[H] Ngọn gió nào đưa người đến gặp tôi?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
phần đời còn lại.

Tôi ngoái lại nhìn quán, nhìn quanh quất thì thấy bàn ghế bị lật tung hết cả, tường với trần nhà rơi mảnh vụn lả tả, chẳng còn chỗ nào cho chúng tôi ngồi nữa nên tôi trả tiền rượu rồi rời đi. Dù sao tôi cũng hoàn thành ủy thác rồi nên bây giờ tôi có ở lại đây cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa.

- Huynh này, huynh có muốn đến quê nhà đệ chơi không?

Mắt cậu tuy đang cười nhưng thực chất tôi biết tỏng mục đích của cậu khi nói câu này. Rốt cuộc vẫn là muốn bắt tôi về sao.

- Vác cái xác chết của tôi về đấy.

- Huynh này, ta chỉ muốn...

- Dừng việc gọi tôi bằng huynh đi! Ủy thác này xong rồi, vĩnh biệt.

- Huynh!

Hai cánh tay gầy mảnh quàng qua eo tôi. Cậu cứ lẩm nhẩm câu "Đừng đi mà", giọng nghe qua mặt nạ còn rõ từng câu chữ đều run rẩy nghẹn ngào.

- Dù cậu có làm gì thì cũng không thuyết phục được tôi đâu, Kaedehara.

Phải rồi, chúng ta nên giữ mối quan hệ này. Hai người xa lạ, không còn huynh huynh đệ đệ, gọi nhau bằng họ như lẽ thường tình.

"Xạch!"

Lại thêm một túi tiền nặng trịch nữa đập vào người tôi như cái cách cậu ta thuê tôi hồi trưa. Bây giờ tôi tức lắm, máu nóng trong tôi đang thôi thúc tôi dùng động cơ Z để quay ngược thời gian trở về khi đó để từ chối ủy thác này ngay từ đầu. Tôi mà làm vậy ngay từ đầu thì có khi tôi sẽ không khó xử như bây giờ.

- Xin lỗi nhưng tôi từ chối.

- Huynh hãy coi như đây là lời khẩn cầu cuối cùng từ người đệ này, xin huynh.

Nhìn cậu thành khẩn như vậy, tôi cũng không đành lòng từ chối. Đằng nào thì tôi cũng sẽ dùng động cơ quay về mà thôi. Thôi vậy, coi như là dành chút thời gian ở bên cậu ấy thêm ít lâu như kỉ niệm đẹp cuối cùng. Dù sao thì ước muốn ở bên Kazuha của tôi đây là thực lòng.

- Thôi được.

- Vâng, vậy tối nay chín giờ huynh hãy tới địa điểm này. Vẫn gọi đệ là đệ nhé huynh.

Cậu khoanh tròn trên bản đồ đưa cho tôi rồi quay gót, toan bỏ đi.

- Ơ khoan, không cần tôi hộ tống à?

- Đã bảo rồi, huynh chỉ cần đến đó thôi. Chào huynh, Y.

Tôi cười khẩy, không ngờ rằng có ngày mình sẽ làm điều này. Mà tôi cũng muốn làm điều này từ lâu rồi, coi như một công đôi việc.

- Này, vì đệ mà huynh vứt bỏ cái tên Y rồi.

- Gì ạ, vì sao vậy?

- Đoán xem. Khì...

Tôi bỗng bật cười khi nào mình không hay. Tôi đoán mình cười trông tệ lắm nên cậu mới sững đờ người thế.

- Vậy... đệ chào huynh...

- Yasuo. Huynh tên là Yasuo.

Đột nhiên cậu ta lại đỏ phừng mặt như bị hơi nước sôi thổi vào, thật trông giống một chiếc lá phong thu gói mình trong vải đen. Bỗng cậu quay lưng rồi đứng im, giọng vẫn còn run. Nhưng nghe kĩ thì không giống tiếng nấc nghẹn, vậy thì là gì nhỉ?

- Đệ sẽ vệ sinh sạch sẽ... vì vậy nên...

Chưa dứt câu đã vội chạy biến, người gì đâu mà kì lạ.

