Chương 19. Thế giới mở

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

--

Lễ hội "Đêm trắng Avadonia" được tổ chức vào ngày cuối cùng mỗi cuối năm tại đỉnh núi Athanie thuộc vùng Athan của đất nước Avadonia để chào đón năm mới.

Nơi đây chính là đỉnh núi cao nhất thế giới với độ cao xấp xỉ 3,000 m.

Lễ hội này thu hút những người yêu thích khám phá tham gia vì nó được tổ chức trên đỉnh núi. Đứng từ đỉnh núi này có thể nhìn thấy được quang cảnh hùng vĩ bao quát toàn bộ các vùng đất, khu phố, cánh rừng, thung lũng và sông ngòi.

Đất nước Avadonia đầu tư vô cùng hoành tráng với những màn biểu diễn tự do cũng như chuyên nghiệp, những gian hàng bán đồ lưu niệm linh tinh, những món ăn đến từ nhiều quốc gia khác nhau trên thế giới,... được rải khắp từ lưng núi lên thẳng đến đỉnh núi.

Lễ hội này sẽ kéo dài xuyên đêm như cái tên của nó. Tất cả mọi người sẽ cùng nhau leo núi, vui đùa và thức trắng đêm nay.

Công tước Sigma và Eta cùng hẹn nhau bắt đầu chuẩn bị và leo núi sáng nay. Họ đã đến đỉnh núi ngay lúc nửa đêm.

Vì họ đều là những người có Từ Tính nên chỉ cần dành 10h để leo lên đến đỉnh.

Đối với những người thường thì đương nhiên sẽ cần khoảng thời gian dài hơn, những người đó sẽ có tính toán hợp lý để leo đến đỉnh núi trước nửa đêm.

Eta hít một hơi dài, tận hưởng không khí lạnh ở nơi cao này. Tầm mắt phóng xa mà ngắm nhìn toàn bộ quang cảnh xinh đẹp từ đỉnh núi.

Bên dưới là biển mây mờ ảo.

Xung quanh lả tả vài bông tuyết rơi.

Và muôn vàn sao trời lấp lánh trên không.

Những lúc như thế này, cảm thấy bản thân thật nhỏ bé giữa thế giới rộng lớn.

Eta và công tước Sigma vừa cùng nhau thưởng thức những loại bánh ngon mang theo, vừa vô cùng tự nhiên mà ngắm cảnh rồi nói chuyện phiếm.

Eta vẫn không quên trong giỏ của mình đang chứa quyển tiểu thuyết "Vũ khúc của những cánh hoa" mà cô muốn đưa cho công tước Sigma hôm nay.

"Eta có thích đi du lịch vòng quanh thế giới không?" vừa khi Eta đang định mở miệng kể chuyện về cuốn tiểu thuyết kia thì công tước Sigma đột ngột hỏi một câu cắt ngang.

Quả nhiên anh ta đang có một chút mơ mộng gì đó khi thấy cảnh tượng trước mặt.

"Đương nhiên là có." Eta gật đầu.

"Tôi thì đã cố gắng học thuộc bản đồ thế giới" rồi công tước Sigma cười cười nhìn tôi "Em chắc chỉ cần liếc qua thôi là cũng ghi nhớ hết được rồi nhỉ?"

Eta lại gật đầu rồi nói "Có 12 quốc gia và 9 vùng lãnh thổ." Rồi cô thầm tính "Nếu muốn cưỡi ngựa vòng quanh qua từng quốc gia mà chỉ dừng lại để nghỉ ngơi và ăn uống cần thiết thì có lẽ sẽ mất tầm nửa năm."

Công tước Sigma hơi ngạc nhiên rồi cảm thán "Vậy là em vô cùng thích đi du lịch rồi."

Cô vui vẻ bật ngón cái lên nói "Ừm, một ngày nào đó nhất định sẽ đi."

