Chương 15: Buông tay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi có thể ngồi không?"

Min Yoongi có chút ngỡ ngàng khi Ryeo Seo Yeong tới đây, song vẫn giữ phép lịch sự, gật đầu đồng ý.

"Cảm ơn vì đã cứu tôi." Min Yoongi mở lời cảm ơn trước.

"Cậu biết tôi không làm thế vì cậu."

Ryeo Seo Yeong nhìn cậu bằng ánh mắt sắc sảo, lời nói cũng mang mấy phần gay gắt.

"Tôi biết. Cậu là vì Taehyung."

Cậu bình thản đáp lại.

"Tôi có thể hỏi tại sao không?"

"Tôi không muốn anh ấy vì cậu mà chịu tổn hại thêm nữa."

Min Yoongi cười một tiếng, đáy lòng có chút nhói đau.

"Tổn hại?"

"Phải. Min Yoongi, ở bên cậu anh ấy đã chịu quá nhiều tổn hại."

"Vậy lý do cậu đến đây ngay lúc này là gì? Bảo tôi rời xa Kim Taehyung?"

Ryeo Seo Yeong thu lại ánh nhìn gay gắt, đáy mắt hiện rõ u buồn. Ánh mắt trong trẻo của một thiếu nữ hai mươi tuổi, sao có thể buồn thảm đến vậy?

"Tôi mong cậu có thể bảo bọc anh ấy bằng tình yêu. Taehyung ra đời từ rất sớm, lăn lộn bao nhiêu năm, chịu không biết bao nhiêu là khổ cực, trái tim anh ấy đã sớm trở nên cằn cỗi rồi. Cậu là người trồng được hoa trên mảnh đất khắc nghiệt đó, vì vậy tôi muốn cậu chăm sóc cho nó thật tốt, mãi mãi trường tồn."

Min Yoongi bị lời nói của Ryeo Seo Yeong làm cho đơ người. Cô nàng vậy mà lại buông tay Kim Taehyung?

"Lời cần nói cũng đã nói rồi. Sau khi xuất viện tôi sẽ sang nước ngoài định cư, cậu gửi lời tạm biệt của tôi đến Taehyung nhé, bảo rằng tôi chúc anh ấy và cậu hạnh phúc."

Đợi đến lúc Ryeo Seo Yeong sắp bước ra khỏi cửa Min Yoongi mới hoàn hồn. Mấp máy môi hỏi một câu không đầu không đuôi.

"Lý do là gì?"

Cô nàng xoay người, mỉm cười nhẹ nhàng.

"Không có lý do, tôi chỉ cảm thấy lòng mình rất nhẹ nhõm."
.
.
.
.

Ryeo Seo Yeong rời đi không lâu thì Kim Taehyung đã quay lại. Min Yoongi vẫn thất thần vì những lời ban nãy của cô, không biết hắn đã ngồi ngay bên cạnh.

"Yoongi, Yoongi, sao vậy em?"

Trong lúc mơ hồ, cậu thật thà kể lại.

"Ryeo Seo Yeong vừa đến đây."

"Seo Yeong? Cô ấy nói gì mà trông em thất thần thế?"

"Không có gì ạ. Cậu ấy chỉ nói rằng sắp định cư ở nước ngoài, bảo em gửi lời tạm biệt của cậu ấy đến anh. Seo Yeong còn nói, chúc anh và em hạnh phúc bên nhau."

Kim Taehyung có chút khó hiểu. Ryeo Seo Yeong sao đột nhiên lại buông tay? Cô nàng trước giờ luôn là người muốn gì được nấy, chưa từng rời bỏ thứ mà mình muốn đến khi đạt được mới thôi, tại sao lần này lại từ bỏ?

"Anh này, tại sao con người ta có thể chúc người mình yêu hạnh phúc với người khác?"

"Bởi vì khi thật lòng yêu thương, thứ duy nhất em muốn người ấy có là hạnh phúc, kể cả không phải do em mang lại đi nữa."

Hắn dừng lại, nắm lấy bàn tay cậu, xoa nhẹ nhàng.

"Cũng giống như việc, khi một người yêu một người quá nhiều, người ta sẽ thôi mong chờ thứ mình nhận lại từ đối phương, thay vào đó người ta chỉ quan tâm bản thân đã làm được cho đối phương những gì."

