ta se không phá hỏng việc của Thiên Yết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bạch Dương nào biết rằng, tại ngay lúc này có hai người đàn ông đang vì nàng mà mất ngủ...

Nàng đang ngủ, ngủ rất ngon.

Tần Thế Viễn dường như luôn biết rõ tâm tư của nàng, ở cạnh Tần Thế Viễn, nàng vĩnh viễn không phải lo không có việc gì để làm. Tần Thế Viễn luôn nghĩ ra đủ loại biện pháp trêu chọc làm nàng vui vẻ.

Mà vui vẻ, kết quả là... Lại uống quá nhiều.

Nhưng lần này nàng quá chén, Tần Thế Viễn lại không uống bao nhiêu.

Hắn sẽ không thất thố giống như lần đầu tiên.

Nhìn khuôn mặt ửng hồng vì uống say của Bạch Dương, Tần Thế Viễn kìm lòng không được xoa nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.

Kỳ thật nàng rất đẹp.

Mọi người đều nói vẻ ngoài của Bạch Tứ tiểu thư kém hơn ba vị tỷ tỷ rất nhiều, gầy còm ốm yếu. Để nịnh nọt vương gia, cho nên hắn cố hết sức lấy lòng Bạch Dương.

Lần đầu gặp gỡ, nàng tinh quái làm cho hai mắt của hắn tỏa sáng, lời đồn đãi quả nhiên là không tin được, Bạch Dương có vẻ đẹp riêng của nàng. Nàng thanh nhuận tao nhã, nữ tử thế tục bình thường không thể sánh được.

Thời điểm gặp lại, nàng đã có một phong thái khác, vẫn thanh nhuận tựa như một đóa Phù Dung như trước. Nhưng nếu trước đây nàng là Phù Dung chưa nở, thì giờ đây chính là đóa hoa sen xinh đẹp tao nhã phảng phất đâu

Mà bây giờ, khi nàng yên tĩnh ngủ. Hấp dẫn hắn nhất, không phải là vẻ đẹp của nàng, mà là tấm lòng của nàng.

Trái tim của nàng thuần khiết tự nhiên, vừa đơn thuần lại vừa tinh ranh. Nàng luôn làm ra những chuyện người bình thường không thể tưởng tượng được, khiến cho người khác bất ngờ.

Có khi, nàng lại như tiểu cô nương bình thường ngượng ngùng xấu hổ, lại đôi lúc giống như nam nhân hào khí đất trời. Nữ nhân như vậy, làm cho hắn dù biết rất rõ không được, lại không kìm được bị nàng hấp dẫn.

Nàng là nữ nhân của vương gia. Hắn, không thể đụng vào.

Kỳ thật hắn biết rõ, tiểu nha đầu thoạt nhìn dường như không tim không phổi, hi hi ha ha, nhưng trong lòng nàng lại rất đau.

Nàng vừa yêu Lãnh Thiên Yết, lại vừa không thể yêu hắn. Bởi vì với tính cách của nàng, nàng không có khả năng tiếp nhận bên cạnh Lãnh Thiên Yết còn có những nữ nhân khác.

Tiểu sư phụ nhìn nàng lớn lên từ nhỏ, là người nàng tín nhiệm nhất, lại muốn làm phản. Mưu phản, nghĩa là cuối cùng cũng sẽ có một ngày Phong Vô Ngân và Lãnh Thiên Yết, chỉ có một người có thể sống sót.

Tiểu nha đầu tuy không nói gì, nhưng trong lòng nàng khó chịu, cho nên mới uống rượu. Nhưng mà nàng quá đơn thuần, kế sách phức tạp như vậy, sao nàng có thể nhìn ra được? Cho nên, nàng cũng không hỏi gì.

Nàng rất thông minh.

Cũng làm cho người ta rất đau lòng.

Tần Thế Viễn nắm chặt tay, cuối cùng ngượng ngùng thu tay lại, đứng dậy bước ra ngoài.

Nào biết vừa ra khỏi cửa, liền thấy thân ảnh băng lãnh của Lãnh Thiên Yết đứng trước cửa.

