Chương 35:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang Ngọc Phụng có hơi bất ngờ nhưng thoáng chốc liền yên tâm dựa vào người Triệu Đình. Đây là lần đầu tiên nàng hiểu được luyến ái là gì. Trước kia tuy nàng có thích Lâm Khải Vũ nhưng cũng không có như thế này. Giữa nàng và hắn chẳng qua chỉ có một cái nắm tay, một cái ôm nhẹ. Không giống như nàng cùng Triệu Đình bây giờ, cơ thể thân mật tiếp xúc, đôi tim cùng nhau rung động. Có lẽ trước đó nàng đã nhìn nhận sai lầm. Nàng đối Lâm Khải Vũ thật ra không phải tình yêu mà là tình cảm mến mộ của sư muội dành cho sư huynh.

Đi được một đoạn xa vẫn không thấy Giang Ngọc Phụng lên tiếng, Triệu Đình nghịch ngợm kề tai nàng thổi nhẹ một hơi, cười nói:

- Phụng nhi của ta đang suy nghĩ gì thế? Cảm thấy không vui sao?

Giang Ngọc Phụng lắc đầu nói:

- Không có. Ở cạnh ngươi ta lúc nào cũng thấy thật vui vẻ. Phải rồi, ngươi sau này sẽ ở lại Giang phủ sao?

Triệu Đình tay ghìm chặt dây cương, thả ngựa chạy chậm lại, mỉm cười nói:

- Ta cũng không biết nữa. Nhưng trước mắt có lẽ sẽ ở lại một thời gian. Nếu ca ca ta không có việc gì cần ta làm thì đến khoảng đầu năm sau ta mới trở lại kinh thành. Lần này e rằng phải làm phiền nhạc phụ đại nhân chứa chấp con rể chỉ biết ăn không ngồi rồi này một năm thôi. Nói không chừng ở lâu người sẽ phát hiện ta thật ra suốt ngày chỉ biết lẩn quẩn bên nàng, không lo làm việc, sau đó liền một cước đá bay ta ra khỏi Giang phủ, tìm cho nàng một phu quân khác tốt hơn. Lúc đó ta thật phải thương tâm a.

Nói đến mấy câu cuối, mặt Triệu Đình lại xụ xuống, ra chiều vô cùng thương tâm. Giang Ngọc Phụng xoay mặt lại nhìn thấy Triệu Đình như thế chỉ biết lắc đầu, cười nói:

- Nếu phụ thân ta thật sự bắt ta gả cho người khác thì Triệu Đình, Triệu công tử có thể một mình một kiếm xông vào hôn lễ, bắt cóc tân nương a. Với thân thủ của Triệu công tử đây, một tên nam tử bình thường có thể chống đỡ được mấy chiêu chứ?

Triệu Đình nghe vậy thật muốn phì cười nhưng lại giả trang đau khổ nói:

- Nếu như tên kia võ công cao hơn ta hoặc là gia thế thật hiển hách cỡ như tướng quân, thừa tướng hoặc là vương gia thì sao? Ta tuy võ công không tệ, nhưng một người nan địch tứ thủ. Bọn hắn người đông thế mạnh, ta không thể đến cứu nàng thì làm thế nào đây. Liệu nàng sẽ tự mình bỏ trốn hay chọn quyên sinh để bảo toàn danh tiết?

Giang Ngọc Phụng liếc nàng một cái nói:

- Ngươi tưởng ta ngốc sao? Vì ngươi tự tử a, ngươi nằm mơ đi. Ngươi nếu không đến cứu ta, ta sẽ hận ngươi cả đời. Gả cho hắn rồi, ta nhất định khiến cho gia đình hắn chó gà không yên. Đợi đến lúc hắn chết, ta lại đi tìm ngươi tính sổ. Khi đó ngươi tự xem kết cục của mình đi.

Triệu Đình nghe xong không khỏi rùng mình nghĩ thầm: “Nương tử của ta quả nhiên không có suy nghĩ giống những nữ nhi bình thường, rất kiên cường, rất bá đạo. Bất quá như vậy mới có thể xứng với ta chứ.” Nàng gượng cười nói:

- Làm sao có chuyện ta không đến cứu nàng chứ. Không ngại long đàm hổ huyệt, rừng đao biển lửa chỉ cần Phụng nhi có chuyện, ta liền sẽ không tiếc mạng sống lao vào mang nàng ra.

