Chap 1: Giao liên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Main char: Natalya, Cairo (yeah, my comrade's Oc)

Một câu chuyện khi tôi giúp cậu ấy đã nghĩ ra một cái ý tưởng về hai người này

Giới thiệu một tí:

Cairo là người Việt Nam, sử dụng cái tên Cairo Aslanov để phục vụ giao tiếp trong trường quốc tế, tên tiếng Việt được giấu kín.

Tính cách: khá trầm tính, khó gần nhưng đáng tin cậy, chuộng hòa bình và thường không giải quyết mâu thuẫn bằng vũ lực trừ khi ai đó làm hại bạn bè, người thân cậu, cậu ta có sự kiên nhẫn của một vị thánh đối với bạn bè, nhiều khi rất cứng đầu hay nói thẳng ra là bướng, giao tiếp với người lạ hoặc trước đám đông dở tệ nhưng giỏi tăng bốc bạn bè.

Thích: bánh mì, trứng ốp lết, bụi cây, sưu tập , nhạc kháng chiến, cá, mũ

Ghét: tất, những ai sỉ nhục đất nước hay bạn bè cậu, sự nhục nhã

Sợ: mất nước

Một vài điều khác: biết chơi Guitar, tâm lí học, không bao giờ chửi thề hay lăng mạ

Là con người đại diện cho pháp luật, thường đặt lợi ích tập thể lên trên bản thân, đa phần sẽ cố bình tĩnh trên mọi mặt trận cho dù bên trong có gào thét phẫn nộ

Bonus: Giới tính của Cairo là nữ (Nhưng theo ý tác giả của Cairo, toi sẽ gọi Cairo là cậu)

Cairo là bạn thân từ nhỏ của Nat

Còn Natalya ở phần này cũng có khác

Natalya là người Nga có tên đầy đủ là Natalya Rodiovna Ivanov. Sinh ra tại Moskva, Nga. Là bạn với Cairo khi hai đứa học chung một trường thiếu sinh quân

Tính cách: Nghiêm túc, chỉ thân thiện với người nhà và bạn bè thân thiết của cô. Ai cứ xúc phạm tới cái gì liên quan tới chính trị, đất nước, hòa bình, người thân, bạn bè và những người cô quan tâm thì cô cho mỗi đứa một viên kẹo đồng. Cô rất giỏi đóng kịch và diễn thuyết. Cô dũng cảm và chạy khá nhanh.

Thích: Bánh mì, những thứ ấm áp, nhạc Nga, gấu (không hiểu tại sao cô lại thích gấu, cô có quen một chú gấu và đặt tên cho nó là Tepy)

Ghét: Sự xúc phạm, nhìn thấy ai đó khóc, sự nhục nhã

Sợ: Mất nước

Sở thích: Hát, kể chuyện, nghe người khác tâm sự, bắn súng

Cô là một người cứng rắn, không dễ bỏ cuộc. Cô cũng  nhân ái và có lúc sự nhân ái thái quá của cô đã mém thì hại chết cả đội. Nếu có xung đột thì cô sẽ giải quyết bằng lý lẽ (cho tới lúc nào họ làm cô bực lên hết cỡ thì mỗi đứa một cái giường trong trạm xá)

Hình Cairo nè (theo ý của đồng chí tôi và một số chi tiết trong truyện):

----------------------------------------

Natalya chạy qua cánh đồng tuyết giữa một cơn gió đạn mù mịt. Đôi tay nhỏ bé của cô cầm một khẩu AK hết đạn, cố gắng tìm chỗ núp để nạp đạn rồi chạy về Yakukst-nơi mà cô cần gửi bức thư khẩn này, và cũng là nơi mà người bạn thân, cũng như đồng đội của cô đang chờ. Mái tóc của cô trắng những tuyết, chiếc calo đội trên đầu cô cũng ướt đẫm. Chiếc túi xách nhảy tưng tưng trên từng nhịp chạy của cô.