"Vương gia!" Tần Thế Viễn khiếp sợ. May mắn, may mắn vừa rồi hắn chưa làm gì, nếu không hiện tại nhất định sẽ chết rất khó coi

Lãnh Thiên Yết đưa lưng về phía Tần Thế Viễn, không nói năng gì.

Tần Thế Viễn dao động, tuy Lãnh Thiên Yết đưa lưng về phía hắn nên hắn không thấy được thái độ trên mặt Lãnh Thiên Yết, nhưng hắn có thể cảm giác được, Lãnh Thiên Yết lúc này có chỗ khác với Lãnh Thiên Yết lúc trước.

Trên người của hắn có một loại khí chất nghiêm nghị, tư thế sôi trào, mãnh liệt bắn ra.

Tần Thế Viễn vừa muốn mở miệng giải thích, Lãnh Thiên Yết đã xoay người nhìn thoáng qua Tần Thế Viễn, sau đó, lướt qua Tần Thế Viễn, đi thẳng vào gian phòng.

Xem ra giải thích là dư thừa. Tần Thế Viễn thở dài một hơi.

Chỉ là nhìn xem cánh cửa kia tại trước mặt chậm rãi khép lại, Tần Thế Viền không kìm lòng được tay nắm thành quyền.

***

Trên giường Bạch Dương đang ngủ say, nhẹ nhàng như trong giấc mộng đẹp.

Ánh mắt Lãnh Thiên Yết chạm đến khuôn mặt nhỏ nhắn quen thuộc mà ngọt ngào, nội tâm bỗng nhiên mềm mại.

Hắn chậm rãi cúi xuống, tại trán của nàng thật sâu in dấu một cái hôn.

Môi của hắn dán trên da thịt nàng thật lâu, một lát mới rời đi.

Mỗi lần tới gần nàng, hắn đều có một loại cảm giác không kiềm chế nổi, muốn khiến nàng xúc động. Là một loại cảm xúc nguyên sơ, cũng là một loại khát vọng từ tận đáy lòng.

Đáng tiếc đến khi hắn biết quý trọng nàng, nàng đã không còn ở bên hắn.

Vì vậy thời gian gần gũi nhau trước đây, trở nên vô cùng trân quý.

Nhất là khi hắn nghe được những lời Ngọc Điệp vàPhong Vô Ngân nói với nhau, biết tất cả chân tướng phía sau, niềm tin và áy náy còn sót lại trong lòng phần đối với Ngọc Điệp cũng không cánh mà bay.

Trong lòng hắn, chỉ có một ý niệm duy nhất, tìm được tiểu nha đầu của hắn. Thật sự thương yêu nàng! Bất luận trong lòng của nàng có hay không có hắn, bất luận nàng nguyện ý hay không nguyện ý thương hắn, hắn đều sẽ bắt nàng trở lại, đem khoảng thời gian mà hắn đã thua thiệt nàng, từng ngày từng ngày đền bù cho nàng.

Bởi vì, nàng chỉ có thể là của hắn!

Chẳng qua là, hiện tại, vẫn chưa được.

Tâm Lãnh Thiên Yết khẽ nhói đau.

"Tiểu nha đầu, ta sẽ không để cho bất kì kẻ nào thương tổn nàng. Chờ ta, chờ ta tới đón nàng." Bàn tay Lãnh Thiên Yết ạo âu yếm vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Dương. Ánh mắt tràn ngập thâm tình, đáng tiếc Bạch Dương ngủ say một chút cũng không biết.

Lãnh Thiên Yết kìm lòng không được ôm nàng vào trong ngực, Bạch Dương tựa hồ đối với có người quấy nhiễu giấc ngủ hết sức bất mãn, khẽ than nhẹ kháng nghị, sau đó ở trong ngực Lãnh Thiên Yết tìm một vị trí thoải mái tiếp tục ngủ.

Lãnh Thiên Yết tại đỉnh đầu của nàng ấn hạ một cái hôn thật sâu, cứ như vậy ôm nàng, thẳng đến bình minh.

Thời điểm Lãnh Thiên Yết ra đi, đã nói với Tần Thế Viễn một câu: "Chăm sóc nàng cho tốt. Đừng để nàng gặp Phong Vô Ngân."

