C.8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8

Đợi tới lúc Snape đi đến bên quầy, Harry cơ bản đã hoàn thành hết tất cả công việc dọn dẹp. Liếc mắt nhìn mặt quầy gọn gàng sạch sẽ và những chai lọ sáng bóng, Snape đưa cho Harry một tờ giấy, trên mặt ghi tên và công hiệu của tất cả các loại thuốc. Kỳ thực cũng không phải quá nhiều, từ trên xuống dưới bất quá cũng chỉ 20 loại mà thôi, so sáng cùng hàng ngàn loại ma dược hiện tồn tại, căn bản không đáng nhắc tới.

Harry tiếp nhận, cúi xuống bắt đầu kiểm tra đối chiếu với những cái nhãn trên chai lọ, khóe mắt quan sát Snape bắt đầu kiểm tra hàng trữ, nhìn đôi tay thon dài nhưng có vẻ thô ráp và khô héo mềm mại mơn trớn bình bình lọ lọ. Trong lòng anh bất giác trào dâng sự chua xót không hiểu nổi, nội tâm vô thức so sánh sự đối lập giữa Snape hiện tại cùng vị giáo sư môn Độc dược trước kia, sau đó cảm thấy đau đớn.

Im lặng không tiếng động, hai người làm việc của mình, mãi cho tới khi cửa chính mở ra, khách hàng đầu tiên tiến vào.

Một người đàn ông hơn 30 tuổi xuất hiện, thoạt nhìn rất cường tráng, mặc quần áo công nhân đốn củi, mang theo mũ bảo hiểm. Anh ta đi nhanh đến trước quầy, tháo mũ an toàn màu vàng trên đầu xuống, vuốt tóc một chút, lúc ngẩng đầu lên nhìn Harry, ngẩn người: "Ha! Mới tới à?"

Harry sửng sốt một chút, mỉm cười: "A, đúng vậy, tôi tên là Hunter. Anh cần thuốc gì?"

Người công nhân chậc lưỡi, liếc mắt nhìn về phía Snape, thấy hắn đang xoay lưng về phía mình tiếp tục kiểm tra thuốc trữ. Anh ta nháy mắt với Harry mấy cái, hạ thấp giọng: "Thế nào, cậu thanh niên này, ông ta khó ở chung lắm, đúng không?"

Harry ngơ ngẩn, thật không ngờ người này vốn lần đầu tiên gặp mặt, chẳng hiểu sao lại nói với anh những lời đó, tựa hồ có thể coi đây là một loại quan tâm? Thị trấn quá nhỏ, một gương mặt mới xuất hiện không nghi ngờ sẽ chói mắt giống như một con cừu đen xuất hiện giữa bầy cừu trắng, tuy hai ngày nay anh không ra khỏi nhà nhiều lắm. Nếu vậy, hai ngày nữa sẽ càng nhiều người biết anh đã đến nơi đây.

Harry quay đầu nhìn Snape, thấy hình như hắn không nghe thấy lời người công nhân, vẫn chuyên chú làm chuyện của mình. Anh quay mặt lại, cười với người đàn ông vẫn đang chờ mình trả lời, nghiêm túc nói: "Không đâu, cũng không tệ lắm!"

Người đàn ông rõ ràng hơi giật mình, nhìn Harry mỉm cười, lại nhìn Snape không có phản ứng, gãi gãi đầu, vẻ mặt có chút xấu hổ. "A, thế à? Đúng rồi! Cho tôi một ít thuốc mỡ, viết trên này đây, tất cả đều lấy bình lớn!"

Harry làm bộ như không thấy thần sắc xấu hổ của anh ta, tiếp nhận tờ giấy đưa ra, nhìn vài lần, vừa định di chuyển, một bàn tay gầy gò tái nhợt cầm lấy đơn đặt hàng anh đang cầm. Đầu ngón tay nhuộm nâu màu thuốc lơ đãng đụng phải ngón tay anh, trong nháy mắt khi làn da gặp nhau, Harry chỉ cảm thấy lạnh như băng và cứng ngắc, bàn tay kia dường như không hề có hơi ấm. Lúc đơn đặt hàng lướt qua trước mắt, anh không xác định được có phải mình đã ngửi thấy mùi hương dược liệu thoang thoảng hay không.

Snape nhìn các loại thuốc liệt kê trên đơn, khẽ nhíu mày: "Hiện chỉ có 3 loại còn hàng, những loại khác, chiều ngày mốt mới giao cho anh được!"

Dường như người công nhân cường tráng kia đối với Snape cũng có một loại bản năng tránh né không thể giải thích, anh ta cười cười khô khan: "Vậy à, ha, cũng không sao. Ngày mốt cũng được, lần này sẽ có thêm người mới đến đây, cho nên cần nhiều hơn một chút. Nếu thế, ngày mốt sẽ tính tiền được chứ?"