Bây giờ mới có mười giờ sáng, tranh thủ về kiếm thêm tí việc cho kiếm mòn thêm đã rồi hẵng đi tranh thủ mài kiếm và chờ đến giờ hẹn. Chỗ Florence trông thường thường vậy mà bán kiếm tốt, chắc hắn ta cũng sẽ quen biết thợ rèn giỏi. Giờ phải đi kiếm chỗ nào rửa mặt trước đã. Để cái mặt đầy máu này mà đi kiếm khách thì ế khách như chơi.

Làm thêm hai ba cái ủy thác đơn giản, chẳng mấy chốc mà trời đã tối, đèn đường với bảng hiệu đều bật hết, ánh đèn lóa mắt hơn hẳn ban ngày gấp bội lần. Màn sương ngưng đọng giữa đường vì chẳng có lấy một ngọn gió nào thổi qua. Các cô gái cả trẻ lẫn hơi cao tuổi đứng dọc lề đường, mặc những váy ống kim sa khoét ngực sâu hoắm và ngắn cũn cỡn, lớp trang điểm dày như mặt đường họ đang đứng. Tôi biết càng lúc mình càng đến gần địa điểm hẹn gặp rồi, nhưng mà nó lạ lắm...

Tôi dừng chân trước một nhà nghỉ trọ, hết nhìn bảng hiệu rồi lại nhìn xuống bản đồ, phải mấy lần như vậy thì tôi mới chắc chắn mình đến đúng nơi. Một nhà nghỉ trọ ngay giữa phố đèn đỏ, cảm giác không lành một chút nào...

- Chào cô, tôi đến đây gặp K.

- K nào? Trong danh sách ở đây không có. Katie, hay Katelyn, hay Katarina?

- Kazuha?

- Kazuha... Đây rồi, phòng 307. Chìa khóa đây. Nhẹ nhàng với cậu ấy nhé.

Hả, cô ta nói vậy là có ý gì? Nhưng có khi nào lại thật...

- 307... 307... Đây rồi.

Nãy giờ tôi đi, nghĩ đến cậu mà lòng chộn rộn không yên. Rốt cuộc cậu bảo tôi tới đây để làm gì tôi cũng chẳng biết, thế mà tôi vẫn đến như thật. Nếu có ai bảo tôi tò mò không, tôi trả lời không là nói dối trắng trợn. Bọc tiền chuẩn bị trả lại đã mang rồi, kiếm cũng đã mài, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để thực hiện ủy thác cậu giao phó. Có khi đến đây rồi xong lại đi đâu đó ngay giữa đêm không chừng.

Ba tiếng gõ cửa, không một lời hồi đáp. Tôi mở cửa ra thì phòng trống trơn. Hoàn toàn không có gì ngoài giường đơn ga trắng, tủ quần áo, nói chung là không khác gì phòng trọ bình thường tôi hay ghé lại khi còn lang bạt. Khi tôi vừa hạ mông ngồi lên giường, dường như tôi thấy ảo giác. Đó là hình bóng cậu nằm trên này, nước mắt đầm đìa nhưng lại bày ra vẻ mặt khao khát thêm nhiều nữa...

Tôi điên rồi.

- Huynh đến thật rồi.

Cậu không còn mặc trên mình tấm áo choàng đen hay đeo mặt nạ phòng độc nữa. Cậu mặc chiếc áo sơ mi rộng thinh che ngang đùi, tóc vẫn còn hơi ướt. Đến bây giờ tôi mới thấy rõ mặt cậu. Dù trong tưởng tượng của tôi người đã rất đẹp rồi, nhưng khối óc non nớt làm sao nghĩ được người có thể đẹp đến nhường này. Không thể nào... tôi muốn nổ tung mất thôi. Khắp người tôi như vừa được bơm trăm liều cám dỗ khiến tôi không thể rời mắt khỏi người. Thôi rồi, thứ thuốc này còn độc hơn cả shimmer, nhưng tôi lỡ nghiện rồi, làm sao khước từ được nữa đây...