Cái gì? Lãnh Thiên Yết không định mang Bạch Dương đi? Lại muốn hắn chăm sóc nàng? Có ý gì đây?

Tần Thế Viễn có chút ngạc nhiên, chẳng lẽ, bão tố trong dự liệu, đã đến sớm hơn sao?

Đột nhiên, Tần Thế Viền bộ dáng não nề gõ đầu một cái. Hỏng bét rồi!

Chuyện Bạch Dương thực sự yêu Lãnh Thiên Yết, hắn lại quên đi giành công lao rồi!

Làm sao hắn có thể quên mất chuyện quan trọng như vậy chứ!

Lúc hắn ra ngoài đuổi theo, Lãnh Thiên Yết đã đi xa. Thôi, dù sao hiện tại Lãnh Thiên Yết nhất định cũng không có tâm trạng nghĩ tới những việc này.

Chỉ là không biết, trận đấu này, cuối cùng ai sẽ là người thắng!

***********

Sau khi Lãnh Thiên Yết hồi phủ, hắn đi thẳng tới hậu viện.

Ngọc Điệp bị phong bế huyệt đạo, không thể sử dụng võ công được, chỉ có thể đợi Lãnh Thiên Yết trong phòng.

Kỳ thật, ả cũng không muốn rời đi. Rời bỏ Lãnh Thiên Yết, ả cũng không biết nên đi đâu, ả thật sự đã yêu Lãnh Thiên Yết, bởi vì trong quãng thời gian trúng cổ độc kia, Lãnh Thiên Yết đã khiến ả cảm nhận được sự dịu dàng chưa bao giờ có. Ả không muốn mất đi sự sủng ái hiếm hoi này.

Nghĩ đến việc nam nhân đã từng ngoan ngoãn phục tùng mình, từ nay về sau sẽ không thuộc về mình nữa, lòng Ngọc Điệp liền đau đớn từng cơn.

Lúc cửa phòng được đẩy ra, Ngọc Điệp lập tức nhào tới, dùng đôi mắt ngập nước động lòng người của mình nhìn Lãnh Thiên Yết: "Vương gia, vương gia, xin người tin tưởng thiếp, thiếp thật sự yêu người! Chuyện Phong Vô Ngân đã sớm trôi qua rồi, chúng ta đã ở bên nhau bảy năm! Bảy năm! Nếu như thiếp thật sự muốn gây bất lợi cho người, thiếp đã sớm động thủ. Làm sao có thể chờ tới bây giờ. Thiếp chỉ đi khuyên nhủ Phong Vô Ngân thôi, thiếp không muốn nhìn thấy người bị thương!"

Lãnh Thiên Yết dùng ngón tay chậm rãi nâng cằm Ngọc Điệp lên, ánh mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt hỗn loạn của Ngọc Điệp: "Phải không vậy?"

Giọng nói xa cách,

"Vương gia, rốt cuộc người muốn thiếp làm gì người mới bằng lòng tin tưởng thiếp? Thiếp thật sự yêu người mà!" Đôi mắt Ngọc Điệp ngập nước, nước mắt trong hốc mắt chảy ra, dáng vẻ vô cùng đáng yêu.

Ngón tay thon dài của Lãnh Thiên Yết nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt nhỏ mịn màng của Ngọc Điệp: "Thật sự muốn ta tin tưởng ngươi? "

"Vương gia, chỉ cần người nguyện ý tin tưởng thiếp, người muốn thiếp làm gì, thiếp đều bằng lòng!" Ngọc Điệp ngẩng đầu, kiên định nhìn Lãnh Thiên Yết.

Khóe môi Lãnh Thiên Yết khẽ nhếch lên: "Phong Vô Ngân muốn mưu phản?"

Lãnh Thiên Yết chỉ suy đoán, nhưng mà sự do dự trên mặt Ngọc Điệp đã tiết lộ cho hắn đáp án.

Ngọc Điệp không trả lời, vì nàng không muốn bán đứng Phong Vô Ngân, nhưng nếu như không phân rõ giới hạn với Phong Vô Ngân, Lãnh Thiên Yết sẽ không tin tưởng nàng!