Ngay cả mí mắt cũng không nâng lên, Snape ừ nhẹ một tiếng rồi xoay người tiếp tục làm việc. Người công nhân nhún vai với Harry, biểu lộ ra vẻ mặt thả lỏng cổ quái, khiến Harry cảm thấy rất không thoải mái. Anh không thích nhìn thấy Snape bị đối đãi như vậy, nhưng cũng đồng thời bị suy nghĩ này làm mình hơi hơi hoảng sợ. Hình như anh đâu có quyền quyết định cách sống của Snape?

Người công nhân rất nhanh mang các loại thuốc hiện có ra về, lấy lại tờ đơn hàng từ tay Snape. Harry xoay người nhìn hắn vươn tay với lên, lấy xuống các lọ thuốc ở giá cao nhất để kiểm tra, chậm rãi đảo mắt qua cổ tay tựa hồ chỉ còn lại xương cốt, lộ ra vì cánh tay giơ lên cao. Anh chợt phát hiện hai ngày nay, hình như mình chưa hề chú ý đến cách ăn mặc của Snape.

Áo trong dày màu lam với hoa văn tối sẫm được cài khuy cẩn thận tỉ mỉ chỉ trừ nút cuối cùng, không lộ ra dù chỉ một tấc da thịt bên dưới yết hầu, vạt áo trong giắt vào cạp quần đen dài. Dáng người vốn đã gầy gò đến mức làm người ta khó tin lại bị một thân quần áo màu sắc lạnh này phụ trợ, khiến hắn trông giống như một thân trúc buộc trong túi rộng. Tay Harry trộm làm bộ đo đạc trước người, kết luận là, nếu anh có thể chạm đến Snape, hai bàn tay anh có lẽ có thể hoàn toàn bao lấy thắt lưng đối phương...

Mái tóc xám trắng được buộc lên, lộ ra bên cổ thon dài. Mặt hơi hơi nghiêng nhìn bình thuốc trong tay, vì hơn phân nửa bao phủ dưới bóng ngăn tủ mà trở nên hơi hơi mơ hồ, thế nhưng những đường cong cũng đủ khắc sâu dung mạo, càng lộ ra vẻ gầy yếu.

Harry đang yên lặng đánh giá, đột nhiên thấy Snape vịn vào ngăn tủ tầng thứ hai, tựa hồ thực dùng sức, đồng thời hơi hơi cúi đầu, bả vai run run, hai tiếng ho nhẹ nghẹn ra từ lỗ mũi. Anh chợt nhớ ra rằng ngoài buổi chiều đầu tiên, hình như anh không còn nghe thấy Snape ho khan nữa, nhưng rõ ràng tình huống của hắn không hề chuyển biến tốt đẹp, hoàn toàn chỉ là cường lực tìm cách nhẫn nại mà thôi!

Harry trực tiếp đi qua, lấy bình thuốc bị Snape nắm chặt ra khỏi tay hắn, rồi sau đó rất nhanh quay đi, không để con người đang hơi nhíu mày kia nhìn thấy vẻ mặt lúc này của anh – vặn vẹo dữ tợn. Anh cố gắng dùng ngữ khí bình tĩnh rặn ra một lý do sứt sẹo, muốn làm người đàn ông lưng hơi khòm này rời đi: "Tôi định... Ừm... Trưa nay ăn gì?"

Snape nhìn thoáng qua người thanh niên đang xem nhãn trên bình và kiểm kê hàng trữ, xác định họ mới ăn xong bữa sáng chưa đầy hai tiếng, thế nhưng sự đau đớn đột ngột truyền đến từ lồng ngực khiến hắn buông tha ý niệm tiếp tục kiểm kê, không trả lời, chỉ xoay người hướng về phòng bếp. Nếu không nhớ lầm, nơi đó đã không còn đồ ăn gì nữa. Nguyên liệu vốn hắn chuẩn bị cho một người ăn khoảng 4 ngày, gần hai ngày đã tiêu hao chẳng còn gì. Xem ra hắn đã thuê phải một con hổ đói...

Snape nhìn qua đồ ăn dự trữ, đúng như dự kiến, ngoài gần nửa khúc thịt hun khói thì chẳng còn gì ăn được cả. Hắn hơi nhíu mày tính toán xem lúc đi mua đồ ăn, có nên tiện đường rẽ qua bưu cục trong thị trấn không, hai tuần trước hắt đặt chút bong bóng cá, thuốc ngưng kết và một ít bình rỗng, giờ hẳn hàng đã đến.

