Sample 05: (R18) Jing Yuan x Yanqing

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Couple: Jing Yuan x Yanqing (Cảnh Nguyên x Ngạn Khanh)

Fandom: Honkai Star: Rail

Tên: Khuyên

(...)

Ngạn Khanh là một sinh viên năm tốt, cán bộ gương mẫu, em là hình tượng mà tất cả các sinh viên khác đều hướng đến.

Ngạn Khanh vốn có gia cảnh không mấy ổn định, nên em luôn cố gắng hết mình để phát triển bản thân, luôn chăm chỉ học tập, rèn luyện, bồi dưỡng, nâng cao trình độ của mình, thêm vào đó là tính cách cởi mở, hoà đồng, luôn giúp đỡ và luôn tham gia vào các hoạt động tập thể của trường, em gần như chiếm trọn thiện cảm của tất cả mọi người xung quanh em.

Ngoan ngoãn là thế, Ngạn Khanh cũng sẽ giữ cho mình vài bí mật nho nhỏ, tỉ như việc em là gay, hay tỉ như việc em cực kỳ thích giám đốc ở công ty em thực tập, Cảnh Nguyên.

Tuy nhiên thì Ngạn Khanh vẫn có cho mình chút tự ti, em luôn nghĩ rằng bản thân mình chỉ là một người bình thường, không dám với cao đến thế, nên em cũng chỉ dám thích gã trong lặng thầm thôi.

Ngạn Khanh mỗi ngày đều đến công ty thực tập sau buổi sáng học vài môn chuyên ngành, công việc của em không nhiều, nhưng em lại là người tới sớm nhất ca làm, rồi về muộn nhất công ty.

Đấy là không tính vị tổng giám đốc kia.

Vốn nơi em làm việc chỉ là một agency nhỏ, tuổi đời chưa tới 5 năm, từ trên xuống dưới thành viên cũng chỉ có mấy chục người. Nơi làm việc của em là ba toà lầu được thuê lại phía trên của một khu trung tâm thương mại, hai tầng dưới là khu làm việc của nhân viên, tầng trên là khu làm việc của các bộ phận cấp trên quan trọng.

Thi thoảng em sẽ thấy Cảnh Nguyên xuống hai tầng dưới giám sát, rồi chỉ điểm một vài vấn đề, nhiều khi chỉ đi qua rồi động viên mọi người, còn chẳng ghé vào, nhưng điều đó chẳng ngăn cản đôi mắt sáng người của em dõi theo gã cả.

Ngạn Khanh bé nhỏ luôn là người về cuối cùng chỉ để đợi một hai câu "nghỉ sớm đi" hay "vất vả rồi" của gã mỗi khi gã tan làm, hoặc đơn giản chỉ là nghe thấy tiếng bước chân rồi lén lút nhìn gã cũng được.

|▽//)

Hôm nay cũng là một ngày như thường lệ, Ngạn Khanh bận bịu với chút báo cáo, rồi lại cố gắng phân tâm để đợi tiếng bước chân quen thuộc vang lên từ đầu hành lang.

"Cộp, cộp..."

Tới rồi!

Em nghĩ, đôi tai nhỏ vểnh lên thật nhọn, nhìn kĩ sẽ thấy chúng hơi run run. Trông không khác gì một loài động vật nhỏ đang lẩn trốn

Và tất cả cảnh đẹp đều lọt vào đôi mắt Cảnh Nguyên đi ngang qua, gã khựng lại một chút, thấy tai nhỏ cũng khựng lại theo chân gã. Gã nhướn mày, rồi nhẹ nhàng giậm chân tạo ra tiếng động giả, sau một quãng, tiếng động nhỏ dần rồi biến mất, mà gã thì vẫn ở đó.

Gã thấy tai nhọn hơi hồng hồng, kéo theo một đôi mắt nhỏ lén lén liếc sang nữa

"!!!" Ngạn Khanh thấy Cảnh Nguyên đứng đó liền bật dậy như dính lò xo "S-sếp ạ!"

"Ừ, sao chưa tan vậy?"

"Còn... Còn một chút báo cáo nữa ạ... Sau khi xong em sẽ tan ạ..."

"Ra vậy." Cảnh Nguyên nghiền ngẫm. "Dù sao làm việc một mình cũng buồn chán, tôi ở lại với cậu."

