Anh. Đến. Đó. Nhé?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến 8 năm rồi anh mới gọi điện cho tôi.

Tôi nhận ngay ra giọng của anh. Tiếng "Alo" ở đầu dây bên kia vừa dứt, tôi liền hỏi: Anh đang ở đâu? Và anh lặng thinh. Tám năm, 1 quãng thời gian dài. Nếu lấy 1 giờ đồng hồ làm đơn vị rồi gỡ quãng thời gian ấy ra, có lẽ sẽ được 1 con số khổng lồ nằm ngoài tưởng tượng. Nói là 8 năm nhưng 8 năm trước, chúng tôi đã từng gặp gỡ, từng nhìn về những hướng khác nhau, từng nhẹ nhàng nắm tay, rồi buông tay, vì điều gì chẳng còn nhớ nữa. Tất cả là vậy.

Tôi không còn nhớ đây là đâu. Chỉ nhớ vào 1 đêm mùa hè, đã quá nửa đêm, trước 1 cầu thang dốc đứng nơi ngõ ngách sâu hoắm nào đó trong thành phố này. Tôi đã tiến đến và nắm lấy tay anh. Ngay gần đó là 1 cửa hàng hoa quả, hương mận thoảng đến rồi thoảng đi trong bầu không khí hầm hập đặc quánh. Tôi nắm tay anh rồi buông tay thay cho lời từ biệt. Còn anh lúc đó không biết đang suy nghĩ gì. Những điều tôi muốn nói với anh đọng lại trong lòng như những hạt ngọc trai. Tôi chẳng thể nói được câu Anh đi nhé, hay Hẹn gặp lại. Có lẽ cũng như khi xâu vòng bị đứt, các hạt trên sợi dây trong thoáng chốc sẽ rơi lách tách xuống sàn, nếu trót lỡ lời 1 câu thôi thì những lời nói lỗi thời sau đó cũng sẽ tuôn ra ào ào chẳng thể nào níu giữ. Chúng tôi đã cùng nhau giữ chặt lấy khoảng thời gian sâu nặng có cùng nhau, nên nếu mọi thứ vỡ òa sẽ chẳng thể nào kiềm chế nổi tình cảm, vì vậy dù nội tâm đang vô cùng phức tạp nhưng ngoài mặt tôi vẫn cố ngụy trang bằng vẻ điềm nhiên lạnh nhạt. Chúng tôi không muốn xáo tung những ngày cùng tìm kiếm nhau, cùng dựa vào nhau theo cái cách như thế.

Dù là 8 năm trước hay bây giờ, thời gian đều công bằng với tất cả. Giây phút tôi lạnh lùng hỏi anh - người mà 8 năm rồi mới gọi điện thoại cho tôi, Anh đang ở đâu, tôi mới nhận ra, những điều chưa thể nói với anh đã chẳng còn đọng lại trong tôi nữa.Tôi chẳng cần phải giả bộ rằng mình sống rất tốt để giấu đi những cảm xúc mãnh liệt trong lòng. Anh đang ở đâu? Tôi thực sự đã hỏi anh đầy lạnh lùng như vậy. Những câu nói đã từng khiến tôi đi lang thang vô định - ôm trong lòng nỗi nghi hoặc và đau buồn đã đi đâu cả rồi? Cả những đắng cay ấy nữa?

Tôi đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trong sự im lặng lặng lẽ trôi giữa 2 chúng tôi thì ở bên bậu cửa, ánh nắng của buổi sáng mùa đông đã tràn vào. Dự báo thời tiết đêm qua nói rằng hôm nay có tuyết rơi nhưng chẳng có vẻ gì là tuyết sẽ rơi cả. Chỉ là một sớm tinh mơ khi những tia nắng ban mai vẫn còn đọng lại. Nếu không phải người trong gia đình hay bạn bè rất thân thiết, hẳn sẽ ngần ngại với những cuộc điện thoại trong khoảng thời gian này. Gọi điện thoại vào lúc này thường vì có việc gì gấp, hay để báo tin tức gì đó chẳng lành.

   - Giáo sư Yun đang ở bệnh viện.

   - ...

   - Anh nghĩ phải báo tin này cho em.

Tôi nắm chặt lấy ống nghe bằng cả hai tay. Tôi quên mất điều định nói, chớp mắt, thu lại ánh nhìn đang hướng về khung cửa. Anh nghĩ phải báo tin này cho em. Lời nói của anh như bông tuyết bay là là trước mắt tôi. Tôi nghiền ngẫm giọng nói của anh như thể muốn giữ chặt lấy lời nói ấy, khe khẽ nhấc mí mắt nặng nề. Thật khó tin, nhưng những bông tuyết thật sự đang phản chiếu trên rèm chớp cửa sổ.