"Nhưng mà em có bao giờ nghĩ là bản đồ 'thế giới' mà chúng ta được dạy ở trường lớp hay nhìn thấy qua sách vở thực ra chỉ là bản đồ của 1 hòn đảo nhỏ trong 1 thế giới rộng lớn hơn gấp nhiều lần không?" công tước Sigma nhìn cô bằng đôi mắt sáng lấp lánh.

Eta há hốc miệng... Cô ngạc nhiên đến mức không thể nói thành lời.

'Thế giới' này là nhỏ bé sao? Eta đưa mắt nhìn xuống biển bây xa tít dưới đỉnh núi.

Tưởng tượng đến một cánh cửa mở toang ra thế giới bên ngoài.

"Bao bọc xung quanh thứ chúng ta gọi là 'thế giới' này chính là những đại dương khổng lồ" rồi anh ta nói tiếp giọng hào hứng "Vượt qua khỏi vùng nước đó chính là những vùng đất lí thú mới – thứ mới thật sự được gọi là thế giới. Nơi đó nếu có tồn tại chẳng phải sẽ rất tuyệt vời sao?"

Eta không kiềm được mà tự hỏi cái nồi cái chảo gì đang diễn ra trong quyển tiểu thuyết này. 'Thế giới' bây giờ lại thành kiểu như 1 hòn đảo. Đây là tựa game RPG sao?

"Anh cũng biết nói là 'nếu'... tức là đâu có kiểm chứng được?" Eta giờ mới phát ra tiếng nói. Cảm xúc vừa hồi hộp vừa phấn khích khi nghe công tước Sigma nói những điều này.

"Là có thật, Eta" công tước Sigma nói tiếp "Ông cố của ông cố tôi... là một người mang Từ Tính Lớp Cảm, ông có khả năng 'Nhận và truyền suy nghĩ' giống như năng lực của em vậy!"

Tim Eta đập thình thịch.

"Năng lực Từ Tính luôn rất chân thật. Ông đã nhìn thấy hình ảnh và nghe những âm thanh xuyên không gian từ những vùng đất xa xăm kia, nơi vượt qua bên ngoài cả những đại dương này. Ấn tượng nhất trong câu chuyện là ở đó họ không có sức mạnh Từ Tính. Và có 1 vùng đất thì họ còn xây những căn nhà với cấu trúc hình chóp tam giác kì lạ." công tước Sigma kể tiếp.

Đó chẳng phải là kim tự tháp sao? Anh trai ơi, có khi đất nước ông cố cố của anh nhìn thấy chính là Ai Cập...

"Cách ăn mặc... Họ ăn mặc như thế nào?" cô đang mong đợi cái gì chứ, từ thời cố cố của công tước Sigma rồi mà, chuyện kể từ tầm 100 năm trước.

Công tước Sigma chớp mắt ngạc nhiên rồi phì cười "Em tin ngay vào điều này sao?". Ngay cả anh khi lần đầu đọc nhật kí của ông cố cố để lại còn thấy nghi ngờ trong nữa là.

Rồi công tước Sigma lấy giấy và bút ra, anh vẽ lên tờ giấy "Họ ăn mặc như thế này này... ông cố cố có vẽ lại trong nhật ký."

Eta dán mắt vào hình vẽ, đây đúng là cách ăn mặc của người Ai Cập cổ đại.

"Trong những hình vẽ của ông cố cố của anh thì có ai mặc quần áo như thế này không?" Eta vẽ một loạt những kiểu áo hiện đại như: áo sơ mi, áo thun,...

Công tước Sigma lắc đầu "Không có..." rồi anh vẽ thêm 1 loạt kiểu dáng áo của các quốc gia cổ đại khác nữa "Chỉ thấy những kiểu như thế này này!"

Eta thở gấp vì hồi hộp xen lẫn bối rối. Cô có kiến thức lịch sử vô cùng tốt, chỉ cần nhìn quần áo cũng có thể đoán được thời kì nào. Tất cả dữ liệu vừa nhìn thấy đều đồng nhất chỉ đến thời kì tầm 300 năm trước năm Columbus khám phá ra Châu Mỹ.

