5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

19.

Chuuya thức dậy như bao buổi sáng bình thường khác, cậu vệ sinh cá nhân, làm đồ ăn sáng và gọi những đứa trẻ của cậu dậy.

- Shiro, Kuro, hai đứa mau dậy đi, trời sáng rồi đó.

Hai đứa trẻ mơ màng mở mắt, Kuro từ từ ngồi dạy lấy tay dụi mắt, cậu bé có đôi mắt đỏ như máu, mái tóc đen như màn đêm tối. Kuro ngồi thẫn thờ một lúc rồi lại ngả lưng xuống giường, nhắm mắt lại, tiếp túc ngủ. Shiro thấy vậy cũng không nghĩ nhiều, ngủ tiếp, chưa đến giờ dậy, bé đã nghĩ vậy đó.

Chuuya nhìn hai đứa nhỏ này bất lực.

- Trời đã sáng rồi đó hai đứa, mau dậy đi.

Vẫn ngủ. Chuuya lại gần lay hai đứa nhỏ dậy. Vẫn ngủ. "Hai cái đứa này."(đùa ko vui Chuu đã căng)

- SÁNG BẢNH MẮT RA RỒI, VẪN CÒN NGỦ ĐƯỢC HẢ!

- Dạ, dạ, bọn con dậy ngay đây...

Hai đứa trẻ mắt nhắm mắt mở trả lời rồi loạng choạng đi vào nhà vệ sinh. Hình như lúc đi Shiro còn đập đầu vào tường thì phải.

Đã hai tuần từ khi Haruka đến đây và cũng chưa quay lại. Nhịp sống của Chuuya lại xuất hiện thêm một biến cố nữa là Kuro, một bé rồng đen. Chuuya cũng rất muốn có một vài buổi nghỉ để chăm sóc cho hai nhóc nhưng Mafia cảng lại là một nơi bóc lột sức lao động không thương tiếc.

"Haizzz..."

20.

- Giờ thì ba đi làm, hai đứa ở nhà ngoan nghe chưa.

- Dạ~, papa đi cẩn thận /Shiro vẫy vẫy tay/

- Papa đi nhớ về sớm ạ /Kuro cúi người chào Chuuya/

- Vậy ba đi đây.

21.

Sau khi cánh cửa đóng lại, căn nhà dường như trở nên hưu quạnh hơn. Kuro nhìn sang người chị của mình, người vẫn còn nhìn chằm chằm vào cánh cửa.

- Papa lại đi rồi ha.

- Chị nghe cái này nói trên ti vi rồi, phải đi làm thì mới có tiền nuôi con.

- Vậy có phải bọn mình đang làm gánh nặng cho papa không nhỉ?

- Không biết nữa.

-Không khí lại trầm lặng-

- Mà không biết bên ngoài ra sao, ha Kuro?

- Nếu theo trên ti vi thì hẳn phải rất đẹp, có nhiều thứ rất thú vị.

...

- Hay mình ra ngoài đi.

Shiro đề nghị.

- Dẹp ý tưởng đó đi chị, papa mà biết là mình không yên thân được đâu.

Kuro phản bác.

- Chỉ cần về trước khi papa về là được mà.

- Thế thì cũng không được, vì bọn mình không thể ra ngoài được, cửa đã bị khoá lại rồi đó.

Ku- Hoàn toàn không biết cửa có thể mở từ bên trong-ro

- Em không tò mò sao Kuro, chị nghĩ bên ngoài có thể không như trên ti vi nói đâu.

- ...Ý chị là sao?

Shiro ra vẻ thần bí sau đó đi lại gần Kuro nói nhỏ.

- Có thể là bên ngoài đã bị một thế lực nào đó xâm chiếm rồi, mọi thứ không hề đẹp như những gì trên ti vi nói đâu.

- ...Có thể chị đã nghĩ nhiều rồi đó.

- Không đâu! Em nghĩ kĩ lại đi, nếu như bên ngoài yên bình thì papa sao lại phải vất vả làm việc như vậy, đã làm ở nơi làm việc rồi mà về đến nhà cũng phải làm nữa, làm tới mãi hơn nửa đêm luôn còn gì. Hơn nữa em cũng biết mà Kuro, có lần papa còn bị thương ở tay sau khi đi làm việc về nữa đó!

- Chị nói cũng đúng, nhưng cái gì đã xâm chiếm bên ngoài mới được? Chẳng lẽ papa cũng không đấu lại được.

- Chị không chắc, có thể là người ngoài hành tinh, người khổng lồ, băng đảng giết người không ghê tay,...Papa chỉ có một mình làm sao đấu lại được.

- Vậy là papa đang gặp nguy hiểm rồi!!

- Đúng vậy, nên giờ bọn mình phải ra ngoài để cứu papa.

- Nhưng phải làm thế nào đây? Bọn mình thậm chí còn không thể ra ngoài nữa.

Như đã đạt được mục đích, Shiro cười ranh mãnh rồi đi lấy một chiếc ghế, kê gần lại cửa rồi bắt đầu mở cửa, chỉ một lúc sau cánh cửa đã được mở ra. Shiro trèo xuống, tận hưởng ánh mắt ngưỡng mộ của Kuro.