- Chắc huynh đang thắc mắc vì sao đệ lại gọi huynh ra đây và bộ dạng đệ như thế này.

- Thật vậy.

- Huynh được tự do rồi.

- Hả?

Tôi không kìm nổi kinh ngạc mà nhìn cậu. Sao lại tự do? Mình còn đang bị truy nã, tự do là tự do như thế nào? Không lẽ họ đã tìm ra chân tướng kẻ giết hại Trưởng lão...? Nhưng khoan, làm sao cậu lại biết được chuyện đó...?

- Họ đã bắt được hung thủ thật sự. Cô ta là một người lính Noxus có thể chém thành bão, giống như Phong kiếm kỹ của huynh.

- Thật sao...

Tự do? Nghĩa là mình không cần phải trốn chạy nữa mà có thể trở về với quê cha đất tổ, sống đường hoàng với cái tên Yasuo mà cha mẹ đã đặt cho. Phải rồi, mình nhớ mùi rau của Ionia, vùng đất mà huyết mạch ma thuật chảy trên từng thớ ruộng, ăn vào là biết vị rau nhà chứ không phải cây cỏ của vùng nào. Mấy đỉnh núi thác chảy lâu rồi cũng chưa leo, chắc cỏ rêu mọc um tùm khắp rồi... Vị cỏ thuốc tôi cũng đã dần quên mùi, thay vào đó là vị thuốc tây, không nhạt thì đắng chát. Ây cha, nhắc lại sao mà thấy nhớ nhà ghê nơi...

Tự dưng lại nghĩ, đã mấy năm trôi qua rồi, chắc gì còn ai nhớ đến mình, huống hồ chi mong ngóng mình về... Mà về rồi làm gì để sống? Sau từng ấy năm chu du, tôi biết linh hồn mình đã thuộc về những cơn gió rồi, mà gió thì chẳng bao giờ đứng im một chỗ. Lang bạt, không bến đỗ, đó mới chính là tự do tự tại thực sự.

Tôi chẳng thể thở phào nhẹ nhõm nổi, cứ đờ người ra. Cậu nhẹ nhàng bảo tôi đi tắm cho tỉnh người. Tôi chẳng có gì để làm nên cứ thế mà nghe lời cậu. Trong lòng tôi, cảm giác nhớ nhà và không muốn về nhà như giằng xé tôi thành từng mảnh. Tôi biết là phải nghe con tim đưa ra lựa chọn, nhưng giờ con tim tôi muốn cả hai thì biết phải làm sao cho đúng...

Ngay cả một lựa chọn đơn giản cũng không thể đưa ra, tôi đúng là đồ vô dụng...

Nước xối xả trên đầu cũng không thể gột trôi đi nỗi buồn phiền trong tâm trí, nhưng thôi ít nhất thì ta cũng có thể tắm rửa cho thật sạch sẽ, có khi nằm một giấc, mai dậy lại nhẹ nhõm hơn.

- Trời đất ơi! Ngay cả khi huynh có nóng vội thì cũng đừng làm thế chứ!

- Nóng vội gì cơ...

Giờ tôi mới nhận ra mình thuận thói quen ở nhà, chẳng bao giờ mặc đồ khi tắm xong, cả người cứ thế phơi bày trước mặt cậu. Mà đàn ông đàn ang với nhau cả, việc gì phải ngại nhỉ? Nếu như ngại trong tình huống này thì chỉ có... mà khoan, phòng này là phòng của nhà nghỉ trọ, tức là...

Không cần phải soi gương, tôi cũng biết mình ngại đến mức nào. Hai tin dữ ập vào tôi chỉ trong một buổi tối khiến tôi say sẩm cả mặt mày. Tôi trước giờ chỉ làm chuyện đó với phụ nữ. Còn đàn ông, đặc biệt là một người nhỏ như cậu thì cậu sẽ đau đến mức nào? Trên hết, là làm với cậu, có mơ cũng chẳng nghĩ đến hai người gặp mặt nhau ngày đầu, không phải là bạn tình một đêm...

- Còn nữa. Đệ nói muốn về Ionia là nói dối đấy.

