Chương 21: Sự Bất Cẩn Của Người Nga

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Khỉ thật!" Người lính điều khiển UAV bất chợt thốt lên khi thấy thiết bị của mình bị bắn hạ bởi một thứ gì đó. Nhìn thấy một tiên tộc, nhận ra đó là tướng quân của đạo quân Egion, người lính ấy nhanh chóng trở về căn cứ, nơi UAV được lưu trữ và triển khai chiếc UAV mới có khả năng bay cao hơn, đảm bảo việc bị phát hiện là rất khó.

Người lính điều khiển chiếc UAV mới tiến về phía doanh trại của Egion, nhưng không thấy có động tĩnh nào từ phía đối phương. Tên tướng quân không có hành động nào cho thấy hắn sẽ điều động quân lính. "Hắn đang coi thường ư? Không, điều đó là không thể. Chúng sẽ không di chuyển cho đến rạng sáng hôm sau." người lính nghĩ.

"Phải báo cáo ngay cho cấp trên thôi." người lính thầm nghĩ, mặc dù không thích việc gặp những trung đội trưởng pháo binh nhưng vẫn phải đến vì tính chất của sự cố.

Bước vào trong lều, nơi đang diễn ra cuộc họp để chuẩn bị cho cuộc tấn công, người lính báo cáo: "Báo cáo, ta có sự cố."

Tất cả đều hướng ánh mắt về phía người lính, mặc dù cảm thấy phiền nhưng vẫn có người hỏi: "Có chuyện gì anh lính?"

"Đó là về đội quân Egion ngoài kia. Chúng đã phát hiện ra UAV mà tôi điều khiển. Dùng chiếc UAV tốt hơn, có vẻ chúng không có hành động gì, nhưng có lẽ chúng đã bắt đầu lên lại lộ trình rồi. Đây sẽ là một vấn đề lớn." người lính báo cáo.

Một người hỏi với vẻ mặt nhăn nhó: "Cậu đã làm gì để mà điều đó xảy ra?"

"Tôi không làm gì cả. UAV đột nhiên bị hạ và có một tiên tộc tiến lại gần. Đó có thể là một trinh sát của chúng vô tình nhìn thấy và bắn hạ," người lính giải thích.

Nghe có vẻ hợp lý nhưng cũng có thể là lời biện hộ. Người lính được lệnh rời đi: "Được rồi, cậu ra đi. Chúng ta sẽ bàn lại việc này sau."

"Rõ."

Cuộc họp được giải tán để quan sát thêm những hành động mới của đạo quân Egion. Mọi thứ cần được theo dõi cẩn thận để không bị khống chế trên phương diện chiến thuật. Bên ngoài căn lều, nơi mọi người vừa họp bàn, các khẩu pháo được dàn trải đủ tạo thành một vùng đất chết trong vài giờ bắn, hiển nhiên rằng đội quân ngoài kia rất đông.

"Chán thật, đã đến bước này rồi mà còn phải làm thêm việc. Không hiểu sao tên điều khiển UAV đó bị phát hiện được chứ." một người lính đứng cạnh chiếc xe bán tải nói chuyện với một người lính khác.

"Bỏ đi, cậu không nghe à? Cậu ta nói là bị một tiên tộc trinh sát bắn hạ đấy. Tin được không?" người lính cáu gắt trả lời lại.

"Tin cái bằng cái đầu dưới. Nhìn mặt tôi mà tin với câu chuyện đó à? Tự ý hạ thấp độ cao thì bị phát hiện là phải rồi." người lính kia phàn nàn.

Không ai muốn điều đó xảy ra, nhưng để UAV bị phát hiện là điều không thể tránh khỏi. Giờ đây, Egion có thể gửi một lực lượng trinh sát khác để do thám xung quanh hoặc chia nhỏ đội quân và tấn công theo nhiều hướng. Việc này sẽ gây ra nhiều rắc rối, đặc biệt là nếu để lộ công nghệ cho kẻ thù, dù phần lớn trang bị là hàng cũ có nguồn gốc từ Liên Xô.

