ra cô."

Eta trở nên lúng túng, cô chưa bao giờ nghĩ điều này lần nào.

"Cha mẹ tôi?" nhưng nếu như vậy, Eta đang đi vào ngõ cụt. Cha mẹ của Eta Matilda? Họ biết sao? Họ còn chưa bao giờ nhận ra cô đang giả mạo con gái họ lần nào nữa mà.

"Ban đầu, Đức Chúa Trời sáng tạo trời và đất." công chúa Rho cũng có thể lõm bõm nhớ vài câu Kinh Thánh khi cận vệ Delta đọc cho mình.

Eta ngạc nhiên nhìn công chúa Rho.

Công chúa Rho tiếp tục nói "Đức Chúa Trời phán: "Chúng Ta hãy tạo nên loài người theo hình ảnh Chúng Ta và giống như Chúng Ta, để quản trị loài cá biển, loài chim trời, loài gia súc, và khắp cả đất, cùng mọi loài bò sát trên mặt đất.""

Eta nhận ra công chúa Rho đang trích dẫn Sáng thế ký đoạn 1 câu 26.

"Nếu là như vậy thì Eta... hãy thử hỏi cội nguồn ban đầu mà xem, hãy hỏi chính Đức Chúa Trời bây giờ xem bản thân cô chính là ai? Tại sao những chuyện này lại xảy ra với bản thân cô? Eta có tin rằng Chúa có 1 ý muốn tốt đẹp nào đó trên cuộc đời mình không?" công chúa Rho khích lệ.

"Cô nói là thử?" Eta hỏi lại.

Công chúa Rho vấp phải một chút ngắc ngứ, sự thật là có lúc sẽ phải cầu hỏi Chúa bằng niềm tin cơ chứ không phải thử một cách nửa vời như vậy. Dù sao thì vẫn luôn phải nhớ rằng Chúa là Vua của vũ trụ.

Công chúa Rho hít sâu một hơi rồi nói "Hãy hỏi bằng đức tin nữa Eta. Tin rằng Chúa sẽ trả lời cô!"

Bởi sự dìu dắt của công chúa Rho, Eta một lần nữa nhớ lại những điểm cốt yếu trong Kinh Thánh bày tỏ về Chúa Giê-xu, về việc mỗi người cần phải nhận ra bản thân là có tội và bất toàn rồi cầu xin Chúa thương xót rồi Eta cầu nguyện tin nhận dòng huyết Chúa Giê-xu có thể làm sạch tội lỗi của cô, để cô được trở lại mối liên hệ với Chúa. Từ đó, cô có thể hỏi Chúa nhiều điều về chính bản thân mình.

Lúc Eta đang cầu nguyện, cô đột nhiên cảm thấy bản thân mình được nhắc nhở nhớ lại rất kĩ lưỡng những chuyện xảy ra trong ngày đầu tiên đến đây vào mấy tháng trước sau vụ té hồ.

Chợt cảm thấy tại sao lúc đó mình có cả 2 kí ức ở 2 thế giới cùng lúc mà lại mặc định nghĩ linh hồn mình là Hạnh ở Việt Nam rồi xuyên vào thân xác của Eta mà không phải mình là Eta ở Avadonia lại bất ngờ bằng cách nào đó có được kí ức của Hạnh ở Việt Nam?

Lắp ghép với việc năng lực Từ tính Lớp Cảm của mình là "truyền và nhận suy nghĩ", Delta lại từng dạy mức độ nâng cấp năng lực này có thể truyền và nhận cả hình ảnh và âm thanh.

Bối rối là vậy!

Nếu đã là như vậy thì đối với Eta bây giờ, những kí ức hay cảm xúc của Hạnh trong cô so sánh với những kí ức hay cảm xúc của Eta trước hôm té xuống hồ nước thì kí ức và cảm xúc nào chân thật hơn?

Eta lúc này rơi nước mắt khi nhớ đến hơi ấm cánh tay run rẩy của đứa nhỏ mang tên Sigma, hơi ấm của cha mẹ ở Avadonia, nụ cười của cha mẹ khi thấy cô bình phục sức khỏe rồi có thể quay lại thủ đô, thậm chí giờ nhớ lại những cơn tức cười khi nhác thấy 1 đại mĩ nhân rình mò mình khi mình đến thăm cô nhi viện.

Eta không hổ thẹn mà gật đầu trước sự thật.

Chúa đã cho cô câu trả lời.

Eta trước giờ vẫn luôn vậy! Chính là Eta Matilda ở Avadonia. Cô gái tên Hạnh kia có lẽ đã bị sang chấn 1 chút sau khi truyền ký ức ngược dòng thời gian cho Eta. Làm cách nào để được như thế thì Eta nghĩ đó cũng là phép màu của Đức Chúa Trời để Eta có cơ hội bình an sống sót qua vụ đầu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net