Nếu như vậy thì 'thế giới' này chính là 1 hòn đảo khổng lồ đã từng tồn tại trong quá khứ, trước cả thời kỳ nhân loại đủ khả năng vượt biển mà khám phá ra các châu lục.

Nhưng mà tại sao các tài liệu lịch sử cô từng đọc không hề 1 lần nhắc đến 12 quốc gia và 9 vùng lãnh thổ, trong đó có đế quốc Avadonia phát triển vô cùng hưng thịnh như thế này? Lại còn thứ gọi là Từ Tính xuất hiện nhiễu nhương ở đây?

"Anh đã biết chuyện này lâu rồi, nếu tin chắc như vậy thì tại sao không đóng thuyền vượt biển?" bên ngoài không tìm ra chúng ta thì chúng ta từ bên trong có thể ra bên ngoài mà?

Công tước Sigma trở nên nghiêm túc "Em nghĩ sống trong môi trường bao vây bởi Từ Tính như thế này là có lợi hay có hại?"

"Có lợi." Eta vừa trả lời vừa nhớ đến những ứng dụng tuyệt vời của Từ Tính qua những kĩ thuật mà cận vệ Delta – thầy cô đã từng thể hiện.

"Đối với tôi thì Từ Tính là thứ lợi bất cập hại" rồi anh nói tiếp "Nó giống như một loại sóng bức xạ phát ra từ từng thớ đất của hòn đảo này vậy! Sinh vật bị Từ Tính ăn sâu vào phát triển một cách dị dạng về kích thước cũng như bộ phận cơ thể..."

Rồi công tước Sigma đưa mắt nhìn cô như dò xét rồi chậm rãi nhả từng lời "Nếu nói không ngoa thì Từ Tính giống như 1 thứ bệnh nhiều hơn là 1 điều gì đó tốt đẹp. Và sinh vật biển xung quanh hòn đảo này bị ảnh hưởng khủng khiếp nhất. Bọn chúng to lớn một cách bất thường và bao vây vùng lãnh hải khiến mấy trăm năm qua không ai có thể vượt biển được. Phản ứng quyết liệt nhất của nhân loại là vào tầm 300 năm trước..."

Eta hồi hộp nghe tiếp câu chuyện công tước Sigma kể.

"300 năm trước 1 dự án nuôi dạy nên một nhóm những đứa trẻ khai thác tối đa năng lực Từ Tính Lớp Xúc để cường hóa cơ thể và máu thịt đến mức có kích thước to lớn đấu với những con biến thú cá hòng vượt biển đã diễn ra..." công tước Sigma nhíu mày nhẹ.

Eta thầm tưởng tượng cảnh đó trong đầu. Đúng là cô không hề có kí ức về biển ở 'thế giới' này, huống gì là biến thú cá.

"Kết quả của dự án đó thế nào?" cô hỏi.

Công tước Sigma nói một cách đau thương "Chết hết cả một nhóm thanh thiếu niên đó, toàn bộ những người tham chiến đều không thể sống sót quay về!"

Eta cảm nhận được không khí lạnh lẽo xung quanh.

'Thế giới' này chính là 1 hòn đảo bị khóa kín bởi những con sinh vật biển bị đột biến.

Làm sao có thể thoát ra khỏi hòn đảo này?

Không, những chuyện đó quá vĩ mô rồi. Đây không phải là lúc suy nghĩ cho những điều đó.

Quan trọng là Eta đã xác định được câu trả lời cho câu hỏi của cô.

Thế giới này là thế giới thật, những con người tồn tại ở đây là những con người thật.

Chúng ta đang sống trên một hòn đảo.

Hòn đảo này đã từng là một phần của thế giới hiện đại trong quá khứ nhưng vì lí do nào đó mà không còn được đề cập trong tài liệu lịch sử của thế kỷ 21 nữa.

Cô không phải đã xuyên vào 1 quyển tiểu thuyết nhưng linh hồn cô đã xuyên ngược về quá khứ mà vào thân thể Eta Matilda – ngày cô ấy té xuống hồ nước.

