ai mới là vương phi chính thức?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nàng...... không phải nàng thật sự thích Lãnh Thiên Yết đấy chứ?

Tần Thế Viễn lại gần dùng quạt vỗ nhẹ lên vai Bạch Dương: "Thật ra chuyện tình cảm, quan trọng nhất là trong lòng mình hiểu được. Cô nương hãy tự hỏi chính mình xem, điều cô nương muốn nhất là cái gì."

Có một số việc, bình thường là như thế, 'trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường', người ngoài cuộc luôn tỉnh táo còn người trong cuộc thường u mê.

Nàng vẫn cho rằng người mình thích là tiểu sư phụ, nhưng bắt đầu từ lúc nào, khi tiểu sư phụ muốn thành thân với nàng, nàng lại muốn thoái thác.

Bởi vì, nàng đã thích Lãnh Thiên Yết.

Nhưng, Lãnh Thiên Yết đã có Ngọc Điệp.

Nàng tuyệt đối sẽ không dùng chung đôi đũa với người khác!

Lần này Bạch Dương thật sự rất buồn phiền.

***

Sáng ngày thứ hai, lúc nhìn thấy Lãnh Thiên Yết, đôi mắt quyến rũ của hắn dường như trở nên trong sáng đến lạ thường. Bạch Dương bỗng buồn bã tiến vào trong xe ngựa đau khổ một mình.

Lãnh Thiên Yết lại nghĩ rằng Bạch Dương vẫn không chịu quan tâm đến mình, ánh mắt hắn trầm xuống, sau đó phi thân lên ngựa, một mình đi

Ngọc Điệp ôm nỗi hận nhìn lướt qua Bạch Dương, chạy theo sau Lãnh Thiên Yết: "Vương gia, đợi ta với!"

Nhìn thấy thái độ của Ngọc Điệp, trong ánh mắt của Phong Vô Ngân rõ ràng hiện lên một thoáng sắc nhọn.

Chỉ có Tần Thế Viễn là tinh thần thoải mái vui vẻ nhất, bởi vì hắn đã hoàn thành nhiệm vụ to lớn mà Vương gia giao phó! Đến lúc đó Vương gia muốn không nhận ân tình của hắn cũng không được!

Tần Thế Viễn rất muốn tìm cơ hội báo tin vui cho Lãnh Thiên Yết, nhưng Ngọc Điệp lại luôn ở bên cạnh hắn, mấy lần Tần Thế Viễn chuẩn bị nói ra rồi lại phải thôi. Muốn tìm một cơ hội để ghi công sao lại khó như vậy chứ!

***

"Vương gia, đêm qua ngài mệt mỏi rồi, hãy uống chút trà sâm đi." Ngọc Điệp cố tình ăn nói hàm hồ. Ngày hôm qua đúng là Lãnh Thiên Yết một đêm không ngủ, nhưng không phải ở trong phòng Ngọc Điệp, mà là ở trong phòng của mình xử lý việc công.

Lãnh Thiên Yết làm sao lại không biết dụng tâm của Ngọc Điệp, hắn lại cố ý không nói ra, ánh mắt liếc nhìn Bạch Dương. Bạch Dương nhăn nhó mặt mày, mang điểm tâm nhìn về phía Phong Vô Ngân: "Tiểu sư phụ, để ta đút cho người!"

Lần này đến phiên Lãnh Thiên Yết tái mặt. Thấy vẻ mặt Phong Vô Ngân cảm động ăn điểm tâm được Bạch Dương đút cho, Phong Vô Ngân cười vừa lòng.

Lãnh Thiên Yết đẩy Ngọc Điệp ra, đứng dậy bước đến bên người Bạch Dương, kéo Bạch Dương lên: "Lại đây."

"Sao ta lại phải qua!". Bạch Dương vênh mặt lên, tỏ vẻ khinh thường.

Phong Vô Ngân chặn tay Lãnh Thiên Yết lại: "Hình như Vương gia đang ép buộc nàng."