"Dạ...?"

Và cứ thế, Cảnh Nguyên ngồi lại trong văn phòng ngắm nhìn Ngạn Khanh luống cuống làm việc, tay nam đấm tay chiêu, không ra đâu vào đâu cả. Thậm chí gã còn thấy em thay vì lưu báo cáo, lại ấn vào nút xoá báo cáo. Một loạt động tác nước không chảy mây không trôi này thực sự khiến Cảnh Nguyên vui vẻ cả một ngày, vì sự đáng yêu ấy.

Gã cũng không hiểu sao bản thân lại có đủ kiên nhẫn ngồi đây đến vậy, có lẽ là do đôi tai nhỏ nhỏ kia thực sự câu lấy hứng thú của gã.

Sau khi Ngạn Khanh xong việc, Cảnh Nguyên ngỏ ý chở Ngạn Khanh về nhà, và đáp lại gã là một bé con đỏ bừng chạy vội về cuối hành lang, không để gã hỏi đến lần thứ hai.

Từ sau ngày đó, Cảnh Nguyên để ý tới Ngạn Khanh nhiều hơn, mỗi ngày đều ngó xuống phòng ban xem cậu tới văn phòng chưa, rồi nán lại làm việc cùng cậu tới tận tối muộn. Tuy nhiên thì vẫn chưa có cơ hội chở người về. Lần nào hỏi thì Ngạn Khanh cũng chạy chối chết, thậm chí có hôm gã còn chưa kịp mở miệng mời nữa.

Ban đầu Cảnh Nguyên cũng nghĩ rằng em không thích gã, cảm thấy miễn cưỡng khi ở bên gã, nhưng một loạt phản ứng của em lại hơi mâu thuẫn với suy nghĩ đó, nên sau một vài lần nghe ngóng, gã cũng biết bé nhỏ này ra là thích thầm gã, còn hay ngại nữa.

Đáng yêu thật, gã nghĩ, rồi lại bật cười khi nhớ đến khuôn mặt ấy.

Gã cũng có thiện cảm với em, tuy chưa phải thích, nhưng bắt đầu làm quen cũng được, gã nghĩ vậy, rồi lại lên kế hoạch cho em tỏ tình với gã, vậy là thuận lý thành chương ôm ôm lấy người nhỏ rồi

Sau một khoảng thời gian khá dài đầy gian nan vất vả, cuối cùng Cảnh Nguyên cũng tỏ tình với Ngạn Khanh, thành công bê người về nhà ôm ôm ấp ấp.

Mĩ mãn ╰⁠(⁠⸝⁠⸝⁠⸝⁠'⁠꒳⁠'⁠⸝⁠⸝⁠⸝⁠)⁠╯

Ngạn Khanh là một đứa nhỏ chưa hiểu sự đời, mặc dù đã qua 20, nhưng tất cả mọi thứ của em đối với tình dục đều là một con số 0 tròn trĩnh. Điều này gây khá nhiều khó khăn cho Cảnh Nguyên, người đã sang đầu ba và bắt đầu tự xxoo em trong mộng.

"Muốn làm em."

"D-dạ?! Anh anh anh nói gì thế ạ em nghe không rõ anh có thể đừng nói lại được không ạ?"

"Anh bảo là anh muốn ;₫(₫!(-" gã nói được một nửa, thì bị bàn tay mềm mềm của em bịt chặt miệng, chỉ còn có thể phát ra vài câu ú ớ vô nghĩa.

Ngạn Khanh hiểu gã muốn nói gì, em cũng không phải là không muốn, chỉ là em không quen, em chưa từng làm điều đó, thậm chí tìm hiểu về nó. Ngạn Khanh vẫn đang đứng trong cái lồng giam bảo vệ của mình, chưa dám ra khỏi đó.

Có lẽ em đang đợi một ngày Cảnh Nguyên bước tới, bẻ từng song sắt ra ngoài, rồi kéo em về phía gã.

Một ngày nào đó trong tương lai.

***

"Kết hôn nhé?" Gã nói, với một cặp nhẫn bạc bóng loáng trong đôi bàn tay, một chiếc to một chiếc nhỏ, chiếc to hơn thiết kế khá đơn giản, chỉ đính một viên kim cương vàng ẩn mình trên vành nhẫn, chiếc nhỏ hơn thì ngược lại, một vòng quanh thân nhẫn đều được khảm kim cương kín đầy.

