Thời Gian Ở Cùng Bạch Dương, Cuối Cùng Cũng Kết Thúc.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lãnh Dịch Khánh cảm thấy trong đầu quay cuồng, nhất thời không cách nào tiếp nhận sự thật này. Mẫu hậu đã giết mẫu thân Lãnh Thiên Yết! Lãnh Dịch Thiên Yết cũng biết điều này, còn có thể hòa bình cùng hắn làm huynh đệ sao?!

"Lãnh Thiên Yết kỳ thật luôn chờ cơ hội báo thù ẫu thân hắn, cho nên, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội này. Khánh Nhi, tin tưởng mẫu hậu, triệu Bạch Dương tiến cung, một là có thể làm con tin, khiến cho Lãnh Thiên Yết không dám hành động thiếu suy nghĩ, hai là..."

Thái hậu nhìn thoáng qua Lãnh Dịch Khánh, không nói thêm gì nữa.

Thứ hai, bà làm là vì con của mình.

Kỳ thật tiểu nha đầu Bạch Dương này không có tâm cơ gì, nếu như nha đầu này yêu mến Lãnh Dịch Khánh, nàng cũng sẽ không phản đối, dù sao, có được Bạch Dương, chẳng khác nào có được sử ủng hộ của Bạch thừa tướng.

Hơn nữa, lúc trước mẫu thân Lãnh Thiên Yết được Tiên hoàng sủng ái đến cỡ nào, mà nay, con của bà và con của tiện nhân kia cùng yêu mến một nữ nhân, nàng đương nhiên muốn giúp con của mình giành được thứ nó muốn!

Huống chi, lão Bạch thừa tướng gian xảo kia, sáng sớm nay đã định tiến cử nữ nhi thứ ba của mình, Bạch Mỹ Họa vào hậu cung.

Hiện tại đúng lúc đang rất cần người, nàng đương nhiên sẽ thành toàn cho lão già này, về phần nữ nhi của lão vào cung có được sủng ái hay không, còn phải xem tạo hóa đã.

Trên khuôn mặt dịu hiền của thái hậu hiện lên vài phần mỉa mai và cười khổ, nữ nhân hậu cung ấy à, chưa hẳn đã tốt như vẻ ngoài!

Thần trí đang bay bổng của Lãnh Dịch Khánh rốt cục cũng từ từ trở lại, lời của mẫu hậu, hắn cuối cũng cũng đã hiểu.

Mẫu hậu của hắn giết chết mẫu thân của Lãnh Thiên Yết, vì vậy, Lãnh Thiên Yết sẽ tìm cơ hội báo thù.

Vì sao Lãnh Thiên Yết đã biết rõ như vậy, nhưng lại vẫn có thể thản nhiên làm huynh đệ với hắn? Là hắn thật sự không xem mình như kẻ thù, tình huynh đệ lấn át cừu hận trước đây, hay thật sự như lời mẫu hậu nói, hắn đang bày mưu tính kế, tìm cơ hội báo thù?

Nếu như Lãnh Thiên Yết thật sự muốn báo thù, để Bạch Dương làm con tin chẳng phải rất nguy hiểm sao? Thái hậu sẽ không bỏ qua cho nàng, hắn không thể để cho Bạch Dương gặp bất kỳ nguy hiểm nào, nhưng phải làm sao, mới có thể vẹn toàn đôi bên được đây?

Lãnh Dịch Khánh còn chưa nghĩ ra cách nào, chợt nghe ngoài điện vang lên tiếng truyền báo: "Bẩm báo thái hậu nương nương, bẩm báo hoàng thượng, Thuận vương phi đang chờ ngoài điện."

"Truyền vào!" Thái hậu đưa mắt nhìn Lãnh Dịch Khánh, sau đó thong dong mà bình thản ngồi xuống trên giường êm.

Một thân áo trắng, lụa mỏng che mặt, vẫn là trang phục Bạch Dương mặc trước đây. Nhưng... Lãnh Dịch Khánh khẽ nhíu mày, có chỗ nào đó không ổn.

"Tham kiến thái hậu." Ngọc Điệp chậm rãi thi lễ.