- Sao?

- Đệ là tội phạm bị truy nã cấp lục địa. Ban sáng huynh nghe đám người ở The Last Drop nói rồi còn gì?

Đúng là hắn có nhắc đến tên họ đầy đủ của cậu. Nếu cậu không phải tội phạm bị truy nã, chắc chắn hắn sẽ không thể nào mà nhớ được. Nhưng thật không ngờ cậu lại giống như tôi, một kẻ trốn chạy khỏi bản án. Tôi chưa từng mong một ngày mình thật sự được trắng án. Nhưng còn cậu thì sao?

Lẽ nào khi tôi an yên ở quê nhà, cậu còn phải giống tôi, rong ruổi mãi mà chẳng thể tìm được nơi mình thuộc về? Tôi thấu cảm giác cô độc, nó tệ lắm. Xin đừng trở thành một người như tôi, nhưng với cậu của hiện tại thì làm sao có thể khi đó là con đường duy nhất cậu có thể đi...

Xin đừng... từ chối vòng tay của kẻ đang đồng cảm với nỗi thống khổ nơi cậu là tôi đây. Tôi không thể xóa án cho cậu, nhưng chí ít thì để tôi được an ủi cậu. Nếu cậu ngấn lệ, cậu có thể khóc mà... Nếu cậu đau đớn tủi hờn, cậu có thể đấm tôi cho hả giận mà... Nếu cậu muốn tìm một cái ôm, đã có tôi ở đây. Nên xin cậu... đừng tự đè nặng lòng mình nữa...

Hai cánh môi ướt đặt lên môi tôi, kéo tôi ra khỏi mớ suy nghĩ bòng bong vào trong suy nghĩ nhục dục ướt át. Phải rồi, đây là ủy thác của mình, vậy mình nên cố gắng thỏa mãn cậu nhiều nhất có thể.

Nào, Yasuo, mày thừa nhận đi, trong tâm trí mày bây giờ chỉ có bóng hình của Kazuha thôi, mày không cần suy nghĩ gì hết, cứ thế mà thuận theo ý người.

Hãy cứ nghe theo lời con tim mình mách bảo.

Còn tim tôi lựa chọn ở lại nơi này, nơi có người tôi yêu thương nhất.

Còn tôi, tôi muốn được yêu em.

***********************************************************************************************

- A... a... hà...

Dấu hôn khắp người Kazuha như chùm hoa gạo rơi trên nền tuyết trắng. Dưới tán cây, hoa cứ rơi thêm nhiều, nhiều nữa. Yasuo cứ vậy mà đặt môi lên khắp cơ thể trắng nõn nà bày ra trước mặt anh. Bàn tay chai sần ấy nhẹ nhàng vuốt lên tuyết trắng, gắng hết sức để cậu không bị đau. Chỉ có chỗ ngay dưới khe ngực, hương lá phong thơm đến nỗi anh không kìm được mà cắn một cái, sau đó anh cũng xoa dịu nó bằng nụ hôn nhẹ dù anh biết rằng shimmer sẽ khiến nó lành trong chốc lát. Chẳng có ga giường trải đầy hoa hồng, chẳng có rượu, nến hay hoa, chỉ có cảm giác hứng tình lâng lâng trong lòng hai người dẫn dắt nhau.

Kazuha bỗng muốn nằm trên người Yasuo. Cậu không chịu được cảm giác chỉ có mình được thỏa mãn nên muốn anh được tận hưởng cùng. Anh tuy miệng bảo không cần nhưng nhanh chóng đổi ý ngay sau khi Kazuha trườn lưỡi dọc quai hàm. Một dấu hôn, rồi hai dấu, ba dấu trên cổ anh. Kazuha mút vào điểm ngay giữa xương quai xanh Yasuo, rồi cứ thế đưa lưỡi dọc khắp cơ thể anh. Yasuo nằm yên không động đậy, mỗi lần Kazuha nổi hứng mút hay cắn thì anh lại giật nảy lên chút đỉnh, điều đó khiến cậu thấy anh thật đáng yêu.