"Đây là việc nhà của bản vương." Lãnh Thiên Yết quyết định hôm nay phải 'tính toán nợ nần' với Bạch Dương

"Có phải việc nhà hay không, không phải một mình ngươi định đoạt.". Giọng nói của Phong Vô Ngân xa xăm, nhưng thái độ lại hết sức kiên quyết.

"Việc nhà cái quái gì chứ, ai là người một nhà với hắn hả! Bổn cô nương đã sớm bỏ ngươi rồi!" Bạch Dương hầm hực nhìn Lãnh Thiên Yết.

Đêm qua, đêm qua! Đêm qua đáng giá đến mức Ngọc Điệp phải khoe ra sao! Lãnh Thiên Yết, nếu như ngươi là hoa đã có chủ, bổn cô nương không thèm!

Nàng kiên quyết từ chối dùng chung đũa với người khác!

Lãnh Thiên Yết nhíu mắt lại, không khí nhất thời lại tiếp tục căng thẳng.

Tần Thế Viễn bước lên trước định giải hòa: "Vương gia đừng nóng giận, thật ra......"

"Tần Thế Viễn, ngươi muốn chết thì chết xa một chút, đừng chắn tầm mắt của bổn cô nương!" Bạch Dương sợ Tần Thế Viễn nói ra tâm sự của nàng nên kịp thời chặn miệng Tần Thế Viễn. Thuận tiện ném cho hắn vẻ mặt như muốn nói: "Nếu ngươi dám nói ra thì ngươi nhất định phải chết"

"Báo ——". Một con ngựa chạy đến tung bụi mù trời đất.

"Báo —— Vương gia, tin khẩn cấp từ kinh thành, hoàng đế băng hà, hoàng thượng di chiếu, phong Đại hoàng tử làm đế, tân hoàng hôm nay đăng cơ. Thỉnh Vương gia cấp tốc về kinh!"

Tất cả mọi người giật mình. Lãnh Dịch Khánh làm hoàng đế rồi?

Kinh thành, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

***

Phong Vô Ngân đã biến mất. Ngoài Bạch Dương, không có ai biết hắn đi từ lúc nào.

Trước khi đi, Phong Vô Ngân nói với Bạch Dương ba chữ sâu sắc: "Hãy đợi ta!

Lãnh Thiên Yết không biết quý trọng nàng như thế, cho nên, hắn nhất định phải dùng sức lực của chính mình, để Dương Nhi của hắn được hạnh phúc.

Phong Vô Ngân báo tin như vậy rồi rời đi.

Phong Vô Ngân đi rồi, hình như cũng không có người để ý đến sự ra đi của hắn.

Ngoài Bạch Dương, vì chỉ có nàng biết, Phong Vô Ngân muốn đi làm gì. Trong lòng Bạch Dương xuất hiện một nỗi lo.

Lãnh Dịch Khánh làm hoàng đế, Phong Vô Ngân muốn đi cướp ngôi hoàng đế. Lãnh Thiên Yết sẽ chuẩn bị làm gì đây?

Hình bóng cao lớn của Lãnh Thiên Yết đứng lặng bên vách núi, trời hoàng hôn lớn đang chìm sâu vào trong nước biển, tạo nên một cảnh nền sáng chói cho tư thế kiêu ngạo của hắn, khiến bóng dáng của hắn toát lên vẻ kiêu ngạo tách biệt khỏi thế giới.

Hắn đang nghĩ gì? Bạch Dương đoán không ra.

Thật lâu sau, rốt cục hắn cũng chậm rãi xoay người, trở lại đội xe: "Về kinh."

Hai chữ đơn giản, Lãnh Thiên Yết phi thân lên ngựa, thúc ngựa chạy về phía kinh thành.

Lúc đến kinh thành, người của Lãnh Dịch Khánh đã sớm đợi ngoài thành.

"Hoàng thượng có lệnh, mời Thuận vương gia cùng Vương Phi cấp tốc về cung tấn kiến."