"Anh có mong muốn em hạnh phúc không?"

"Tất nhiên là có."

"Nhưng em chỉ có thể hạnh phúc khi bên cạnh anh."

"Vì vậy anh sẽ không rời xa em. Anh sẽ làm cho Min Yoongi hạnh phúc cả đời, được không?"

Cậu gật đầu.

Kim Taehyung mở nắp hộp cháo, múc một thìa đưa đến bên môi cậu.

"Đừng nghĩ lung tung nữa. Dưỡng bệnh cho thật tốt, khỏe lại anh sẽ đưa em đến Paris."

Mắt Min Yoongi sáng rỡ, nhìn hắn mong đợi.

"Anh nói thật không?"

"Thật mà, em mau ăn đi."

Cậu há miệng đón lấy thìa cháo của hắn. Kim Taehyung nhìn cậu ăn nhiều như vậy cũng cười đến là vui vẻ.

"Taehyung, em yêu anh, cực kì yêu anh. Em rất sợ một ngày sẽ không còn anh nữa." Min Yoongi thủ thỉ trong khi Kim Taehyung đang loay hoay thu dọn.

Hắn quay đầu nhìn cậu, ôn nhu trả lời.

"Anh sẽ ở bên em đến khi nào không thể nữa."

Hắn xoa đầu Min Yoongi, đặt lên môi cậu một nụ hôn nhẹ.

Cảnh tình tứ đó lại được thu vào tầm mắt của ai kia, trên tay là hộp cháo còn đang nóng hổi. Jung Hoseok xoay người rời đi, cuối cùng vẫn là nên buông tay thôi.
.

.
.
.

Min Yoongi về nhà sau hơn một tuần nằm viện. Kim Taehyung nhất quyết bắt cậu ngày ngày nằm trên giường tĩnh dưỡng. Min Yoongi buồn chán lăn mấy vòng trên chiếc giường lớn, kế hoạch đi thực tập của cậu đều bị hắn bác bỏ hết rồi. Tối qua lớp trưởng gọi điện, nói rằng hôm nay cả lớp sẽ đến thăm cậu, còn hỏi nhà ở đâu. Min Yoongi không biết phải trả lời thế nào, nhà cũ đã cho người ta thuê rồi, không thể tự dưng lấy lại. Cậu đã hỏi ý kiến Kim Taehyung, hắn đồng ý với cậu.

Có tiếng chuông cửa vang lên, Min Yoongi bật dậy, nhanh chân xuống nhà.

Lớp cậu hôm nay tới rất đông, vì ai cũng quý Min Yoongi cả, nghe tin cậu bị tai nạn liền lo lắng không thôi. Cả bọn ngước mắt nhìn ngôi nhà to lớn, không khỏi cảm thán.

"Yoongi, nhà cậu lớn thật đó nha."

"Phải đó Yoongi. Cậu ở một mình sao?"

"Không...đây là nhà anh họ của tôi, tôi chỉ ở nhờ thôi."

"Anh của cậu giàu thật đó. Nhà rộng quá chừng luôn."

Min Yoongi nhìn cả bọn liên tục cảm thán cảm thấy có chút không tự nhiên, liền tìm cớ trốn đi.

"Các cậu mau...mau ngồi. Tôi đi lấy nước cho mọi người."
.
.
.
.

"Cậu đã đỡ hơn chưa Yoongi? Còn cảm thấy đau ở đâu không?" Một cậu bạn quan tâm hỏi han.

"Không còn, tôi khỏe rồi." Cậu cười thân thiện.

"Có thật là khỏe rồi không? Để tôi xem nào."

Dứt lời, cậu bạn học liền nhoài người dùng tay sờ trán Min Yoongi, sau đó còn xoa khắp mặt cậu.

Min Yoongi né tránh cái động chạm của cậu bạn, cùng lúc Kim Taehyung về tới nhà. Hắn nhìn cảnh tượng trước mắt liền dừng bước chân, chân mày nhíu lại.

"Anh họ của cậu đây sao Yoongi? Đẹp trai quá đi."  Một cô bạn thốt lên.