Theo tiến độ hiện tại của liên quân đồng minh với Egion, đội quân đầu tiên đã giáp mặt với lữ đoàn bộ binh cơ giới 887, và hai bên bắt đầu giao tranh. Số lượng của liên quân cũng là một điều đáng lo ngại. Sau khi đánh tan được toàn bộ đội quân, những tên lính lang thang có thể trở thành cướp, gây ảnh hưởng đến cư dân vô tội và tốn thêm chi phí để dọn dẹp tàn dư.

Đến tối, những người lính ngồi ăn với đồ đóng hộp, chủ yếu là thịt spam với cá. Đèn được hạn chế bật để không bị lộ vị trí. Nhiều người chọn ăn ở bên ngoài vì trời đẹp. Bầu trời hiện rõ những ngôi sao, tạo cảm giác yên bình giữa khu rừng như trong những câu chuyện cổ tích. Ánh sáng nhẹ nhàng từ những đom đóm hay thứ gì đó tương tự, tạo nên khung cảnh hiếm thấy.

Số lượng tăng hiện đại không nhiều, chủ yếu là những chiếc tăng cũ được hiện đại hóa. Dù khoang lái không thoải mái, phần còn lại đều là vũ khí tiên tiến. Chính phủ có lẽ sợ điều gì đó, nhưng đây không phải một cuộc phiêu lưu tìm hiểu và kết bạn, mà là thích nghi với môi trường và không gây ảnh hưởng đến sự tồn vong của bản thân.

Thế giới này khác biệt với Nga, nhưng quy luật của nó lại giống với lịch sử Nga về chủ nghĩa đế quốc. Liệu quyền lực sẽ tha hóa con người hay nhân đạo sẽ thức tỉnh, đó vẫn là câu hỏi dài mà chỉ có thời gian mới có thể giải thích.

...

Quân đội của tướng Vasily lúc này vẫn đang nghỉ ngơi, còn hắn đang ở trong lều, phân tích những điều có thể xảy ra sau khi kẻ địch biết được việc chúng đã bị phát giác sau thời gian dài theo dõi. Tuy đó cũng là một thất bại của hắn khi đã để kẻ địch theo dõi hết lần này đến lần khác, gây thiệt hại lớn về không quân, nhưng giờ thì khác. Vasily quyết định sẽ thay đổi chiến lược để đối phó với tình hình mới.

"Lũ trinh sát kia khi nào mới trở về chứ? Cứ thế này thì sẽ lỡ cơ hội tốt nhất mất." Hắn, tuy đang nằm, không ngừng lo lắng về việc đó. Không kẻ cầm đầu nào không thể lo lắng việc kẻ địch có thể theo dõi từ trên cao. Nếu đó là vào lúc chiều tà thì sẽ vô cùng khó khăn để phát hiện được nó. Nhưng rốt cuộc thứ đó là gì? Dù biết rõ thứ đó là công cụ con người dùng để theo dõi, liệu số lượng thứ đó có đủ nhiều để sử dụng không? Nếu đúng như vậy, mọi việc sẽ trở nên tồi tệ hết sức.

"Không được, không được để sự lo lắng làm ảnh hưởng đến sức khỏe và khả năng phán đoán." Rồi hắn chìm vào giấc ngủ.

Còn ở phía những tên trinh sát đang tìm một lối đi mới, chúng đã tìm ra được một con đường khác. Một con đường mới nhưng cũ, có vẻ đã lâu không được sử dụng. Giờ thì chúng có thể quay về, nhưng vì sức đã cạn và trời đã tối đen như mực, không thể trở về ngay, nên chúng leo lên cái cây lớn gần đó, quan sát để đảm bảo an toàn. Sau khi xác nhận xong, chúng nằm xuống và chìm vào giấc ngủ.

...

Sáng hôm sau, chúng nhanh chóng quay trở lại. Trên đường về, không mấy thuận lợi khi những sinh vật bản địa hình cây, chủ yếu là những dây leo, xuất hiện. Chọn con đường ngắn nhất để trở về đã dẫn chúng vào lãnh địa của những sinh vật hung hăng này.

