Ojamajo Doremi 16: Chương 2: Tập 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngay khi chúng tôi chạy tới MAHO-do, ba cây bồ công anh xoay tròn trong gió, và bị hút vào tòa nhà qua cửa sổ trần. Khi đó Majorika từ từ bước ra khỏi cửa hàng.

- "Majorika!"

Giọng nói của tôi dường như đã làm Majorika bị sốc trong giây lát, nhưng nét mặt của bà ấy lập tức vui lên

- "Doremi ! Hazuki, và đó chẳng phải là Aiko sao! Lâu rồi không gặp!"

Chúng tôi chạy đến chỗ Majorika và ôm chặt lấy bà ấy, thật vui vì đã gặp lại nhau sau ba năm xa cách. Kiểu tóc của Majorika vẫn là kiểu tóc búi như cũ, nhưng hình như lẫn trong đó có vài sợi tóc bạc

"Bà già rồi à?..."

Theo bản năng, tôi nói ra những từ đó, nhưng cũng may là kịp thời dừng lại. Nếu không Majorika chắc chắn sẽ hành tôi lên bời xuống ruộng.

Tôi rất vui vì được gặp bà ấy ở đây, nhưng trong đầu tôi đang có vô vàn câu hỏi.

- "Majorika, có chuyện gì vậy? Chẳng phải bà phải ở lại thế giới phù thủy để chăm sóc Hana-chan tới khi thành Nữ hoàng sao? "

"..."

Majorika cau mày, và biểu hiện của bà ấy trở nên chua chát. Đối mặt với tình huống như vậy, Ai-chan dần trở nên mất kiên nhẫn.

- "Thế giới phù thủy đã xảy ra chuyện gì sao?"

- "Hana-chan có ổn không...?"

Hazuki-chan tiếp tục hỏi với giọng lo lắng.

- "... Ai quan tâm đến con bé đó chứ!?"

Sau đó, Majorika quay đi.

- " 'Con bé đó', Hana-chan sao!? Chẳng phải bà đang là người giám hộ em ấy sao?"

Tôi hòi, Hazuki-chan và Ai-chan gật đầu lia lịa.

- "Hừ! Ta đã thôi làm người giám hộ cho con bé đó rồi".

- "Eh, thôi làm ?!"

Chúng tôi nhìn chằm chằm vào nhau, trước khi hỏi bà ấy

- "Thiệt là! Tất cả là do nó. Nói cách khác, ta bị sa thải. Bị sa thải hiểu chưa!" Majorika giải thích với vẻ mặt đau khổ.

- "Tại sao?! Nếu vậy thì ai đang chăm sóc cho Hana-chan? "

Ai-chan hỏi, nắm lấy vai Majorika và kéo lại gần hơn. Majorika, dường như muốn thoát khỏi ánh mắt của Ai-chan, quay đi chỗ khác.

- "Là Majoruka"

Một bóng đen nhỏ nói khi nó bay ra khỏi lối vào. Đó là tiên của Majorika, Lala.

- "Lala!"

- "Mấy đứa vẫn khỏe chứ!"

- "Chào hỏi để sau đi. Lala, tại sao Majorika lại bị sa thải và Majoruka được chỉ định làm người giám hộ cho Hana-chan? " Tôi lo lắng hỏi.

- "Đúng đó..."

Lala liếc nhìn Majorika đang ủ rũ trước khi tiếp tục nháy mắt.

- "Chà, lâu rồi mới gặp lại nhau, nên đừng đứng đây nói chuyện nữa. Vào trong đi, chị đã chuẩn bị ít trà và bánh rồi đó."

- "Đúng đó. Tớ cũng hơi lạnh rồi" Hazuki-chan ngay lập tức đồng ý.

Đúng vậy, mặc dù đã là tháng Tư, nhưng buổi tối vẫn còn se lạnh. Tôi rùng mình trong làn gió từ sông thổi vào.

- "Doremi-chan, vào trong thôi"