Ngạn Khanh ngây ngốc không nói thành lời, não em loạn thành một đám bùi nhùi nhỏ, rồi tự nhiên đám bùi nhùi ấy lớn dần, rồi cứ lớn dần.

Ngạn Khanh ngơ ngác tận năm phút đồng hồ, tất cả những gì em nói được là vài từ "em" "anh" vô nghĩa.

Cảnh Nguyên vốn có rất nhiều sự kiên nhẫn dành cho em, nhưng gã cũng không thể chờ đời mãi được, gã nâng mặt em nhìn thẳng vào mắt gã, rồi nói:

"Nói theo anh, nói "em đồng ý" đi."

"Em... Em đồng ý...?"

"Ngoan. Mai chúng ta sẽ lấy giấy đăng ký nhé? Sổ hộ khẩu của em là em cầm đúng không? Mai ngày đẹp, nhớ đem theo nha."

"Dạ"

...

"Hả?"

***

┻⁠┻⁠︵⁠ヽ⁠(⁠'⁠Д⁠'⁠)⁠ノ⁠︵⁠┻⁠┻

***

Ngạn Khanh như vậy cứ ngơ ngơ ngác ngác bị Cảnh Nguyên dắt đi lên phường, đi chụp ảnh, đi đăng ký, rồi đi ấn dấu, đóng tên.

Tất cả còn chưa tới nửa tiếng.

Khi vừa bước ra khỏi phường, Ngạn Khanh vẫn chưa hồi thần, em ngơ ngơ ngác ngác đi theo tay Cảnh Nguyên dắt, suýt nữa thì đâm vào cột điện.

"Sao vậy bé, em muốn ly hôn à?"

"Hả? Em... Không nhưng mà... Chúng ta... Ờm... Là cái đó đó... rồi ý hả?"

"Cái đó đó?"

"Thì... ừm là nó ý... anh hiểu mà"

"Anh không hiểu."

"Anh có hiểu!"

"Bé con à, em không nói thẳng ra thì sao anh biết em nói gì được?"

"Thì..." Ngạn Khanh gãi đầu, rồi mãi mới lí nhí được một câu "Chúng ta là chồng chồng rồi sao...?"

Cảnh Nguyên bật cười, nhẹ nhàng cúi xuống hôn nhẹ lên mũi em:

"Đúng rồi, nhờ em chiếu cố anh nhiều hơn nhé, chồng."

***

Rồi thì cái gì nên đến cũng sẽ đến, họ làm tình rồi.

Cảnh Nguyên thực sự là một lão xử nam lành nghề, gã chưa từng làm tình nhưng gã cũng đã coi trên dưới chục ngàn bộ GV khét tiếng, đủ để tự hào bản thân có kỹ thuật cao siêu.

Cho tới khi gã nghe tiếng em bé của gã khóc nức lên vì đau.

Và rồi sau đó thay vì dduj nhau họ dỗ nhau khóc.

Thực ra Ngạn Khanh cũng không đau đến mức thế, có rất nhiều cảm xúc bộc phát trong lòng em, và nó tuôn ra ồ ạt vào cái đêm họ động phòng. Cảnh Nguyên hơi hối hận vì gã đã không chuẩn bị đủ cho em thấy thoải mái, còn Ngạn Khanh thì lại vui vẻ vì cuối cùng em cũng bộc phát được tất cả những cảm xúc tiêu cực của mình, vả lại làm tình với Cảnh Nguyên rất tốt, nó không tệ như em nghĩ.

Hoặc là do Cảnh Nguyên đã an ủi em rất nhiều.

Nhưng bằng một cách nào đó mà em không hiểu, Cảnh Nguyên có về rất u sầu từ sau lần làm tình đó, gặng hỏi mãi Ngạn Khanh mới biết là do gã nghĩ gã làm em đau, nên em mới khóc nức nở như thế.

Và sau đó họ đã làm lại, và làm rất nhiều

***

Ngạn Khanh từ sau khi kết hôn thì mềm mại hơn rất nhiều, em có chút khí chất của sự trưởng thành, quyến rũ hơn, lại ngọt ngào hơn, mỗi ngày đều phe phẩy trước mắt Cảnh Nguyên tới độ nước sôi lửa bỏng.