"Đúng vậy. Thần Vực của hắn hiện tại rất lớn mạnh, cho dù có mười vạn tinh binh, cũng chưa chắc đã là đối thủ của hắn. Cho nên thiếp mới đi tìm hắn, hy vọng hắn có thể từ bỏ việc mưu phản. Vương gia, tâm ý của Tiểu Điệp với vương gia, trời xanh có thể chứng giám!" Ngọc Điệp kéo tay Lãnh Thiên Yết, trong mắt tràn ngập khẩn trương.

"Phải không?" Lãnh Thiên Yết không thể hiện bất kì đánh giá nào, chỉ cười nhìn nàng.

"Đúng, tục ngữ nói "Một đêm phu thê, trăm ngày ân ái", huống chi trong lòng Tiểu Điệp, vương gia mới là nam nhân mà Tiểu Điệp có thể dựa vào cả đời, Tiểu Điệp không thể nhìn vương gia chịu bất kì tổn thương nào, chỉ cần có thể giúp vương gia, chuyện gì thiếp cũng nguyện ý làm!" Ngọc Điệp phảng phất thấy được trong mắt Lãnh Thiên Yết sự tín nhiệm giống như ngày xưa. Tuy nhiên chỉ là thoáng qua, nhưng nàng thỏa mãn.

"Thật sự là cái gì cũng nguyện ý làm?" Lãnh Thiên Yết nheo mắt.

"Vâng." Ánh mắt Ngọc Điệp đầy kiên

"Vậy ngươi hãy cứ ở trong phủ, thành tâm làm Thuận vương phi!" Lãnh Thiên Yết sẳng giọng, ánh mắt đảo qua khuôn mặt nhỏ nhắn tinh mỹ như hoa của Ngọc Điệp, giọng nói lạnh lẽo chậm rãi tới gần Ngọc Điệp, "Bạch Dương đã đi rồi, hiện tại ngươi là vương phi duy nhất của bổn vương, chỉ cần làm tốt vai trò Thuận vương phi của ngươi, không bày trò, bổn vương có thể bỏ qua chuyện cũ."

Câu nói cuối cùng, Lãnh Thiên Yết có thâm ý, hắn tin Ngọc Điệp hiểu được.

Ngọc Điệp tuy không rõ vì sao Lãnh Thiên Yết lại làm như vậy, nhưng ít nhất có thể khẳng định một điều, nếu thật Lãnh Thiên Yết muốn tìm Bạch Dương về, đó sẽ là chuyện vô cùng dễ dàng, mà Lãnh Thiên Yết lại để nàng giả mạo Thuận vương phi, vậy nghĩa là, có người sẽ gây bất lợi cho Thuận vương phi. Nói cách khác, chính là gây bất lợi cho hắn.

Lãnh Thiên Yết muốn nàng làm kẻ chết thay cho Bạch Dương.

Vương gia, ngươi thật tàn nhẫn! Bạch Dương, nếu không có ngươi, Ngọc Điệp ta làm sao lại rơi vào tình cảnh ngày hôm nay.

Hận thù trong lòng Ngọc Điệp đối với Bạch Dương càng tăng thêm vài phần.

Nhưng cho dù Lãnh Thiên Yết thật sự muốn nàng làm kẻ chết thay, ít nhất, Lãnh Thiên Yết cũng đã cho nàng một cái cơ hội. Chỉ cần có cơ hội này, nàng đã thỏa mãn.

Bởi vì nàng rất hiểu rõ Lãnh Thiên Yết, bất kì kẻ nào phản bội hắn, đều phải chết. Mà nàng, bây giờ vẫn còn sống. Cái này chính là điều bất ngờ.

Nàng nhất định phải nắm chắc phần may mắn này, khiến Lãnh Thiên Yết một lần nữa tin tưởng nàng.

Trong nháy mắt, trong đầu Ngọc Điệp nhanh chóng hiện lên vô số ý niệm, song hết thảy những điều này, nàng cũng sẽ không để Lãnh Thiên Yết biết rõ, trong lòng như mặt biển nỗi bão, bên ngoài sóng lăn tăn không sợ hãi, đôi mắt trong veo như nước tràn đầy vui mừng.