Lãnh Dịch Khánh đã hiểu, đây không phải là Bạch Dương, ả là Ngọc Điệp.

Trước kia khi Bạch Dương cố ý ở trước mặt tiên đế cùng thái hậu giả bộ hiền lương thục đức, cũng là nhẹ giọng nói năng nhỏ nhẹ, cùng giọng nói của Ngọc Điệp lúc này xác thực có vài phần tương tự. Nhưng từ khi chính thức yêu Bạch Dương, Lãnh Dịch Khánh tự nhiên quen thuộc với từng động tác, từng ánh mắt của nàng.

Nữ nhân này, từ trong ra ngoài, không có chút gì giống với Bạch Dương. Có điều như vậy cũng tốt. Thái hậu giam cầm Ngọc Điệp trong cung, nghĩa là Bạch Dương sẽ không bị nguy hiểm.

Nhưng tại sao Lãnh Thiên Yết lại cho Ngọc Điệp tiến cung? Nghĩ tới đây, Lãnh Dịch Khánh không khỏi giật mình.

Chẳng lẽ, Lãnh Thiên Yết đã sớm biết thái hậu sẽ đi bước cờ này, cho nên sớm đã có chuẩn bị? Hay là... Lãnh Thiên Yết quả thật đã chuẩn bị báo thù mẫu thân của hắn?!

Nghĩ tới đây, ánh mắt Lãnh Dịch Khánh không khỏi trầm xuống.

Mà bên này, thái hậu đã lôi kéo tay Ngọc Điệp hỏi lung tung này nọ, Ngọc Điệp ăn nói khéo léo, lại hiểu rõ Lãnh Thiên Yết cho nên trả lời rất trôi chảy.

"Tiểu Dương, những ngày này thật sự là vất vả cho con! Con xem Thiên Yết hiện tại cũng đã khỏe rồi, con cũng không cần dùng mạng che mặt nữa." Thái hậu thân thiết cầm bàn tay nhỏ bé của Ngọc Điệp.

Ngọc Điệp thấy Lãnh Dịch Khánh ở bên cạnh, sợ bị phát hiện, vì vậy do dự: "Nhưng hài nhi đã từng thề, cả đời cũng sẽ không gỡ khăn che mặt xuống..." Chuyện giữa Bạch Dương và thái hậu, trước khi nàng đi Lãnh Thiên Yết đã cố ý báo trước, nên nàng trả lời rất tự nhiên.

Lãnh Dịch Khánh biết cố kỵ trong lòng Ngọc Điệp, vì vậy mỉm cười nói: "Tiểu Dương, nàng không cần phải lo lắng, nơi này không có người ngoài, để cho thái hậu nhìn nàng, không sao."

Ánh mắt Lãnh Dịch Khánh mang theo vài phần nhắc nhở, chậm rãi gật đầu với Ngọc Điệp, trong lòng Ngọc Điệp liền buông lỏng.

Ban đầu còn sợ Lãnh Dịch Khánh sẽ vạch trần nàng, hiện tại hoàn toàn không cần lo lắng nữa.

Ngọc Điệp hiểu rõ, Lãnh Thiên Yết và Lãnh Dịch Khánh, hai huynh đệ này, đều đang lợi dụng nàng.

Cái khác nhau là, Lãnh Thiên Yết muốn lợi dụng nàng để bảo vệ Bạch Dương, mà Lãnh Dịch Khánh muốn lợi dụng nàng, để cái danh hiệu Vương phi của Bạch Dương chính thức biến mất.

Bởi vì, khi nàng thật sự trở thành Bạch Dương, như vậy Bạch Dương thật sự, sẽ không còn liên quan gì với Lãnh Thiên Yết nữa. Vì vậy, Ngọc Điệp thẹn thùng ngẩng đầu, lộ ra cổ tay trắng nõn như tuyết, nàng chậm rãi kéo khăn che mặt của mình xuống để lộ ra khuôn mặt xinh xắn tuyệt

"Quả nhiên là quốc sắc thiên hương!" Thái hậu cười dịu dàng nhìn Ngọc Điệp từ trên xuống dưới, trong mắt tràn đầy tán thưởng

Ngọc Điệp trong đầu không khỏi nảy ra một cái ý tưởng.