Nhưng Ngạn Khanh nhỏ quá, gã cắn răng, rồi lại chui vào nhà tắm tắm nước lạnh.

Ngạn Khanh bé xíu xíu sau khi biết nỗi khổ của gã cũng sầu theo, rồi em lại nghĩ nghĩ, nhớ lại vài cái GV ít ỏi em coi được, em mân mê môi

"Em liếm cho anh nha?"

***

Cảnh Nguyên nhỏ thực sự có kích thước không được bình thường lắm, theo phán đoán của Cảnh Nguyên lớn, thì Cảnh Nguyên nhỏ nếu chui vào miệng của Ngạn Khanh lớn sẽ làm Ngạn Khanh lớn đau tới khóc huhu mất. Vì vậy Cảnh Nguyên lớn bắt đầu công cuộc dạy dỗ miệng lớn của Ngạn Khanh lớn, để cả hai miệng đều vừa với Cảnh Nguyên nhỏ.

"Há miệng ra nào" Cảnh Nguyên nói, và gã đưa hai ngón tay thon dài của mình vào vòm miệng ấy, miết nhẹ nhàng thịt lưỡi.

"Liếm đi em."

Ngạn Khanh nhắm mắt lại, đưa lưỡi cuốn lấy hai ngón tay của gã, vừa vuốt ve vừa chơi đùa, tự chơi tới mức em cũng hưng phấn, môi nhỏ tự ngậm xuống càng sâu, chút nước bọt nhiễu nhão em nuốt không kịp cứ theo dòng chảy xuống tay gã, ướt nhẹp chiếc tây trang đắt tiền.

Cảnh Nguyên cong tay để cạ lên phần vòm trên miệng, phần móng cứng cứng không nặng không nhẹ vuốt ve lấy khẩu cái, Ngạn Khanh vừa ngứa vừa run, chút nước mắt tràn ra trên khoé mi em, chảy dọc xuống gò má rồi tan mất.

"A..." Em than lên một hai tiếng vô nghĩa, môi mềm mấp máy cố gắng chịu sự khó chịu của hai ngón tay, rồi lại khó khăn che đi nửa thân dưới đã có phản ứng.

Cảnh Nguyên cũng nhìn thấy chút thay đổi của em, gã híp mắt, cúi người nhấc tay em ra, thì thầm bên vành tai nhọn nhọn đã đỏ ửng lên.

"Không phải sờ ở đây." Gã vừa nói, vừa đưa tay em ra phía sau. "Sờ ở đây"

Rồi ấn xuống.

Thành công đổi lại một cái nức nở của em.

Sau những cái nhìn lên án, Cảnh Nguyên vẫn không dừng lại, gã tiếp tục dẫn tay em ấn xuống miệng dưới nho nhỏ, càng ấn càng sâu, càng muốn đi vào. Ngạn Khanh sắp chịu không nổi mà phát tiết, từ lúc Cảnh Nguyên ấn xuống lỗ nhỏ thì miệng lớn đã không còn chăm chỉ liếm mút, chút nước bọt nhiễu nhão chảy hết ra ngoài, có vài giọt còn rơi xuống dưới, vừa vặn trúng đỉnh quần em.

"Anh bắt nạt em..." Ngạn Khanh khó khăn nói.

"Anh không có. Em cần phải làm quen với việc này. Miệng trên thì liếm cho anh, miệng dưới thì tự chơi tới mức chảy nước."

"!!!" Ngạn Khanh đỏ bừng mặt, không thể tin nổi Cảnh Nguyên lại nói ra những điều như vậy. Có nhiều lúc em cảm thấy em thực sự chưa hiểu người em yêu. Và giờ ngẫm lại, thì tất cả những lúc đó đều là lúc trên giường.

"Kéo quần nhỏ của em ra, anh dạy em chơi."

Cảnh Nguyên đổi giọng, ra lệnh. Đôi mắt gã mang tính xâm lược mạnh mẽ, khiến Ngạn Khanh nhìn vào cũng không tự chủ được mà run lên, bất ngờ phát tiết. Em hơi hoảng loạn với việc không tự kiểm soát được bản thân mình, hết nhìn gã, lại nhìn xuống phía dưới em.