Chuyện vì sao quyển tiểu thuyết kia lại trùng hợp kể lại các sự kiện và con người ở đây thì cô vẫn không rõ.

Nhưng cô chắc chắn 1 điều, 'Vũ khúc của những cánh hoa' chỉ là một quyển tiểu thuyết không hơn không kém... và nội dung trong đó không phải là 'tương lai'.

Cùng lắm thì nó chỉ xứng đáng mang giá trị tham khảo.

--

Đưa tay vào túi hòng lấy quyển tiểu thuyết ra, cô vừa nói với công tước Sigma "Sigma, tôi..."

"Eta vẫn giống như cũ, vẫn không hề thay đổi." công tước Sigma lại vô tình cắt ngang lời nói của cô.

Cô khựng người lại rồi đưa mắt nhìn anh với vẻ ngạc nhiên.

"Em vẫn luôn tò mò và thích thú về việc khám phá thế giới như lần đầu chúng ta gặp nhau khi em còn nhỏ." Công tước Sigma cảm thán, ánh mắt mơ màng như nhớ lại những chuyện xưa cũ.

"Lần đầu chúng ta gặp nhau?" cô lặp lại cụm từ này, không phải cô gặp công tước Sigma lần đầu ở ban công trong buổi tiệc 'Thanh âm mùa đông' tháng 10 sao?

"À, có lẽ em không nhớ..."

"Tôi nhớ tất cả những người mình từng gặp mặt." Eta cắt ngang câu nói giả sử của anh ta.

Công tước Sigma thoáng một chút lúng túng rồi bẽn lẽn nói "Lúc đó, tôi chỉ mới 7, 8 tuổi... vì không chịu khai mở Từ Tính nên bị đuổi ra khỏi nhà mà lưu lạc đầu đường xó chợ... có lẽ giống 1 đứa ăn mày lấm lem nên thực sự cũng hơi khác bây giờ!"

"Đậu đỏ?" Eta run run lắp bắp mấp máy môi.

"A, lâu ngày mới nghe lại cái tên đó." Công tước Sigma cười gượng gạo "Đúng là tôi, Eta. Em là người bạn đầu tiên của tôi, tôi vẫn luôn đợi em trở về để nói..."

"Dừng lại" Eta hoảng loạn lùi 1 bước, cô tái mặt ngay tắp lự.

Công tước Sigma lo lắng mà tiến gần cầm tay Eta hỏi "Em sao vậy? Sắc mặt xấu quá!"

Eta rút tay mình ra khỏi tay công tước Sigma. Đột nhiên bắt gặp ánh mắt bàng hoàng của công tước Sigma, cô nhận ra mình đã phản ứng hơi bất thường.

"À... hôm nay biết được nhiều chuyện như vậy khiến tôi rối quá!" cô nói trớ đi "Tôi nghĩ tôi cần thời gian để bình tĩnh lại... Tôi nhớ ra mình có việc bận, tôi đi trước Sigma nhé!"

Trước Sigma đang đứng ngạc nhiên như trời trồng, Eta Matilda quay lưng chạy về hướng xuống núi.

Vận từ tính xúc lên để cường hóa, cô nói vọng lại một câu "Anh... đừng đi theo tôi!"

Eta Matilda đang bỏ chạy.

--

Ở tại lưng núi Avadonia, đêm diễn ra lễ hội "Đêm trắng Avadonia".

Có một chàng trai trẻ với đôi mắt xanh lam sẫm màu đang than phiền với một ông bác bán gian hàng ăn.

"Bác ơi còn bao lâu nữa vậy? Cháu đứng đợi món cả nửa tiếng rồi!"

Vừa nói cận vệ Delta vừa ra vẻ đấm chân.

"Đợi chút cậu nhóc ơi, đặc sản nên giờ đông khách lắm, đến sau không thể có trước được." ông bác bán hàng nói.

Ông ta chỉ tay lên bảng hiệu "Cào cào bảy món"

Delta mất kiên nhẫn rồi liếc mắt xung quanh thầm than.

