C.7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7

Harry vừa đi xuống cầu thang, liền nhận ngay ánh mắt của Snape dừng trên người anh, như có như không, mang theo ý nghiền ngẫm – hoài nghi, căng thẳng đề phòng. Anh vẫn còn nhớ rõ giáo sư môn Độc dược của mình là người cảnh giác và đa nghi đến mức nào, đồng thời cẩn thận nghĩ lại mình có chỗ nào quên, hoặc sơ sót gì khiến còn chưa ở chung với người ta được một ngày đã bị người ta nghi ngờ. Không thể nghi ngờ rằng việc nhân cơ hội này thẳng thắn thừa nhận, sau đó đưa người trở về giới phù thủy, quả thật là chuyện rất hoang đường, nó hoàn toàn bị Harry xem nhẹ từ trong tiềm thức!

Harry vẫn duy trì tư thế cúi đầu không nói, đi đến ngồi xuống bên bàn, vừa tăng cường đề phòng, vừa ngốn ngấu cơm trưa ngon lành – thịt hầm và bánh mỳ thô. Nghĩ đến thành quả lao động của mình từ sáng đến trưa – lựa chọn được những miếng gỗ thích hợp để tu bổ cầu thang trong cả lều gần đầy củi gỗ, Harry cảm thấy đồ ăn trong miệng quả thực chính là mỹ vị ngon nhất trên đời.

Lúc ăn cơm, ánh mắt của Snape vẫn thỉnh thoảng dừng lại trên người anh. Vô thức, Harry ăn nhanh hơn, ăn như hùm đổ đó, muốn đem đồ ăn trước mặt nuốt sạch sẽ. Ngay lúc anh sắp đạt được mục đích, một tiếng 'Potter' khiến anh suýt thì nghẹn miếng thịt chưa kịp nhai nuốt.

Harry bất động thanh săc nuốt mạnh xuống miếng thịt không thể coi là nhỏ kia, tiếp tục ăn uống và thả lỏng thân thể, cố gắng không để mình biểu hiện ra phản xạ có điều kiện khi bị gọi tên.

Một lát sau, Harry yên lặng tính toán dựa trên những 'hiểu biết' của anh về Snape, chợt nghe tiếng gọi thứ hai.

"... Potter..."

Harry ngẩng đầu với vẻ mờ mịt, không dùng biên độ quá lớn, chỉ vừa đủ để ngước nhìn, cắn bánh mỳ thô, ậm ậm ừ ừ: "A? Ông gọi tôi?"

Như thể yên tâm, hoặc cũng có thể là càng thêm tâm phiền ý loạn, Snape bỏ đồ ăn vẫn còn trước mặt, đứng dậy. "Không! Anh nghe lầm rồi..."

Harry ngây người nhìn Snape bưng phần súp còn lại cùng với bánh mì vẫn chưa động tới quay về phòng bếp, nhìn bóng dáng khập khiễng kia, cúi đầu hung hăng nuốt vào bánh mì thô ráp, vỏ bánh mỳ cứng không được nhai kỹ khiến cổ họng anh đau nhức. Đối với sự lừa gạt được quyết định trong trạng thái mù mờ rối loạn, Harry cảm thấy có chút kích động và vô lực. Lời nói dối một khi đã bắt đầu, luôn cần càng nhiều lời nói dối khác để che dấu...

Vội vàng giải quyết hết chỗ đồ ăn cuối cùng, Harry đem bát đĩa vào phòng bếp rửa, sau đó nói một câu với Snape, người vẫn đứng bên cạnh yên lặng nhìn anh, "Ừm, tôi đi mượn một ít công cụ..." Sau đó tận lực dùng tốc độ nhanh nhất mà vẫn không biểu hiện như đang chạy trối chết, anh lao ra khỏi phòng, chạy trốn về phía lâm trường, phát hiện ánh mắt đã không còn cận thị bỗng nhiên trở nên mơ hồ. Anh không xác định rõ đường trước mặt có còn thật là phong cảnh của thị trấn nhỏ yên bình không...

Snape nhìn anh chạy ra khỏi phòng, chậm rãi thả lỏng thân thể vẫn cứng như băng, vừa cảm thấy kiệt sức, vừa cười nhạo chính mình trông gà hóa cuốc. Hắn chưa bao giờ nuôi hy vọng sẽ được tìm thấy, cho nên khi xuất hiện dấu hiệu có liên quan tới lời hứa mà Dumbldore cho hắn, hắn trở nên quá căng thẳng và khó xử.

Không phải là hắn không muốn trở về cái nơi mà hắn đã coi như nhà của mình, nhưng sự thật tàn khốc nói với Snape rằng đó tuyệt đối không phải kết quả tốt nhất. Ít nhất, hiện tại hắn tự do, có thể thở bầu không khí mà mình muốn thở, cho dù không thể quay trở về vòng ôm của Merlin, nhưng rốt cuộc hắn vô lực, cũng không đủ dũng khí để đối mặt với những ánh mắt và ngôn từ quá mức sắc bén.

