poireauter ;4;

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

gun atthaphan đã ngồi thẫn thờ cả buổi ở sân bây, nhìn từng chiếc máy bay cất cánh mà lòng thì nặng trĩu. cảm giác như tim mình mất đi một khoảng. thời gian ở bên cạnh offjum là thời gian ngọt ngào và vui vẻ nhất, cứ ngỡ biết trước  đau đớn mà chuẩn bị thì sẽ ổn hơn nhưng trải qua rồi mới biết dù có sự chuẩn bị thế nào đi nữa khi đứng trước một offjum quay lưng đầu không ngoảnh lại vẫn là một cái gì đấy nghẹn trong tim. 

gun atthaphan gọi điện cho bạn thân mình. 

'alo mày, mày có nhà không?' 

nghe thấy chuông cửa, newwiee vội chạy ra mở cửa, trời pháp dạo này hay mưa thất thường, gun atthaphan sớm đã ướt nhẹp, trên tay là chai rượu lâu lắm chẳng xuất hiện. 

newwiee bảo em trai lấy cho gun cái khăn tắm còn mình thì chuẩn bị nước ấm, khi đi ra đã thấy gun atthaphan lau khô người và ngồi uống rượu từ bao giờ. 

'lần này làm sao vậy? tao nhớ là mày đã lâu lắm không đụng đến rượu' - newwiee mím môi ngồi xuống bên cạnh cậu. gun hiếm khi uống rượu, lần đầu là khi bắt đầu với off, lần gần nhất là khi gặp lại off. 

'không biết nữa, chỉ là đột nhiên muốn uống thôi' - gun atthaphan cười nhưng lại chẳng hề vui vẻ. 

'anh ta đi rồi à?' - newwiee chẳng vòng vo lảng tránh vì sợ cậu tổn thương như trước. 

gun atthaphan hơi bất ngờ, newwiee hiếm khi nhắc đến off dù biết nỗi buồn cậu đến từ đâu, newwiee tránh nhắc đến vì sợ cậu đau hơn nhưng giờ newwiee không muốn thế vì cơn đau nếu không xử lý dứt điểm sẽ trở thành mãn tính, thà một lần đau đớn nhất còn hơn dai dẳng cả đời. 

'ừ, là tao bảo anh đi' 

'vì sao? mày yêu anh ta mà' 

'nhưng mà tao không thể yêu anh như cách anh muốn và anh cũng thế, hai đứa cứ mải mê nhút nhát trốn trong thế giới của mình, anh đã mở lòng rồi còn tao thì chẳng thể. sự ngọt ngào nơi anh làm tao lo sợ, tao cảm thấy không an toàn, tao sợ tao có được anh rồi lại để mất anh lần nữa' - gun atthaphan đã sớm khóc ngay khi bắt đầu kể. 

'pi, em ra ngoài nhé' - em trai new bước ra từ phòng. 

'nủ fourth đi đâu thế?' - gun mỉm cười vội lau nước mắt

'em đi ra ngoài với gemini nhà bên ạ' - fourth mỉm cười ngay khi nhắc đến cậu trai kia. 

gun atthaphan mỉm cười nhẹ. 

ngay khi fourth vừa đi, new đã lên tiếng. 