Harry vừa mới sắp xếp lại chai lọ, liền thấy Snape chậm chạp đi ra khỏi bếp, vòng qua quầy, dĩ nhiên mang bộ dáng sắp đi ra ngoài. Anh đuổi theo có chút kích động, nhưng lúc thấy hắn nghiêng mặt nhìn mình, đột nhiên trở nên lắp bắp: "Chuyện đó... chuyện đó, nếu ông định mua gì... Để tôi đi cho, những thứ thuốc này, tôi còn chưa quen hết... Nếu có khách hàng..."

Sau khi thoáng sửng sốt, Snape không thể không đồng ý với cách nói của Harry, mà vừa vặn lúc đó, có hai người trẻ tuổi khoách ba lô du lịch bước vào cửa hàng. Hơi hơi đánh giá người thanh niên đang cúi đầu trước mặt mình, Snape chìa ra một ít bảng Anh: "Phía Đông thị trấn có hàng đồ ăn và hàng bánh mỳ, bưu cục cũng ở phía đó, anh rẽ qua xem đồ tôi đặt mua đã về chưa!"

Harry do dự tiếp nhận, ánh mắt gắt gao chằm chằm nhìn tiền trong tay, thanh âm đã trở nên lưu loát hơn nhiều nhưng vẫn tỏ ra quá mức cẩn thận: "Phải... mua những thứ gì?"

Snape phát cáu, trở về quầy, hai người khách trẻ kia đang nghiêng người dựa vào quầy với vẻ thiếu kiên nhẫn. Lấy ngón tay gõ nhẹ lên mặt quầy, không quay đầu lại, Snape ném cho Harry một câu: "Thức ăn, bánh mỳ, rau dưa, tất cả, anh không cần giữ lại một đồng nào!"

"Vâng..." Cúi đầu đáp, Harry vội vàng rời khỏi nhà. Đứng ở cửa, nhìn thân ảnh Snape khuất sau hai người thanh niên tới mua hàng, anh đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút hoảng hốt trống trải.

Harry tới cửa hàng thực phẩm, yên lặng chọn đủ loại đồ ăn trong cửa hàng dù nhỏ nhưng đầy đủ vật phẩm, nào là rau dưa, các loại thịt, gia vị... Lúc đi ngang qua hồ nuôi cá mới thả một loạt cá mới, anh ngừng bước, chằm chằm nhìn cá thỉnh thoảng lại trồi lên hớp không khí. Harry do dự một chút, hai ngày qua trong bữa ăn, anh chỉ thấy Snape ăn chút rau dưa và súp thịt. Có vẻ đúng như hắn nói, dạ dày của hắn không thể chịu được thức ăn nhiều mỡ. Nếu vậy, cá hẳn không tính là thức ăn nhiều mỡ?

Sau khi mua xong đồ ăn, Harry mang theo túi to đựng đầy nguyên liệu nấu ăn tới cửa hàng bánh mỳ bên cạnh chọn lấy bánh mỳ toàn bộ làm từ lúa mạch. Loại bánh mỳ này dễ dàng cất trữ, hơn nữa có thể ngâm vào súp trước khi ăn. Sau đó, anh xách túi lớn đi qua cái nơi gọi là bưu cục của thị trấn – kỳ thực cũng chỉ là một gian phòng không lớn lắm, đầy ắp bưu kiện và bao thư, thậm chí đống bưu kiện còn cao tới nửa chiều cao cửa sổ, khiến ngay cả ánh mặt trời ban trưa cũng không thể làm phòng bớt âm u.

Harry vòng qua đống gói bưu kiện được bảo vệ bởi khuông gỗ và dây thừng chất đống trước cửa, cẩn thận không đạp lên một ít những thứ linh tinh trên mặt đất. Cũng có thể coi là gian nan, anh đi đến bên quầy, tạm thả túi đồ ăn bên tay trái xuống, gõ lên cạnh quầy, thu hút sự chú ý của người đàn ông già tóc hoa râm, mắt đeo kính, mũi cơ hồ chạm tới cuốn sách đặt trên mặt quầy.

"Buổi trưa tốt lành, xin hỏi có bưu kiện gửi cho Severus Snape không?"

Người trông bưu điện ngẩng đầu, nheo mắt đánh giá Harry hồi lâu, sau đó lên tiếng, tựa hồ cực kỳ thận trọng: "À? Có đấy, nhưng anh là ai?"

Harry kéo kéo vạt áo sơ mi có chút nhăn nhúm, cố gắng biểu lộ nụ cười thành khẩn: "Tôi tên là Hunter. Tôi được Sev... ông Snape thuê. Ông ấy đang tiếp khách hàng nên để tôi tới nhận bưu kiện."

Ông lão nhìn Harry một lượt từ trên xuống dưới, giống như đang nhìn thứ gì đó hiếm lạ, điều này khiến Harry có chút mất tự nhiên. Một hồi lâu sau, ông mới chậm rãi mở miệng: "A, cuối cùng Snape cũng đồng ý thuê người giúp đỡ rồi. Ha, tôi đã bảo mà, sức khỏe của ông ta, ôi chao, còn tính tình kia nữa..."