Nhìn đoàn xe đám người Lãnh Thiên Yết càng chạy càng xa, dựa vào kinh nghiệm buôn bán nhiều năm, Tần Thế Viễn cảm nhận được sâu sắc bão táp sắp xảy ra. Vì thế, hắn lập tức viết một phong gia thư, sai người hỏa tốc mang về Tần gia, còn hắn thì ở lại trong kinh thành, chờ đợi một trận bão tố sắp đến.

Nếu về kinh thành, đương nhiên phải đến thỉnh an cha vợ tương lai Bạch Thừa tướng, tiện thể cũng biết được tình hình trong triều gần đây từ miệng hắn

Tần Thế Viễn lắc lắc cây quạt, xoay người một mình rời đi.

***

"Vương gia, hoàng thượng đang ở ngự thư phòng tiếp kiến ngoại sứ, xin Vương gia chờ một chút." Lão thái giám cung kính với Lãnh Thiên Yết. Lão thái giám này chịu ảnh hưởng của tiên đế, luôn có vài phần kính trọng với Lãnh Thiên Yết

Lần này Lãnh Thiên Yết hồi cung, khiến cho tất cả mọi người đều kinh hãi.

Lúc trước Vương gia vô cùng yếu đuối bệnh tật, lần này trở lại kinh thành, lại trở nên khí vũ hiên ngang. Khuôn mặt tuấn tú của Lãnh Thiên Yết không hề tái nhợt, lông mày dài như vẽ, tuấn mục hàn quang, hai đầu lông mày lạnh lẽo. Bóng dáng cao lớn mặc dù phong trần mệt mỏi, nhưng lại toát lên vẻ phiêu dật, thong dong. Nhất là khi ánh mắt lạnh lùng của hắn liếc đến chỗ nào lại tỏa ra một loại uy lực không giận mà uy, không nói nhưng lại có sức mạnh khiến mọi nơi kinh sợ.

Hắn thật sự là Thuận vương gia lúc trước bệnh tật đầy mình sao?

Nếu tiên hoàng nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của Thuận vương gia, không biết sẽ vui vẻ đến cỡ nào. Bởi vì hắn thực sự rất giống tiên hoàng lúc còn trẻ!

Lão thái giám vừa nhìn Lãnh Thiên Yết, vừa lặng lẽ gạt lệ.

Lão thái giám không biết Ngọc Điệp, cũng không biết Bạch Dương—— lúc trước khi Bạch Dương tiến cung, đều dùng lụa mỏng che mặt, nghe nói ở trong phủ, chỉ cần có người lạ vào phủ là Vương Phi dùng mạng che mặt, vì vậy nên không ai nhìn thấy hình dáng của Vương Phi.

Nghe nói nàng làm như vậy, là để cầu phúc cho Vương gia. Có thể thấy được tấm lòng thành của Vương Phi! Đây quả nhiên là tấm lòng thành có thể làm vàng tan chảy, khiến ông trời cảm động, vậy nên Vương gia đã hết bệnh rồi.

Nhưng, hai vị trước mắt đây không biết vị nào mới là Vương Phi chính thức đây!

Lão thái giám dụi dụi mắt, thế khó xử, nhưng người khđưa đẩy mọi việc như hắn, chuyện này không làm khó lão được. Lão thái giám quát lên với tiểu thái giám bên trái: "Tiểu Đức Tử, còn không đi lo pha trà cho Vương gia và Vương Phi!".

Tiểu thái giám bên trái tròn mắt ngạc nhiên nhìn lão thái giám, muốn nói lại thôi.

"Hắn là Tiểu Lộ Tử!" Bạch Dương nhanh miệng sửa lại.

Lúc trước khi vào hoàng cung, những người này đều là những gương mặt quen thuộc.

"Dạ dạ, lão nô mắt mờ rồi, Tiểu Lộ Tử, nhanh đi lo pha trà." Lão thái giám thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn không biết Vương Phi, nhưng chỉ có Vương Phi chính thức mới được vào cung rồi. Người vừa mở miệng nói chuyện, đương nhiên chính là Bạch Dương.

Lão thái giám ngay lập tức lại thỉnh an: "Thỉnh an Thuận vương phi!"