'mày nhìn thấy nụ cười của fourth khi nhắc đến thằng nhóc gemini nhà bên không? chúng nó thích nhau đấy. nhưng mày biết gì không, bố mẹ thằng nhóc đấy không thích đồng tính vì thằng gem nó là con một mà chúng nó vẫn yêu nhau và cuối cùng là bố mẹ nó cũng chịu. mày nhận ra điều gì không? thằng fourth nhỏ hơn mày nhưng nó dũng cảm hơn mày, chịu khó khăn thế nào nó cũng chẳng rời bàn tay thằng nhóc kia ra. kì thị của xã hội, áp lực từ gia đình, chúng nó còn chẳng sợ, vậy mày sợ điều nhỏ nhoi ấy ư gun? tao không bảo vấn đề của mày là không quan trọng nhưng khi yêu một người đủ nhiều, nỗi sợ cũng chỉ là cảm giác nhất thời thôi. chúng mình là con người chẳng sống được mấy trăm năm đâu mà nhiều thời gian đến thế, cứ yêu đi, cứ hết mình đi, đau thì sao chứ? mày vẫn còn trẻ cơ mà, mày cứ đuổi theo cái mày thích, mày tâm niệm, rồi một ngày khi đã đủ gom góp, mày sẽ thấy ngày hôm nay mày đuổi theo là đúng đắn, vì mày chẳng hối hận tí nào' 

'tao biết quá khứ của mày từng đau đớn thế nào khi mất đi cả gia đình trong cùng một lúc, tao hiểu cảm giác bỗng một ngày thế giới như sụp đổ thế nhưng cuộc sống bế tắc không có nghĩa mày phải tiêu cực theo nó, tao tin anh ta đủ khả năng để giúp nhưng ngày mưa trong đời mày thành chiều nắng đầy hoa, tao càng tin bố mẹ mày sẽ chẳng mong mày hối hận và sống mệt mỏi cả cuộc đời về sau' 

gun atthaphan chẳng còn nói gì, cậu ôm gối nhìn vô định vào khoảng tường. 

sáng hôm sau, dù chẳng muốn trở về nhà nhưng cậu vẫn cần lấy tài liệu giảng dạy, gun atthaphan nhìn căn nhà trống không lạnh lẽo nước mắt lại theo bản năng rơi ra. off jumpol rời đi để lại khoảng trống quá lớn, bàn ăn ấm áp, căn nhà luôn sáng đèn và người đợi cậu trở về với nụ cười tươi. gun atthaphan mím môi thu dọn đồ đạc của hắn, đến khi cho hết vào thùng giấy cậu lại chẳng nỡ vứt đi. gun atthaphan cứ ngồi khóc mãi trước cửa nhà... 

cậu cứ nghĩ mình có thể ổn ngay sau đó nhưng không phải, cậu vẫn xin nghỉ 3 ngày ở trường để bình tĩnh. sáng nào cậu cũng nhận được phần ăn sáng do shipper mang đến, chân thật đến mức cậu vẫn tưởng off jumpol còn ở bên cạnh mình. 

cậu từng hỏi nhưng chủ quán bảo là off jumpol đã đặt sẳn ở đây cả tháng bữa sáng. 

ngày đầu tiên nhận đồ, cậu còn nhận được một bức thư. 

'chào gun của anh, à nếu em đọc được bức thư này thì gun chẳng còn là của anh nữa rồi. anh thật sự chẳng mong bức thư này đến tay em bé chút nào. em bé ơi, anh chẳng thể ở bên chăm sóc em nhưng em đừng quên chăm sóc chính mình, mỗi ngày chủ quán sẽ gửi một phần ăn sáng khác nhau đến cho nên em bé đừng chán ăn mà bỏ bữa nhé. anh chỉ đặt 1 tháng thôi, hết 1 tháng này em bé nhớ phải quên anh đi và sống thật tốt nhé. à, em bé còn phải nhớ mặc áo ấm khi ra đường, ăn uống đầy đủ, luôn mang theo dù bên mình nữa nhé trời pháp thất thường kinh khủng, có việc gì thì phải gọi newwiee ngay đấy đừng giữ một mình mà khóc đêm nhé. hai năm trước chúng mình còn chưa chính thức yêu nhau, anh cũng nhận ra bên anh lúc đó chẳng an toàn chút nào, vì thế nên em bé mới rời đi nhỉ? nhưng mà, 2 tuần vừa rồi anh hạnh phúc lắm, ở bên em là khoảng thời gian vui nhất của anh, em bé có thấy thế không nhỉ?' aa anh không biết đâu, chẳng muốn rời xa em bé chút nào nhưng mà anh tôn trọng quyết định của em bé nhé nên là sau này em phải sống thật hạnh phúc, gặp được người yêu em hơn anh và cùng người đó kết hôn, an nhàn cả đời đấy. anh yêu em, chưa từng ngừng nghỉ. anh yêu em thật đấy em bé ơi.. 

anh của em' 

gun atthaphan đêm đó cũng đã uống rất nhiều rượu.. 