Đúng thật chỉ có dịp đặc biệt này trong năm mới có thể ăn món cào cào nướng sốt me ở Avadonia. Lỡ mất cơ hội năm nay thì phải đợi đến lễ hội "Đêm trắng Avadonia" được tổ chức lại trong năm sau mới ăn được.

Nhưng cứ như vầy thì đến bao giờ mới lên được đỉnh núi để ngắm cảnh đây. Đã là nửa đêm rồi.

Trong lúc đợi đến lượt mình, Delta ngó đông ngó tây đột ngột bắt gặp phải một bóng dáng quen thuộc đang đi đến.

Anh xám mặt ngay tắp lự.

Delta quay lưng bỏ đi khỏi chỗ đó ngay để trốn người đó bất chấp tiếng gọi của ông bác bán hàng.

"Nhóc ơi, có rồi nè! Đi đâu vậy?"

--

Trốn ra sau một khóm cây rừng, nhác thấy có vẻ đã thoát được Delta dừng chân lại rồi thở dài.

"Sao lại gặp đúng lúc này?" anh cảm thán.

"Gặp đúng lúc này thì sao?" một giọng nói trong trẻo cắt ngang làm Delta giật mình.

Vậy là có thoát được đâu?

"A" anh lúng túng gãi đầu "Chào buổi tối, công chúa Rho."

Công chúa Rho nhíu mày, chìa hộp thức ăn lúc nhúc cào cào nướng ra trước mặt Delta.

"Đây này, sao lại bỏ chạy khi đã đặt thức ăn như vậy?"

Delta hơi ngạc nhiên "Công chúa không sợ sao? Cũng không ghét gì sao?"

Công chúa Rho thầm nghĩ mà cảm thấy mắc cười trong lòng, quả nhiên Delta thích ăn cào cào, luyện tập Từ tính Lớp Xúc làm cho khẩu vị của anh ta cũng giống như 'con thằn lằn' lớn vậy. Nhìn chung khủng long thì cũng có khác gì tắc kè hay thằn lằn to đâu?

Mấy con thằn lằn thì lại thích ăn côn trùng lắm! Delta thích ăn cào cào châu chấu đã nấu thì cũng coi là sạch lắm rồi!

Cô nhoẻn miệng cười rồi lấy một thanh cào cào nướng ra ăn "Tại sao lại sợ chúng?"

Delta trợn tròn mắt nhưng sau khi thích ứng được cảnh tượng trước mắt thì cũng không ngại mà với tay lấy 1 thanh "Hoàng gia và quý tộc đều không thích. Avadonia thậm chí còn cấm nữa! Công tước Gamma thì cực kỳ ghét luôn."

"Cái tên công tước Gamma đó thì mặc kệ hắn ta!" tâm trạng vui vẻ của công chúa Rho mau chóng mất sạch khi nghe cái tên kia.

Để ý thấy cận vệ Delta đang hoang mang khi thấy phản ứng hơi giận dữ của cô, công chúa Rho hòa hoãn lại "Tôi không ghét món ăn cào cào này là được. Đương nhiên những gì anh thích thì tôi sẽ không ghét."

Nhớ lại thì trong giấc mơ kia, Delta cũng đã có chút lo lắng khi nghĩ rằng cô sẽ ghét Delta nếu biết anh có thể sử dụng sức mạnh khiến cơ thể được bao bọc với lớp Từ Tính thịt và vảy như khủng long. Và bên cạnh đó, cô luôn không hiểu một điều...

"Tại sao anh luôn mang mảnh bông tuyết Nhạt dung đó? Tác dụng của nó chẳng lại là để mọi người dễ dàng quên đi sự hiện diện của anh sao? Thậm chí nếu lâu ngày không gặp mà nhìn lại thì có thể không nhận ra anh luôn." công chúa Rho hỏi.

Ánh mắt cận vệ Delta thoáng ánh lên sự bối rối, anh lưỡng lự không biết có nên nói ra những mâu thuẫn trong lòng mình không.