Bạch Dương hầm hừ: "Ta không phải Vương Phi, là nàng ta mới đúng." Đúng là không hiểu vì sao nàng lại theo Lãnh Thiên Yết tiến cung!

Khóe môi Lãnh Thiên Yết khẽ cong lên. Dáng vẻ của Bạch Dương lúc này rất giống một cô vợ nhỏ đang ghen!

Ngọc Điệp mỉm cười tiến lên hành lễ với lão thái giám: "Ra mắt công công, tỷ tỷ đang nói đùa, Ngọc Điệp ra mắt công công."

Mặt lão thái giám hơi sững người một chút, sau đó tức khắc hiểu ra chuyện đang xảy ra. Việc này, trong cung hắn đã thấy nhiều, chỉ là nữ nhân đang ghen mà thôi.

"A, không dám không dám! Ngài là chủ, ta là bộc. Lão nô không dám nhận!" Lão thái giám tươi cười hoàn lễ. Nữ nhân này thật lợi hại. Lần đầu tiên gặp mặt đã ra oai phủ đầu. Xem ra, hắn có thể hiểu được vì sao Bạch Vương Phi mất hứng.

Nhưng hắn cũng không thể đắc tội hai chủ nhân. Vì thế, hắn cười tủm tỉm xoay người nhìn Lãnh Thiên Yết:

"Mỹ quyến* như thế, Vương gia thật có phúc! Vương gia, chi bằng người vào Trắc điện nghỉ ngơi một lát, đợi hoàng thượng xử lý xong chuyện bên này, lão nô lập tức tới báo với Vương gia."

Nói xong, hắn bước đến nhỏ giọng nói bên tai Lãnh Thiên Yết:

"Lúc còn sống, Tiên đế từng để lại mấy món đồ cho Vương gia, muốn lão nô phải tự mình giao tận tay Vương gia."

(Mỹ quyến: Người thân, người nhà xinh đẹp. )



Lão thái giám tiến lên hai bước, thấp giọng nói bên tai Lãnh Thiên Yết:

"Tiên đế lúc còn sống từng để lại mấy món đồ cho Vương gia, muốn lão nô phải tự mình giao tận tay Vương gia."

Trong đôi mắt sắc lạnh của Lãnh Thiên Yết hiện lên một tia sắc nhọn, hắn tức khắc gật đầu.

Sau khi Lãnh Thiên Yết rời đi, Bạch Dương và Ngọc Điệp liền vào Trắc điện chờ. Hai người đều ghét lẫn nhau, vì thế không thèm để ý lẫn nhau nữa. Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên:

"Tiểu Dương, rốt cuộc nàng cũng đã tới."

Bạch Dương quay lại nhìn, cả người mặc long bào vàng khiến dáng vẻ của hắn càng trở nên thêm khôi ngô, đầy sức mạnh, đôi mắt âm u vẫn nóng bỏng thâm trầm như trước, trên khuôn mặt cương nghị hiện lên nỗi vui mừng không sao kể xiết. Thân hình cao lớn của hắn in bóng trong đại môn, càng toát lên vẻ khôi ngô mạnh mẽ.

"A Khánh!" Bạch Dương ngạc nhiên.

Mặc dù sớm biết Lãnh Dịch Khánh đã là hoàng đế, nhưng đối diện với một Lãnh Dịch Khánh mặc long bào, Bạch Dương vẫn cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.

"To gan! Dám gọi thẳng tục danh của Hoàng thượng......Tiểu thái giám bên cạnh Hoàng đế chưa gặp Bạch Dương, chỉ cho rằng đây là một nữ tử tầm thường, vội quát lên chói tai.

Lãnh Dịch Khánh giơ tay lên ngăn lại: "Không sao."

Lãnh Dịch Khánh dùng ánh mắt nóng bỏng đánh giá Bạch Dương, mấy tháng không gặp, nàng càng trở nên kiều diễm xinh đẹp. Bạch Dương giống như một đóa hoa dại nở trên mặt đất, lúc mới đầu, có thể ngươi sẽ không để ý đến nó, nhưng cùng với sự nở rộ của nàng, ánh sáng của nhật nguyệt hình như cũng bắt đầu mờ dần đi phía sau nàng.