Trước sự thúc giục của Ai-chan, tôi đi theo Majorika và Hazuki-chan vào MAHO-do.

~~~~~

MAHO-do vẫn giống như lần đầu tôi gặp Majorika, chứa đầy những món đồ phép thuật rất đáng ngờ.

Mùi thơm dễ chịu của Darjeeling (Một loại trà Ấn Độ) phảng phất trong không khí khiến chúng tôi dần bình tĩnh hơn.

Cả Majorika và Lala bây giờ đều pha trà mà không cần phép thuật. Họ đun nước, làm ấm cốc và rót cho mỗi người bằng chính tay mình.

Họ đã có thói quen này sau khi ở cùng với chúng tôi bốn năm.

Còn trước đó, họ toàn sử dụng phép thuật để pha trà và thức ăn.

Chắc hẳn họ đã học theo chúng tôi khi đun sôi bình sữa của Hana-chan để khử trùng, kiểm tra nhiệt độ, và cho Hana-chan ăn, chúng tôi đã thống nhất không dùng phép thuật khi chăm sóc cho em ấy.

Ngay cả trà, nếu được pha bằng tất cả lòng thành thì chắc chắn chúng sẽ ngon hơn nhiều.

Suy nghĩ về điều đó khiến cơ thể và trái tim tôi trở nên ấm áp.

Sau khi nhấp một ngụm trà, tôi đã hỏi Lala về mọi chuyện xảy ra.

- "Majorika hoàn toàn không có lỗi. Hana-chan mới là người có lỗi. "

- "Chị nói sao?!"

Nó hoàn toàn trái ngược với những gì tôi đã nghĩ. Hazuki-chan, Ai-chan và tôi nhìn nhau.

Theo Lala, khi trở lại thế giới phù thủy cách đây 3 năm, Hana-chan đã thường nghĩ tới chúng tôi và khóc rất nhiều.

Nhưng Majorika đã cư xử như một người mẹ, đôi khi nổi giận và trách mắng Hana-chan, đôi khi tắm cho em ấy bằng tất cả tình yêu thương của mình. Dần dần, Hana-chan đã ngừng khóc, và nhập học lại với tinh thần phấn chấn.

- "Chỉ cần học tất cả phép thuật và trở thành Nữ hoàng, sau đó con có thể đến thăm Doremi và mọi người bất cứ lúc nào,"

Majorika thường nói như thế để khuyến khích Hana-chan.

Nhờ đó, sức mạnh phép thuật của Hana-chan đã tăng lên đáng kể, và năm nay, em ấy đã vượt lớp và ghi danh vào trường tiểu học phép thuật.

Hana-chan lúc đầu rất vui, nhưng vào tháng 2, em ấy đột ngột nói rằng không muốn học trường tiểu học phép thuật nữa.

Majorika và Lala cho rằng đó là vì con bé không thích rời xa Atarimeko và bạn của mình nên đã nổi giận.

- "Những người bạn của con, Atarimeko-chan và mọi người cũng sẽ học tiểu học sau một năm nữa mà" Majorika giải thích.

- "Con sẽ kết bạn mới ở trường tiểu học. Atarimeko-chan và mọi người vẫn là bạn của con, rồi Hana-chan sẽ có nhiều bạn hơn bất cứ ai khác, "Lala nói thêm.

- "Chẳng phải con nói là muốn kết thật nhiều bạn sao" Majorika kết luận.

Lời giải thích nhẹ nhàng này lẽ ra phải xoa dịu Hana-chan, nhưng em ấy lại bắt đầu nổi cơn điên

Những cơn giận leo thang từng ngày, và ngôi nhà mọi người đang sống gần như bị phá hủy bởi phép thuật của Hana-chan.

Majorika đã cố gắng sửa lại ngôi nhà bằng phép thuật, nhưng kể từ ngày hôm đó, Hana-chan ngừng nói chuyện với Majorika

Majorika, Lala, với nàng tiên Toto và các tiên của nhóm Doremi, Dodo, Rere, Mimi, Fafa, Roro và Nini đã thảo luận và kết luận có thể Hana-chan đang trong thời kỳ nổi loạn.

Mọi người sau đó đã hứa là sẽ bao dung Hana-chan cho đến khi em ấy vượt qua giai đoạn này. Tuy nhiên...

Hana-chan ngày càng quá đáng. Ngay cả những tiên, người từng là "đồ chơi di động" của Hana-chan, cũng không thể chịu được.

Majorika sau đó triệu tập bạn thân nhất của Hana-chan, Pao-chan, con voi trắng, để cố gắng xoa dịu tâm trạng, nhưng không có tác dụng.

Miễn cưỡng, Majorika đau lòng và mắng Hana-chan, nhưng nó lại phản tác dụng. Hana-chan đã xé nát kho báu quý giá của Majorika.

Bạn có biết kho báu quý giá của Majorika là gì không?

Đúng, đó là bông hoa cẩm chướng làm bằng ruy băng mà Hana-chan đã tặng cho Majorika vào Ngày của Mẹ. (Dokkan tập 15)

Như giọt nước tràn ly, bà ấy đã quát và đánh Hana-chan một phát.