2 tháng trôi qua, gun atthaphan dường như trở lại cuộc sống trước kia nhưng có gì lại không còn giống trước kia. một buổi chiều gun atthaphan đi dạy về thì gặp fourth và gemini đi dạo dọc bờ sông. hai cậu nhóc rực rỡ nhiệt thành nắm tay vui vẻ nói cười. fourth thấy gun thì liền vẫy tay kéo gemini đi đến. 

'chào p'gun ạ, pi mới đi dạy về ạ' 

'ừ, fourth đi chơi với bạn hả?' 

'dạ, pi ơi trời lạnh lắm để gem đi mua gì đó ấm uống rồi mình ra kia ngồi nói chuyện nhé' - fourth chỉ ra chiếc ghế đằng xa chìm mình vào nắng. 

nói rồi cậu nhóc đẩy tay bạn như nhắc nhở, gemini qua lời fourth chỉ mỉm cười xoa đầu cậu nhóc rồi chạy qua quán cà phê bên đường. 

'đấy là gemini đúng không?' - gun hỏi khi nhìn bóng lưng chạy đi của cậu nhóc. 

'dạ, cậu ấy đẹp trai nhỉ?'

'hai đứa đẹp đôi lắm' 

'dạ?' 

'thằng bé có thể đẹp trai nhưng đứng với em thì phải đẹp đôi chứ, anh nghe new kể về hai đứa nhiều đấy, anh ngưỡng mộ fourth lắm đấy' 

'vì gì ạ? vì em có gem ạ?' 

'không phải, mà là vì em dũng cảm với tình yêu của em' - gun atthaphan lắc đầu 

'p'gun, em cũng biết anh còn nhớ p'off, chúng mình chỉ sống một lần thôi, những gì có thể làm hãy làm đi, người có thể ở bên hãy ở bên chẳng rời, nơi nào có thể đến cứ đến chẳng sợ. thật ra cái gọi là dũng cảm thì anh cũng có thể mà, anh đang từ lừa dối mình thôi. em và gemini cũng từng khó khăn rồi chia tay nhưng anh ơi, tình yêu ấy ạ, mình nói không yêu không nhớ rồi tự lừa mình sẽ quên nhưng rồi nó vẫn ở đó, vẫn day dứt và chẳng ngừng nhớ mong. nắng vẫn đến, hoa vẫn nở, ai trong chúng ta rồi cũng sẽ hạnh phúc' 

lúc này gemini đã quay về, fourth nhìn trà hoa nhài thì đưa cho gun atthaphan. chẳng biết vì trà hoa nhài ấm hay do những lời fourth nói, hay thật ra đều chỉ là cái cớ cho nỗi nhớ trong lòng, gun atthaphan đã khóc thật to dưới nắng. 

fourth liền ôm anh gun của cậu vào lòng, nhóc biết gun sợ gì, biết gun đau đớn thế nào nhưng con người cứ mãi kìm nén một ngày nào đó nỗi buồn sẽ bùng nổ mất, khóc lại là gì đó tốt hơn. 2 tháng nay, fourth thấy bạn của p'new chẳng còn cười nhiều, anh cứ nhìn ngẩn người đi đâu mãi. nhóc biết off jumpol quan trọng với p'gun thế nào, trước giờ luôn vậy chỉ là gun nén nó lại, để giờ lại rời xa gun đã quá sức chẳng chống cự nổi, vì thế off rời đi làm cho một phần cuộc sống của ảm đạm theo. 

gun atthaphan gặp lại anh trai off jumpol đã là gần 1 tuần sau đó, khi đó cậu biết one cố ý đợi mình.

