Chương 20: Dấu Hiệu Đầu Tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vasily, vị tướng của Egion, là một người được nể trọng nhờ những chiến công lừng lẫy. Đối với hắn, trận chiến này chỉ là một trong vô số cơ hội để khẳng định tên tuổi. Hôm nay là một ngày khó chịu, phải hành quân qua rừng rậm, với những vấn đề phát sinh liên tục.

Một tên lính tiến lại gần để báo cáo như thường lệ. Tên này luôn làm rất tốt nhiệm vụ của mình, không như Bar'ack.

"Thưa ngài, phía trước vẫn rất tốt. Nếu cứ duy trì tốc độ này, chúng ta sẽ đến được phía ngoài nơi đóng quân của con người trước khi quân chính quy tới!" Tên lính báo cáo với giọng tự tin, nhưng thiếu khiêm tốn.

"Tốt, vậy ta sẽ dừng chân và cắm trại khi thấy doanh trại của chúng. Bảo trinh sát khi thấy dấu hiệu của con người thì báo lại ngay," Vasily ra lệnh.

"Đã rõ."

Vasily nhìn quân lính của mình, nhận ra rằng với họ, cuộc sống chỉ xoay quanh tiền và đàn bà. Đó là lý do tại sao chúng vẫn chỉ là những tên lính quèn, thiếu tham vọng và khả năng. Nhưng ít ra chúng không lười biếng và hèn nhát.

Hắn hiểu rằng hèn nhát cũng chỉ là một bản năng sinh tồn. Đối với hắn, thua một trận không bằng thắng cả cuộc chiến. Khi mặt trời bắt đầu lặn, Vasily ra lệnh, "Dựng trại tại chỗ, cho tất cả nghỉ ngơi."

Khi lều trại được dựng lên, Vasily cầm cung tên của mình đi kiểm tra xung quanh. Hắn không muốn bỏ sót bất kỳ chi tiết nào, như những thanh kiếm biết bay đã từng tiêu diệt toàn bộ đơn vị đại bàng của hắn trước đây. Trèo lên một mõm đá lớn, hắn phát hiện một vật thể lạ lơ lửng trên trời. Không chần chừ, hắn bắn một mũi tên mạnh mẽ, khiến vật thể đó rơi xuống.

Khi đến nơi, Vasily bất ngờ trước một cấu trúc kim loại có bốn cánh quạt. Nhìn kỹ, hắn nhận ra đó là lý do quân địch có thể tập kích chính xác như vậy. Tức giận, hắn phá hủy vật thể và trở về doanh trại.

"Giờ thì cứ phải chờ đến sáng mai mới có thể hành động, nhưng trước đó phải thay đổi lộ trình," Vasily nghĩ.

Hắn tìm đến nơi các trinh sát nghỉ ngơi. Các trinh sát bất ngờ khi tướng quân đến tìm họ. Không lòng vòng, hắn vào thẳng chủ đề.

"Ta cần các ngươi tìm một con đường khác ngay, đường cũ không thể đi được nữa," Vasily ra lệnh.

Một tên trinh sát hỏi với tâm trạng không muốn. "Vì lý do gì chứ? Tại sao lại là ngay bây giờ?"

"Lộ trình của ta đã bị lộ. Nếu đi theo đường cũ, kẻ địch sẽ đặt bẫy. Ta vừa bắt gặp thứ mà có lẽ là công cụ theo dõi của con người. Giờ thì ngậm miệng và đi làm việc, NGAY!"

Sợ hãi trước cơn giận của Vasily, các trinh sát không còn lựa chọn nào khác ngoài chấp hành. Họ chuẩn bị đồ đạc nhanh chóng để tránh xa tướng quân tức giận.

Khi những tên lính đó ra xa, Vasily bắt đầu suy nghĩ về những gì con người có thể làm để khiến nỗi sợ đã lâu không bộc phát lại trở nên mãnh liệt. Nhưng rút lui không phải là lựa chọn, hắn không chấp nhận bị chế giễu. Con người... lại bắt đầu thời đại mới của thế giới này, chúng sẽ đem lại hủy diệt bằng sự tham vọng hay sự kiêu ngạo? Điều này sẽ tạo nên nhiều thắc mắc hơn trong tương lai.

...

