Chương 10: Trước Thềm Chiến Tranh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tại Egion, tình hình trở nên rối loạn khi Gondolin đã làm điều mà chưa từng có quốc gia nào làm: cho phép con người xây dựng một căn cứ quân sự trên lãnh thổ của mình. Thông tin từ Gondolin không được tin cậy, vì người ta cho rằng con người không thể sở hữu những vũ khí mạnh mẽ như vậy. Giả thuyết được đưa ra là những vũ khí này do Gondolin cất giữ từ lâu và bây giờ phải đem ra do sự đe dọa từ các thế lực đối địch. Vì sao lại là con người? Đơn giản là để không lãng phí sinh mạng của chính dân tộc mình, thay vào đó sử dụng con người làm bia đỡ đạn.

Tuy nhiên, không có thông tin chính xác về những loại vũ khí này. Egion chỉ biết rằng đó là vũ khí phổ thông trong quân đội. Nếu điều này là thật, tại sao Gondolin lại không trang bị cho lính chính quy của mình mà để con người sử dụng? Có thể vì mục đích thử nghiệm hoặc để tiết kiệm nhân lực cho những nhiệm vụ quan trọng hơn. Chỉ có đối mặt mới có thể biết chính xác.

...

Trên một hành lang dài và tối, hai người đang bước đi và nói chuyện phiếm.

"Thật không thể tin được thông tin ấy là sự thật. Nếu phải đối đầu với thứ mà ta không hề biết gì về nó thì chỉ có nước thất bại thôi." một người nói.

"Chỉ cần đem một toán quân nhỏ để dụ chúng ra thôi là được thưa ngài." người kia đáp.

"Ngươi không hiểu, vị trí mà chúng chọn là giữa dãy núi xám và rừng âm u, nơi đó đã tạo nên biết bao lợi thế phòng thủ rồi." người đầu tiên nói.

"Nhưng theo những báo cáo thì khu rừng đó không gây mấy sự sợ hãi nào lên những con người ở đó cả." người kia phản bác.

"Tất nhiên là vì những trang bị mà Gondolin cung cấp rồi. Ngươi nghĩ con người có khả năng đó ư? Thật nực cười. Con người chỉ là một đám man di mọi rợ thôi." người đầu tiên cười khẩy.

"Có vẻ như tốc độ xây dựng căn cứ ở đó nhanh hơn dự tính. Với cái tốc độ đó thì sớm muộn cũng sẽ xong trong năm nay thôi." người kia nói thêm.

"Ngươi!!" người đầu tiên giận dữ.

"Sao nào, dù có là cấp dưới thì cũng đừng tự phụ kiểu đó. Tôi đây sẽ không ngại loại ngươi ra khỏi vị trí đó trong gia tộc đâu." người kia đáp lại một cách thách thức.

"Việc này chưa xong đâu, thằng khốn." người đầu tiên lẩm bẩm.

"Cứ tự nhiên, ta chờ được." người kia đáp.

...

Bên trong một căn phòng, ánh sáng từ cửa sổ đủ để thắp sáng căn phòng. Bên trong có bảy người ngồi sẵn. Người cuối cùng bước vào, trên tay là một quả cầu Patlantir to một cách bất thường. Kẻ đó đặt nó lên giữa bàn và giơ tay về phía nó. Quả cầu chuyển màu từ đen sang cam vàng của lửa và hình ảnh dần hiện ra, đó là căn cứ quân sự của Nga. Kẻ đó lên tiếng bắt đầu cuộc họp.

"Các vị hãy nhìn đi, đó là một công trình dùng để chống lại chúng ta đấy sao?!!" hắn hét lên.

"Bình tĩnh đi, tuy chưa xác nhận được nó có tác dụng gì hay không nhưng vị trí của nó cũng phần nào lý giải tại sao một công trình phòng thủ lại trông như thế." một người khác nói.

"Bởi vì nó không để phòng thủ đúng chứ? Nó là nơi tập kết quân số lượng lớn cùng với vô vàn những vũ khí kỳ lạ mà ta chưa từng thấy." một người khác nói thêm.

