poireauter ;3;

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

suy nghĩ đến mất ngủ cả đêm, vừa chợp mắt được một lúc, gun atthaphan liền nghe lấy tiếng chuông cửa, cậu chầm chậm đi mở cửa. 

'ai thế? o..off?' - gun atthaphan ngỡ ngàng đến nói lắp.

'gun, anh có chuyện muốn nói' 

gun atthaphan liếc nhìn đồng hồ, trời ơi 5h30 sáng, đại ca à? anh có ổn không?

'sớm thế này? đừng nói với em là đêm qua anh không về?' - cậu đánh mắt nhìn một lượt từ trên xuống dưới, chắc nịch câu nói của mình vì bộ đồ trên người hắn. 

'anh đã suy nghĩ cả đêm, cả hai đứa mình đều chưa từng một lần gặp lại từ ngày hôm ấy, nếu như đã có thể trùng phùng, anh không muốn bỏ lỡ. 2 tuần nữa, anh còn 2 tuần ở pháp, chúng ta dành hai tuần đấy cho nhau được không? nếu như em vẫn không đồng ý, anh hứa sẽ không làm phiền' - off jumpol chẳng trả lời câu hỏi của cậu mà vào thẳng vấn đề. 

gun atthaphan còn chưa hiểu được hết câu nói của hắn thì off jumpol đã đẩy cửa vào nhà, thậm chí còn đẩy nhẹ lưng cậu vào nhà vệ sinh. gun atthaphan rối bời phát hiện mình chưa đánh răng...

cậu ở trong phòng tắm cả tiếng, cậu cần thời gian sắp xếp lại tất cả những gì vừa diễn ra. 

'ok, em đồng ý' - gun atthaphan nói ngay khi vừa bước ra nhà tắm.

thật ra gun atthaphan cũng đã suy nghĩ cả đêm, cậu còn yêu hắn là điều dễ dàng nhìn thấy. lần này, cậu sẽ thử, cậu biết điều này có thể chẳng đi về đâu nhưng cậu sẽ điên một lần nữa như cách cậu đã làm mấy năm trước với hắn, tuy ngắn ngủi nhưng không hối hận...

off jumpol như chỉ chờ có thể liền mỉm cười xoa đầu cậu. 

'vậy anh dẫn em đi ăn sáng nhé' 

'anh có muốn tắm trước không?' 

'à' - off jumpol giờ mới để ý mình còn mặc bộ đồ ngày hôm qua. 

off jumpol đưa cậu đi ăn rồi đi làm, đón cậu về sau khi tan lớp và hai người tìm đến những quán quen, những buổi hẹn hò, những chiếc ôm và cái hôn tuy xa lạ nhưng lại quen thuộc. gun atthaphan dường như được trở về khoảng thời gian đó, ngọt ngào và hạnh phúc nhưng cậu biết trong cơn mơ của hạnh phúc luôn đi kèm với bão giông và bất hạnh. 

mấy ngày đầu cậu còn hơi ngợp với sự xuất hiện trở lại của off jumpol nhưng dần dà lại bắt đầu trở thành quen thuộc và dựa dẫm. cậu bắt đầu chờ đợi bữa sáng khi rời giường, bóng dáng bên đường đợi cậu tan làm với trà hoa nhài, những buổi hẹn hò với nến và hoa, những cái hôn trên chóp mũi hay gò má, những cái ôm ấm áp mà vững vàng. 

off jumpol cũng đã chuyển sang nhà cậu để ăn bám, nói là ăn bám nhưng bao nhiêu việc nhà hay nấu ăn hắn đều chịu trách nhiệm. nhìn bằng mắt cũng thấy off jumpol vui ra rõ, hắn cười nhiều hơn, nét mặt cũng rạng rỡ và đến chính off jumpol cũng biết, hắn mong chờ ngày mai đến hơn. gun atthaphan như nguồn gió nhẹ, như cái nắng dịu và cốc trà ấm trong đêm đông đối với off jumpol. cậu không hỏi han gắt gao về những vấn đề hắn gặp, không tra hỏi dữ dội về những gì hắn trải qua, cậu chỉ xoa dịu và chữa lành, cái việc mà vốn gì chẳng ai làm cũng như đủ khả năng để làm trước đây. 

.

ngày cuối cùng trước ngày rời pháp, cả hai người đều ăn ý chừa ra ngày hôm nay, gun atthaphan dành cả một ngày bên off jumpol. hai người cùng nhau đi dạo buổi sớm, ăn tạm cái gì đó lót bụng ở một quán bên phố, rồi cùng nhau dành cả ngày ở một khu cắm trại với con sông nhỏ trước mặt và hàng cây xanh mắt sau lưng. 

'gun, em có muốn biết về bố mẹ anh không?' 

'hmm, anh có muốn kể không?' - gun atthaphan nhẹ nhàng nhìn hắn. 

off jumpol nựng má cậu, đây là điều hắn nhớ và yêu hơn cả của gun atthaphan. cậu chẳng tò mò hay dò hỏi, cậu luôn vỗ về con sóng đang gào thét trong hắn và dẫn dắt nó tự nói ra câu chuyện của mình. 