Triệu Đình dừng lại một chút, hai tay ôm chặt eo Giang Ngọc Phụng, tựa cằm lên đầu vai nàng, hai mắt nhắm hờ, thanh âm ôn nhu:

- Phụng nhi, nàng nghĩ nhạc phụ sẽ chán ghét ta hay không? Lần trước ta mang nàng đến kinh thành, lại giữa đường bỏ rơi nàng. Nếu như nhạc phụ biết được, nói không chừng ta vừa đến cửa, đã bị người một cước đá bay. Bản thân ta không sợ bị đánh, chỉ sợ không thể gặp nàng thôi.

Giang Ngọc Phụng vuốt ve hai tay của Triệu Đình, nhẹ giọng chấn an:

- Sẽ không đâu. Ngươi là do phụ thân ta chọn. Người nhất định không dám đuổi ngươi đi đâu. Vì nếu ngươi đi rồi, người làm sao kiếm lại được một phu quân vừa tuấn tú, vừa văn võ song toàn, quan trọng nhất là thật lòng yêu thương ta giống như ngươi. Nhắc đến ta mới nhớ. Thật không ngờ phụ thân ánh mắt lại độc đáo đến vậy. Vừa nhìn qua đã chọn trúng ngươi. Bây giờ nghĩ lại, ta may mắn là được gả cho ngươi. Chứ như lấy phải mấy tên thư sinh đáng ghét như bọn Tứ đại tài tử Giang Nam kia, ta thật không biết phải làm sao nữa.

Triệu Đình mỉm cười hôn lên má Giang Ngọc Phụng nói:

- Bây giờ mới biết được ta tốt hay sao? Ta là thế gian vưu vật đó. Nàng mà không bảo quản cho tốt thì sẽ có người giành mất cho xem. Mà nàng nói đúng, bọn thư sinh đó thật đáng ghét. Nhất là cái tên Triệu Hàn Phong, còn có tên Lưu Trọng Hầu đáng chết kia nữa.

Giang Ngọc Phụng chớp mắt ngạc nhiên nhìn Triệu Đình. Nàng không chú ý đến mấy câu tự khoe khoan của Triệu Đình, mà chỉ để ý đến hai cái tên vừa nghe được. Triệu Hàn Phong thì nàng biết. Hắn chính là tên bại hoại trong Giang Nam tứ đại tài tử. Còn tên Lưu Trọng Hầu, vẫn là lần đầu tiên nàng nghe thấy. Chẳng lẽ hắn là người mà trong nửa năm qua Triệu Đình gặp được? Giang Ngọc Phụng trong lòng nghĩ, miệng liền lên tiếng hỏi:

- Lưu Trọng Hầu là ai? Hắn cùng ngươi có quan hệ gì?

Nghe được Giang Ngọc Phụng hỏi, ngữ khí mang theo một ít giấm chua vị, Triệu Đình liền giật mình biết mình lỡ lời. Lưu Trọng Hầu cũng chính là Lễ bộ thị lang, người bị nàng dàn cảnh giết chết. Nàng không muốn dấu diếm nhưng nếu nói thật há chẳng phải lại tăng thêm phiền phức hay sao? Triệu Đình suy nghĩ trong nháy mắt trả lời:

- Ta và hắn thật không có gì. Nàng đừng suy nghĩ bậy bạ. Hắn ta là một tên đáng ghét cứ luôn bám theo ta. Trong lúc bực tức ta đã một kiếm đâm chết hắn rồi.

Giang Ngọc Phụng nghe xong chỉ biết lắc đầu. Người này vẫn cứ thích dùng đao kiếm để xử lý vấn đề sao? Mặc dù biết Triệu Đình đối với người khác luôn lãnh khốc vô tình, nhưng nàng không hy vọng người mình yêu là kẻ thích giết người. Giang Ngọc Phụng thở dài nói:

- Ngươi nha, bình thường trước mặt nhiều người thì nói năng khiêm nhường lễ độ. Đến lúc không có ai thì biến thành ngang ngược, bá đạo, cứ như con người khác vậy. Tên kia tuy đáng ghét, nhưng ngươi chỉ cần cho hắn nếm một chút đau khổ là được rồi. Cần gì phải ra tay giết người chứ?