Lãnh Thiên Yết để nàng đến thay thế Bạch Dương, người bình thường chưa thấy qua khuôn mặt Bạch Dương, nếu như cả thái hậu cùng hoàng thượng đều chấp nhận nàng. Như vậy chỉ còn lại người Bạch phủ. Chỉ cần bọn họ cũng chịu thừa nhận nàng, như vậy, nàng thật sự có thể giả làm Bạch Dương!

Trong lòng Ngọc Điệp bỗng nhiên rực sáng, một diệu kế tuyệt đỉnh đã âm thầm thành hình.

"Thái hậu quá khen." Ngọc Điệp cười đến rực rỡ động lòng người.

Lãnh Dịch Khánh khẽ nhếch môi cười.

Trong Từ Ninh điện tràn đầy tiếng cười hoà thuận vui vẻ, có điều cả ba người đều có tâm tư riêng.

Thái hậu lấy cớ hy vọng Ngọc Điệp ở lại trong cung vài ngày cùng nàng, Ngọc Điệp cố tình muốn tạo mối quan hệ tốt đẹp với thái hậu, dĩ nhiên sẽ vui vẻ đáp ứng.

Vì vậy, Ngọc Điệp, không, phải nói là Thuận vương phi lưu lại trong nội cung cùng thái hậu.

Màn đêm buông xuống, trên nóc Bạch phủ, một bóng đen xuất hiện, sau đó phi thân tiến vào phòng ngủ của Bạch lão gia...


**********************

Tâm tình Lãnh Dịch Khánh rất vui vẻ, từ khi Ngọc Điệp thay thế Bạch Dương vào cung, hắn vẫn suy nghĩ đến một vấn đề...

Bạch Dương hiện tại đã không phải là vương phi của ai Bất kể là Lãnh Thiên Yết bỏ nàng, hay Ngọc Điệp thay thế nàng, tóm lại, bây giờ nàng và Lãnh Thiên Yết không có bất kì quan hệ nào.

<> Như vậy, liệu có phải, hắn có thể lại tiếp tục tiếp cận nàng?

<> Nghĩ đến thời điểm mới quen biết, nàng vui cười xinh đẹp tươi sáng tựa như tiên nữ, Lãnh Dịch Khánh trong lòng liền dịu dàng.

<> "Tiểu Đường tử."

<> "Có nô tài!"

<> "Chuẩn bị một chút, cùng trẫm xuất cung."

<> "Vâng!"

<> *

<> Hai ngày nay Bạch Dương đều ở cùng Tần Thế Viễn. Hắn là một nam nhân vừa tri kỷ lại vừa tỉ mỉ. Quan trọng nhất chính là, hắn nhiều tiền.

<> Bất kể Bạch Dương đưa ra yêu cầu gì, hắn cũng đều có thể làm được.

<> Ví dụ như, có lúc Bạch Dương cố ý gây khó dễ, muốn có những vì sao.

<> Kết quả là vào ban đêm, Tần Thế Viễn quả thật đã cho nàng một căn phòng đầy ánh sao - chính là những con đom đóm bay. Trong nửa ngày, bắt nhiều đom đóm như vậy, cũng có thể xem như một hành động vĩ đại.

<> Nhưng rồi Bạch Dương lại gây khó dễ một lần nữa: Ta muốn xem những vì sao vào ban ngày!

<> Có bản lĩnh thì ngươi đi bắt đom đóm vào ban ngày đi!

<> Vì thế, Tần Thế Viễn tốn hết nửa ngày, thỏa mãn nguyện vọng của nàng.

<> Dùng một miếng vải đen che phủ một cái trướng lớn, sau đó đâm vô số lỗ nhỏ ở đỉnh trướng, người trong lều vải, sẽ giống như ở trong đêm tối, ánh sáng mặt trời chói lọi từ các lỗ nhỏ chiếu vào, giống như các ngôi sao nhỏ trên trời trông rất đẹp

<> Tóm lại ở một chỗ cùng Tần Thế Viễn, thật sự là một chuyện rất vui vẻ, nó làm cho cảm giác bị giam cầm nhiều ngày trong lòng Bạch Dương cũng dần dần trôi vào quên lãng.