Snape chậm rãi quay trở về trước lò sưởi, ngồi xuống ghế, ánh lửa ấm áp dường như cũng không thể làm lòng hắn ấm hơn. Hắn từ từ nhắm mắt lại, phân một phần sự chú ý tới những khách hàng có thể sẽ đến mua hàng, mơ mơ màng màng ngủ...

Harry vác nguyên cả bộ công cụ mượn được đi vào ngôi nhà của Snape. Lúc vòng qua quầy, anh dừng bước bên cạnh người đàn ông đang ngủ say trước lò sưởi, ngây người nhìn ánh lửa nhàn nhạt chiếu rọi lên Snape.

Dưới ánh lửa ôn nhu, những đường cong của gương mặt gầy gò, khắc sâu dấu ấn sương gió và thống khổ kia dường như trở nên mềm mại hơn. Sắc mặt trắng bệch ngả màu than chì có chút ửng hồng không hề lạnh như băng, những lọn tóc xám trắng cũng được ánh lửa bao phủ, không còn chói mắt như trước, thậm chí còn hơi hơi phát sáng, lồng ngực đơn bạc nhẹ nhàng phập phồng.

Bỗng nhiên, tựa hồ ghế không được thoải mái lắm, Snape khẽ nhíu mày, thân thể giật giật. Harry có chút kinh hồn bạt vía, theo bản năng vươn tay ra, muốn đón được thân thể gầy yếu tựa như sắp chảy xuống từ trên ghế, mà túi công cụ cơ hồ sắp rớt xuống khiến anh luống cuống thu hồi tay, nắm chặt gói to nặng trịch, cắn môi...

Snape bị âm thanh chan chát và mùi keo dán gỗ gai mũi đánh thức. Hắn nhíu mày, có chút bất mãn với tư thế ngủ của mình, nhưng rất nhanh ánh mắt chuyển đến cầu thang, sự chú ý bị thu hút bởi người đang áy náy xin lỗi hắn.

"Ôi, thật xin lỗi tôi đã đánh thức ông, tôi chỉ là, chỉ là muốn sửa cầu thang một chút..."

Snape nhìn Harry cúi đầu căng thẳng, một tay cầm ván gỗ, một tay cầm bàn chải có keo dán gỗ gay mũi, bất an giải thích với hắn cứ như một đứa nhỏ làm sai chuyện gì và bị bắt quả tang. Giật giật môi, hắn nhẹ nhàng ừ một tiếng rồi không nói gì nữa, chỉ nheo mắt chằm chằm nhìn người thanh niên dường như nhẹ nhàng thở phào, tiếp tục làm việc.

Hình như hắn đã ngủ lâu lắm, người làm của hắn tạm thời đã dính xong bậc thang cuối cùng, cầm búa và đinh lên, bắt đầu chan chát gia cố. Snape nghe cái loại tạp âm ồn ào nhức đầu này cùng với ngửi mùi keo dán gỗ khiến người ta khó chịu nổi, thoáng nghi ngờ căng thẳng trong lòng từ từ tiêu tán. Người của giới phù thủy không làm được chuyện đó... Vừa vặn tiếng chuông bên quầy rung lên.

Snape cất bước ra đón khách hàng duy nhất đến trong ngày hôm nay, cất kỹ hai tờ bảng Anh, nhìn xem sắc trời nhạt nhòa. Bốn năm nay, lần đầu tiên hắn cảm thấy thời gian trôi qua bình yên và nhẹ nhõm như vậy. Có lẽ lưu lại người thanh niên này đúng là một quyết định chính xác...

Nằm trên giường, Snape nhớ lại cảm giác bước lên những bậc thang không còn kẽo kẹt rên xiết. Hắn nuốt xuống viên thuốc ngủ làm từ những dược vật có tác dụng an giấc, dần dần tiến vào giấc ngủ không yên ổn. Dù sao ít nhất hắn cũng không cần lại phải chịu sự thống khổ đến từ những cơn ho như muốn chọc thủng phổi dạo gần đây đêm nào cũng kéo đến hành hạ.

Còn Harry, anh vội vàng nhẹ tay nhẹ chân đem giấu thật tốt tất cả những đồ vật có liên quan tới giới phù thủy. Việc bị 'thử' trong bữa trưa khiến trực giác mách bảo rằng anh không thể để Snape phát hiện ra thân phận thực sự của mình. Ít nhất ngày hôm nay, chướng ngại đầu tiên này anh đã vượt qua rồi, sau này càng phải cẩn thận...