"Chậm quá, không thể di chuyển nhanh hơn được nữa." Một tên nói khi cắt những dây leo xung quanh. Chúng không quá nhanh nhưng lại rất cẩn thận, đánh lạc hướng con mồi và dần dần áp sát thông qua những dây leo băng qua nền đất cùng màu. Một chiến thuật tốt cho thấy chúng có trí thông minh ở mức khá. Nhưng tiếc thay, điều đó vẫn chưa đủ để khiến những kẻ này phải chùn bước. Chúng tiếp tục tiến lên khi những sinh vật ấy cố gắng tấn công thêm vài lần nữa. Việc thoát ra khỏi khu vực ấy vẫn cần chút thời gian, thứ mà chúng đang thiếu lúc này.

"Tính sao đây? Giờ ai đi ai ở lại?" Câu hỏi này đánh đúng trọng tâm vấn đề. Giờ chỉ cần một người đi được khỏi đây là có thể trở lại doanh trại để báo cho tướng quân. Nhưng ai sẽ là người đi?

"Cậu sẽ đi. Người nhanh nhất phải đi trước để thông tin được đưa đến thật nhanh." Người đồng đội đứng bên cạnh trả lời ngay.

"Thật chứ? Nhưng còn các cậu sẽ ổn chứ?" Nghe vậy, một người khác lên tiếng chế giễu sự lo lắng không cần thiết đó.

"Nhóc con, cậu mới vào đội này chưa lâu, vẫn là tân binh. Bọn này thì cũng có tuổi rồi. Đừng có khinh thường tiền bối của mình như thế. Giờ thì đi đi, đi thật nhanh vào." Giọng nói tuy có hơi khinh thường nhưng vẫn toát ra sự quan tâm. Ngay khi dứt lời, những người khác đã cùng tấn công vào một chỗ, tạo một lối đi an toàn cho tiên tộc trẻ tuổi rời đi.

Quay đầu nhìn lại, nhưng chắc chắn mọi thứ sẽ ổn. Kinh nghiệm luôn là thứ cứu sống tất cả. Đi thật nhanh, chạy qua những hàng cây rậm rạp. Trên đường, những sinh vật bản địa lao ra phục kích, nhưng với tốc độ cao, hắn nhanh chóng vượt qua. Khi trèo lên cây, cuối cùng hắn cũng thấy đội quân của Vasily. Không chần chừ, tên tiên tộc trinh sát tiến về phía tướng quân. Trước mặt hắn, tên trinh sát đưa ra những thông tin cần thiết.

"Thưa ngài, chúng tôi đã tìm được một lối đi khác. Đó là một con đường cũ đã không còn ai sử dụng. Chỉ cần đi theo lộ trình cũ, đi đến một tảng đá mà chúng tôi đã đánh dấu, rồi từ đó rẽ trái thì sẽ bước vào con đường đó." Tuy mệt vì đã chạy nhiều đến đổ mồ hôi, nhưng hắn vẫn báo cáo những thông tin giá trị.

"Những kẻ còn lại đâu? Chết rồi à?" Nghe vậy, tên trinh sát nhanh chóng trả lời.

"Không thưa ngài, họ hiện đang bị bao vây bởi đám quái dây leo, nhưng chắc chắn với kỹ năng của họ, họ sẽ trở lại nhanh thôi." Nghe vậy, Vasily cảm thấy rất thoải mái. Mọi chuyện đang đi theo hướng kế hoạch mới của hắn đã vạch ra. Giờ thì nếu không còn điều gì bất ngờ, hắn sẽ dễ dàng có một trận chiến cân bằng với kẻ địch, dù đó có là con người. Rồi, hắn chốt lại bằng một câu trước khi leo lên ngựa.

"Tất cả lên đường, ta đã có lộ trình mới!" Giọng nói vang lên khiến đội quân phía sau nghiêm chỉnh hàng lối, dậm chân một cái trước khi đi.

"Tốt, giờ ta đang mong chờ trận chiến sắp tới rồi đây."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net