"Tôi..." có vẻ Delta đang lựa lời nói như thế nào "... có lẽ mong muốn không ai nhớ đến mình sau khi mình biến mất. Ý tôi là mạng sống con người thật mong manh! Khi những người mình yêu quý đã không còn thì người ở lại thật buồn!"

Rồi anh ta gỡ sợi dây chuyền ra khỏi cổ.

"Nhưng bây giờ..." ánh mắt xanh đậm của anh ta nhìn thẳng vào mặt công chúa Rho "... tuy vẫn còn mâu thuẫn nhưng tôi đã thay đổi. Giờ chuyện đeo nó chỉ giống như thói quen cũ khó bỏ thôi. Chuyện là kể từ khi tôi được nghe Eta kể về Kinh Thánh và tin vào dòng huyết tha tội của Chúa Giê-xu, tôi cảm thấy dù cho cuộc sống của tôi ngắn ngủi như thế nào, nó vẫn có ý nghĩa gì đó. Một ý nghĩa quan trọng và vô cùng đặc biệt nên Đức Chúa Trời mới tạo ra tôi và cho tôi sinh ra trên đời!"

Công chúa Rho tròn mắt ngạc nhiên, cô cũng đã nghe Delta thỉnh thoảng lại kể về Kinh Thánh và Chúa Giê-xu. Anh ta nghe những câu chuyện đó sau những lần nói chuyện với Eta trong buổi luyện kiếm. Công chúa Rho thích nghe về Kinh Thánh, cũng thích nghe kể những chuyện liên quan đến Eta nữa.

"Tôi cũng nghĩ vậy! Tôi cũng rất biết ơn Chúa vì đã cho tôi sinh ra trên đời và cũng đã cho anh sinh ra đời nữa. Tôi rất vui khi mình đã được gặp Delta!" Làm sao mà mình có thể dễ dàng nói ra những điều xấu hổ như vậy nhỉ? Quả thật mình đã thay đổi rất nhiều kể từ ngày quyết định cầu nguyện tin nhận Chúa Giê-xu, vừa là Đức Chúa Trời tạo ra thế gian, vừa là một con người sống ở vùng đất Do Thái xa xôi mà cô chưa từng một lần nhìn thấy.

"Cho nên anh không cần phải lo âu hay mặc cảm gì về bản thân cả! Khác biệt một chút thì có làm sao chứ? Con người thì làm sao mà giống nhau hết được?" công chúa Rho nói.

"Công chúa Rho có sợ khủng long không?" cận vệ Delta hỏi, ánh mắt hơi lo lắng.

Nếu là trước đây thì công chúa Rho sẽ trả lời là có. Nhưng bây giờ...

Công chúa Rho cong môi cười hiền lành như ánh trăng đêm nay, thật hiếm khi thấy biểu cảm này trên gương mặt thường hay giận dữ của cô.

"Dù cho Delta có như thế nào thì tôi cũng không sợ hay ghét anh đâu!"

Nói đến mức này thì chẳng lẽ Delta vẫn không hiểu tín hiệu khích lệ mà công chúa Rho dành cho anh?

Thế mà tên này không hiểu gì thật!

Phì.

Hạnh phúc hóa ra vui vẻ, vui vẻ quá nhiều thì phản ứng lại xen lẫn chút kì quặc.

"Cô nói cứ như tôi là khủng long vậy!" Đúng vậy, Delta tự nhiên nhận ra công chúa Rho cứ như coi mình là một con khủng long hay gì. Anh không tin là cô có thể nhảy vọt tư duy đến mức suy luận ra quá khứ 300 năm trước của anh như vậy.

Công chúa Rho dẫu môi "Làm như anh không phải?" tự nhiên cô muốn phơi bày tất cả sự thật cho Delta. Thực ra điều đó có lẽ cũng cần thiết, nếu Delta biết tất cả rồi cả 2 trao đổi thông tin, một con đường mới sẽ mở ra "Tôi biết anh là kẻ sống sót cuối cùng của 1 dự án 300 năm trước, anh có khả năng cường hóa thành hình dạng to lớn với thịt và vảy giống hệt 1 con khủng long khổng lồ."

