Chap 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Rùng...rùng...rùng

Tiếng chuông điện thoại reo lên khiến SeungRi nhíu mày. Hôm nay là Chủ nhật mà ai lại điện cho mình chứ. Mắt nhắm mắt mở nghe điện thoại

- Alô...ai đó

- Xuống cổng nhà trọ gặp tôi. Có chuyện quan trọng muốn nói với em.

Giọng nói của Kwon Jiyong làm . SeungRi tỉnh ngủ. "Mới sáng sớm gọi điện cho mình, ra lệnh cho mình. Hắn tưởng hắn là ai chứ".

- Không rãnh. Nói qua điện thoại luôn đi

Máu nóng dồn lên đến tận não, SeungRi định cúp máy thì Kwon Jiyong lại bá đạo ra lệnh

- Tôi cho em 10 phút. Nếu không xuống thì tôi lên tha em xuống.

Thật ra Kwon Jiyong hắn không cố ý làm như vậy. Gần 1 tháng qua hắn đưa đón cậu đi làm thì chỉ ngang cổng của dãy trọ. Chưa từng lên phòng của ba con cậu nên không biết nó nằm chỗ nào.

Chó chết. Mỗi lần Kwon Jiyong nói như vậy thì chắc chắn hắn sẽ làm được. SeungRi gấp gáp chạy vào nhà tắm vệ sinh cá nhân, rồi cứ để bộ đồ ngủ màu hồng phấn cùng đôi dép bông hình đầu chó mang trong nhà hì hục chạy xuống cầu thang.

Vừa xuống lầu, cậu bỗng dừng bước sững sờ tạitai chỗ khi nhìn thấy người đàn bà đứng bên cạnh hắn. Đó...là mẹ cậu.

Bà vẫn như vậy, vẫn cao sang quyền qúy như ngày nào. Nhưng trên mặt đã xuất hiện nhiều vết nhăn hơn, sau đuôi mắt có nhiều vết chân chim hơn.

5 năm trước cậu đã hứa rằng chỉ khi nào mình thành tài mới quay về gặp lại mọi người. Mà bây giờ lại mang bộ dạng người không ra người như vậy gặp mẹ.

Bà Lee nhìn thấy đứa con trai bà yêu quý trước mắt. 5 năm qua, đứa con này mất tích không một tin tức làm bà lo lắng. Nếu không nhờ tuần trước bà Kwon nói rằng gặp SeungRi ở Busan thì có lẽ bà đã chết vì sầu rồi.

- Thằng con xấu xa...thằng con bất hiếu này. Mày giết mẹ đi...thằng con xấu xa...Oa...oa...

Bà Lee vừa nôm SeungRi vào lòng, vừa đánh vào lưng cậu, khóc nức nở. Ai biết rằng 5 năm qua bà đã mong ngóng cậu chừng nào. Bà luôn luôn trong trạng thái lo sợ...lo sợ cậu có chuyện gì

SeungRi cũng ôm lấy bà. Miệng thì cười nhưng nước mắt lại rơi.

- Con xin lỗi...Con thật sự xin lỗi!

Sau một hồi khóc lóc, cuối cùng bà Lee đòi lên xem phòng cậu.

Đây là lần đầu tiên Kwon Jiyong vào phòng cậu. Nhìn quanh căn phòng, hắn không thể tưởng tượng được SeungRi có thể sống ở đây suốt 5 năm.

SeungRi ngượng ngùng kéo ghế cho bà Lee ngồi, chạy lại rót nước. Trời lạnh mà phòng cậu không có máy nóng lạnh nên chỉ có thể cho một nửa nước nóng rồi đổ vào một ít nước lạnh để làm ấm.

Nhìn cảnh SeungRi sống như vậy, bà lại chảy nước mắt. Bà là người làm mẹ mà lại để cậu sống cực khổ như vậy.

- SeungRi...về nhà đi được không con, về nhà được không?

Bà nhìn SeungRi bằng ánh mắt van nài. Nếu cậu cứ tiếp tục sống như này thì làm sao bà chịu nổi. Ruột gan bà như đứt từng khúc một.

- Baba...chú Seunghuyn điện nói hôm nay sẽ dẫn con đi công viên chơi. Nhanh chuẩn bị...

SeungYong từ phòng ngủ khua chân múa tay cầm điện thoại reo mừng chạy ra phòng khách. Chưa kịp nói xong thì... hôm nay hình như nhà cậu có khách.

Nhìn đứa bé mang áo ngủ giống SeungRi, gọi SeungRi là baba, bà Lee há hốc mồm, lắp bắp. Nhất thời chưa chấp nhận được sự thật này, bà Lee bất động. Jiyong không nói với bà là SeungRi đã có con.