<> Hôm nay, Bạch Dương muốn đi chơi hồ. Tần Thế Viễn liền mua con thuyền lớn nhất, xa hoa nhất kinh thành cho nàng. Nàng nói muốn ăn mứt quả, Tần Thế Viễn liền vui vẻ đi mua, không hề có quyền uy hay khí thế của con nhà giàu. Không ngờ vừa đi hai bước, Tần Thế Viễn liền gặp phải người mà hắn không muốn gặp lại, Bạch Mỹ Lan.

<> "Tần công tử!" Bạch Mỹ Lan vừa nhìn thấy Tần Thế Viễn, hai mắt liền tỏa sáng.

<> Nàng biết rằng Tần Thế Viễn đã tới kinh thành, nhưng lần trước khi Tần Thế Viến đến Bạch phủ cũng chỉ cùng Bạch lão gia mật đàm ở thư phòng trong chốc lát, rồi liền rời đi, không ngờ bây giờ nàng lại có thể gặp được hắn trên đường!

<> Người nam nhân này quả thật khỏi phải bàn đến dáng người hay gia thế, đều đứng đầu!Bạch Mỹ Lan vừa thấy hình bóng của hắn, bước chân liền dừng lại.

<> "Bạch tiểu thư!" Tần Thế Viễn trong tay còn cầm mứt quả, chỉ ưu nhã gật đầu nhẹ với Bạch Mỹ Lan.

<> "Tần công tử, đã lâu không gặp!" Bạch Mỹ Lan cố hết sức duy trì bộ dáng xinh đẹp đoan trang nhất của mình.

<> "Chào Bạch tiểu thư! Tại hạ còn có chút việc, xin cáo từ trước." Tần Thế Viễn ôn hòa lịch sự nói, dứt lời liền xoay người rời đi.

<> Vì sao trước kia hắn lại không cảm thấy, nữ nhân này, thật sự không xinh đẹp một chút nào.

<> Bạch Mỹ Lan muốn gọi Tần Thế Viễn lại, nhưng đang ở trên đường cái nên nàng chỉ có thể ngượng ngùng ngừng chân lại. Quay đầu lại nhìn thoáng qua đồ cưới mà chính mình đang chuẩn bị.

<> Không bao lâu nữa, nàng sẽ gả cho người nam nhân này, nhưng hắn rõ ràng không muốn liếc nhìn nàng một cái. Hơn nữa trên tay hắn đang cầm cái gì? Mứt quả sao?

<> Bạch Mỹ Lan nghi ngờ

<> Trên đường cái, dòng người đi lại hối hả. Tần Thế Viễn bước về hướng bờ sông.

<> Không biết tại sao, vừa rồi gặp phải Bạch Mỹ Lan, lại khiến Tần Thế Viễn đột nhiên ngay lập tức nhìn thấy Bạch Dương, việc đó khiến hắn không khỏi bước nhanh hơn.

<> Hắn đối xử với Bạch Dương rất tốt, bởi vì Lãnh Thiên Yết muốn hắn chăm sóc nàng thật tốt. Nhưng việc này chẳng qua cũng chỉ là một cái cớ, nguyên nhân thực sự là hắn muốn nàng vui vẻ, dốc hết tất cả làm nàng vui vẻ. Những ngày này ở cùng một chỗ với nàng, hắn rất vui. Cho tới tận bây giờ hắn chưa từng vui vẻ như vậy. Tựa như trong trời đất lúc đó chỉ có hai người bọn họ, một cuộc sống thần tiên quyến lữ, cũng không thể hơn như thế này.

<> Có thể là do vừa mới gặp Bạch Mỹ Lan làm mộng đẹp của hắn vỡ tan tành. Hắn đã có hôn ước với tỷ tỷ của Bạch Dương, còn là một hôn ước nhất định phải thực hiện. Mà Bạch Dương, là nữ nhân mà vương gia muốn. Vương gia đã từng nói, Bạch Dương, chỉ có thể là nữ nhân của hắn.