Anh có mùi đất của Ionia, rồi mới đến mùi khói của Zaun. Do Yasuo dừng chân tại nơi này đủ lâu hay khói đủ đậm đặc để bám vào từng thớ da trên người anh. Dẫu anh có tắm rửa kĩ càng đi nữa thì cậu vẫn có thể ngửi thấy mùi máu tanh. Mỗi lần như thế, cậu lại cắn nhẹ vào làn da nâu sạm vì sương gió. Trong người anh không có shimmer nên vết cắn cứ thế lưu lại trên người, nhưng anh không ghét điều đó, trái lại anh còn yêu nó nhiều hơn. Cậu thi thoảng lại quấn lấy tóc Yasuo. Tóc anh dài, nâu trầm như màu gỗ, thô cứng, cảm giác như lướt tay qua đồng lúa vào mùa vậy.

Tiếng thở mỗi lúc càng dồn dập, hạ bộ của cả hai đều đã dựng cứng hết lên. Kazuha không hề hay biết rằng đôi tay vừa thô vừa ráp kia lại có thể nhẹ nhàng đến vậy. Cảm giác được nâng niu thế này, phải chăng là cảm giác của một người đang yêu? Khi được trân trọng và nâng niu, con người không khỏi cảm thấy yếu đuối. Và đó là khi cậu bắt đầu bật khóc lần đầu tiên sau bao năm tưởng như đã khóc cạn nước mắt vì người bạn quá cố. Yasuo tưởng cậu đau nên càng cố nhẹ nhàng, và cậu lại khóc nhiều hơn, thế là thành vòng luẩn quẩn.

- Đệ đừng khóc mà...

Yasuo choàng tay ôm lấy Kazuha. Thân hình mảnh mai của cậu lọt thỏm trong bờ ngực vững chãi của anh, hơi ấm truyền qua da thịt trần tụi khiến cả hai người càng thêm nóng rực, chưa kể đến thứ ấy của anh chạm vào bụng cậu đã khiến cậu đạt đến giới hạn chịu đựng của mình. Cậu khát lần đầu của anh với một người con trai. Không cần biết anh đã qua tay bao nhiêu cô gái, chỉ cần cậu là người con trai đầu tiên của anh, cậu cũng cam lòng.

- Huynh này, đến lúc rồi...

- Ừ...

Kazuha chủ động nằm xuống giường chờ anh. Anh toan lật cậu lại nhưng cậu bám hai tay lên vai anh như muốn khẳng định rằng: "Em muốn nhìn mặt anh, không có gì để che giấu nhau cả." Nụ cười của cậu thật trong sáng và hiền lành tựa cơn gió đầu tiên mà nữ thần Janna tặng anh khi anh vừa đặt chân đến xứ sở tiền đồ mờ sương độc này, mà ánh nhìn của cậu lại kiên định và quyết tâm.

- Huynh có chuyện muốn nói với đệ.

- Vâng.

Giọng Kazuha ấm áp đến nỗi Yasuo đơ đi trong giây lát rồi lại ngập ngừng:

- Huynh... chưa từng thực sự làm với bất kì ai cả.

- Vâng?

Kazuha không giấu nổi vẻ bất ngờ hướng thẳng về phía Yasuo, vì trong đầu cậu đinh ninh anh đã qua tay ít nhất ba hay bốn cô gì đó rồi.

- Họ chê anh làm tình thật tệ...

- Không! Không có đâu! Anh làm em sướng lắm...

Nhận ra mình vừa nói câu đáng xấu hổ, cậu thẹn thùng không nói nữa, đưa hai cánh tay che hết mặt cũng không giấu nổi đôi tai đỏ rực.

- Cảm ơn em.