   - Hình như giáo sư nhập viện đã được 3 tháng rồi.

   - ...

   - Có lẽ phải chuẩn bị dần thôi.

Giáo sư nhập viện đã được 3 tháng rồi ư? Tôi vô thức bật ra tiếng thở dài. Trong giây lát, cảm giác oán trách giáo sư Yun chợt dâng lên rồi lại lắng xuống. Lần cuối tôi gặp giáo sư Yun là 3 năm trước. Giáo sư Yun, cũng giống như mẹ tôi, bệnh tình càng nặng lại càng muốn ở 1 mình. Ông không hề vui khi có người đến thăm. Chẳng biết tự khi nào, giáo sư Yun đã trở thành 1 thực thể cô độc nằm trong căn phòng mà chỉ có thể bước vào sau khi đi qua nhiều cánh cửa đóng chặt. Ngay cả trước cái chết, ông vẫn nghiêm khắc và thực lòng muốn ở 1 mình.

3 năm trước, vào 1 buổi sáng đầu năm mới tôi đã ra ngoài định đến tìm giáo sư Yun nhưng rồi giữa đường lại thôi, từ đó về sau cũng chẳng nghĩ đến chuyện gặp ông thêm lần nào nữa. Buổi sáng mùa đông bắt đầu năm mới ấy, tôi đã nghĩ dù sao cũng phải đến chúc Tết giáo sư Yun. Tôi biết rằng giáo sư Yun vì khó thở nên chẳng thể ngồi được lâu, nhưng tôi cũng chỉ cần đến nhìn ông chút thôi là đủ. Sáng hôm ấy trời âm u, tuyết rơi dày đặc. Tôi lái xe rất tệ. Nếu có xảy ra đôi co gì về vấn đề xe cộ thì không phải bàn cãi, đó là lỗi của tôi. Những bông tuyết lớn mau chóng biến thành các tảng tuyết, rồi gió Bắc thổi đến. Qua đỉnh núi này là đến căn nhà nơi giáo sư Yun ở một mình, nhưng chiếc ô tô chạy chênh vênh nguy hiểm trên con đường tuyết lại mắc kẹt trong 1 hố tuyết. Tôi không làm sao được, đành cứ để mặc xe ở đó, cuốc bộ trong cơn bão tuyết. Má tôi tưởng vỡ ra vì lạnh, gấu quần đông cứng như những trụ băng. Bước đi một lúc rồi ngoái lại nhìn, chỉ thấy tuyết phủ mờ cả vạt núi. Mỗi khi cơn gió xoáy nổi lên, những đụn tuyết chất đầy trên sườn núi lại bay trắng xóa khoảng không, cuốn xuống thung lũng. Bông tuyết lúc này trở nên xám đục. Tuyết càng lúc càng rơi dữ hơn, ngôi nhà của giáo sư Yun vẫn ở xa mờ mịt. Tiến lên nào, tiến lên nào, cho dù tôi cố tự nhủ thì việc phải 1 mình đơn độc bước đi trên con đường tuyết vẫn càng lúc càng trở nên đáng sợ. Mỗi khi nghe thấy những âm thanh của những cành thông bị tuyết đè gãy, lòng tôi bỗng dưng lại chùng hẳn xuống. Chứng kiến đám cây cối lớn đang khô héo trong rừng không thể nào chiến thắng được sức mạnh của tuyết, cuối cùng rầm 1 tiếng đổ gục, tôi vội quay người lại, cảm giác như chính mình vừa bị đánh ngã.

Tại sao lúc đó tôi không cố gắng đến cùng để gặp giáo sư Yun? Dù rằng việc lần mò tìm về chiếc xe bị mắc kẹt trong hố tuyết còn khó khăn hơn. Từ sau lần quay đầu trong bão tuyết, từ bỏ con đường dẫn tới nhà giáo sư Yun, tôi không còn nghĩ đến việc quay lại đó nữa. Mỗi khi nhớ đến giáo sư Yun, 1 bóng đen lại xuất hiện trong lòng tôi, nhắc nhở tôi rằng, cho dù có xuất phát đi về phía nhà ông thì cuối cùng tôi cũng chẳng thể nào tới được đích. Hình như không chỉ mình tôi có suy nghĩ này. Có ai đó cũng từng nói rằng, anh vì nhớ giáo sư Yun mà nửa đêm lái xe đến gần ngôi nhà ông đang sống, nhưng rồi lại không đành bước vào, bèn đi lên 1 ngọn đồi trong làng, nhìn về ánh đèn nơi ngôi nhà ấy rồi quay trở về. Anh lái xe, vòng mấy vòng quay ngôi nhà, đến khi ra khỏi làng mới nhận ra mình đã cắn nát cả môi. Tại sao chúng tôi đều không thể bước vào nhà giáo sư Yun như những ngày còn trẻ? Tôi vẫn cầm lấy ống nghe, đứng dậy khỏi bàn làm việc và tiến về phía cửa sổ, ghé mắt nhìn qua tấm rèm chớp.