<> Cho nên, hắn và Bạch Dương, vốn chỉ là hai đường thẳng song song.

<> Tất cả mọi chuyện, như thủy triều lao thẳng về Tần Thế Viễn, ranh giới giữa hắn và Bạch Dương càng rõ ràng, khát vọng muốn gặp nàng của hắn càng mãnh liệt. Cuộc sống như vậy, còn có thể kéo dài được bao nhiêu ngày?

<> Mấy ngày nay, kinh thành yên tĩnh một cách kỳ lạ. Trong hoàng cung yên tĩnh, trong Thuận vương phủ yên tĩnh, mà ngay cả phía Phong Vô Ngân, cũng yên tĩnh đến dị thường. Càng yên tĩnh, lại càng thể hiện sự bất thường.

<> Có lẽ thời gian còn lại của hắn và Bạch Dương không nhiều lắm, cho nên, hắn lại càng muốn bảo vệ nàng thật tốt, làm cho nàng vui vẻ, làm cho nàng cười.

<> Đường đi đến bờ sông, tưởng chừng dài miên man, cuối cùng cũng đã tới nơi, Tần Thế Viễn nhẹ nhàng phi thân bay vào một con thuyền xa hoa cách đó không xa.

<> Lúc Bạch Mỹ Lan đuổi tới, chỉ thấy Tần Thế Viễn đẩy bức mành treo ra, bước vào khoang thuyền.

<> Cách bức mành che bán trong suốt, nàng có thể lờ mờ thấy, trong khoang thuyền là một nữ nhân đang ngồi!

<> Bạch Mỹ Lan lập tức cảm thấy một ngọn lửa giận xộc thẳng lên não.

<> Hay một tên Tần Thế Viễn, lại có thể dám nhân lúc chưa thành thân mà có tiểu tam tiểu tứ bên ngoài! Bạch Mỹ Lan muốn một tay lôi nữ nhân kia ra đánh một trận tơi bời, nhưng giờ thì chưa được! Hiện tại nàng vẫn chưa phải là phu nhân của Tần Thế Viễn, nên không có quyền quản lý chuyện của hắn. Nàng mà xông vào lúc này, chỉ tỏ ra bản thân không có phong độ.

<> Huống chi, người ta ở trên thuyền, nàng không đến đó được!

<> Suy nghĩ một lúc, Bạch Mỹ Lan quay đầu dặn dò nha hoàn vài câu. Tiểu nha hoàn vội vã chạy như bay về nhà kiếm viện binh.

<> Bên trong thuyền, Bạch Dương và Tần Thế Viễn vui vẻ trò chuyện, rút ra bài học từ hai lần uống rượu trước, hai người đều ăn ý không uống rượu, mà đổi thành uống trà.

<> "Nhớ rõ trước kia ngươi từng nói, ngươi muốn làm quan?" Bạch Dương vô tình hỏi, nhưng lại đụng tới chỗ đau của Tần Thế Viễn.

<> "..." Tần Thế Viễn dùng trà thay rượu, nhấp một ngụm.

<> "Làm quan có chơi vui được như vậy không?" Bạch Dương lấy đồ chơi Tần Thế Viễn mua cho nàng ra chơi đùa, ra vẻ vô tâm hỏi.

<> "Làm quan, có đôi khi không vui đùa được, nhưng chỉ có làm quan, mới có thể tiếp tục chơi." Tần Thế Viễn thuận theo lời nói của Bạch Dương, cố gắng sử dụng những từ nàng có thể hiểu được để trả lời.

<> Bạch Dương cái hiểu cái không gật nhẹ đầu: "Như vậy, nếu như ngươi thực sự được làm quan, ngươi sẽ làm gì?"

<> Tần Thế Viễn tràn ngập khát vọng như dòng nước cuồn cuộn, sung sướng tuôn ra. Đây là lần đầu tiên hắn cùng người khác chân thành nói chuyện với nhau.

<> Đợi cho đến khi hai người chơi mệt mỏi, vừa lên bờ, liền thấy hai tỷ muội Bạch gia cười lạnh đi tới. Bạch Mỹ Lan không tới, có điều nàng cho hai muội muội của mình đi tiên phong.