Cận vệ Delta ngạc nhiên nhưng kịp thời kìm hãm sự tò mò lại, từ khi anh nhìn thấy công chúa Rho biết về thanh kiếm Haetera anh đã thấy cô ấy không bình thường rồi.

"Công chúa Rho đây là mang Từ Tính Lớp Cảm? Năng lực của cô là "Nhìn thấy kí ức của người khác" sao?". Delta mạnh dạn suy đoán. Nhưng muốn thấy kí ức của người khác qua năng lực Từ tính Lớp cảm thì nhất định phải đạt được điều kiện nhất định.

Công chúa Rho một phút cạn lời. Tư duy của anh ta nhanh thật!

"Không phải... tôi không tiện nói ra lí do bây giờ. Nhưng mà tôi chỉ biết những gì tôi biết mà thôi!" đột nhiên cô lại chưa muốn kể với Delta câu chuyện ẩn sâu đó, rồi cô nhìn thẳng vào gương mặt anh mà nghiêm túc nói "Delta, chặng đường phía trước chỉ sợ là rất khó khăn nhưng anh mỗi khi muốn cường hóa Từ Tính đến mức cao nhất để hóa thành hình dạng giống khủng long như vậy thì hãy cân nhắc thật kĩ!"

Delta có rất nhiều câu hỏi nhưng anh muốn tự công chúa Rho nói ra chứ anh không thích dồn ép cô. Anh không phải là kiểu người hay dồn ép người khác. Đặc biệt với công chúa Rho thì càng không thể dồn ép cô ấy, cô ấy sẽ quạu hoặc là khóc... cả hai phản ứng đều làm anh thấy buồn như nhau.

"Bây giờ tôi không thể cường hóa đến mức đó được!" cận vệ Delta nghiêng đầu nhẹ. Anh đây là đang nói thực.

"Không thể? Anh nói dối!" công chúa Rho ngạc nhiên, nhưng trong giấc mơ kia thì Delta có thể, hơn nữa còn rất mạnh. Quét bay hết cả trăm con biến từ dã thú cao trên 5m.

Anh ngạc nhiên "Tôi không nói dối! Cường hóa đến mức như vậy chỉ có thể làm một vài lần kèm với những điều kiện nhất định thôi, tình trạng cơ thể tôi bây giờ không thể cường hóa như vậy, dù chỉ một lần nữa thì tôi cũng không làm!"

Công chúa Rho há miệng ngạc nhiên, rõ ràng cận vệ Delta bây giờ đang không nói dối.

Cô vẫn thấy có vướng mắc, phải tìm ra điểm thắt nút "Anh nói là không làm... không nói là không thể nhỉ?"

"Dù cho có thể đi nữa thì cường hóa như vậy chắc chắn sẽ chết, một khi đã bắt đầu sẽ không thể ngừng lại, hoàn tất giai đoạn cuối cùng thì cơ thể rã ra... chẳng biết sẽ thành cái gì nữa! Đến lúc đó là có thắng hay thua đối thủ cũng đâu còn quan trọng nữa! Tôi không muốn tự sát như vậy đâu!" cận vệ Delta vừa nói vừa nhăn nhó mặt mày. Chắc anh ta chỉ tưởng tượng cái cảnh đó thôi cũng mệt.

"Anh..." công chúa Rho rưng rưng nước mắt nhìn anh, lại nữa rồi.

"Cô sao vậy?" cận vệ Delta hoảng hồn giật mình.

Hóa ra là trong giấc mơ đó, dù cho cận vệ Delta có thắng hay thua đám biến từ dã thú đó đi nữa, anh ta cũng sẵn sàng chấp nhận cái chết hi sinh kia.

Lần này nhất định, cô sẽ không để cận vệ Delta bị dồn ép đến mức biến hóa như vậy để chiến đấu.

Cận vệ Delta tìm xem mình có đem theo cái khăn tay nào

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net