Bên ngoài cửa sổ, những bông tuyết trắng bay bay trong không trung.

Cũng không phải 1 tin bất ngờ. Tôi từng có 1 dự cảm bất an rằng ngày nào đó cái tin thế này sẽ đến. Chính là ngày hôm nay. Lúc đầu những bông tuyết còn lơ thơ, đếm được một, hai. Nhưng rồi trong khi tôi đứng bên cửa sổ, tuyết đã dày hơn. Trên những cây tuyết tùng Himalaya được trồng trong khu vườn nhà đối diện, giữa đông mà vẫn xanh mướt một màu, tuyết bắt đầu chất chồng trắng xóa. Khắp đất trời, chẳng thấy hiện hữu dấu chân con người. Đập vào mắt tôi là chiếc xe buýt làng suốt 4 năm sống ở đây tôi chưa từng một lần đi thử, đang từ từ thận trọng trôi trên con đường tuyết và giờ vừa vòng qua con ngõ.

Tôi - một người luôn hoang mang cảm giác chuyện ngày hôm qua cứ như chuyện cách đây cả chục năm. Nhiều lần mở cửa tủ lạnh rồi lại quên mất định lấy gì, sau khi nhận 1 luồng khí lạnh phả vào mặt đành chán ngán đóng cửa, nhưng lại nhớ rõ như mới những ký ức về lần đầu tiên gặp giáo sư Yun. Khi đó tôi 20 tuổi. Cái thời mà chỉ cần biết tên 1 cuốn sách thôi cũng có thể dễ dàng nhớ ra 20 cuốn sách khác có liên quan. Giáo sư Yun bước vào phòng học tràn ngập ánh nắng tháng Ba. Giáo sư đi ngang qua tôi, bấy giờ đang cúi đầu ngồi trước bàn học. Ánh mắt tôi đuổi theo gót chân ông. Đôi giày rộng khiến bàn chân giáo sư Yun cứ xộc xệch. Xem ra chắc không phải giày của ông. Tôi ngẩng mặt, tò mò muốn biết người đang đi 1 đôi giày không phải của mình trông như thế nào, để rồi chợt thấy hơi ái ngại. Làm sao có người gầy gò đến thế kia! Không phải đôi giày ông đang đi quá rộng mà có lẽ chẳng đôi giày nào trên thế gian này có thể vừa vặn với giáo sư Yun cả. Cứ như dán giấy lên 1 bộ xương vậy.

Sau thân hình gầy gò của giáo sư Yun, tôi nhanh chóng tìm kiếm đôi mắt ông. Đôi mắt ông sáng lấp lánh dưới cặp kính. Ánh mắt ông lập tức hướng ra ngoài cửa sổ. Tiếng hô ồn ào dưới sân mít tinh của trường làm cho lớp học khó diễn ra 1 cách bình thường. Hơi ga lẫn trong không khí dưới sân theo cơn gió vẫn còn lành lạnh của tháng Ba len lỏi vào lớp học, khiến ai đó vội nhân lúc giờ học chưa bắt đầu cố gắng đóng kín cửa sổ. Giáo sư Yun đứng bên cửa sổ và nhìn chằm chằm hơi lâu về phía sân mít tinh. Lâu dần, 1 vài người trong chúng tôi cũng bắt đầu xúm lại trước cửa sổ. Tôi thấy 1 nhóm học sinh đang bị đuổi đi đâu đó. Gió tháng Ba vẫn rất lạnh, trên đầu chúng, những đám mây trắng đang trôi bồng bềnh. Ngày hôm đó, giáo sư Yun đã hỏi chúng tôi 1 câu: Vào thời đại này, nghệ thuật có thể làm được gì? Tôi không hiểu giáo sư đang hỏi đám sinh viên chúng tôi hay tự hỏi chính mình, chỉ thấy ánh mắt sáng ngời của giáo sư đầy đau khổ. Giây phút dõi theo ánh mắt ấy, trong tim tôi cũng sượt qua 1 nỗi buồn sắc nhọn, như bị đâm bởi vật gì lạ lẫm. Lúc đó, làm sao tôi có thể ngờ mọi việc lại xảy đến với chúng tôi như ngày hôm nay. Và cho dù khoảng thời gian tôi cùng anh trải qua đã trở nên nhạt nhòa phai màu theo năm tháng, thì ánh mắt ấy của giáo sư Yun vẫn thỉnh thoảng xuất hiện trong cuộc sống thường nhật của tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net