<> Lướt qua hai tỷ muội Bạch gia, Tần Thế Viễn thấy rõ ràng, ở cách đó không xa, một thân ảnh cao lớn, cũng đang bước tới.

***********************

Bạch Mỹ Tiên và Bạch Mỹ Họa chắn trước người Tần Thế Viễn: "Khéo thật đấy, thì ra là Tần công tử!".

Hai người vừa nói, vừa nhìn về phía sau lưng Tần Thế Viễn, quả nhiên có một nữ nhân, hơn nữa điều làm cho các nàng giật mình nhất chính là, nữ nhân này lại là Bạch Dương!

"Nha đầu thối!" Bạch Mỹ Tiên tiến lên một bước, đẩy Bạch Dương ra: "Sao ngươi lại ở cùng một chỗ với Tần công tử! Ngươi có biết là Tần công tử bây giờ chính là vị hôn phu của đại tỷ không, là Bạch phủ đại cô gia!"

Bạch Mỹ Tiên mỗi một lần nhìn thấy Bạch Dương, đều hận đến nghiến răng nghiến lợi. Vì sao nữ nhân này càng ngày càng xinh đẹp vậy! Xinh đẹp đến mức làm cho nàng phải đố kỵ!

Bạch Mỹ Họa biểu hiện nhã nhặn hơn một chút, nhưng lời nói cũng chanh chua như vậy: "Quả nhiên là kế thừa thói cũ của mẫu thân nàng! Rất thủ đoạn!"

Bạch Dương vốn không muốn vì hai người này mà làm hỏng tâm trạng vui vẻ khó có được của mình, nên định nhẫn nhịn chịu đựng, nhưng lời nói của Bạch Mỹ Họa lại làm cho Bạch Dương nổi giận. Rõ ràng là nàng ta đang sỉ nhục mẫu thân nàng!

Trước khi Bạch Dương tức giận, Tần Thế Viễn đã lạnh lùng mở miệng trước: "Bạch tiểu thư! Xin nàng nói chuyện có chừng mực. Xúc phạm người đã khuất, là đại bất hiếu."

Tuy đã sớm nghe nói về cá tính ương ngạnh của tỷ muội Bạch gia, nhưng đây là lần đầu tiên hắn được tự trải nghiệm. Chắc chắn vị hôn thê Bạch Mỹ Lan của hắn đang ở cách đó không xa xem trò hay.

Nghĩ tới đây, Tần Thế Viễn lại càng thêm ác cảm đối với ba tỷ muội Bạch gia này. Vì sao cùng là người Bạch gia, lại có thể khác biệt lớn như vậy!

Bạch Mỹ Họa ngược lại liếc nhìn Tần Thế Viễn, ngữ khí sắc bén: "Tần công tử, tuy công tử và tỷ tỷ của ta còn chưa thành thân, nhưng dù sao công tử cũng là cô gia tương lai của Bạch phủ chúng ta, có phải công tử cũng nên tự trọng một chút, không nên tiếp xúc với một số nữ nhân không đứng đắn khiến người khác không thể rõ ràng."

"Bạch tiểu thư!" Không đợi Bạch Dương mở miệng, Tần Thế Viễn đã lạnh lùng cắt đứt lời nói của Bạch Mỹ Họa: "Tần Thế Viễn ta làm việc chưa bao giờ thích người khác chỉ đạo, càng không cho phép có người ác ý hãm hại bằng hữu của ta!"

Đôi mắt như trăng sáng của Tần Thế Viễn lạnh lẽo, đường nét dịu dàng trên khuôn mặt căng ra, tạo cho hắn vẻ lạnh lùng mà kiên nghị. Bạch Dương lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ này của Tần Thế Viễn, nàng còn nghĩ rằng Tần Thế Viễn chỉ biết cười thôi! Được rồi, bởi vì đã có chỗ dựa, nàng sẽ giữ lại nước miếng, đứng một bên xem kịch vui là được. Bạch Dương bắt đầu tươi cười sáng lạn, cố ý khiêu khích nhìn Bạch Mỹ Tiên.