Cảnh Nguyên cũng hơi ngạc nhiên trước phản ứng của em, gã hơi cong môi, rồi giễu cọt:

"Bị nhìn tới tự bắn, Ngạn Khanh à, em hư hỏng hơn anh tưởng."

"Em... Em không có..."

"Thật sao?" Gã nói, vừa nói vừa tiếp tục cuốn lấy khoang miệng, Cảnh Nguyên vói tay vào sâu hơn, sắp vươn tới cuống lưỡi, Ngạn Khanh muốn nôn khan, nhưng rồi lại nôn không được. Cảm giác bị đè trước địa ngục và thực tại khiến em suýt bị sặc. Nhưng sự đau đớn này lại khiến em một lần nữa có cảm giác, môi nhỏ theo bản năng ép ngón tay chui vào sâu hơn.

"Em không có ư?" Cảnh Nguyên cười những tiếng trầm thấp, gã thậm chí còn chưa thực sự tiến vào, cũng không dày vò bên dưới em, mà Ngạn Khanh lại tự mình vui vẻ tới không chỉ một lần.

"Của anh lớn lắm, nếu vào miệng em thì nó sẽ tới đây này." Cảnh Nguyên nói, lấy đầu ngón tay nhấn vào trong một điểm dưới khoang miệng em. Ngạn Khanh đã không còn có cảm giác khó chịu như lúc đầu nữa, ngược lại em bắt đầu tìm được niềm vui thích khi bị đầu ngón tay vuốt ve lấy cuống lưỡi.

Cảnh Nguyên tận hưởng vẻ mặt si mê của em, từng chút một, và gã bắt đầu bắt chước hành động giao hợp, đút ngón tay ra ra vào vào.

"Không được cắn. Nào, dùng lưỡi của em đi."

"Đúng rồi, giỏi lắm."

Ngạn Khanh thực sự động tình dưới sự dẫn dắt của Cảnh Nguyên, em bắt đầu theo tay còn lại của gã tự nhét vào phía dưới của bản thân mình, ban đầu còn hơi đỏ mặt, sau đó thì bắt đầu quen, tự chơi tới vui vui vẻ vẻ.

Cảnh Nguyên muốn cười, nhìn mới hôm qua Ngạn Khanh còn khóc lóc tèm nhem khi gã nói muốn làm em, vậy mà hôm nay đã biết tự chơi tới cao trào.

"Đúng là giỏi thật ha." Gã nói, khi nhét thêm một ngón tay nữa vào miệng em.

"Bé con à, anh còn muốn ra ở bên trong em nữa."

Ngạn Khanh mê ly nhìn gã, em đã sa vào dục vọng tự bao giờ, chút lý trí nho nhỏ của em không đủ để em có thể tư duy quá nhiều, em nhả ba ngón tay của gã ra, rồi mở miệng thật lớn.

"Vậy thì bắn vào trong nha..."

Giọng em ngọt ngọt, lại dính lấy nhau.

Thực sự sẽ giết gã mất.

"Chà... A Khanh à..."

Gã im lặng một lúc, rồi bật cười.

"Mở miệng lớn hơn đi nào."

"Giờ em được liếm thật rồi đây."

Và rồi sau đó họ đã thực sự vui vẻ với nhau, đến cuối Ngạn Khanh thậm chí còn nuốt món đồ đó xuống, dưới ánh mắt bàng hoàng của Cảnh Nguyên.

Gã thực sự rất vui vì em bé của gã đã mở lòng với gã, nhưng mở thế này hơi quá.

Ngạn Khanh ngơ ngác, em chép chép miệng, nói rằng không sao cả, em vẫn khoẻ mạnh. An ủi một hồi, Cảnh Nguyên mới yên tâm trở lại.

Rồi gã mân mê đôi môi ửng đỏ của em, ngón tay thon dài có xu hướng lại nhét vào đấy, và Ngạn Khanh thì còn tự giác hơn nữa.

Em đã chủ động vươn lưỡi cuốn lấy ngón tay gã rồi.

Cảnh Nguyên cũng không từ chối, gã chơi đùa một hồi, rồi vô thức nói:

"Ở đây có một cái khuyên nữa thì tốt."

