Chap 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ còn hai ngày nữa là đám cưới của Ji Yong sẽ được tiến hành. Seung Ri ở nhà tim đập thình thịch mãi không thôi, Seung Ri đi đi lại lại quanh nhà đến chục vòng vẫn không thấy mệt mỏi. Đi một lúc rồi dừng lại, làm động tác nén lại sự lo lắng

"Không sao cả Seung Ri! Không sao cả! Mày đừng bận tâm đến nữa được không? Hắn bây giờ có tình yêu mới rồi, này không việc gì phải quan tâm nữa. Mày sẽ nhắn tin chúc cho hắn hạnh phúc và gởi quà mừng. Không được, mình không đủ can đảm." Bình tĩnh được một lúc Seung Ri lại phát rồ lên, đầu lắc lia lịa, lắc đến chóng cả mặt. "Có lẽ nên ra ngoài hít thở không khí."

Seung Ri đi bộ ra ngoài để cho thông thoáng đầu óc nhưng cái nóng thế này thì chả thoáng được vào đâu, chỉ thấy tắc nghẽn. Seung Ri lò mò đến nhà Ji Yong, căn nhà biệt thự đó vẫn như vậy, vẫn đẹp, cây cối vẫn ôn hoà. Chỉ có điều người bên trong đã không còn ở đó, người nọ đã đến một nơi khác sinh sống. Cũng không còn tiếng của Lucky mỗi ngày vang lên. Càng nhìn Seung Ri càng thấy nhớ, nhớ đến da diết cõi lòng. Chỉ mong trong khoảnh khắc này, cậu và Ji Yong vẫn như xưa, hắn sẽ từ trong nhà bước ra mở cửa chào đón cậu hay ngôi nhà đó cậu có thể tự do ra vào tuỳ ý. Tất cả không còn, mất hết rồi!

Xem ra ra ngoài cũng không khá hơn là bao, chỉ lại càng thêm đắn đo nhiều thứ. Rốt cuộc, cậu phải làm gì để hoàn toàn quên được hắn. Dae Sung thì đi làm, hiện tại Seung Ri không có người bạn nào để ngồi tâm sự với cậu. Chuyện cậu yêu Ji Yong bọn Mino và Tae Hyun không hề hay biết, làm sao mà ngồi tâm sự được. Sao xung quanh cậu không có nổi một ai thân thiết vậy? Thật là tủi thân quá mà, đi đâu cũng một mình, ăn cũng một mình, nói chuyện một mình, tất cả là tự một mình hết. Cuộc sống thật nhàm chán và cô đơn nhưng có lẽ Seung Ri đã quen dần rồi.

"Ji Yong này! Vì con đã nghe lời bố nên từ giờ bố sẽ trân trọng mọi quyết định của con. Có lẽ lúc trước bố hơi quá, bố sẽ cố gắng làm một ông bố tốt của con." Ông Kwon nắm lấy tay Ji Yong nói nhẹ nhàng

Ji Yong không trả lời, chỉ ngạc nhiên cũng có ngày ông Kwon lại nói với hắn như vậy. Hắn rụt tay lại rồi trở về phòng. Ông Kwon thở dài quay lại nhìn mẹ Kwon đang ngồi trên ghế

"Chắc thằng bé giận tôi giữ lắm bà ạ."

"Chứ còn sao nữa! Ông đánh đập nó, chửi mắng nó không ra cái gì, nó đồng ý cưới Kiko là may rồi."

Ông Kwon hừ lạnh một tiếng

"Mà thằng Seung Ri đó thì có gì hay, sao cứ phải dính lấy nó làm gì. Con gái không yêu lại đi yêu thằng con trai."

"Ông đừng kì thị quá như thế! Thằng bé cũng rất lễ phép và biết điều, đối với tôi mà nói thì hai đứa nó yêu nhau tôi cũng chẳng cản. Còn ông thích con Kiko thì tuỳ ông."

"Thật không hiểu nổi xã hội thời nay, loạn hết rồi."

"Mà ông nên nhớ, ông đã nói với Ji Yong là sẽ tôn trọng nó thì phải làm đấy."

"Tôi biết rồi."

Khi thấy Ji Yong xuống nhà cùng với bộ quần áo gọn gàng, mẹ Kwon liền hỏi

"Con đi đâu đấy?"

"Đi mời đám cưới."

"Ai?"

"Một người."