Bạch Mỹ Tiên và Bạch Mỹ Họa càng tức giận, Bạch Dương càng cười tươi rói. Trong mắt tỷ muội Bạch gia, khuôn mặt tươi cười của Bạch Dương hết sức chướng mắt.

"Tại hạ tôn trọng tiểu thư là tiểu thư Bạch gia, cho nên mời tiểu thư tránh đường. Nếu như tiểu thư lại mở miệng làm tổn thương người khác, đừng trách bản công tử trở mặt vô tình!" Tần Thế Viễn nói xong, liền kéo Bạch Dương chuẩn bị rời đi.

"Đợi đã! Tần Thế Viễn, ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không! Ngươi chỉ là một thương nhân, ngươi thành thân cùng đại tỷ của ta, chẳng qua là muốn dựa vào Bạch gia chúng ta, ngươi hôm nay nói rõ ràng như vậy, ngươi không sợ đến lúc đó đại tỷ của ta không lấy ngươi sao!" Bạch Mỹ Họa lấy tư thái người trên quát lên.

Ánh mắt Tần Thế Viễn trong nháy mắt trở nên lạnh lùng. Đang chuẩn bị mở miệng, lại thấy cách đó không xa một thân ảnh cao lớn đang nện từng bước đi nhanh đến phía bên này. Trái tim Tần Thế Viễn không khỏi có chút rung động, hắn biết rõ, thời gian của hắn và Bạch Dương, cuối cùng cũng

Lời của Bạch Mỹ Họa, chỉ như gió thoảng bên tai Tần Thế Viễn rồi liền tản đi, lòng hắn trong nháy mắt lại tràn ngập cô đơn, hắn lặng lẽ buông tay, ánh mắt trở nên u tối.

Bạch Dương nhịn không được nói: "Bạch Mỹ Họa, ngươi nghĩ ngươi là ai? Có tư cách gì ở đây giáo huấn người khác? Tiểu thư Bạch gia thì thế nào? Ngươi ngoại trừ nổi giận mắng chửi đánh đập người gì đó, ngươi còn biết làm cái gì? Tần công tử dù là thương nhân, nhưng hắn dựng nghiệp bằng từ hai bàn tay trắng, thu về từng chút từng chút lợi nhuận, nếu như là ngươi, ngươi có làm được không? Suốt ngày ở ngoài miệng Bạch gia Bạch gia, nhưng ngươi đã làm được cái gì vì Bạch gia chưa? Ngươi còn so đo cái gì nữa!"

"Ngươi... Ngươi... Ngươi!!!" Bạch Mỹ Họa bị Bạch Dương phản bác nói không ra lời. Tiểu nha đầu này so với trước kia, càng thêm láo xược thái quá.

"Muội ấy như thế nào lại không có tư cách!" Bạch Mỹ Tiên liền ở phía sau thể hiện tỷ muội tình thâm, chắn mặt trước Bạch Mỹ Họa, vênh váo tự đắc nói: "Ngươi nhất định không biết rồi, Tam muội của chúng ta sẽ nhanh chóng tiến cung làm nương nương, ngươi nói xem, muội ấy có quyền nói những lời này hay không?"

Bạch Mỹ Họa?! Nương nương?

Bạch Dương kinh ngạc.

Đúng lúc này, một giọng nói uy nghiêm vang lên, làm cho tất cả mọi người lại càng hoảng sợ:

"Phải không? Ngươi muốn vào cung làm nương nương? Sao trẫm lại không biết?"

Lãnh Dịch Khánh vừa xuất khẩu chữ "Trẫm", Tiểu Đường tử vội vàng lớn tiếng quát chói tai: "Hoàng thượng giá lâm, còn không mau hành lễ!"

Tần Thế Viễn thong dong quỳ xuống hành lễ: "Tham kiến hoàng thượng!"

Bạch Dương bừng tỉnh đại ngộ, chẳng lẽ tên Tần Thế Viễn gian trá này nhìn thấy Lãnh Dịch Khánh, cho nên mới cố ý dẫn dụ Bạch Mỹ Họa nói những lời kia, làm xấu mặt Bạch Mỹ Họa? Trả thù nàng ta?

"Hoàng thượng -" Bạch Dương vừa định quỳ xuống,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net