'gun có tiện không? chúng ta nói chuyện nhé?' - one mỉm cười.

'có chuyện gì không ạ?' - gun nhỏ nhẹ hỏi. 

'hmm, cái này là dành cho gun' - one đẩy tấm vé triển lãm về phía cậu. 

'cái này là?' 

'anh nghĩ gun sẽ cần, anh không có được gì ngoài cái mắt nhìn tốt. anh biết hai đứa yêu nhau thế nào, cũng biết hai đứa đau khổ như nào. thằng em anh nó như người mất hồn mãi, lao đầu vào chụp ảnh, lao đầu vào công tác, anh chẳng biết nó đang tìm kiếm gì trong ảnh nhưng anh biết nó trống rỗng. và anh nghĩ gun cũng thế nhỉ? gun chắc hẳn cũng đã mệt mỏi lắm. anh không ép gun phải ở bên em anh nhưng mà anh vẫn muốn nói điều này, từ ngày em đến, cuộc sống của off đẹp hơn, thằng bé cười nhiều hơn, hạnh phúc hơn, chẳng ai đủ an toàn với nó, chỉ có em. nơi em là nơi nó thoái mái và được là chính mình nhất. nó yêu em thật đấy, chỉ là nó từng hứa sẽ để em rời đi khi em không muốn ở cạnh, nó sợ mình làm tổn thương em.' 

gun atthaphan trở về nhà, nhìn thời tiết hôm nay, lại nhìn lịch để bàn. chẳng biết đã nhìn thấy gì, cậu ngay lập tức đặt vé máy bay đến thuỵ sĩ.

off jumpol mệt mỏi trở về nhà từ phòng triển lãm, bây giờ đã là gần 4 giờ sáng. cơn buồn ngủ làm mắt hắn díu lại, chẳng biết nhìn thấy gì mà lại thanh tỉnh trong tức khắc. con ngươi dao động, mắt cũng nhoè dần. 

phía đối diện, gun atthaphan đang đứng dang tay chờ hắn. 

off jumpol đã chạy, chạy như chưa từng được chạy, chạy khỏi quá khứ, chạy khỏi đau đớn tìm đến bình yên. 

khi đã đưa gun về căn hộ, off vẫn chưa tin được đây là sự thật. 

'anh còn nhớ hôm nay không?' - gun hỏi khi đã ngồi ấm ở trên sofa. 

'hả..à, nhớ chứ' - off jumpol vẫn còn thẩn thờ. 

gun atthaphan nhìn hắn cười vui, đúng là lâu lắm rồi mới cười, ở trước một off jumpol bằng xương bằng thịt thoái mái biết mấy. 

'ngày này năm ấy, mình đã gặp nhau đấy. 1 tháng ăn sáng anh đặt, em còn chưa ăn hết nhưng mà chẳng thể chịu nổi mà đi tìm anh mất rồi' 

'gun...' 

'em đây' 

'gun ơi, gun' 

'em ở đây mà' 

off jumpol cứ gọi, cứ gọi vì hắn sợ bản thân mình đang say. gun atthaphan kiên nhẫn trả lời xoa dịu hắn. 

off jumpol đã ôm gun atthaphan rất chặt đêm đó, hắn sợ mình buông tay ra, em sẽ đi mất.. 

.

'anh có nhớ em không?' - gun hỏi khi đã nằm trong vòng tay hắn. 

'anh không, anh chưa từng quên để mà nhớ. em xuất hiện trong đầu anh mỗi ngày, mắt em, má em, nụ cười của em, dịu dàng của em, giận hờn của em.' 