Triệu Đình bị Giang Ngọc Phụng trách cứ, trong lòng cảm thấy mình thật oan ức. Tên kia rõ ràng là một kẻ đáng ghét, nàng giết hắn thì có gì sai chứ? Triệu Đình bĩu môi nói:

- Nếu là tên vô lại bình thường thì ta cũng không so đo với hắn làm gì. Vấn đề là tên này cũng không tốt lành gì. Ta giết hắn xem như là vì dân trừ hại thôi. Phụng nhi, nàng tuy bề ngoài cứng rắn, nhưng nội tâm lại quá hiền lành. Nếu có một ngày ta không ở cạnh nàng thì sẽ ra sao đây?

Giang Ngọc Phụng cả người như không có xương cốt, ngã hẳn về sau dựa vào người Triệu Đình. Nàng hơi ngước mặt nhìn Triệu Đình, nói:

- Thế gian nhiều kẻ xấu như vậy, ngươi phải giết đến khi nào chứ? Ta chỉ sợ ngươi cứ tùy tiện giết người như vậy sẽ dẫn đến nhiều phiền phức thôi. Còn nữa, ngươi nói vậy là sao? Chẳng lẽ ngươi muốn rời xa ta? Hừ! Ta nói cho ngươi biết, ngươi có nghĩ cũng đừng hòng nghĩ đến. Ngươi hiện tại là của ta, sau này cũng vậy. Cả đời này ngươi đừng mong trốn thoát. Dù ngươi có đi đến chân trời góc biển ta cũng quyết kéo ngươi về bên cạnh ta.

Triệu Đình mỉm cười, nhéo nhẹ má Giang Ngọc Phụng nói:

- Phụng nhi ngốc! Đánh chết ta, ta cũng sẽ không rời xa nàng nửa bước. Ta nói là lỡ như ta gặp bất trắc gì thôi. Nếu thật sự xảy ra chuyện như thế, ta thật mong nàng có thể tiếp tục…

Giang Ngọc Phụng dùng tay che miệng Triệu Đình, ngắt lời nàng:

- Ta không cho ngươi nói như vậy. Ngươi không phải nói hôm nay sẽ không nhắc những chuyện không vui sao? Đình nhi, khi nãy ngươi nói sẽ đưa ta đến một nơi. Chúng ta còn phải đi bao lâu nữa mới đến?

Triệu Đình gật đầu chỉ tay về phía trước, nói:

- Đến rồi, nàng xem đây là mấy hôm trước ta đã vì nàng chuẩn bị.

Giang Ngọc Phụng nhìn theo hướng tay Triệu Đình chỉ, trước mắt liền hiện ra một rừng hoa mẫu đơn đỏ rực tỏa hương thơm ngát làm say đắm lòng người. Nàng từng đọc một quyển sách nói về các loài hoa, đương nhiên biết ý nghĩa loài hoa này. Nhắc đến mẫu đơn, có một câu chuyện vô cùng nổi tiếng.

Tương truyền, Võ Tắc Thiên, vị nữ đế đầu tiên trong lịch sử, một lần dạo ngự hoa viên, nhìn thấy cỏ cây xơ xác, muôn hoa héo tàn, liền truyền lệnh bằng một bài thơ tứ tuyệt:

“Lai triều du thượng uyển

Hỏa tốc báo xuân trị

Bách hoa liên dạ phát

Mạc đãi hiểu phong xụy.”

(Dịch nghĩa:

Bãi triều dạo thượng uyển

Gấp gáp báo xuân hay

Hoa nở hết đêm nay

Đừng chờ môn gió sớm.)