Sự diễm lệ của nàng đủ để làm lay động cả thế giới. Tất cả những thứ khác, chẳng qua đều là bối cảnh mờ nhạt phía sau.

"Nàng có khỏe không?" Lời nói của Lãnh Dịch Khánh không thay đổi gì lớn, nhưng thay đổi của hắn là quá lớn.

Người làm hoàng đế, quả nhiên không còn giống như trước nữa. Long bào vàng, ánh mắt hắn thâm trầm, có vài phần nghiêm nghị uy nghi.

"Tham kiến hoàng thượng." Đám người Ngọc Điệp đã quỳ xuống thỉnh an, lúc này Bạch Dương mới chợt sực tỉnh.

"Hoàng thượng, Thuận vương gia vẫn đợi Hoàng thượng ở đây, người vừa đi thay áo (cách gọi của việc đi vệ sinh thời đó), mong hoàng thượng tha lỗi.". Ngọc Điệp cúi chào thỉnh an rất đúng chỗ, cũng là để che dấu cho Lãnh Thiên Yết.

Nhưng ánh mắt của Lãnh Dịch Khánh lại hề liếc mắt nhìn Ngọc Điệp, hắn nhìn Bạch Dương thật sâu. khuôn mặt nhỏ nhắn đã xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của hắn, nay rốt cục đã lại một lần nữa xuất hiện trước mắt hắn.

Nói hắn nóng lòng gặp Lãnh Thiên Yết, chi bằng nói hắn nóng lòng gặp Bạch Dương.

"Hoàng......" Bạch Dương đang chuẩn bị hành lễ, lại bị Lãnh Dịch Khánh giữ tay lại.

"Tiểu Dương, ta và nàng, không cần giữ lễ tiết. Ta đợi nàng đã lâu rồi. Đi theo ta, có một vật này muốn cho nàng xem." Lãnh Dịch Khánh kéo cánh tay nhỏ bé

Bạch Dương do dự quay đầu nhìn ra ngoài điện, không biết Lãnh Thiên Yết lúc nào sẽ ra.

Khuôn mặt tươi cười của Ngọc Điệp xâm nhập vào trong mắt Bạch Dương. Lúc nào nàng cũng cảm thấy nữ nhân này cười vô cùng kỳ quái.

***

"Nàng nhìn xem, thích chỗ này không?" Lãnh Dịch Khánh dẫn Bạch Dương đi qua ngự hoa viên, đến một mảnh đất trống đang khởi công trước mặt.

Vốn dĩ Lãnh Dịch Khánh dáng vẻ rất chín chắn cương nghị, lại không câu nệ nói cười, ấn tượng với những người khác lúc hắn làm hoàng tử là quy củ và cẩn thận, ngay thẳng và nghiêm minh. Sau khi làm hoàng đế, vì bận nhiều việc, nên thường xuyên để lộ tính tình thô bạo, không dễ dàng thân cận.

Nhưng bây giờ hắn lại hớn hở kéo Bạch Dương chạy trong ngự hoa viên, đúng là khiến mọi người kinh ngạc không thôi. Mọi người đều đoán, nữ nhân này là ai? Sao lại có thể được hoàng đế sủng ái như vậy?

Lãnh Dịch Khánh đưa Bạch Dương đến trước một bức tranh lụa trắng thật lớn, trong bức vẽ này là những hành lang gấp khúc, chiếc cầu dài, tòa nhà với những mái hiên cao vút, khắc hình Long phượng.

"Đây là......"

"Đây là cung điện ta đặc biệt xây cho nàng. Nhưng hiện tại vẫn chưa nghĩ ra tên. Ta vẫn muốn cho nó một cái tên đẹp nhất, không ngờ bây giờ vẫn chưa nghĩ ra."