Mấy cô bạn gái cũng không nhịn được nhìn trộm. Kim Taehyung tuy vẻ ngoài lạnh lùng khó gần nhưng tỏa ra sức hút mãnh liệt, khiến người ta dù biết nguy hiểm vẫn tình nguyện dấn thân. Đến lớp trưởng trước giờ nghiêm túc vẫn không giấu nổi nét hồng nhạt trên gò má.

Kim Taehyung một cái liếc mắt đến đám con gái nháo nhào ở kia cũng không có, chỉ nhìn chằm chằm vào Min Yoongi đang toát mồ hôi. Hắn nghiêng đầu, chiếu ánh mắt gay gắt về phía cậu. Anh họ?

Min Yoongi cảm nhận được, cậu từ từ ngẩng đầu nhìn hắn bằng ánh mắt khó xử.

Kim Taehyung xoay người nhìn đến đám người đang ngồi kia, lịch sự giới thiệu.

"Tôi là Kim Taehyung."

"Anh có người yêu chưa ạ?" Một cô bạn mạnh dạn hỏi.

Môi hắn cong lên, kín đáo nhìn về phía Min Yoongi.

"Tôi có rồi."

Bọn con gái đưa mắt nhìn nhau. Tuy không ai nói gì nhưng mọi người đều biết trong lòng các cô nàng có bao nhiêu là tiếc nuối.

"Được rồi Yoongi, cậu nhớ giữ gìn sức khỏe. Bọn tôi về đây."

Min Yoongi tiễn bạn ra về liền không dám bước lên phòng. Lúc nãy Kim Taehyung nhìn cậu bằng ánh mắt như vậy, có khi nào lát nữa hắn sẽ ăn thịt cậu luôn không. Min Yoongi rùng mình, Kim Taehyung rất thương cậu, chắc chắn sẽ không nuốt cậu vào bụng đâu.

Cậu bước chậm chạp lên phòng, mở cửa và đóng cửa thật nhẹ nhàng, sẵn sàng hứng chịu bão tố. Ấy vậy mà chẳng có gì xảy ra cả. Kim Taehyung đã tắm xong từ lúc nào, trên tay cầm laptop gõ gõ gì đó.

Kim Taehyung thấy cậu đứng đơ người trước cửa phòng, buông một câu nhạt thếch.

"Sao vậy? Mau đi tắm còn ăn tối. Không đói?"

Min Yoongi vô thức làm theo. Khi dòng nước lạnh dội xuống người cậu mới thanh tĩnh được chút. Kim Taehyung làm sao vậy? Hắn chưa từng dùng cái giọng điệu nhạt nhẽo đó với cậu, rốt cuộc là vì lý do gì? Giận sao? Nhưng cậu đã làm gì sai chứ?

Min Yoongi mang một dấu hỏi to đùng bước ra khỏi phòng tắm. Kim Taehyung cùng lúc tắt đi laptop, hắn rời đi mà chẳng nói với cậu lời nào. Trong lòng Min Yoongi liền dâng lên chút khó chịu.

Hai người ngồi đối diện nhau trước bàn ăn, Kim Taehyung chăm chú ăn cơm, một cái liếc mắt đến cậu cũng không có. Min Yoongi hậm hực nuốt xuống thức ăn, cậu đang cố xem xét bản thân đã sai ở đâu, nhưng hắn không nói thì làm sao cậu biết được đây?

"Làm gì thế? Mau ăn đi, thức ăn nguội cả rồi." Hắn nói xong liền cúi đầu ăn tiếp.

Min Yoongi nhìn cái điệu quan tâm xa cách này không thể chịu nổi. Nhưng cậu biết hắn đang giận mình, phải nhẫn nhịn, đúng vậy, phải kìm nén.

Bữa cơm trôi qua trong sự nhạt nhẽo. Kim Taehyung trở về phòng lại tiếp tục cắm mặt vào máy tính. Min Yoongi nằm vật ra giường, khó chịu lăn lộn. Cuối cùng không nhịn nổi nữa liền bật dậy.

"Kim Taehyung, hôm nay anh làm sao vậy?"

____

chúc mừng sinh nhật Hobi của chúng ta :3


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#taegi