'anh với p'one không phải anh em bình thường. bố anh cưới mẹ p'one khi bà còn rất trẻ, nói đúng hơn là vì hai gia đình cần điều đó. bố anh là người chẳng thích bị kiểm soát, ban đầu ông thích mẹ p'one thật nhưng gia đình ép ông cưới bác gái quá gay gắt nên sự tức giận của ông đổ lên người bác gái. để rồi ông ra ngoài bắt đầu một cuộc tình ngang trái, và anh chính là kết quả của mối tính ngang trái đó. sau khi biết mẹ anh có anh, ông ép bà sinh anh ra rồi sau đó tự tay phá vỡ ảo mộng của bà về một ngôi nhà ba người như ông vẫn thường vẽ ra, ông đón anh về adul bất chấp anh gào thét và mẹ anh oà khóc. em có hiểu cái cảm giác lạc lõng không, căn nhà ba người và anh hiển nhiên chẳng thuộc về nơi đó, mẹ p'one luôn tìm cách trút giận lên anh như cách bác muốn làm với mẹ anh. nhưng anh chẳng trách bác, vì anh hiểu cảm giác bị một người phụ nữ khác giật chồng và thậm chí còn có con riêng chẳng dễ chịu gì, bác uất ức vả tủi hận cũng phải. anh chưa bao giờ coi adul là nhà, những gì của adul hiển nhiên anh chẳng coi đó là của mình, nó là của p'one và anh chẳng có tư cách giành.' 

gun atthaphan không nói gì chỉ nắm tay hắn, vân vê cả những đầu ngón tay. cậu dường như hiểu được lý do hắn luôn đi khắp nơi là vì con tim hắn chẳng có chỗ dừng chân.. 

cậu nhận ra đây là cậu chẳng hiểu gì về hắn cả, đây là lần đầu tiên off jumpol kể cậu nghe về quá khứ hắn dốc lòng che giấu thậm chí là trốn tránh. sau hai tuần, cậu hiểu rõ tình cảm off jumpol dành cho mình, cậu cảm nhận rõ ràng so với trước kia rất nhiều rằng cậu chẳng phải đơn thuần chỉ là một mối tình chóng vánh của hắn. có lẽ vì cậu đã trưởng thành hơn, có lẽ vì cậu đã bình tĩnh để có thể nhìn rõ chính hắn hơn cậu của mấy năm trước rất nhiều. 

.

hai người ngồi với nhau cả buổi chiều cho đến lúc hắn ra sân bay, gun atthaphan đứng ở sảnh chờ tiễn hắn. 

'gun, anh biết đáp án đã rõ ràng khi em chẳng nói gì về việc ở lại cả ngày hôm nay. nhưng anh vẫn muốn chắc chắn, lần này anh có thể giữ anh ở pháp không? em chỉ cần gật đầu, anh sẽ chẳng đi dù chỉ một bước' - off jumpol run run nói từng chữ, ánh mắt óng ánh như điều gì đó đang chực chờ rơi ra. 

'papii, lâu lắm em chẳng gọi anh như này nhỉ? nhưng mà papii biết không, em hiểu được con người anh, quá khứ anh và hiển nhiên là em yêu và thương anh. thế nhưng anh biết không nếu như anh muốn anh sẽ ở lại dù chẳng cần em giữ, em hèn nhát và do dự là thật, em không dám đánh cược. 2 tuần thử yêu vừa rồi, em rung động như cái cảm xúc em thường có khi gặp anh, em cũng đã từng muốn có anh ở lại nhưng rồi em lại nghĩ, em có thể kiềm bước chân ngao du của anh bao lâu? liệu em có thể xoa dịu vỗ về, an ổn chờ anh bao lâu? anh vẫn đi khắp nơi, và một ngày, lỡ như người trở về chẳng còn là off jumpol của em. liệu em có thể chịu đựng thêm nhiều cái mấy năm như thế nữa không?' - gun atthaphan cố ngăn mình khóc nên giọng nói có phần khó nghe. 

'câu trả lời là chẳng thế, nên em chọn để anh rời đi. lần này em sẽ chẳng chúc anh hạnh phúc và tìm được người tốt, vì em biết điều đó anh sẽ tìm được ngay nếu muốn và anh xứng đáng với nó, nên em chúc anh tìm được người hiểu anh, phù hợp với anh...hơn em. cảm ơn anh vì cả mấy năm qua và 2 tuần vừa rồi, vì những chân thành anh trao cho em và cả tình yêu của anh. em đã và đang yêu anh, còn sau này em mong hai chúng ta đều sẽ bình yên và an ấm' - gun atthaphan mỉm cười, cậu muốn hình ảnh cuối cùng của mình trong mắt hắn sẽ đẹp đẽ và ngọt ngào như cái tình yêu họ trao nhau. 

off jumpol ôm cậu vào lòng, rồi xoay bước thật nhanh. nếu như chẳng thế bên nhau, hắn muốn hình ảnh cuối cùng của mình trong mắt cậu cũng sẽ bình thản và mạnh mẽ như thế. 

ngay khi off jumpol đi qua cổng soát vé, gun atthaphan đã chẳng thể chịu nổi mà ngồi thụp xuống khóc nức nở. cậu cũng chẳng hề biết răng, cách đó không xa trên đường băng, trong một chiếc máy bay chuẩn bị cất cành, cũng có một chàng trai lặng lẽ rơi nước mắt, việc mà hắn nghĩ mình sẽ chẳng còn làm từ ngày mẹ mất. 


to be continued..

.

ban đầu tớ định end luôn ở ;3; nhưng mà vì dạo này bận quá và om nữa sợ mọi người đợi lâu nên chia ra, các cậu đọc đỡ nha huhu. tớ hứa sẽ cố gắng up nốt plot này nhanh nhất có thể ấy ạ. còn bây giờ thì cảm ơn các cậu đã đọc đến tận đây và chúc các cậu ngủ ngon nhéee 💖🌷🐳


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net