"Ta biết nàng không thích bị ràng buộc, cho nên ở nơi đây, có thể không nói chuyện quy củ, không phải thực thi lễ tiết. Mọi thứ ở đây đều do nàng định đoạt. Nàng muốn chơi đùa như thế nào cũng đều được. Ở đây, ta không phải Hoàng đế, ta chỉ là A Khánh của nàng."

Lãnh Dịch Khánh vung tay lên, lại một tấm vải lớn nữa mở ra, bên trên vẽ nhiều đường rắc rối phức tạp.

"Nơi này là mật đạo, mỗi mật đạo đều có thể thông sang nơi khác. Nhất là đường mật đạo chính này, có thể trực tiếp thô ra ngoài cung. Đến lúc đó, nàng muốn ra khỏi cung lúc nào cũng được."

"Nếu nàng không muốn ở đây cũng không sao, chỉ cần lúc nào nàng muốn, vào chơi một chút cũng đựơc."

Lãnh Dịch Khánh nói tới đây, đột nhiên giọng nói trầm hẳn xuống:

"Tiểu Dương, ta chỉ muốn nàng hiểu được, ta muốn làm một vài việc cho nàng, hi vọng nàng vui vẻ. Xây cung điện này cho nàng, tuyệt đối không phải muốn nhốt nàng trong cung, ta chỉ hi vọng lúc nàng mệt mỏi có thể vào đây chơi. Chỉ cần nàng nhớ có một nơi như vậy, tồn tại vì nàng, là đủ rồi."

"Cho dù có một ngày, nàng thật sự quyết định chuyển vào đây, ta thề, tuyệt đối không dùng bất kỳ quy củ hay luật pháp gì ràng buộc nàng. Nàng tới, ta vui, nàng đi, ta...... ta sẽ không ép nàng ở lại."

Giọng nói nho nhã của Lãnh Dịch Khánh thấp dần, ánh mắt thâm trầm lại chăm chú.

Cuối cùng Bạch Dương cũng chú ý, vừa rồi, Lãnh Dịch Khánh nói chuyện với nàng, vẫn xưng là "ta", mà không phải "trẫm".

"A Khánh, ngươi thật sự không cần đối xử với ta tốt như vậy." Nói không cảm động là giả, nhưng nàng làm sao có thể vào ở trong cung đây!

Lãnh Dịch Khánh cúi đầu khổ sở cười: "Ta biết, trong lòng nàng vẫn là chỉ có Thiên Yết. Ta sẽ không ép nàng. Nàng coi ta là ca ca cũng đựơc, là bạn bè cũng đựơc, ta cũng không để ý. Thật đấy. Ta nói rồi, ta sẽ không ép nàng làm bất kỳ chuyện gì."

"...... Cám ơn ngươi, A Khánh!" Bạch Dương thật sự không tìm được lời nào thể nói. Thậm chí ngay cả Lãnh Dịch Khánh cũng đã sớm nhìn ra, người nàng thích trong lòng là Lãnh Thiên Yết. Xem ra nàng đúng là phản ứng chậm.

"Ta...... không nỡ nhìn nàng chịu ấm úc." Giọng nói Lãnh Dịch Khánh dần trầm xuống, khiến cho trái tim Bạch Dương cảm thấy cô đơn.

Bàn tay của Lãnh Dịch Khánh giật giật, nắm chặt thành quyền, hắn rất muốn ôm nàng.

Nhưng, hắn không dám.

"Hoàng thượng, Thuận vương gia nổi giận rồi, Ngài ấy đang tìm kiếm Vương Phi khắp nơi." Lão thái giám tiến đến báo tin.

Trên mặt Lãnh Dịch Khánh hiện lên vẻ không nỡ:

"Tiểu Dương, vĩnh viễn đừng nói cám ơn với ta. Nhớ kỹ lời của ta, nàng muốn đến lúc nào cũng được. Ta sẽ rất vui. Nàng muốn đi, ta sẽ không ngăn cản, chỉ cần nàng vui vẻ."

"Đi thôi, ta đưa nàng đi.". Trước khi Bạch Dương mở miệng nói cám ơn, Lãnh Dịch Khánh mỉm cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net