'em cũng nhớ anh lắm, cuộc sống chẳng có offjum mệt biết mấy, em lạnh, em chán ăn, em sợ mưa, nhưng không ai ôm em dỗ em cả. nằm trong lòng anh thế này thích thật' 

'thế thì phải nằm cả đời đấy nhé' 

'gì cơ? anh cầu hôn em ở trong chăn ấm thế này à? không nến không hoa không nhẫn cơ á?' 

'ai bảo không nhẫn?' 

off jumpol lấy từ tủ đầu giường một hộp nhung. 

nhìn cặp nhẫn trước mắt, gun atthaphan rưng rưng đỏ mắt. 

'anh mua lúc nào thế?' 

'từ khi gặp em mấy năm trước, đã mua rồi. hôm đấy đi ngang qua tiệm nhẫn, tự nhiên nhớ đến em thì đi mua' 

'anh vẫn luôn...mang theo?' 

'ừ, như thế coi như gun đang bên anh' 

...

'a a không khóc, nào bé ngoan' - off jumpol liền dỗ dành sau khi đeo nhẫn cho cậu. 

vài ngày sau, hai người về pháp sau khi kết thúc triển kãm ở thuỵ sĩ và chuyến du lịch vài ngày ở đó.

vài tuần sau, hai người mua nhà đối diện nhà one, trước nhà là khóm oải hương.  

vài tháng sau, off jumpol đã làm giáo sư ở một trường đại học dạy nhiếp ảnh, chẳng còn đi đây đi đó, lâu lâu vẫn là đi công tác nhưng bên cạnh đã có thêm người đồng hành. 

vài tháng sau nữa, gun atthaphan nghỉ việc dạy học, mở một tiệm cà phê với best seller là trà hoa nhài ấm. 

vài năm sau, fourth mở một cửa hàng nước hoa đối diện tiệm cà phê của gun, ngày nào cũng thấy off jumpol tan lớp sẽ đến đón gun atthaphan về nhà, lâu lâu sẽ ghé qua tiệm của fourth mua quà tặng gun. lâu lâu nữa sẽ là những cuộc tụ tập của cả fourth, gemini, gun atthaphan với tệp đính kém của anh ấy và đôi uyên ương newwiee với ai kia. sau đó sẽ là những màn dỗ dành của off jumpol để lôi em bé về nhà, dỗ em mãi mới về đấy. 

chúng mình đều có quá khứ, nhưng thật may mình tìm thấy nhau. 

chúng mình đều từng là mảnh đất cằn cỗi, nhưng thật may đối phương là mặt trời và chất dinh dưỡng. 

chúng mình đều từng là những kẻ ngu ngơ hèn nhát trong tình yêu, nhưng thật may đi một vòng ta học được cách yêu nhau trọn vẹn, không sợ sệt. 

chúng mình đều là những tâm hồn đơn độc, nhưng gặp được nhau nên chẳng còn cô quạnh buốt giá. 

chúng mình đều từng yêu nhau, nhưng thật may tình yêu ấy không dừng lại ở 'đã từng' mà còn có 'hiện tại và sau này'. 

the end. 

cuối cùng hành trình của poireauter cũng kết thúc rồi, thật sự cảm ơn mọi người đã thích poireauter và cả 'vũ trụ ngừng trôi'. bình thường mấy plot kia tớ viết cũng nhanh lắm nhưng vì bận quá nên poireauter đến tận bây giờ mới xong. nói thật, tớ thích vibe của pháp kinh khủng nên nhiều plot nó cứ paris by night sao sao ấy =))))). hôm nay viết siêu dài, mọi người đọc xong nhớ ngủ ngon nhé, cảm ơn mọi người đã đọc đến tận đây nữa 🌸🌺🌷🌹🌻. 

dạo này gần tết nên vẫn bận kinh, nhưng mà sắp rảnh òi huhu, các cậu đón chờ plot tiếp theo nhéeeeeee. 



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net