Giấc ngủ do thuốc mang đến quả nhiên thoải mái hơn một chút so với ngày thường. Ra khỏi cửa phòng, Snape tính hôm nay sẽ làm cho người trẻ tuổi kia quen với các loại mặt hàng, đợi tới khi người làm của hắn quen hết tất cả thì hắn hẳn sẽ có nhiều thời gian rảnh rỗi hơn, đi thu thập thêm dược liệu. Mùa xuân sắp bắt đầu, công việc trong rừng cũng sẽ trở nên bận rộn, công nhân sẽ lần lượt trở lại thị trấn, khiến nơi này trở nên náo nhiệt.

Lúc Snape đi qua gian phòng cách vách, thấy cửa phòng rộng mở liền vô tình liếc mắt một cái. Ngoài giường ngủ đã được sắp xếp gọn ghẽ, không có chút biểu hiện nào là phòng ngủ này có người ở. Sao vậy? Đi rồi ư? Chân ngừng bước, hắn bắt đầu suy nghĩ hình như ngày hôm qua mình đâu có làm gì quá mức nghiêm khắc, hoặc có biểu tình lạnh lùng nào đâu. Hắn thậm chí còn khống chế miệng mình, đối thoại cùng Hunter không quá năm câu! Chẳng lẽ là vì công việc quá nặng nhọc?

Hắn khẽ nhíu mày, chợt nghĩ thật ra thì cho dù là ở thị trấn hẻo lánh này, cũng rất ít người còn sử dụng lò sưởi, mà dù có dùng đi nữa, củi gỗ cũng là do xe từ lâm trường chở về đến tận nhà. Còn mình thì sao? Trừ phi cực kỳ cần thiết, hắn ít khi xuất hiện trên thị trấn, nhưng điều này cũng không có nghĩa là Snape không biết hình ảnh của mình trong mắt người dân thị trấn, vốn chỉ là một kẻ âm trầm quái gở, tính tình cổ quái...

Bước lên cầu thang, rất ổn định, vững chắc, đã không còn cảm giác lung lung lay lay, Snape mím môi, thực ra nếu bỏ đi sự hoài nghi đột ngột của hắn hôm qua, người thanh niên kia thật không tồi...

Đột nhiên cửa sau liên tiếp bị mở ra. Snape hơi hơi kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy cảnh khiến hắn siết chặt tay vịn cầu thang, người trẻ tuổi mà hắn tưởng đã bỏ đi – Hunter, đang cố gắng bê cái ghế dựa thoạt nhìn thật quen mắt vào phòng khách.

Snape chậm rãi xuống lầu, đi đến phía sau người trẻ tuổi, nhìn anh cúi người cẩn thận tính chiều rộng của ghế dựa và khung cửa, lôi chiếc ghế tựa hồ đã thay đổi rất nhiều từng chút từng chút vào nhà.

Tay vịn đã tróc sơn được bao trong một lớp da thuộc màu nâu sẫm; lưng ghế vốn lỏng lẻo vì bị mất hai đinh giờ được cố định lại bởi những chiếc đinh mới sáng lấp lánh; độ cong có chút méo mó của lưng ghế được mở ra, đỉnh và lưng đều được bọc bằng da thuộc; bốn chân ghế được gia cố bằng những thanh gỗ chắc chắn.

Snape nhìn trong chốc lát, đột nhiên lên tiếng, sau đó thấy người làm của hắn nhảy dựng lên như một con mèo bị đạp phải đuôi.

"Anh đang làm gì thế?"

Giọng Snape đột ngột vang lên khiến Harry hoảng sợ, không khống chế tốt lực và độ chính xác, tay dùng sức một chút, ghế dựa cọ vào khung cửa phá ra tiếng ma xát chói tai, sau đó bị lôi lọt vào phòng. Nhìn một vệt mòn hiện lên rõ rệt trên da thuộc bao quanh tay vịn ghế, Harry có chút ảo não cắn răng, nhưng anh rất nhanh đứng thẳng dậy, cúi đầu, không nhìn bất cứ bộ phận nào phía trên cổ Snape.

"Buổi sáng tốt lành, tôi chỉ... tìm được một chút phế liệu, ghế của ông thoạt nhìn không được tốt lắm. Tôi nghĩ, tôi nghĩ làm như thế này có thể khiến thời gian sử dụng của nó được lâu hơn một chút..."

Snape từ chối nhận xét về chiếc ghế thoạt nhìn đã thấy biến dạng lớn này, lại ngắm mồ hôi trên đầu Harry, dòng mồ hôi dài ươn ướt dính trên trán anh. Hắn xoay người, nén xuống cảm giác ngưa ngứa trong cổ họng, đi đến trước lò sưởi nhìn lửa trong lò đã dấy lên, lại chuyển hướng về phía phòng bếp: "Rửa tay, chuẩn bị ăn cơm!"