Thật kỳ diệu, trăm hoa phụng mệnh, chỉ sau một đêm nở rộ khắp vườn, mùi hương sực nức làm cho Võ Tắc Thiên long nhan đại duyệt. Nhưng chợt nhìn thấy duy nhất hoa mẫu đơn bất tuân mệnh lệnh, thân cây khẳng khiu trơ trụi, không hoa không lá, Võ Tắc Thiên lập tức nổi giận, truyền mang loài hoa ngoan cố kia đày đến Giang Nam. Nhưng lạ kỳ thay, khi đến vùng đất nghèo nàn hơn, hoa lại nở rực rỡ, mang theo hương thơm thơm ngát dễ chịu. Từ đó Giang Nam lại nổi danh với nhiều tuyệt sắc giai nhân nghiêng nước nghiêng thành. Mà Giang Bắc lại thiếu vắng đi loài hoa vương giả, biểu trưng của quốc sắc thiên hương.

Người đương thời đã làm một bài “Phú Ngọc Lâu Xuân Tứ” nhằm thương hại cùng tán dương vẻ đẹp của hoa mẫu đơn, thà rằng lưu lạc phong trần chứ không chịu giam hãm trong trốn thâm cung, đem sắc hương ban phát cho đời để dự phần thanh cao. Người đời sau dùng “quốc sắc thiên hương” để hình dung vẻ đẹp của hoa mẫu đơn. Hay còn có một câu ca ngợi khác là “Thiên hạ chân hoa độc mẫu đơn” (Hoa trong thiên hạ thật sự chỉ có mẫu đơn).

Triệu Đình dùng hoa mẫu đơn tặng Giang Ngọc Phụng, hàm nghĩa chính là ví nàng cũng như hoa kia diễm lệ, thanh cao lại vô cùng kiên cường. Còn có câu “Thiên hạ chân hoa độc mẫu đơn” không phải ý nói, trong lòng Triệu Đình chỉ có một mình nàng sao? Giang Ngọc Phụng nghĩ đến đây bất giác nở nụ cười tươi như hoa, làm cho Triệu Đình nhìn có chút ngây người. Nhìn Giang Ngọc Phụng như vậy, Triệu Đình liền biết nàng cũng hiểu những gì mình muốn nói. Đây chẳng lẽ vẫn như người ta nói “Tâm hữu linh tê” (Tâm ý tương thông/ Thần giao cách cảm) sao?

Triệu Đình mỉm cười ôm Giang Ngọc Phụng nhảy xuống ngựa, dắt tay nàng tiến vào giữa rừng hoa mẫu đơn. Ngay giữa rừng hoa là một khoảng đất trống, cỏ mọc xanh ươm. Trên bãi cỏ bày sẵn một chiếc bàn nhỏ với một cây cổ cầm. Thân đàn làm bằng cổ mộc, trơn bóng, cứng rắn. Giang Ngọc Phụng đưa ngón tay lướt qua dây đàn, âm thanh phát ra trong trẻo thật dễ nghe, quả nhiên là đàn tốt. Nàng ngước mắt ngạc nhiên nhìn Triệu Đình, nói:

- Đàn này thật tốt. Ngươi từ đâu tìm được vậy? Mà không phải riêng cây đàn này. Ta cảm thấy mọi món vật trên người ngươi đều là bảo vật hiếm có. Ngươi rốt cuộc làm thế nào có thể tìm đến được?

Triệu Đình nghe hỏi chỉ mỉm cười nói:

- Nàng quên gia đình ta là thương nhân sao? Chỉ cần bỏ ra một ít tiền là có thể tìm được vài món đồ tốt thôi. Huống hồ mỗi lần ta làm việc thường tìm được trong nhà bọn tham quan rất nhiều món quý giá. Ta chỉ là thuận tay mang về.

Giang Ngọc Phụng bật cười nói:

- Ta xem ngươi thật là càng ngày càng giống một tiểu đạo tặc đó. Không chỉ biết trộm người mà còn biết trộm đồ nữa. Phải rồi, đàn này là…

Triệu Đình không vội đáp, nàng kéo tay Giang Ngọc Phụng, ngồi xuống chiếc bàn nhỏ bên cạnh, bản thân nàng thì ngồi vào vị trí chiếc bàn đặt cổ cầm. Nàng ánh mắt chan chứa nhu tình nhìn Giang Ngọc Phụng, nói:

- Ta vì nàng gảy một khúc, nàng thấy thế nào?