Ji Yong lái xe rồi trở về Seoul, chiếc xe dừng lại trước căn nhà nhỏ, y chang như ngày đầu hắn đến vẫn không thay đổi. Hắn nhẹ nhàng bấm chuông, người trong nhà mau chóng ra mở cửa chẳng may trượt chân vào giẻ lau chân trước cửa nên ngã thẳng về phía người kia. Seung Ri luống cuống xin lỗi

"Xin lỗi xin lỗi, tại nhà trơn quá." Sau đó ngẩng đầu lên "Là anh sao? Tôi rút lại lời xin lỗi."

Ji Yong lôi ra trong túi áo một tấm thiệp cưới màu đỏ có ghi rằng: kính mời Lee Seung Ri. Thiệp được trang trí rất bắt mắt, từ màu sắc cho đến nét chữ cực kì thanh thoát tôn trọng người dự. Seung Ri ngờ ngợ ra được lí do nhưng vẫn cố tình hỏi

"Cái gì đây?"

"Thiệp cưới."

"Anh muốn mời tôi đến xem lễ cưới của anh đẹp như thế nào sao?"

"Đúng thế! Sẽ rất đẹp nếu có cậu đến dự. Dù sao cũng từng biết nhau, không mời cưới thì hơi ngại." Hắn cười nhưng không có chút tình cảm.

'Từng biết nhau.' Từ đó thật chói tai với Seung Ri, gì mà từng biết nhau cơ chứ, còn ăn nằm với nhau rồi mà vẫn có thể nói như vậy được. Seung Ri cắn nhẹ môi dưới

"Được. Đã mất công chú rể đến mời thì tôi đây cũng không khách sáo nữa."

"Cám ơn." Nói xong Ji Yong quay ngoắt đi về phía xe, nổ máy rồi trở về Gwang Ju.

Rõ ràng hắn muốn trêu tức Seung Ri đây mà, muốn cho cậu thấy sự đau khổ mà hắn đã phải chịu. Cậu chia tay hắn, giờ hắn làm đám cưới đích thân hắn mời cậu đến tham dự. Còn gì đau đớn hơn cơ chứ!

"Sao? Sao? Sao? Sao cơ?" Dae Sung hét ầm lên

"Đừng hét nữa, tớ sắp điếc mẹ nó tai rồi." Mặt Seung Ri nhăn nhó đưa tay lên ngoáy ngoáy tai

"Không thể tin nổi! Oa! Không tin nổi luôn đó! Oa! Ji Yong chơi đòn cứng rắn thật."

"Tớ sẽ đến cho hắn biết mặt."

"Có vẻ tâm trạng cậu tốt hơn rồi nhỉ?" Dae Sung hơi mỉm cười

"Chắc...vậy." Lời nói có chút ngập ngừng

Chỉ còn nốt hôm nay nữa thôi là đám cưới sẽ được bắt đầu. Diễn ra vào 8h sáng, mọi người sẽ có mặt đông đủ ở nhà thờ để cùng nghe cô dâu chú rể thề nguyền với nhau. Sau đó sẽ tổ chức một bữa tiệc ăn mừng tại nhà riêng, sau đó nữa họ sẽ cùng nhau đi tuần trăng mật. Để chuẩn bị cho ngày mai, Seung Ri lục tủ quần áo tìm ra bộ vét đẹp nhất để đến đó. Đi một mình hơi buồn nên Seung Ri năn nỉ Dae Sung bằng được để đi cùng cậu. Mất 1 tiếng 23 phút để năn nỉ Dae Sung đồng ý và cũng thành công.

"Tớ yêu cậu lắm lắm!"

"Ghê quá, tránh xa tớ ra." Dae Sung bị Seung Ri ôm chặt đến mức chẳng thể đẩy ra

Finally, ngày cưới cuối cùng đã diễn ra. Hai cậu bạn cùng ngồi ghế sau của chiếc Taxi chở đến nhà thờ Yakhyeon.

"Thật là cậu dám nhìn Ji Yong lấy vợ như vậy sao?"

"Tớ không biết nhưng tớ cũng muốn đến."

"Đủ can đảm nhìn hắn thề thốt chứ?"

"Sẽ cố."

Vì nhà thờ Yakhyeon ở Seoul nên chỉ thoáng chốc là đã đến nơi. Khách khứa rôm rả ở bên ngoài, Dae Sung và Seung Ri cùng xuống xe. Nhiều cô gái cũng quay ra ngắm nhìn họ vởi vẻ lịch lãm nhưng trai nhà ta không mấy quan tâm tới các cô gái. Gần 8h mọi người tranh thủ vào để kiếm chỗ đẹp, riêng Seung Ri và Dae Sung vẫn đứng ở ngoài. Vì Seung Ri cảm thấy lo lắng và hồi hộp

"Thôi đi cha! Cứ như cha đi cưới không bằng."