Harry nhìn ông rung đùi đắc ý thở dài, tính toán thời gian, thúc giục có chút vội vàng: "Ưm, tôi nghĩ tôi phải trở về, ông xem..."

Ông lão ngẩn người, cười cười hối lỗi: "A, đúng vậy, anh xem tôi đó, già rồi nên trí nhớ không tốt lắm ~ vậy ký tên thôi, à, lấy tên Snape là được!"

Harry nhanh chóng ký tên Snape lên cuốn vở được đưa ra trước mặt, sau đó chờ ông già lấy bưu kiện cho mình. Một hồi lâu sau, không thấy động tĩnh, anh liền ho khan hai tiếng: "Khụ khụ! Ông ơi, bưu kiện thì..."

"Hả? À! Ở cửa kia kìa, thấy không? Chính là bao đó, đem đi đi! Hoặc tôi có thể lấy cho anh dây thừng và xe kéo đơn giản, đương nhiên, lúc anh muốn đưa xe về, anh phải kéo thôi, trước đây Snape vẫn làm như vậy đấy."

Theo ngón tay run rẩy của ông lão, Harry ngẩn người chằm chằm nhìn cái thùng được cố định bằng khuông gỗ và dây thừng ở góc cửa nơi lúc trước anh tiến vào, không phải quá lớn, nhưng cũng là một mét chiều rộng, một mét rưỡi chiều cao...

Không thể dùng phép thuật để giảm bớt sức nặng, Harry đờ đẫn dùng tay phải lôi sợi dây thừng bện từ vải bố rắn chắc, đương buộc vào thứ được gọi là xe kéo – một tấm ván gỗ lớn, dưới có bốn chiếc bánh xe nhỏ méo mó, tay trái xách túi thực phẩm đầy. Anh cúi đầu lê từng bước một dưới ánh mắt kinh ngạc và tò mò của người trên thị trấn, kéo thùng trở về cửa hàng, chịu đựng những tiếng động cót két nặng nề không chịu nổi không ngừng phát ra từ xe kéo, để lại sau lưng hai vệt bánh xe gấp khúc.

Ngày hôm ấy, Harry thậm chí cự tuyệt sự giúp đỡ của người lái xe tải hôm đó đưa anh và củi gỗ trở về hiệu thuốc, chỉ bởi vì khi anh hỏi ông lão giữ bưu cục, anh biết được rằng Snape đã từng cứ như vậy, từng chút từng chút kéo đủ loại bưu kiện không kém lần này bao nhiêu trở về cửa hiệu của mình. Không có bất kỳ ai nghĩ đến việc trợ giúp hắn, bởi vì người đàn ông ấy từng một lần cự tuyệt, và luôn luôn trầm mặc...

Thời tiết đầu xuân không thể gọi là ấm áp, xe kéo cũng không tốt lắm, tuy rằng thuận tiện hơn việc trực tiếp lôi đồ vật trên mặt đất , nhưng sau khi kéo tất cả đều bằng thể lực, khi tới cửa hiệu, đầu Harry đã toát đầy mô hôi. Quấn dây thừng quanh khuông gỗ xong, anh mang túi đồ ăn nặng trịch vào phòng. Lúc anh ngẩng đầu lên và không thấy bóng người, sự hoảng hốt đột nhiên kéo đến khiến anh vội vã đi vòng qua quầy. Đúng lúc sắp đụng vào vách ngăn nối giữa quầy và tường, anh thấy Snape ngả người trên chiếc ghế dựa buổi sáng anh vừa sửa lại, hắn đã ngủ quên.

Vô thức nhẹ nhàng thở hắt ra, Harry nhẹ tay nhẹ chân đem cất đồ vào bếp, rồi lại khẽ đi ra.  Sau khi cởi dây thừng buộc quanh bao đồ, anh cắn răng vác đống vật nặng đó lên lưng, từng bước từ từ đi vào phòng, đặt chúng xuống góc trống giữa quầy và vách tường, tận lực nhẹ nhất có thể.

Harry vươn thẳng lưng dậy, xoa bóp bờ vai đau nhức của mình, lại nhìn Snape, người tựa hồ vẫn chưa tỉnh lại. Môi hơi nhếch lên, anh đi vào phòng bếp, mà lúc thân ảnh của anh biến mất ở cửa phòng bếp, người hẳn phải đang ngủ lại từ từ mở mắt ra, một thoáng kinh ngạc và bối rối hiện lên trong đôi mắt đen luôn hờ hững lạnh như băng. Mãi cho tới khi tiếng nước ào ào truyền đến từ phòng bếp, Snape mới chậm rãi đứng dậy khỏi ghế, thong thả đi về hướng Harry.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net