Giang Ngọc Phụng mỉm cười khẽ gật đầu. Nàng từ nhỏ đã được sư phụ chỉ dạy cầm kỳ thi họa. Mặc dù nàng không yêu thích những môn này nhưng không có nghĩa nàng không am hiểu. Tuy so với Triệu Đình không bằng nhưng cũng có thể xem là một tài nữ.

Giang Ngọc Phụng đưa mắt nhìn lên bàn của mình. Chỉ thấy trên bàn đặt một ấm trà vẫn còn nóng, cùng vài hộp điểm tâm được che đậy cẩn thận, có lẽ là do Lãnh Phong hoặc Tố Nguyệt đã chuẩn bị trước khi nàng cùng Triệu Đình đến. Nhìn thấy mọi thứ được chuẩn bị khá chu đáo, Giang Ngọc Phụng trong lòng thật vô cùng vui vẻ, nhịn không được nở nụ cười xinh tươi như muôn vạn đóa hoa. Nàng ngồi ngay ngắn cạnh Triệu Đình, rót ra một tách trà, vừa im lặng thưởng thức trà vừa chăm chú lắng nghe tiếng đàn.

Triệu Đình vén ống tay áo lên một chút, mười ngón thon dài lướt nhẹ trên dây đàn dạo thử vài tiếng, rồi gảy một khúc. Thủ pháp tinh diệu, từng tiết tấu lên xuống trầm bổng làm lòng người say đắm. Tiếng đàn của Triệu Đình truyền đi xa, lôi kéo không ít chim muôn bay đến. Thoạt đầu bầy chim chỉ dang cánh bay lượn xung quanh, khoe những bộ lông sặc sỡ xinh đẹp. Về sau lại có một số cất tiếng hót vang hòa tấu cùng tiếng đàn của Triệu Đình. Kia, tiếng đàn cùng tiếng chim hót hòa hợp với nhau vô cùng ăn ý. Triệu Đình hai mắt hơi khép lại, thả hồn vào trong nhạc khúc, cả tâm hồn cùng tiếng đàn như hòa quyện vào nhau.

Cảnh tượng này làm Giang Ngọc Phụng xem có chút mê say. Vạn vật trên thế gian đều có linh tính. Bản thân nàng từng nhìn thấy sư phụ dùng tiếng đàn chiêu dụ ong bướm. Bất quá Triệu Đình còn nhỏ tuổi như vậy đã có được bản lĩnh này quả thật không tầm thường. Giang Ngọc Phụng càng xem, lại càng khâm phục không thôi. Nàng bất giác lại cảm thấy tự hào vì có một phu quân tài hoa như thế.

Tiếng đàn ngày một lên cao, đàn chim cũng theo đó tung cánh bay cao, xoay tròn quần vũ. Gần kết thúc, tiếng đàn dần dần thấp xuống, tất cả chim chóc đồng thời bay quanh hai người. Cuối cùng chấm dứt một khúc, chim chóc cũng từ từ tản đi. Nhìn thấy Giang Ngọc Phụng ánh mắt vẫn còn chút mê ly, Triệu Đình khóe môi khẽ giương lên, vòng tay từ phía sau ôm lấy nàng, giọng nói ôn nhu:

- Một khúc “Bách điểu triều phụng” này ta đã luyện tập rất lâu chỉ để hôm nay tặng nàng. Phụng hoàng là chúa tể của muôn loài chim. Hôm nay ta dùng khúc này để khiến muôn chim kia vì nàng khiêu vũ một khúc, nàng thật thích chứ? Phụng nhi, nàng là nữ vương trong lòng ta, người duy nhất có thể chiếm giữ trái tim ta. Cả đời này ta chỉ vì nàng mà sinh vì nàng mà ái.