"Thật vậy chăng? Chỉ cần thiếp ngoan ngoãn, người thật sự sẽ tin tưởng

Vẻ mặt đáng yêu thanh thuần. Đáng tiếc, rốt cuộc vẫn không lừa được Lãnh Thiên Yết.

"Bổn vương nói chuyện, đã khi nào nuốt lời chưa?" Lãnh Thiên Yết nheo mắt, thích thú nhìn đôi mắt trong veo của Ngọc Điệp, một tay ôm eo nàng, khóe môi tà khí nhếch lên thành nụ cười, ý vị thâm trường nói một câu: "Tiểu Điệp, ngươi và bổn vương, thật đúng là một đôi!"

Ngọc Điệp trong nội tâm cả kinh, có một loại sợ hãi khi trong lòng bị nhìn thấu. Hoảng sợ trong mắt thoáng cái đã biến mất, Ngọc Điệp khổ sở rũ mi mắt, tránh đi ánh mắt trầm tĩnh thích thú của Lãnh Thiên Yết: "Vương gia, chỉ cần vương gia nguyện ý tin tưởng thiếp, Ngọc Điệp nguyện ý làm bất cứ việc gì."

Nhìn thấy ánh mắt lảng tránh của nàng, trong mắt Lãnh Thiên Yết dần dần hiện lên tà khí.

"Bổn vương chờ xem biểu hiện tốt đẹp của ngươi!"

Lãnh Thiên Yết buông tay xoay người nhanh chóng rời đi.

***

Bình minh chưa lâu, đã có người trong cung tới, truyền ý chỉ của Thái hậu, đón Thuận vương phi tiến cung dạo chơi ngự hoa viên cùng thái hậu.

Lãnh Thiên Yết nhìn thoáng qua Ngọc Điệp, Ngọc Điệp chậm rãi rũ mi mắt, thay quần áo của Bạch Dương, dùng lụa trắng che mặt, rồi tiến cung.

Ngọc Điệp không nghĩ tới, khảo nghiệm nhanh như vậy đã đến. Lần này tiến cung, chỉ sợ không phải đơn giản là đi dạo ngự hoa viên như vậy.

Cho nên, trước khi đi, Ngọc Điệp chậm rãi quay đầu nhìn Lãnh Thiên Yết, ánh mắt thê lương: "Vương gia, thiếp biết rõ, thiếp không nên mang theo mục đích bất lương tiếp cận người, thiếp không xứng có được tình yêu của người. Nhưng trời xanh có thể chứng giám, tấm lòng Tiểu Điệp đối với vương gia, là hết sức chân thành. Lần này tiến cung, dữ nhiều lành ít, nhưng Ngọc Điệp nguyện ý vì Vương gia làm bất cứ chuyện gì, cho dù là chết."

Ngọc Điệp nói xong, ương rũ mắt, cũng không nhìn phản ứng của Lãnh Thiên Yết, xoay người cô đơn rời đi, lưu lại cho Lãnh Thiên Yết một bóng lưng thê lương.

Ánh mắt Lãnh Thiên Yết khẽ gợn sóng, nhưng chỉ trong tích tắc.

Trên đường tiến cung, Ngọc Điệp lấy cớ thay quần áo đi vào nhà vệ sinh, lén triệu tập hắc y. Sau khi phân phó hắn một phen, mới thật sự tiến cung.

Ngọc Điệp nàng cũng không phải người ngu ngốc, tiến cung làm kẻ chết thay cho người khác, nàng không có hứng thú.

Vì Lãnh Thiên Yết, nàng sẽ tiến cung một chuyến, nhưng nàng tuyệt đối sẽ không ngốc đến mức đi chịu chết. Nàng muốn Lãnh Thiên Yết tin tưởng nàng, nàng muốn lại một lần nữa làm cho Lãnh Thiên Yết cảm động! Nàng muốn nắm chắc hạnh phúc của mình. Bất kỳ kẻ nào cũng đừng mơ đến việc phá hoại nó!

*********************

Từ Ninh điện, tẩm cung của Thái hậu.

Thái hậu cho người lui ra ngoài, trong Từ Ninh điện, chỉ còn lại bà và Hoàng thượng.