Yasuo mỉm cười. Đó là nụ cười hiền dịu nhất Kazuha từng thấy trên môi anh. Cả ngày hôm nay anh cười được hai lần, chỉ có mình cậu được nhìn thấy cả hai. Nụ cười đầu tiên, anh làm cậu nhận ra mình đã thật sự yêu anh. Nụ cười thứ hai, anh làm cậu nhận ra mình thật sự khao khát anh. Bây giờ cậu không giấu nổi vẻ mừng rỡ khi đây là lần đầu tiên của cả hai. Mặc cho cậu muốn lần đầu tiên của mình là dưới căn chòi trong rừng lá phong hay chỉ đơn giản là dưới gốc hoa gạo, nhưng nếu không phải bây giờ thì chắc gì đã gặp được anh thêm lần nữa. Vả lại, chính cậu cũng không thể trở về Ionia.

- Có đau thì nói với huynh. Huynh sẽ làm chậm nhất có thể.

Kazuha gật đầu, Yasuo bắt đầu đưa dục vọng của anh vào trong cậu, hi vọng cậu có thể cảm nhận được anh và tất cả mọi thứ anh muốn trao cho cậu. Kazuha tuy đã cố kiềm nén nhưng vẫn không thể ngăn nổi tiếng rên đau đớn nhọc nhằn. Không, cậu không muốn anh nghe thấy nó! Cả hai vẫn còn đang muốn vui, không thể để âm thanh này phá bĩnh được!

- Ngoan... ngoan nào... có huynh đây. Huynh thương...

Yasuo vỗ nhẹ vào vai Kazuha, vuốt dọc lưng trấn an cậu. Đôi bàn tay bám chặt giờ đang vì đau mà co lại, bấu quặp vào tấm ga giường trắng. Nước mắt cũng không kìm nổi mà nhỏ giọt. Đau, nhưng quá đỗi ấm áp, khiến cậu căng toàn bộ cơ thể chỉ để cảm nhận trọn vẹn anh. Từng hơi nóng tỏa từ hạ bộ anh, từng cái đan tay, từng cái ôm siết chặt vào nhau, cậu muốn tất cả. Mỗi lần anh di chuyển, cậu lại giật mình siết chặt khiến anh khẽ rên lên. Hơi thở của cả hai hòa vào nhau, quyện lấy nhau không rời lấy một giây phút. Bất cứ khi nào anh nhấp nhẹ một chút, cơn đau quặn lại lan ra khắp bụng khiến cậu không thể nào ngừng siết chặt. Kazuha quàng chân lên cổ Yasuo, miệng gào liên hồi trong đớn nhưng cậu vẫn còn muốn anh nhiều thêm, không muốn anh vì mình mà phải buồn. Nhưng cậu biết làm gì bây giờ? Cơ thể cậu nào còn nghe lời cậu nữa? Dục vọng khỏa lấp tâm trí cậu rồi. Khung cảnh trước mắt cứ mờ ảo, mê man và cơn khát tình lúc nào cũng chực trào trong cổ họng bé nhỏ...

Bỗng dưng Yasuo bế bổng Kazuha lên, để tay cậu áp vào ngực anh mà hôn lấy hôn để. Giờ khắp người Kazuha chỗ nào cũng nóng ran, giờ mà bảo anh hôn lên thì có bị gọi là hư hỏng quá không? Nếu bây giờ bảo anh mạnh tay thêm chút nữa thì cơ thể này liệu có chịu nổi không? Cậu bám rịt lấy người anh, đôi chân run rẩy nâng đỡ thân dưới như thể đang đỡ lấy một quả bom nổ chậm có thể nổ tung bất kì lúc nào. Tiếng thở nhọc nhằn phà nhẹ vào tai anh làm tai đỏ lựng hết cả lên. Yasuo vì ngại nên siết Kazuha chặt hơn vào lòng, giấu khuôn mặt đỏ rực nóng ran khỏi tầm mắt cậu, tự hỏi vì sao suốt hai mươi mấy năm cuộc đời, anh lại không hề hay biết trên trần thế lại tồn tại một con người đáng yêu như thế này.

Kazuha có đang băn khoăn gì đi nữa, anh cũng mặc kệ. Bây giờ anh đang chìm trong dục vọng của mình và nhiệm vụ của anh bây giờ là khiến cậu thỏa mãn. Anh ôm lấy eo cậu, nhẹ nhàng di chuyển cậu sao cho ít đau nhất có thể. Đành lòng rằng cậu bấu lưng hơi đau, nhưng giọt nước mắt của cậu lại khiến anh mềm lòng mà nén đau. Anh hôn nhẹ lên khóe mi, từ đó hôn xuống má, môi, cổ. Từng nụ hôn anh dành cho cậu đều là thật lòng, tất cả đều là ham muốn được nâng niu và trân trọng Kazuha đến khi nào cậu buông lơi.