"Có thể đó là những thứ người ta đồn về Gondolin sở hữu vũ khí cổ đại là thật, nhưng lại để con người sử dụng." một người nữa đưa ra ý kiến.

"Đó có thể là miếng mồi đang chờ ta cắn câu. Nếu vội vã tấn công thì sẽ gây thiệt hại lớn. Tôi đề xuất nên để các quốc gia đồng minh tấn công trước và bịa rằng quân của ta đang cầm chân chúng." một người đề xuất.

"Không được, nếu vậy thì ta sẽ mất lợi thế về số đông. Nếu phải chọn, hãy thuê lính đánh thuê, vừa rẻ vừa hiệu quả." một người khác phản bác.

"Dù không đồng tình, đó có lẽ là phương án tốt nhất hiện tại." một người nữa nói.

"Tốt, hãy liên lạc với chúng và để chúng làm hộ ta." người chỉ huy đồng ý.

"Giờ thì hãy quay lại với chủ đề chính. Ai sẽ là người lãnh đạo trong cuộc chiến và chiến thuật hợp lý nhất là gì?" người chỉ huy hỏi.

"Là ta. Ta sẽ lãnh đạo quân tiên phong và đánh tan tác lũ súc vật đó. Đây chính là lúc ta thể hiện tài năng của mình." một người tự đề cử.

"Vậy ngươi sẽ đưa ra chiến thuật như thế nào?" người chỉ huy hỏi.

"Ta sẽ để một đạo quân nhử kẻ địch trước, sau đó sẽ đánh dần làm tiêu hao kẻ thù. Cứ thế mà chẳng mấy chốc cũng sẽ thắng thôi." người tự đề cử trả lời.

"Ngươi không hiểu gì cả. Những loại vũ khí ở đó chưa biết được khả năng của nó đến đâu, liệu có phải là vũ khí diện rộng hay không." một người khác cười khẩy.

'Đúng là thằng ngu, cha của hắn thật sự chẳng có nổi một tên kế vị nên hồn nào cả. Tại sao phải cố để nịnh hót một cái thùng rỗng kêu to chứ.' người này nghĩ thầm.

"Vậy thì đâu là cách tốt nhất để đảm bảo chiến thắng trước một đội quân tuy mới nhưng cũ này?" người chỉ huy hỏi.

"Hãy sử dụng lối đánh tiêu hao, liên tục phục kích những lúc chúng nghỉ ngơi là có thể khiến chúng rơi vào sa lầy một cách hiệu quả từ đó khiến nhuệ khí sụt giảm không phanh." một người khác đề xuất.

"Nếu ngươi đã nói vậy, nhưng những tên con người đó liệu có được huấn luyện để đánh một trận dài hay không?" một người hỏi.

"Rất có thể nhưng không đảm bảo. Gondolin có thể chỉ làm những gì chúng muốn chúng ta thấy, có thể vẫn còn những thứ mà chúng chưa tung ra." người kia đáp.

"Vậy thì đó sẽ là gì? Một loại binh chủng mới? Nếu thế thì đúng là nực cười." một người khác chế giễu.

Cuộc họp tiếp tục với những tranh luận căng thẳng về chiến lược và lãnh đạo cho cuộc chiến sắp tới, khi Egion chuẩn bị đối mặt với một mối đe dọa mới từ Gondolin và những đồng minh con người của họ.

Bên trong căn cứ, mọi thứ vẫn đang tiến hành trơn tru. Các cơ sở như phòng tắm, khu ăn uống và khu ngủ dã chiến đã được dựng lên, đáp ứng tức thì các nhu cầu hiện tại. Khí tài quân sự liên tục được đưa vào những nhà kho mới xây, các công nhân xây dựng làm việc chăm chỉ vì lương cao hơn ở những nơi khác.

"Anh nghỉ chút đi." một công nhân nói.

"Ừ... chờ đã, còn chỗ này nữa thôi," người kia trả lời.

...

"Chà... lương bổng ở đây vô cùng hời luôn." một công nhân khác nhận xét.