- Chị giỏi thật đó, nee-san!

- Cái đó chị biết lâu rồi, em chậm quá đó.

22.

Hai đứa trẻ lẻn ra ngoài. Đi khỏi khu biệt thự cao cấp đến một toà nhà bỏ hoang.

- Chị à, chị có chắc là papa đang ở đây không?

...

- Sao chị lại im lặng, chị nói gì đi ch...

Kuro hối hận rồi, chỉ có thể thấy lúc này trên mặt Shiro tái mét lại vì lạnh, ánh mắt lờ đờ không rõ đang nhìn cái gì. Thời tiết bây giờ là vào mùa đông, lạnh ngắt. Bé đáng lẽ nên ngăn chị lại lúc ý tưởng này nảy ra trong đầu chị, bé sai rồi.

- Nee-san! Chị sao vậy nee-san?!Nee-san...

Không một tiếng nói đáp lại, Shiro trên người chỉ mặc một chiếc váy mỏng manh, run cầm cập vì lạnh, hoàn toàn không nghe được Kuro đang nói gì. Mệt ghê, không đi tiếp được nữa rồi. Hai mí mắt của Shiro chầm chậm khép lại. Bé cảm giác như Kuro có vẻ đang rất hoảng sợ, rồi không còn ý thức về những việc sau đó nữa.

23.

Chuuya đã thức cả đêm chỉ vì cơn sốt của Shiro. Sau đó cảm ơn Akutagawa, người đã phát hiện ra hai đứa nhóc và đưa về nhà. Thật ra cậu đã khá bất ngờ khi Akutagawa chịu giúp hai đứa nhỏ, khi Chuuya hỏi lí do thì...

- Hai đứa nó làm tại hạ nhớ tới tại hạ và Gin hồi nhỏ.

- Vậy sao.

- Nhưng thật không ngờ một người như Chuuya-san lại có con sớm như vậy.

- À thật ra chúng có phải là con ruột của tôi đâu.

- Không sao đâu, tại hạ hiểu mà.

Rồi Akutagawa nhìn Chuuya với ánh mắt như thể muốn nói "Tôi hiểu mà".

Cậu hiểu cái chó!

- Vậy thì cậu giữ bí mật giúp tôi nhé. (muốn giải thích nhưng nhận ra là nó sẽ rắc rối hơn)

- Tại hạ hiểu rồi.

- Cảm ơn cậu.

Sau khi tiễn Akutagawa đi ra ngoài. Chuuya đi vào nhà và nhận ra cái bóng màu đen thập thò ở góc tường.

- Con sao vậy Kuro?

...

- Con xin lỗi...

- Sao lại xin lỗi?

- Tại con nên Shiro-nee mới bị bệnh.

Kuro nắm chặt góc áo, không dám ngẩng mặt nhìn Chuuya, sẵn sàng đón nhận cơn giận của cậu. Cảm nhận được Chuuya đang lại gần, Kuro nhắm chặt mắt. Chuuya giơ tay ra cốc một cái vào đầu của Kuro.

- Con đó, biết sai chưa hả, nếu lần này lỡ như chú Akutagawa không phát hiện ra thì sao? Hai đứa có phải là đã chết cóng ở ngoài đó rồi không? Làm cái gì cũng phải biết nghĩ đến hậu quả chứ...

Chuuya thở dài khi nhìn vào một Kuro mang đầy cảm giác tội lỗi. Như vậy cũng không tốt.

- Chuyện này là lỗi của cả hai đứa, dù con cũng có lỗi nhưng không cần phải áy náy, sống với sự áy náy không phải là một cách để chuộc lỗi đâu, nếu muốn chuộc lỗi thì cùng giúp chị khoẻ lại rồi xin lỗi chị nhé.

- Chị sẽ tha lỗi cho con ạ?

- Dĩ nhiên rồi.

- Thật chứ ạ?

- Shiro sẽ không muốn nhìn con khổ sở đâu.

Kuro thấy hốc mắt mình cay như khi đứng gần Chuuya lúc cậu đang đập tỏi vậy. Cậu bé chạy nhanh vào lòng Chuuya rồi khóc lớn.

- Con sợ lắm, con không biết tại sao nhưng con có cảm giác như chị sắp bỏ con đi! Con sợ lắm ba ơi.

- Được rồi, ba ở đây rồi, con sẽ không sao đâu.

Tiếng khóc nức nở vang lên rồi ngưng hẳn. Chuuya bế Kuro vào phòng ngủ của cậu. Còn cậu thì qua phòng xem Shiro như thế nào (Căn phòng mà Shiro đang ở được Chuuya dọn dẹp để trở thành phòng ngủ của hai đứa nhóc), rồi mới yên tâm hoàn thành nốt đống báo cáo nhiệm vụ chưa hoàn thành của cậu. Khi hoàn thành xong thì đã rạng sáng.

Quá mệt.

Thật sự quá mệt mỏi.

- Nhìn cậu mệt mỏi quá nhỉ?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net