Tiếng rên của hai người lẫn vào nhau trong đêm tối mù mịt, ánh sáng từ bóng đèn ngủ hỏng lập lòe khiến hình ảnh cả hai người trong mắt nhau lúc ẩn lúc hiện. Như khi anh chợt thấy vẻ mặt ngấn lệ đầy khêu gợi nơi Kazuha rồi ánh đèn vụt tắt, anh không kìm nổi mà thúc vào cậu một cái thật sâu. Cả anh lẫn cậu đều không kiềm nối mà gọi tên nhau trong cơn run rẩy. Khi dục vọng che mờ tâm trí, chỉ có sức lực cạn kiệt mới tách rời được cả hai.

Mồ hôi hòa lẫn vào nhau, thấm đẫm ga giường. Một đêm thật trắng.

Không lời dụ dỗ hư hỏng, không khêu gợi bằng những trò câu dẫn như tụi gái điếm. Cả đêm, hai người chỉ trao cho nhau những cử chỉ thật lòng.

***********************************************************************************************

Được bao nhiêu đêm mình thỏa cơn si tình như thế này?

Tôi tự hỏi mình khi đang ngắm người đang say ngủ trong vòng tay tôi. Hẳn là người phải mệt lắm nên mới có thể ngủ ngon được đến nhường này. Tiếng thở của người như em bé vậy. Nhìn người ngủ an nhiên như thế này, tôi cũng an tâm.

Lúc đầu, tôi có dự định bỏ đi sớm sau khi hoàn thành ủy thác. Nhưng giờ không thể nữa rồi.

Tôi định chạy động cơ Z để người quên đi tất cả, nhưng chỉ có mình tôi nhớ từng khoảnh khắc của đêm nay thì thật không công bằng. Nên tôi đã không làm thế.

Nếu tôi không thể ở cạnh bên người mỗi sớm mai thức dậy, tôi mong sáng nay tôi sẽ có người trong vòng tay tôi.

Tôi thật lòng muốn bảo vệ người, thật đấy, dẫu cho người có bảo vệ tôi bao nhiêu lần đi chăng nữa.

Nụ hôn này tôi tặng người khi người đang say giấc, coi như là bí mật đầu tiên giữa hai ta.

***********************************************************************************************

Được bao nhiêu đêm mình có thể bộc lộ mình như thế này?

Tôi tự hỏi mình khi sớm mai thức dậy, chim không hót nhưng ống khói kêu một cái thật to khiến người khác khủng hoảng tinh thần đến giật mình thức dậy. Tôi nằm trong vòng tay huynh, đầu gối lên tay huynh. Người huynh thật ấm, khiến tôi muốn ôm, nhưng tôi sợ huynh sẽ thức giấc mất nên thôi.

Lúc đầu, tôi chỉ định chơi đùa với huynh một chút xong hủy ủy thác. Vậy mà tôi lại không thể ngăn cản dục vọng của mình và chạm đến huynh, tôi tệ thật đấy.

Tôi đã để ý động cơ Z trong người huynh từ lâu và muốn quay ngược thời gian để người quên đi tất cả, nhưng nếu chỉ có mình tôi nhớ thì tệ thật đấy. Lỡ mai này đời có vô tình xô đẩy hai ta lại gặp nhau, nhưng với huynh, đó là lần gặp đầu tiên, còn tôi lại nhớ rõ chuyện giữa hai ta thì không khí sẽ vô cùng ngại ngùng khó xử. Nên tôi đã không làm vậy.

Nếu huynh có ghét bỏ tôi, cũng được thôi, nhưng tôi không bao giờ muốn huynh quên đi.

Nụ hôn này tôi tặng huynh, coi như là lời cảm ơn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net