"Tuyệt, nếu có nhiều chỗ như này thì tôi sẽ không còn phải lo chi phí nữa... đám người nhập cư sắp chiếm hết công việc của chúng ta rồi. Đã phải chật vật với chi phí sinh hoạt vì hàng hóa vật chất tăng giá do khan hiếm, mà còn phải kiếm được việc làm nữa." một người khác phàn nàn.

"Chán hết muốn nói, nhập cư nhiều tới nỗi cảm tưởng như sắp bị đàn áp đến nơi vậy." một công nhân khác than phiền.

Việc làm hiện tại rất khó khăn. Hầu hết những công việc không yêu cầu trình độ cao đã hết, còn những công việc khác lại không có nhiều người thuộc lĩnh vực đó. Xây dựng ở giai đoạn này rất tốt nhưng cũng đang gây áp lực lên chi phí của người dân khi việc làm ít mà còn phải cạnh tranh.

Những ai có trình độ thì chắc chắn sẽ được ưu tiên hơn những người khác khá nhiều. Làm trong các nhà máy và công xưởng thì có giới hạn về số lượng và lương công. Người may mắn thì sẽ kiếm được việc làm tốt với chế độ đãi ngộ từ trung đến cao, còn người kém may mắn hơn thì chỉ có những công việc với điều kiện tệ hại.

"Nhiều lúc tôi tự hỏi, liệu chúng ta có còn an toàn hay không?" một công nhân lo lắng hỏi.

"Nói nhảm gì thế? Chẳng phải chúng ta có công nghệ vượt trội hơn hay sao? Chính phủ vẫn chi rất nhiều vào quân sự mà." một người khác trả lời.

"Do bây giờ không cần phải lo về người làm nữa nên mới có thể đầu tư quân sự đấy thôi." công nhân kia tiếp tục.

"Nhiều lúc cũng thấy đời nó tươi mà cậu cứ nghĩ đến những chuyện tiêu cực thì không tốt cho sức khỏe đâu." một công nhân khác khuyên.

"Dù là gì đi nữa, nhưng việc xây căn cứ ở đây có phải là một việc làm khôn ngoan hay không?" công nhân kia hỏi.

"Đi mà hỏi mấy nhà chiến lược ấy." người khác đáp.

...

"Dựng xong rồi, giờ chỉ cần cho mấy thùng vũ khí vào kho này nữa là xong," một công nhân nói.

"Ừ, nhanh lên, trời cũng sắp tối rồi." người khác trả lời.

Một hàng xe tăng chiến đấu chủ lực T-90A, hơn vài chục chiếc, được đậu ngay bên cạnh những nhà kho mới xây. Tạm thời đó là nơi cất giữ những chiếc T-90A này vì không có đủ không gian cho các khí tài cần thiết. Những thứ được ưu tiên đã được làm, còn những thứ khác sẽ được để sau.

"Chà, mấy ngày này bận rộn hết sức." một người nói.

"Nhìn sao trên trời ở đây đúng là một trải nghiệm lạ, bầu trời luôn có những thứ hay ho... Được lái mấy chiếc Su-25T thì đúng là hết chỗ chê." một người khác nhận xét.

"Thôi vậy là được rồi, chúng ta sẽ có một cuộc chiến tranh có thể xảy ra bất cứ lúc nào đấy." người kia cảnh báo.

"Thì kệ chứ, cậu nghĩ tiên tốt như mấy cuốn tiểu thuyết thần tiên đó à?" người khác chế giễu.

"Không hiểu sao tôi luôn có cảm giác có thứ gì đó đang nhìn." một người lo lắng nói.

"Thì ở đây đông người mà, không nhìn ai đó mới lạ đấy." người khác cười đáp.

...

Tại căn cứ của kẻ thù

"Những hình ảnh từ trước giờ ta quan sát được cũng chẳng đáng tin. Những quả cầu Palantir này cũng có thể bị những loại ma thuật khác can thiệp để làm xáo trộn hình ảnh nên ta cũng đang thắc mắc, con người có biết thêm gì về chúng ta trong thời gian qua hay không?" một giọng nói vang lên trong căn phòng tối.

"Chắc là không đâu, ma thuật của bọn chúng làm sao vượt qua được các kết giới ở đây, mà còn chưa kể là ở các doanh trại lớn đang chuẩn bị nữa." một giọng khác trả lời.