"Nhưng tớ không dám vào, quả thực không dám."

"Thôi không vào thì tớ vào đây, mặc xác cậu." Dae Sung lững lờ đi vào trong ngồi trước. Seung Ri vẫn đứng ở ngoài, đi đi lại lại

"Tôi không ngờ là cậu cũng đến đấy." Giọng điêu ngoa này chỉ cần nghe thôi cũng biết ai, Seung Ri trả lời luôn mà không thèm nhìn mặt

"Tôi có thiệp mời đoàng hoàng."

"Ồ, tôi mong lời chúc phúc của cậu lắm đấy. Kiko đây từ nay về sau sẽ rất hạnh phúc bên người cậu thầm yêu đấy. Chỉ vài phút nữa thôi, cô dâu xinh đẹp này sẽ bước vào lễ đường. Cậu nên mau chóng vào xem đi, tôi tin chắc cậu sẽ không muốn để lỡ dịp quan trọng này đâu." Kiko cười lớn, giọng mỉa mai

"Cám ơn lòng tốt của cô. Dụ dỗ được Ji Yong chắc cũng không dễ gì, cô giỏi đấy."

"Đến lúc anh ấy cũng phải mủi lòng thôi. Cám ơn cậu đã chia tay anh ấy để tôi được như bây giờ."

"Không có gì."

Cả hai con người đứng đấu khẩu với nhau suốt 5 phút, cho đến khi Ji Yong ra gọi Kiko

"Mau lên, chuẩn bị vào thôi." Rồi nhìn lên Seung Ri, hắn lập tức nắm tay Kiko hôn nhẹ lên mu bàn tay "Mọi người đang đợi đó em yêu." Mắt hắn liếc lên xem phản ứng của cậu. Seung Ri tức quá quay mặt đi không nói thêm câu nào.

Đồng hồ điểm 8h, bố Kiko dẫn cô con gái của mình lên lễ đường. Đi đằng trước là những đứa trẻ dễ thương cười tươi rói vừa đi vừa tung hoa. Sau là những cô gái phù dâu xinh đẹp không kém gì cô dâu, họ đều cười rất tươi. Ai cũng mong đợi đám cưới này diễn ra thật suôn sẻ, Kiko hạnh phúc với hiện tại.

Ji Yong đang chờ cô sẵn ở trên đó, trông hắn thật bảnh bao và ra dáng đàn ông chín chắn. Sự quyến rũ đến mê hoặc mọi cô gái, không chỉ Kiko mà bao nhiêu cô gái ngồi dưới kia cũng mong được lấy hắn. Rất tiếc, chậu đã có hoa cắm. Từng bước, từng bước một đi lên, bố Kiko đưa cô đi rồi trở về vị trí ngồi của mình, mặt rõ vẻ tự hào. Ji Yong khoác tay Kiko cùng đi về phía mục sư. Tay nắm tay cùng hướng về nhau, mắt nhìn mắt. Mục sư đọc chậm rãi và nhẹ nhàng

"Chúng ta ở đây để chúc phúc cho hai con là Kwon Ji Yong và Kiko Mizuhara.... Lễ thành hôn xin được phép bắt đầu.....
Kiko Mizuhara con có đồng ý lấy người này làm chồng không? Dù sau này có bất cứ chuyện gì xảy ra, đau khổ hay hạnh phúc, ốm đau hay khỏe mạnh, giàu có hay nghèo hèn, xấu hay đẹp con có hứa sẽ luôn yêu thương, chăm sóc, cổ vũ và ở bên cạnh người này không?"

Kiko mỉm cười gật đầu

"Con đồng ý."

"Kwon Ji Yong con có đồng ý lấy người này làm vợ không? Dù sau này có bất cứ chuyện gì xảy ra, đau khổ hay hạnh phúc, ốm đau hay khỏe mạnh, giàu có hay nghèo hèn, xấu xí hay xinh đẹp con có hứa sẽ luôn yêu thương, chăm sóc, cổ vũ và ở bên cạnh người này không?"

"Con...."

Ji Yong còn chưa kịp nói hết câu thì từ cửa vang lên tiếng ầm rõ mạnh phá vỡ không gian yên tĩnh. Cánh cửa được mở toang và ánh sáng từ ngoài chiếu vào khiến người kia trở nên chói loá mờ ảo, người ngoài cửa to tiếng hét lên thật to và dõng dạc cho dù có phần hơi run sợ. Chỉ một câu nói thôi cũng đủ khiến mọi người sững sờ và quay ra nhìn nhau bàn tán rất xôn xao

"Con không đồng ý cuộc hôn nhân này!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net