"Mẫu hậu, nhất định phải như vậy sao?" Trên khuôn mặt ngay thẳng cương nghị của Lãnh Dịch Khánh tràn đầy u sầu.

Mẫu hậu tuyên Bạch Dương tiến cung, tỏ ý muốn gặp mặt, nhưng thực chất là tính toán giữ Bạch Dương lại trong cung làm con tin, mặc dù hắn hy vọng Bạch Dương ở lại, nhưng dùng cách này, hắn thật sự không sao tiếp nhận được.

"Khánh Nhi!" Ngày xưa là hoàng hậu, hôm nay là thái hậu. Trên mặt vẫn là nụ cười từ ái thân thiện, nhưng ánh mắt bà lại thêm vài phần thâm trầm.

"Mẫu hậu đã sống trong cung cấm hơn nửa đời người, còn sóng to gió lớn nào chưa trải qua, hoàng nhi nghe theo lời mẫu hậu, nhất định không sai.

"Hài nhi đã là hoàng đế, vì sao còn..."

"Nhổ cỏ không tận gốc, gió xuân đến lại mọc lên. Đây là ngạn ngữ xưa, sẽ không sai đâu."

Thái hậu vỗ tay Lãnh Dịch Khánh, tiếp tục nói: "Chính bởi vì con đã là hoàng đế, nên càng phải biết củng cố địa vị của mình, không thể để bất kì người nào có khả năng uy hiếp đến sự tồn tại của con. Dùng Bạch Dương làm con tin, một là có thể uy hiếp Lãnh Thiên Yết, hai là cảnh cáo lão hồ ly Bạch thừa tướng kia."

"Nhưng Thiên Yết chưa từng có ý đoạt vị. Trước kia không có, hiện tại lại càng không có khả năng. Nếu như lúc trước hắn muốn đoạt vị, căn bản không thể rời bỏ kinh thành!" Lãnh Dịch Khánh dùng hết sức cố gắng khuyên mẫu thân.

"Đó là vì hắn thông minh, biết cách che dấu. Khánh Nhi, con ngẫm lại xem, nếu như hắn thực sự không muốn đoạt vị, tại sao lại phải âm thầm xây dựng thế lực của mình trong triều. Hắn ở quan ngoại xa xôi, lại nắm rõ việc trong kinh thành như lòng bàn tay, chẳng lẽ còn không phải bụng dạ khó lường sao?"

"Không phải, mẫu hậu, chuyện này không phải như mẫu hậu nghĩ. Thiên Yết chẳng qua không muốn ở lại kinh thành, không muốn quan tâm đến việc triều chính. Trong triều có người của hắn, đây cũng chỉ là một cách để phòng vệ. Thái hậu, người thật sự đã nghi quá rồi."

Phòng vệ?

Thái hậu thở dài một tiếng, trên khuôn mặt từ ái hiện lên vài phần do dự và trăn trở, một lúc sau mới chậm rãi nói: "Khánh Nhi, nhất định phải loại bỏ Thiên Yết, con hiểu không?"

Trong lời nói của Thái hậu, ý tứ hàm xúc đặc biệt, nhưng Lãnh Dịch Khánh lại không hiểu được.

"Trẫm không hiểu!" Lãnh Dịch Khánh kiên quyết lắc đầu, "Trong tất cả các huynh đệ, chỉ có tình cảm của Thiên Yết và A Tiêu và con là tốt nhất. A Tiêu vì không muốn bị liên quan nên đã bán vương phủ mang theo Yên Chi đi tha hương, điều đó khiến trẫm hổ thẹn không thôi. Hôm nay chẳng lẽ còn muốn Thiên Yết... Mẫu hậu! Trẫm vừa mới đăng cơ, cần phải có người phụ tá, A Tiêu và Thiên Yết đều là trợ thủ đắc lực của trẫm, bọn họ sẽ không phản bộ càng không tranh giành với trẫm bất cứ cái gì."

"Phải không? Không tranh giành với con, con chắc chắn? Vậy nữ nhân kia?" Thái hậu nhẹ nhàng liếc nhìn Lãnh Dịch Khánh, trong nháy mắt hắn trở nên xấu hổ.