"Khuyên gì ạ?" Miệng Ngạn Khanh lúng búng phồng lên.

"Khuyên lưỡi, nếu ở đây có một cái khuyên lưỡi, lúc em liếm sẽ rất thoải mái."

"Em thoải mái ạ?"

"Anh thoải mái."

"Ò..." Ngạn Khanh nói, những thanh âm phát ra từ cổ họng, Cảnh Nguyên nhanh chóng quên đoạn đối thoại này, còn Ngạn Khanh thì không.

***

Là người làm chủ một agency, Cảnh Nguyên đôi lúc cũng phải đi đàm phán, hoặc đi công tác xa.

Đây cũng là lần đầu tiên sau khi kết hôn hai người xa nhau tới vậy, Cảnh Nguyên ước tính chuyến công tác này cũng mất ít nhất 3 tuần, đấy là trong trường hợp không có chuyện ngoài ý muốn phát sinh.

Lần đầu xa Cảnh Nguyên nhưng Ngạn Khanh cũng không có quá nhiều lưu tâm, em thậm chí còn ngủ quên thời gian tiễn gã đi, để gã phải phụng phịu gọi em dậy.

Đến lúc ra khỏi cửa, Ngạn Khanh thậm chí mắt còn díu vào với nhau, miệng ngáp một cái thật dài.

Cảnh Nguyên suýt thì nhịn không nổi muốn ở nhà.

Gã bẹo má em kéo sang hai bên, hằm hằm nhìn em:

"Bảo bối ngoại tình à? Sao anh không thấy em lưu luyến gì anh vậy?"

"Ừ, ngoại tình đó." Ngạn Khanh đánh thêm một cái ngáp. "Ngoại tình với nửa thân dưới của anh."

Cuối cùng thì Ngạn Khanh vẫn phải đuổi Cảnh Nguyên đi, nếu không thì họ sẽ tốn thêm một mớ tiền mua vé cho chuyến bay mới vì Cảnh Nguyên trễ giờ.

Vừa mới tiễn Cảnh Nguyên, quay lại đóng cửa nhà, Ngạn Khanh đã tỉnh như sáo, còn đâu dáng vẻ ngáp ngắn ngáp dài phía trước. Em nhẹ nhàng rút điện thoại ra, gọi cho một vài người.

...

***
Ngạn Khanh chưa từng biết xỏ khuyên lại đau đến thế. Lại còn là khuyên lưỡi.

Em khóc ngất lên trên bàn xỏ, tới mức thợ xỏ cũng cuống hết cả lên.

Ngạn Khanh xỏ một chiếc khuyên dài cơ bản, ngay phía trên thịt lưỡi mềm mềm ở gần đỉnh lưỡi, xỏ ở đây thì em có thể dễ dàng điều khiển chiếc khuyên theo ý của mình.

Ngạn Khanh đợi mãi mới thấy cơ hội này, thường ngày Cảnh Nguyên sợ em đau, tới đi hiến máu cũng không muốn cho em đi, gã thực sự sợ em bé của gã bị rút mất một túi máu rồi nằm luôn ở đó.

Lần đầu nghe được lý do, Ngạn Khanh: (。・Д・)ゞ

Vậy nên chuyện xỏ khuyên nghĩ cũng đừng có nghĩ tới.

Ngạn Khanh tính rồi, tới lúc Cảnh Nguyên về thì vết xỏ cũng gần lành rồi, gã sẽ không thể làm gì em được nữa.

Hehe.

***

Mỗi ngày Ngạn Khanh đều rất vất vả làm bộ trên video call với Cảnh Nguyên, Cảnh Nguyên nghe em nói em bị nhiệt miệng tới không nói được hẳn hoi thì sắng nhặng hết cả lên, suýt thì bỏ việc về luôn.

Ngạn Khanh phải an ủi mãi, Cảnh Nguyên mới từ bỏ ý định.

***

Hơn cả mong đợi của Ngạn Khanh, Cảnh Nguyên mất 4 tuần cho chuyến công tác này, lúc Cảnh Nguyên về thì vết xỏ khuyên trên lưỡi Ngạn Khanh cũng lành rồi.