Đạn của quân thù vẫn liên tục cày xéo ở đằng sau lưng cô. Cánh đồng tuyết này cũng không cao nên lộ lên cái mũ calo của cô. Lúc đó cô mới giật cái mũ xuống, nhét vội vào túi xách rồi quẹo vào, lủi trong cánh đồng. Kẻ thù bị cô cắt đuôi nên tức, lục tìm xung quanh chỗ đó để tìm. Trong lúc đó, cô đã được một người dân ở gần đó kéo vào nhà trú ẩn. Địch có vào lục soát căn nhà nhưng may mắn không phát hiện ra cô. Sau khi họ bỏ đi, cô cảm ơn ân nhân và tiếp tục chạy về doanh trại. Nhưng khá tiếc là có một người nghi ngờ nên phát hiện ra cô, dù cô vẫn cắt đuôi được hắn sau đó nhưng cô đã phải chạy tiếp quãng đường còn lại với một cánh tay đầy máu.

Mấy tiếng sau, tại Yakust

Tepy đứng ngồi không yên, nó bắt đầu đi lòng vòng trong doanh trại lo lắng. Cuối cùng nó chạy vào, kéo kéo ống quần của Cairo. Cậu đang ngồi đọc sách cũng không yên, thấy chú gấu của cô cứ cố kéo cậu ra ngoài cho bằng được, cậu khó hiểu và cuối cùng liền đi ra ngoài với Tepy.

Từ đằng xa, bóng dáng một giao liên từ từ tiến tới tới doanh trại. Cậu không biết đó là địch hay thù nên vội vàng lên đạn, chĩa vào cô gái. Tới lúc cô gái đó chạy tới gần, cậu mới nhận ra đó là cô bạn thân của mình.

Người cô lạnh ngắt, tuyết bám đầy áo và khẩu AK. Máu rơi tỏng tỏng từ tay cô xuống, loanh lổ trên nền tuyết. Cô kiệt sức nên bắt đầu đi chậm lại. Người bình thường đi bộ từ chỗ nhận tin về đây thì có lẽ đã kiệt sức ngất giữa đường từ chỗ nào rồi. Còn cô chạy từ đó về doanh trại, LẠI CÒN CHẠY DƯỚI CÁI RÉT -32 ĐỘ!

Câu cuối cùng cô nói trước khi gục xuống là cố gắng gọi tên người đang đứng đối diện với mình

-Cai....Cairo...

Chẳng biết Tepy có liên kết trí óc gì với cô không nhưng nó đã thò mõm vào chiếc túi xách của cô và lấy chiếc thư khẩn ra chạy vội đi tìm đại tá. Còn cậu thì tháo mảnh băng trên tai mình ra ra băng vội vết thương trên tay cô, cởi áo khoác ra đắp lên người cô rồi cố cõng cô vào trạm xá (May cho Cairo là Natalya tuy cao hơn cậu một cm nhưng nhẹ bẫng).

May cô đã nén đau chạy về đưa tin kịp nên đại tá đã kịp sắp xếp và đưa một tiểu đội ra mặt trận trước khi địch kịp đổ bộ. Đại tá nhìn về phía trạm xá khó hiểu:

-Tại sao cô bé giao liên đó có thể chạy được nhanh và lâu như vậy chứ?

Cô tỉnh lại ngay sau khi gắp viên đạn ra. Mặc cho các y sĩ quân y ngăn cản và ghì chặt cô xuống bàn mổ để khâu vết thương lại, cô vẫn vùng ra và chạy đi tìm Cairo. Y tá đuổi theo nhưng không chạy theo kịp đôi chân nhỏ bẻ thoăn thoắt của cô.

Tìm được cô bạn thân của mình, cô lao tới ôm chầm lấy cậu, làm cậu giật mình và cả hai ngã xuống sàn.

-Cairo, bức thư khẩn tới được tay ngài đại tá chưa??????

-Ơ ừm- chắc rồi...-Cậu lật đật ngồi dậy

-Phù....may quá- Cô thở phào, nằm xuống sàn, cánh tay bị thương đập xuống sàn làm máu tóe ra.

Cậu im lặng chẳng nói chẳng rằng, đi ra cõng cô về trạm xá. Nhân lúc cô còn hoang mang thì y tá tóm lấy cô, trói cô lại rồi đem vào phòng mổ để khâu vết thương và sát trùng lại nó. Cậu đứng ngoài, thở một hơi dài.

-Cậu nên chú ý về bản thân của mình hơn, Natasha à.

------------------------------------------------------

Ah yes! Xong trong một ngày:v

Xin lỗi đồng chí rất nhiều, toi đang bí nên chỉ viết ra được từng này ;-;


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net