6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

24.

- Nhìn cậu mệt mỏi quá nhỉ?

...

Gì vậy?

Sao Haruka lại xuất hiện vào cái thời điểm này, còn đúng giờ này nữa.

- Sao cô lại ở đây?

- Thấy ngươi khổ quá nên tới giúp ngươi một tay.

- Vậy thì phiền ngươi về đi, xong việc rồi.

- Phũ quá vậy.

- Ta không có nhu cầu nghe tiếng động vật đâu.

...

- Thế cậu đặt tên cho hai đứa nhỏ là gì?

- Shiro và Kuro

...

- Không thể bớt chút thời gian để nghĩ ra cái tên hay hơn à.

- Ta không có thời gian.

Thật ra Chuuya đã nói dối, cậu đã dành rất nhiều thời gian để nghĩ tên cho hai nhóc rồng nhưng trời sinh Chuuya không giỏi đặt tên nên quyết định cuối cùng của cậu là đặt tên đơn giản thôi, nên hai đứa nhóc mới có tên là Shiro và Kuro.

25.

- Vậy nói một chút về những đứa trẻ của cậu đi ha.

Haruka nói rồi tìm một cái ghế ngồi trước mặt Chuuya.

- Về điểm đặc biệt của hai đứa nhỏ, chắc cậu đã để ý rồi chứ.

- ... Kuro có sức đề kháng phi thường, khả năng thích nghi tốt, thậm chí có thể ẩn đi sự hiện diện của cậu bé, gần như không cảm thấy lạnh. Shiro thì lại có khả năng hồi phục tốt. Hai đứa đều có khả năng tiếp thu kiến thức và học hỏi đáng kinh ngạc.

Khi Shiro bị ốm khá nặng vì lạnh thì Kuro gần như không bị gì cả, thậm chí còn không hề cảm thấy sự thay đổi nhiệt độ (Chuuya đã hỏi Kuro về việc tại sao cậu không ngăn cản Shiro lại khi bước ra khỏi nhà sau khi cậu về nhà). Shiro thì khi cậu mới về nhà phát hiện ra tình trạng của cô bé khá nguy kịch, nhưng chỉ sau khi được sơ cứu đơn giản, nhiệt độ cơ thể của cô bé đã trở lại bình thường. Mỗi lần ở cạnh cô bé thì cậu lại có cảm giác vết thương của mình hồi phục nhanh hơn

- Cậu đúng rồi đó, nhưng mà còn thiếu nhé. Kuro có khả năng thiên về sức mạnh, còn Shiro thì có sức mạnh thiên về chữa trị hơn, khả năng của cô bé như ban phước vậy. Cậu cũng cảm thấy mà phải không.

Ngày đầu tiên khi Shiro xuất hiện, Chuuya đã mơ, dù chỉ là một lần duy nhất. Thực chất Chuuya không mơ, chính xác là cậu không thể mơ. Tuy nhiên, vào ngày đầu tiên Shiro xuất hiện, Chuuya đã mơ thấy Dazai. Như thể cô bé có thể khiến cậu con người hơn vậy.

26.

- Thế cậu có định cho hai đứa nó đi học không?

Cảm nhận được chủ đề này hơi nhạy cảm đối với Chuuya nên Haruka đã chủ động đổi chủ đề.

- Hiện tại thì không...

Chuuya không thể để Shiro và Kuro bị phát hiện bởi Mori. Với khả năng đặc biệt của hai nhóc và cả thân phận nữa, cậu thật sự không biết rằng Mori sẽ làm gì với hai đứa trẻ để biến chúng thành nô lệ tư bản của Mafia cảng. Tới thời điểm này thì mọi thứ có vẻ vẫn ổn nhưng chỉ cần sơ xuất một chút thôi là coi như là xong.

- Cái này có vẻ cũng không tốt lắm đâu, cậu cũng thấy sự việc hôm nay rồi đó, hai đứa nhóc suýt nữa đã chết vì tính tò mò của chúng rồi. Nhốt chim trong lồng mãi thì chim sẽ không thể bay được đâu. Tôi thấy cậu vẫn nên cho chúng tiếp xúc với môi trường bên ngoài đi thì hơn.

....

Không có một câu trả lời nào cả, Chuuya hoàn toàn không thể trả lời vì cậu hiểu được tính quan trọng của sự việc nhưng cũng không thể nghĩ ra cách ứng phó.

- Vậy hay là cậu cho chúng tới nhà tôi ở đi, nhà tôi ở ranh giới của Yokohama với thành phố kế bên, đủ rộng để cho thêm hai đứa nhỏ ở nhờ đó.

Đề nghị này là một đề nghị tốt, nếu ngôi nhà ở ranh giới giữa Yokohama với tỉnh kế bên thì có thể để hai nhóc vừa không quên đi nơi mình sinh ra vừa có thể tiếp xúc với môi trường bên ngoài lại vừa tránh được tai mắt của Mafia cảng. Nhưng mà...

- Tôi không thể đi đến đấy được đâu.

- Không sao đồng đội của tôi có thể xử lý được vấn đề này.

- Đồng đội của cô?

- Dị năng của tên đó có thể tạo cánh cổng không gian giữa hai nơi hắn chạm vào. Lần sau ta sẽ dẫn hắn tới đây, nên mong cậu chuẩn bị bánh kẹo đón tiếp.

- Cô về được rồi đó.

27.

Sau khi Haruka đi thì trời cũng đã tờ mờ sáng, Chuuya một lần nữa đi kiểm tra tình hình của Shiro sau đó đi tắm rồi mới làm bữa sáng cho hai bé rồng. Sau đó lại lập lại cách thức gọi hai nhóc một lần nữa. Nhìn hai nhóc tranh nhau miếng xương cuối cùng, Chuuya mới lặng lẽ nhận ra rằng cậu lại dặt yêu thương của mình vào người khác một lần nữa rồi.

Có lẽ lần này sẽ không tồi tệ như những lần trước nữa.

Mong là vậy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net