Bàn ăn ở ngay bên ngoài phòng bếp, chỉ gồm một chiếc bàn gỗ, hai chiếc ghế. Harry rửa sạch tay, lấy ấm nước từ cái giá trên lò sưởi, rót nước sôi pha trà ngon bưng đến bàn ăn, vừa vặn ngửi được mùi thịt xông khói được làm nóng. Anh yên lặng ngồi xuống một chiếc ghế, đặt tay lên bàn, quy củ thậm chí còn hơn cả khi còn ở Hogwarts, ngón tay vô thức miết trên mặt bàn có chút thô ráp, ánh mắt xuyên qua cửa phòng bếp rộng mở, nhìn Snape đang bận rộn bên bếp lò.

Harry đã từng thấy bộ dáng người đàn ông này nấu cơm, nhưng anh vẫn không tin nổi những điều mình nhìn thấy. Anh chưa bao giờ tưởng tượng nổi sẽ có ngày mình thấy bộ dáng nấu cơm của Snape, anh vốn nghĩ điều đó cũng hoang đường vô lý như nói Merlin kỳ thực là đàn bà. Nhưng lúc này, bóng dáng Snape tựa hồ thẳng tắp hơn hôm qua, ngập trong ánh sáng sớm mai, chậm rãi làm việc với bếp và thớt, không hiểu sao lại khiến anh cảm thấy tất cả đều tự nhiên như vậy, mà ngay cả phòng bếp bị khói và mỡ hun nhuốm đến vàng đen, thoạt nhìn lại thấy yên bình và đẹp đẽ.

Bữa sáng phong phú hơn nhiều so với ngày hôm qua, kỳ thật chỉ là hơn một phần rau dưa và súp, dường như dùng nguyên vật liệu còn thừa từ bữa tối hôm trước. Thế nhưng Harry cảm thấy thỏa mãn, trừ những ngày ở Hogwarts, trừ lúc ở trang trại Hang Sóc, 21 năm nay, đây là lần thứ hai có người vì anh mà làm bữa sáng, một mình, chỉ vì anh, mà ngày hôm qua, là lần đầu tiên...

Snape từ tốn ăn phần của mình, khẽ nhíu mày nhìn Harry cúi đầu ăn ngấu nghiến, không thể không để ý lúc hắn đưa bữa sáng cho người thanh niên này, đôi tay thoạt nhìn rất có sức mạnh kia đờ ra trong nháy mắt. Nhưng điều này và hắn không quan hệ, trông nom việc ăn ngủ là sự tình đã được quyết định lúc hắn và người thanh niên này bàn về điều kiện thuê mướn, hắn chẳng qua là tuân thủ ước định mà thôi.

Tốc độ của Harry rất nhanh, khi anh rửa xong đĩa bát, Snape vừa mới đặt tách trà xuống. Anh đứng ở góc tối bên cạnh bàn và góc tường, lẳng lặng nhìn Snape vài giây, lúc đôi mắt đen liếc về phía anh, Harry cúi đầu, biểu hiện nao núng giống như ngày hôm qua: "Về... Hôm nay tôi phải làm gì..."

Liếc mắt về phía Harry đứng ở góc tường, lông mày Snape chưa từng thả lỏng. Người làm của hắn tựa hồ không thích để lộ mình trước mặt hắn, hắn lập tức cười lạnh. Thế thì sao chứ, hắn cũng chẳng phải ông chủ hiền lành hay mấy kẻ rỗi việc thích tọc mạch tra xét chuyện riêng của người khác, chỉ cần người làm của hắn thực hiện tốt công việc, những chuyện khác không liên quan tới hắn.

"Đến quầy bên kia đi, quét dọn vệ sinh, sau đó tôi sẽ dạy anh nhận thức các mặt hàng..."

Nhận được 'mệnh lệnh', Harry đi nhanh tới bên quầy, lục lọi, lấy từ góc sáng sủa giữa quầy và vách tường ra khăn lau và một cái chậu nhỏ, bưng vào phòng bếp lấy nước, bắt đầu quét dọn nhanh chóng nhưng cũng cẩn thận.

Harry chà lau mặt quầy có chút cũ kỹ, yên lặng ghi nhớ mấy chỗ dằm gỗ nứt nhô lên, dễ dàng cắt qua ngón tay, cầm lấy những chai lọ to to nhỏ nhỏ lau sạch bụi, đem kiểu chữ trôi chảy quen thuộc trên nhãn chai lọ ghi nhớ thật kỹ, kiểu chữ anh từng biết rõ, tuy rằng phần lớn đều là những lời phê phán không thương xót đối với các bài luận của anh.

Nhớ tới mấy điểm P với T to đùng từng làm anh tức giận không thôi, Harry hơi hơi nhếch môi cười, sau đó lúc xoay người chà lau mặt sau ngăn tủ, gương mặt lại trầm tĩnh không biểu cảm...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net