"Khánh Nhi, con là do mẫu hậu sinh ra, con còn có chuyện gì mà không thể nói với mẫu hậu. Con yêu mến Bạch Dương, mẫu hậu biết rõ. Nhưng Thiên Yết có nhường con nửa bước không?" Thái hậu tìm được thứ để uy hiếp Lãnh Dịch Khánh.

"Thiên Yết hắn không phải không tranh, mà là tranh giành một cách khéo léo. Tâm tư Thiên Yết thâm sâu thủ đoạn khó lường, chỉ cần hắn muốn, hắn nhất định sẽ có được. Hắn so với A Tiêu còn đáng sợ hơn gấp trăm lần. Khánh Nhi, mẫu hậu lo lắng cho con, sợ con không phải là đối thủ của hắn!"

Thời điểm Lãnh Dịch Khánh nghĩ đến Bạch Dương, cũng có nửa khắc do dự: "Nhưng trẫm không tin Thiên Yết sẽ phản bội trẫm."

"Có lẽ hiện tại sẽ là không, nhưng sau khi con chiếm nữ nhân của hắn?" Thái hậu hỏi lại.

Lãnh Dịch Khánh sắc mặt có chút xấu hổ: "Mẫu hậu..."

"Con cho rằng mẫu hậu không biết gì sao, con chưa bao giờ nguyện ý làm hoàng đế, vì sao sau khi cùng Lãnh Thiên Yết ra ngoài du ngoạn một vòng trở về, lại cố gắng tận trung tận hiếu trước mặt phụ hoàng như vậy? Nếu như không phải Lãnh Thiên Yết ảnh hưởng tới con, thì chính là nữ nhân kia đã có ảnh hưởng tới con. Phụ hoàng vừa mới mất, con liền ở phía sau xây cung điện lớn, nếu như không phải vì nữ nhân kia, thì vì cái gì? Con đã yêu mến nàng như vậy, Thiên Yết há lại không biết? Khánh Nhi, không nên có tâm hại người, nhưng cũng không thể không phòng người chứ!"

Lãnh Dịch Khánh im lặng không nói. Hắn chắp tay sau lưng đi qua đi lại, quyền thế, thân tình, tình yêu ở trong ngực của hắn dao động nhiều lần, một lúc sau, hắn tựa như đưa ra quyết định cuối cùng: "Mẫu hậu, ta sẽ để Thiên Yết rời đi, hắn vĩnh viễn không thể trở lại kinh thành, về phần Tiểu Dương, nàng đi hay ở lại là do chính nàng quyết định. Mẫu hậu, chờ hắn rời đi rồi, hắn sẽ không uy hiếp được chúng ta."

"Khánh Nhi"Mẫu hậu, đừng nói nữa, nhi thần sẽ không làm tổn thương Thiên Yết." Lãnh Dịch Khánh kiên định lắc đầu.

Thái hậu thấy Lãnh Dịch Khánh kiên quyết, trong nội tâm nhất thời sôi trào không thôi. Con người Lãnh Dịch Khánh chính là một cái gân, một khi đã quyết định việc gì, sẽ không thay đổi, có thể là chuyện này, không phải do hắn không đồng ý.

"Khánh Nhi, ý tứ của ai gia là Thiên Yết nhất định phải diệt trừ. Tin tưởng ai gia. Ai gia cũng vì tốt cho con."

"Vì sao nhất định phải giết hắn, Thiên Yết, hắn sẽ không..."

"Hắn sẽ! Hơn nữa hắn bây giờ đang bố trí."

Lãnh Dịch Khánh tim đập loạn nhịp một chút: "Người nói cái gì?"

Thái hậu nhìn thoáng qua khuôn mặt tràn đầy kinh ngạc của Lãnh Dịch Khánh, cuối cùng cũng quyết định, đem bí mật này nói ra, nếu không, nhi tử ngốc của nàng vĩnh viễn cũng sẽ không biết, người mà hắn gọi là huynh đệ, kỳ thật một mực tính toán với mẫu hậu của hắn.

"Mẫu thân của Thiên Yết, là do ai gia phái người giết. Thiên Yết đã sớm biết việc này, cho nên hắn mới liên lạc với các chư

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net