- SeungRi...đây...đây là...

- Con trai của con.

Nói xong quay sang phía SeungYong bảo:

- Ra chào bà ngoại đi con.

- Cháu chào bà ạ.

Bà lại òa khóc khi nhìn đứa bé trước mặt.  Cháu của mình...số của con trai bà, sao mà khổ thế !

SeungYong đi đến ôm lấy bà, an ủi:

- Bà ngoại đừng khóc nữa. Khóc là mặt sẽ có nhiều nếp nhăn đấy.

- Cháu của tôi...cháu ngoan...sao lại khổ thế này chứ ! 

Bà Lee vuốt vuốt đầu SeungYong, nhìn quanh như tìm kiếm gì đó trong phòng

- Cha con đâu?

Tim SeungRi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. SeungYong biết Jiyong là cha mình. Cậu sợ SeungYong sẽ buộc miệng nói ra mất.

- Chết rồi !

Cả Jiyong, bà Lee cùng SeungRi đều kinh ngạc với câu trả lời của SeungYong. Cậu lén liếc mắt nhìn Jiyong xem phản ứng của hắn thế nào. Chỉ thấy hắn cười làm cậu khó hiểu. Thật ra Jiyong cười là vì hiểu lầm cậu có chồng rồi, xong chồng cậu chết. Như vậy thì anh dễ dàng đem cậu về nhà hay sao.

- Chết rồi sao?

Hôm nay bà nhận được nhiều bất ngờ quá.

SeungYong đá mắt về phía SeungRi ý bảo hỏi cậu.

- hờ...tai nạn...hì..hì

SeungRi cười cười trả lời. "cái thằng quỷ nhỏ xấu xa này"

- Vậy thì con nhất định phải về nhà. Con xem, thằng bé đang tuổi ăn tuổi lớn thế này thì làm sao sống trong chỗ chật chội như vậy được.

- để một thời gian nữa đã. Bây giờ...không tiện...

- Không tiện gì? Cứ quyết định vậy đi. Để mẹ về nhà dọn dẹp phòng cho con và SeungYong. Ba con đã biết hết mọi chuyện rồi. Nếu không muốn làm ông ấy tức chết thì hãy dọn về nhà đi. Và đừng nghĩ chuyện trốn sang chỗ khác, mấy bữa này Seunghuyn và Jiyong sẽ trông chừng con. Con không nghĩ cho mình thì phải nghĩ cho SeungYong chứ. Nó chỉ mới là một đứa trẻ thôi.

Sau một hồi thuyết pháp thì cuối cùng bà Lee cũng quay về seoul. Nhưng Jiyong hắn vẫn chưa chịu rời đi mà cứ ngồi mãi ở trọ của Seungri.

- Sao anh chưa đi?

Thú thật cậu muốn túm cổ hắn lôi ra khỏi phòng trọ của cậu.

- Thay quần áo đi...hôm nay tôi sẽ đưa em và SeungYong đi.

- Không thích, không thích, con muốn đi cùng chú đẹp trai.

SeungYong nguýt Jiyong một cái. Nghĩ gì !

Jiyong nheo mắt nhìn nhóc con trước mặt. Nếu không phải là con của cậu thì hắn đã tống cổ ra khỏi đây ngay lập tức rồi.

- Hôm nay Seunghuyn bận họp rồi. Tôi sẽ đưa ba con em đi.

Hắn đã tính hết rồi. Hạng mục xây dựng của Choi thị gặp chút rắc rối nên cần Seunghuyn giải quyết gấp. Mà việc đó chính là Kwon Jiyong hắn gây ra.

SeungRi nhìn Jiyong như kiểu không tin. Sau khi gọi điện thoại xác nhận thì đúng là như vậy. SeungYong ỉu xìu nhìn SeungRi, ngày nghỉ cuối tuần của mình xem như đi toi.

- Vậy chúng tôi không đi nữa. Anh về đi.

- Một là em và SeungYong đi với tôi. Hai là trưa hôm nay tôi sẽ ở lại đây.

- Kwon Jiyong ! Anh đừng vô lí. Nhà chúng tôi không chào đón anh.

- Em biết tính tôi rồi chứ.

- Con muốn đi công viên. Con muốn đi công viên.

SeungYong hướng phía SeungRi nói lớn. Cậu không muốn cả ngày chủ nhật phải ở nhà. Còn chuyện đi với Kwon Jiyong thì OK thôi... không thành vấn đề.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net