Giang Ngọc Phụng nghe được những lời bày tỏ của Triệu Đình, trong lòng vô cùng cảm động. Nàng cảm thấy khóe mắt mình có một chút ướt át. Con người kia vẫn luôn mang đến cho nàng niềm vui, sự quan tâm chân thành ấm áp, làm cho con tim nàng không ngừng rung động. Nàng nhè nhẹ nở nụ cười, nói:

- Ta thật thích. Món quà của ngươi làm ta thật bất ngờ. Hôm nay có lẽ là ngày vui nhất trong cuộc đời ta. Đình nhi, ngươi biết không? Ngươi thật sự khiến ta tưởng mình người hạnh phúc nhất thế gian.

Triệu Đình đưa tay khẽ vuốt ve mái tóc Giang Ngọc Phụng, nói:

- Vậy sau này, ngày nào ta cũng sẽ làm cho nàng thật nhiều bất ngờ, làm cho nàng trở thành nữ nhân hạnh phúc nhất thế gian. Phụng nhi, ta còn có một món quà tặng nàng, hy vọng nàng cũng sẽ thích.

Giang Ngọc Phụng ngạc nhiên nhìn Triệu Đình. Nàng cứ tưởng những việc Triệu Đình làm đã là món quà tốt nhất. Không nghĩ đến Triệu Đình vẫn còn quà cho nàng. Giang Ngọc Phụng mỉm cười nhìn thấy Triệu Đình lấy ra từ người hai mảnh ngọc đưa đến trước mặt nàng nói:

- Đây là lần trước ca ca cho ta. Vốn dĩ chỉ có một mảnh nhưng ta đã nhờ thợ giỏi ở kinh thành tách ra làm hai. Một mảnh khắc lên chữ “Phụng” một mảnh khắc lên chữ “Đình”. Dương chi bạch ngọc đúng là giá trị liên thành. Nhưng ta tặng nó cho nàng không phải vì giá trị của nó mà vì nó là vật phẩm thế gian hiếm có, thật thích hợp làm tín vật định tình cho hai ta. Phụng nhi, nàng chọn một mảnh đi.

Giang Ngọc Phụng nhìn hai mảnh ngọc trắng đục như sữa, lại lóng lánh thủy quang, quả thật vô cùng đẹp mắt, chả trách Triệu Đình lại nói nó đáng giá liên thành. Nàng không suy nghĩ nhiều liền chọn mảnh ngọc có chữ “Đình”, vì nếu đã là tín vật định tình, đương nhiên phải chọn tên đối phương chứ. Triệu Đình mỉm cười, cầm lấy dây đỏ trên mảnh ngọc giúp Giang Ngọc Phụng đeo vào cổ, nói:

- Vật đã đeo vào người xem như nàng đã là người của ta. Từ nay về sau, nàng nhất định không được rời ta nửa bước.

Giang Ngọc Phụng cũng cầm mảnh ngọc còn lại đeo lên cho Triệu Đình, dịu dàng nói:

- Ta vốn dĩ là người của ngươi. Chúng ta đã bái đường, ngươi quên rồi sao? Đình nhi, đã gần trưa, chúng ta trở lại Giang phủ đi. Ta sợ phụ thân sáng ra không thấy ta sẽ lại lo lắng. Hơn nữa, ngươi cũng nên lấy lòng nhạc phụ đại nhân đi nếu không ngày tháng sau này ngươi đừng mong được yên thân ở lại trong phủ.

Giang Ngọc Phụng nói đến câu cuối, ngữ điệu lại trở nên nghịch ngợm làm Triệu Đình không nhịn được cười ha hả. Triệu Đình khuôn mặt tươi cười, ngữ khí mười phần cưng chiều:

- Đó là đương nhiên rồi. Phụ mẫu nàng thì cũng xem như phụ mẫu của ta. Tiểu tế hiếu kính với nhạc phụ là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Bất quá chúng ta đi tìm Lãnh Phong, Tố Nguyệt trước đã. Ta không thể không mang theo lễ vật gì đến bái phỏng a.

Nghe vậy, Giang Ngọc Phụng liền gật đầu, nhưng nàng lại lập tức hỏi:

- Ngươi định mang cả Lãnh Phong, Tố Nguyệt đến Giang phủ? Mang theo nhiều người như vậy ngươi không sợ bị bại lộ thân phận sao?