"Thật đúng là đáng mong chờ vào một cuộc chiến đầy vinh quang này. Liệu ta có thể bắt mấy con đĩ của Gondolin về làm thú cưng được không nhỉ?" một giọng khác nói, đầy thèm thuồng.

"Cái gì cũng có chừng mực của nó, nhưng những kẻ bại trận thì nằm trong khoản cho phép, ngươi cứ tự nhiên." giọng nói quyền uy trả lời.

"Cảm ơn ngài đã cho phép, ta sẽ biến công chúa của Gondolin thành một con súc vật nhanh thôi." giọng nói thèm thuồng tiếp tục.

"Thằng này có bình thường chỗ nào không vậy?" một giọng khác ngạc nhiên hỏi.

"Tất nhiên là không, ngươi sẽ hiểu khi thấy hắn tra tấn." giọng quyền uy trả lời.

"Vậy... thưa ngài?" một giọng lo lắng hỏi.

"Maitor, ngươi hãy đi đến doanh trại số 7 để quản lý đám quân ở đó." giọng quyền uy ra lệnh.

"Rõ, thưa ngài!" giọng lo lắng đáp.

...

Tại Cơ quan Vũ trụ Nga (Roskosmos)

Tại một chi nhánh của Bộ Quốc phòng Nga, vài nhân viên thực hiện ca trực của mình tại màn hình giám sát từ các vệ tinh. Những vệ tinh này đã được phóng lên một năm trước và chủ yếu sử dụng cho mục đích quân sự, gồm tám vệ tinh.

"Vẫn không có gì, các cánh rừng tại Egion không những dày đặc mà còn vô cùng rộng lớn. Nếu muốn tìm được một doanh trại ở đây thì chắc hẳn cũng phải mất vài tháng." một nhân viên nói.

"Dù gì thì cũng đã làm thì cũng phải cố gắng. Việc này vô cùng quan trọng đấy, việc ngoại giao tuy có vẻ đang xấu nhưng lại diễn ra tốt một cách bất ngờ." nhân viên khác đáp.

"Ừ... à mà cậu nghe gì về việc một nhân viên ngoại giao có quan hệ với một hoàng tộc bên đó không? Có vẻ là công chúa hay gì đó đấy." một nhân viên hỏi.

"Thật à? Giống câu chuyện cổ tích về chàng trai may mắn đấy." nhân viên khác cười đáp.

"Thì cái thế giới này cũng được coi là một câu chuyện cổ tích còn gì." nhân viên khác nói.

"Thôi mấy cậu im đi, mấy cái tin đồn tào lao hết nói nổi. Tiếp tục làm việc đi, hết phiên này là ta có thể đi ăn rồi." nhân viên khác nhắc nhở.

"Biết..."

...

"Lạ thật." một nhân viên nói.

"Là gì cơ?" nhân viên khác hỏi.

"Chỗ này có vẻ như đang có gì đó hoạt động mạnh thì phải, chờ tôi phóng to lên." nhân viên đáp.

"..."

"Tuyệt vời... Vậy là có phải sớm quá không? Mới có một tháng mà thôi." nhân viên khác ngạc nhiên.

"Không quan trọng, việc của ta là tìm kiếm sự bất thường trong hành động quân sự của những đất nước thù địch. Còn việc đó có phải là doanh trại hay gì đó là việc của mấy tên phân tích chiến lược. Giờ thì lưu tọa độ, chụp hình và gửi báo cáo càng sớm càng tốt." nhân viên khác chỉ đạo.

"Được rồi, làm cho xong nào." nhân viên đáp.

"Được rồi, có vẻ như lịch sử của ta đang sắp phải ghi chép những thứ kỳ lạ nhất vào trong sách và dạy cho mấy đứa nhóc" nhân viên khác nhận xét.

"Thật thú vị khi từ lúc này ta sẽ trở thành người tối cổ nhỉ?" nhân viên khác cười.

"Nó đã bắt đầu từ lâu rồi. Giờ thì tôi đi lấy bữa trưa đây, để tôi lấy cho cậu luôn." nhân viên khác nói.

"Cảm ơn!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net