Ngạn Khanh tới đón Cảnh Nguyên ở sân bay, khi em còn chưa kịp phản ứng thì Cảnh Nguyên đã chạy tới và ôm chầm lấy em.

Thậm chí còn muốn một nụ hôn kiểu Pháp.

May mắn Ngạn Khanh ngăn kịp thời.

Bé con chưa muốn để lộ khuyên vào lúc này.

Hehe.

***

Tiểu biệt thắng tân hôn là một thành ngữ luôn đúng với mọi cặp đôi yêu nhau, vừa về đến nhà Cảnh Nguyên đã nhịn không nổi mà muốn lột đồ em bé của gã ra cho một chuyến chu du tới miền cực lạc rồi.

Cho tới khi Ngạn Khanh đá gã vào phòng tắm.

"Hôi chết đi được."

***

Ngạn Khanh thực sự đã quen với việc khẩu giao, dưới sự điều giáo của Cảnh Nguyên, chỉ cần một cái liếc mắt của gã, em cũng biết nên làm gì.

Ngạn Khanh cúi người xuống, khi tấm lưng trần em còn đang phủ chăn mỏng. Em phấn khích tới mức hai chân cong lên, vẫy vẫy trong không khí. Cảnh Nguyên không hiểu chuyện gì, gã nghĩ rằng em nhớ gã đến điên rồi.

Ngạn Khanh thực sự là nhớ gã đến điên rồi.

Em hôn Cảnh Nguyên nhỏ, nhẹ nhàng từ đầu rồi hôn tới chân. Rồi hé miệng ra liếm ngược từ chân tới đầu, khuyên sắt nho nhỏ được bo tròn mềm cạ dọc theo sống lưng Cảnh Nguyên nhỏ, khiến gã giật mình.

"A Khanh?" Gã nâng mặt em lên. "Há miệng ra cho anh nhìn"

Ngạn Khanh híp mắt, rồi há miệng thật lớn để lộ đầu lưỡi đỏ hồng lúc lắc với chiếc khuyên dài. Thực sự là một cảnh tượng dâm mỹ tới cực điểm.

"Làm bao giờ?"

"Ngay lúc anh đi... Ưm..." Đầu lưỡi bất ngờ bị tập kích, Ngạn Khanh rên khẽ một tiếng, rồi cuốn theo đầu ngón tay Cảnh Nguyên mà liếm.

"Anh có cho em làm sao?"

"Không có..."

"Không nghe lời." Đôi mắt Cảnh Nguyên hiện tại thực sự rất đáng sợ, Ngạn Khanh muộn màng nhận ra gã tức giận rồi.

"Em... Em chỉ muốn..."

"Em chỉ muốn gì?"

"Em chỉ muốn anh... Thoải mái hơn..."

"Anh có nói là mình không thoải mái sao?" Cảnh Nguyên khẽ nâng cằm, khiến gã trông như đang nhìn xuống em cao cao tại thượng. Ngạn Khanh có cảm giác bản thân càng ngày càng nhục nhã, khi cơ thể em còn trần trụi trước mặt gã, còn gã thì vẫn quần áo chỉnh tề.

Chỉ có cúc quần là bật mở.

Ngạn Khanh đảo mắt trốn tránh tầm nhìn của Cảnh Nguyên, em rụt vai lại, có xu hướng vùi mình vào chăn.

"Em..."

"Anh nói rồi, tất cả của em, bao gồm cơ thể của em..." Cảnh Nguyên vẽ một vòng trong không khí "Đều thuộc về anh."

"em chưa hỏi ý kiến anh, mà đã làm như vậy?"

"Ai cho em cái quyền tự tiện như thế?"

"Ngạn Khanh, ngẩng mặt lên."

"Anh đang nói chuyện với em."

Ngạn Khanh bị hỏi ba bốn câu tới mức bật khóc, nước mắt ngắn nước mắt dài chảy ra còn hơn vòi nước nhỏ, thấm ướt hết cả ga giường.

Ngạn Khanh khóc tới khổ sở, và Cảnh Nguyên nhịn cũng tới khổ sở, trời mới biết từ lúc Ngạn Khanh rơi giọt nước mắt đầu tiên, gã đã hối hận rồi.

Biết thế không nên mắng em ý.

Biết thế nên tét mông.

Ngạn Khanh bị tét mông hưng phấn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net