Ở một nơi cằn cỗi, phong cảnh u tối với vô vàn nô lệ con người đang làm việc trên các cánh đồng, hầm mỏ, và công trình. Từ xa, một pháo đài màu đen hiện ra. Dưới cánh cổng to lớn, một tên khoác áo choàng bước vào, đi lên những bậc thang dường như dài vô tận. Xung quanh là những tên lính mặc giáp đen và những con golem được trang bị đại bác ma thuật. Hắn bước vào căn phòng cao nhất, nơi có một con mắt bằng lửa đang nhìn ra xa.

"Thưa chúa tể, tôi có một việc gấp cần phải nói với ngài," tên áo choàng nói.

Con mắt lửa quay lại, nhìn chằm chằm vào hắn. "V҉i҉ệc҉ g҉ì?" Giọng nói bị pha tạp với những âm thanh khác tạo cảm giác vô cùng khó nghe.

Tên áo choàng nhanh chóng trả lời.

"Thưa chúa tể, chúng đã trở lại."

Con mắt gặng hỏi, muốn biết rõ hơn về thứ mà tên đầy tớ nhắc đến.

"C҉h҉ún҉g҉ l҉à a҉i҉?"

Cảm nhận sự tức giận đang dâng lên trong chúa tể của mình, hắn nhanh chóng trả lời.

"Đó chính là lũ con người đã tấn công bất ngờ vào giây phút then chốt đấy, và bây giờ chúng đã quyết định đem hết mọi thứ đến để tiêu diệt chúng ta."

Nghe thấy vậy, con mắt trở nên tức giận hơn. Nhiệt độ trong căn phòng tăng lên rồi cũng giảm xuống rất nhanh. Con mắt lấy lại bình tĩnh và hỏi tiếp.

"C҉h҉ún҉g҉ đã b҉i҉ết҉ t҉a҉ ở đây҉ c҉h҉ưa҉?"

"Có vẻ là chưa, nhưng tôi cũng đề nghị ngài nên dời lại kế hoạch để chuẩn bị thật tốt."

Tuy không hề muốn, nhưng với sự xuất hiện của những kẻ đã khiến hắn rơi vào tình trạng khốn đốn, con mắt nhớ lại giây phút đó. Giây phút mà hắn tưởng chừng như sẽ kiểm soát được những sản phẩm lỗi do Melkor để lại. Hắn đã tận dụng rất tốt, đã sắp đạt được mục đích thì chúng đã đến: một đội quân không mặc giáp nhưng trên tay lại có những thứ mà lũ con người bây giờ gọi là súng, trên trời là những thứ mà trong một thời gian vô cùng dài hắn chưa được thấy, và thêm những thứ bằng sắt chạy bên cạnh bộ binh của chúng.

Việc một đội quân con người không mặc giáp khiến hắn cảm thấy như lũ con người này đã phát điên mà làm những việc không đâu, nhưng hắn đã nhầm. Những khẩu súng đó đã áp đảo đội quân của hắn. Chưa kể đến số lượng, nó dường như là biển người đang trong cơn cuồng nộ lao đến. Đến bây giờ, hắn không quên một kẻ thù đã từng khiến hắn thất bại thảm hại như vậy. Hắn không quên trang phục, cách chúng tấn công và những thứ chúng mang đến.

Mặc dù đất nước Mu đã có những dấu hiệu cho thấy chúng đang dần trở lại và bây giờ không những trở lại, mà còn đem đến toàn bộ những gì chúng có. Việc hắn tạo ra thông tin giả từ những cuốn kinh thánh của con người đã chính thức sụp đổ, trừ lũ Milishial, hậu duệ của Đại Vương quốc Thống nhất Gondor, chúng không những không có ảnh hưởng mà càng thận trọng hơn với nội dung trong kinh thánh. Thật là một cảm giác khiến những thứ, ngay cả thực thể đã từng hoàn hảo như hắn, cũng cảm thấy tức giận. Và để đảm bảo chiến thắng, hắn sẽ phải chờ đợi. Hắn đã đợi gần 4000 năm thì đợi thêm vài năm nữa cũng chẳng là gì.

Cuối cùng, hắn nhìn phía xa và gầm lên, khiến ngay cả những sinh vật bên ngoài pháo đài đều cảm thấy khiếp đảm, và đó là lý do cái tên của hắn luôn khiến những kẻ nghe đến nó sợ hãi: "S҉a҉u҉r҉o҉n҉."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net