Triệu Đình nhíu mày suy nghĩ một chút rồi nói:

- Quả thật ta vốn có ý định mang theo hai người đó. Nhưng nghe nàng nói như vậy, ta nghĩ để hai người họ ở tại khách điếm cũng tốt. Thời gian không còn sớm, chúng ta đi thôi.

Giang Ngọc Phụng nhè nhẹ gật đầu cùng Triệu Đình nắm tay ra khỏi rừng hoa. Ngày hôm nay có lẽ là ngày cả đời Giang Ngọc Phụng cũng không quên được. Đây là sinh thần thứ mười tám của nàng, cũng là ngày nàng cùng Triệu Đình bắt đầu cuộc sống mới. Về sau tuy rằng sẽ có nhiều sóng gió nhưng nàng không sợ. Vì nàng biết dù có chuyện gì xảy ra, Triệu Đình cũng nhất định cùng nàng vượt qua.

Cả hai sóng vai ngồi trên ngựa tiến vào thành. Trên đường đi thu hút rất nhiều ánh mắt người xem, nhưng hai nàng duờng như không hề để ý đến, chỉ tập trung nhìn nhau mỉm cười. Triệu Đình một đường đi thẳng đến Dạ Lai khách điếm tìm Lãnh Phong, Tố Nguyệt cùng vài tùy tùng mang theo một ít lễ vật đến Giang phủ.

---o0o---

Đến trước cửa, Triệu Đình đột nhiên lại có chút khẩn trương. Nàng trước giờ hành sự, giết người, đột nhập điều tra cũng chưa từng có cảm giác như vậy. Nàng không phải là trời không sợ, đất không sợ sao? Phút chốc lại biến thành một tiểu nữ nhân lo sợ đủ điều như vậy là thế nào? Chính Triệu Đình cũng không biết mình vì sao trở thành thế này.

Nhìn thấy tay Triệu Đình có chút run run, Giang Ngọc Phụng liền hiểu được cảm giác của nàng, nghĩ thầm: “Không ngờ nàng cũng có lúc lo sợ như vậy. Vì sao càng ngày ta lại càng phát hiện nàng đáng yêu thế chứ?” Giang Ngọc Phụng mỉm cười, xoa nhẹ tay nàng, hạ giọng trấn an:

- Đừng khẩn trương, phụ thân nhất định không làm khó ngươi đâu. Đình nhi, ngươi là phu quân của ta, chúng ta là danh chính ngôn thuận, ngươi không cần lo lắng như vậy.

Nghe Giang Ngọc Phụng nói vậy, Triệu Đình mới thở ra một hơi, trong lòng nghĩ thầm: “Phải ha, sao ta lại quên chuyện này chứ. Bọn họ không hề biết ta là nữ nhi thì làm sao có thể làm khó ta. Ta tại sao lại trở nên ngốc như vậy. Thật là mất mặt quá đi.” Triệu Đình nắm tay Giang Ngọc Phụng đi vào phủ. Đi được một đoạn liền thấy Tiểu Lan hối hả từ trong chạy ra. Tiểu Lan vừa chạm mặt Giang Ngọc Phụng, khuôn mặt khẩn trương lập tức giãn ra, mừng rỡ nói:

- Tiểu thư đã về, làm Tiểu Lan tìm người thật cực khổ a. Phải rồi, tiểu thư người vì sao lại mặc nam trang vậy?

Giang Ngọc Phụng định lên tiếng trả lời thì lại nghe Tiểu Lan la hoảng một tiếng, chỉ tay vào Triệu Đình lắp bắp nói:

- Cô… Cô… Cô gia. Người vì sao lại ở đây? Lại còn đi cùng tiểu thư nữa.

Triệu Đình nhìn thấy khuôn mặt kinh ngạc đến ngây ngốc của Tiểu Lan liền “phì” một tiếng, bật cười, nói:

- Sao ta lại không thể đi cùng tiểu thư nhà ngươi chứ? Ngươi cũng gọi ta là cô gia, ta đương nhiên phải cùng tiểu thư của ngươi như hình với bóng chứ. Nhìn ngươi chạy đến thở không ra hơi, chẳng lẽ có việc gì gấp tìm Phụng nhi sao?

Triệu Đình nói mấy câu này, lại nhìn sang Giang Ngọc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net