Tôi hoàn toàn hiểu cảm xúc của Majorika.

Nếu đó là tôi thì tôi cũng sẽ làm vậy.

Cứ tưởng mọi việc sẽ dừng lại ở đó, nhưng không...

Hana-chan đã khóc lóc và chạy đến lâu đài cho Nữ hoàng xem phần mông đỏ ửng và thâm tím của mình, đồng thời nói rằng Majorika đang ngược đãi và cầu xin đổi quyền giám hộ.

Hana-chan là viên kim cương trong mắt Nữ hoàng và được nhiều người ngưỡng mộ, nên Nữ hoàng đã quyết định tước bỏ quyền giám hộ của Majorika và tìm kiếm người thay thế ngay hôm đó.

Tuy nhiên, Majorin, phù thủy cố vấn của Nữ hoàng, gợi ý rằng tốt hơn hết là nên lắng nghe câu chuyện từ hai bên...

Lúc đó, Hana-chan đã làm mọi người bất ngờ bằng cách giới thiệu Majoruka, đối thủ truyền kiếp của Majorika là người giám hộ mới.

Và nếu không được chấp thuận, Hana-chan tuyên bố sẽ không kế thừa ngai vị!

Điều này khiến Nữ hoàng rơi vào tình thế khó khăn, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận yêu cầu đó.

Mặc dù vậy, Nữ hoàng đã bí mật mời Majorika và mọi người đến cung điện để nghe sự thật.

Ngay khi Lala, Dodo và các tiên nữ khác đang định đổ lỗi cho Hana-chan, Majorika đã ngăn họ lại và thừa nhận bà ấy đã lạm dụng Hana-chan. Bà ấy cũng nói rằng có lẽ Majoruka là một sự lựa chọn tốt

Sau đó, bà ấy được Nữ hoàng cho phép trở lại nhân giới và mở lại MAHO-do

Tôi quan sát Majorika, người đang ngồi ở xích đu và nhâm nhi tách trà trong lúc lắng nghe câu chuyện của Lala.

- "Majorika, sao bà không nói sự thật chứ?"

Nghe câu hỏi của tôi, Majorika dừng lại.

- "Đừng có nhắc tới con bé đó nữa"

Với vẻ mặt cam chịu, Majorika cố gắng chuyển chủ đề, nhưng vô ích.

- "Tại sao? Đó không phải Hana-chan mà tụi con biết" Ai-chan xen vào.

- "Đúng đó. Chắc hẳn phải có lý do nào đó"Hazuki cũng không muốn chuyển chủ đề.

Nhưng điều đó là hợp lý.

Dù sao thì, chúng tôi từng là mẹ của Hana-chan trong ba năm!

- "Hazuki-chan nói đúng, phải có lý do nào đó..."

Ngay khi tôi định tiếp tục nói, vẻ mặt của Majorika dịu đi một cách bất ngờ, và bà ấy lên tiếng.

- "Đừng lo. Dodo và các tiểu tiên khác vẫn ở với Hana"

- "Đúng. Các em ấy thực sự rất muốn tới đây, nhưng Majorika đã thuyết phục họ ở lại chăm sóc cho Hana-chan và tìm hiểu nguyên nhân "Lala giải thích.

- "Chà, Majo Rika coi vậy mà tính xa ghê" Ai-chan nói.

- "Đúng đó" chúng tôi đồng ý.

- "Câm miệng-!!"

Tiếng la của Majorika khiến chúng tôi bay khỏi ghế.

- "Mặc dù không có quan hệ huyết thống, nhưng ta vẫn luôn coi Hana và mấy đứa như con gái của mình! Ít nhất là vậy! "

Lời nói của Majorika xuyên qua trái tim của chúng tôi.

Chúng tôi luôn bị Majorika la mắng, kể cả trong quá khứ.

Hazuki-chan, Ai-chan và tôi nhìn nhau và mỉm cười.

- "Có gì buồn cười sao!?" Majorika trừng mắt khi hỏi.

- "Hahaha, lâu rồi tụi con mới bị Majorika mắng đó."

- "Vậy thì sao?"

- "Haha, chỉ là đang hoài niệm chút thôi" Ai-chan nói.

- "Fufu, tuy bị la mắng nhưng vui thật nhỉ..." Hazuki-chan nói thêm.

- "Đã ba năm rồi mới gặp lại nhau, nhưng mọi chuyện cứ như mới hôm qua vậy" tôi giải thích.

- "Hừ! Mấy đứa chưa trưởng thành chút nào" Majorika nhận xét một cách cay đắng.

- "Majorika cũng vậy!" Ai-chan nhanh chóng bắt bẻ.

- "Pu–!"

Lala phá lên cười, chúng tôi cũng vậy, thật vui khi chúng ta có thể gặp lại nhau

Sau khi cười đến nỗi đau cả bụng, Majorika đã nói một câu khiến chúng tôi rất bất ngờ

- "Lala và ta đã quyết định mở lại cửa hàng và mấy đứa có thể giúp, giống như hồi đó vậy."

- "Ý bà có phải là tụi con may mắn lắm mới có 1 slot làm việc ở đâysao" Ai-chan hỏi.

- "Thích nghĩ sao thì tùy. Ta đang nghĩ tới việc nhờ mấy đứa quản lý cửa hàng "Majorika trả lời.

- "Ehhhh— ?!"

Tất cả chúng tôi đều đồng thanh hét lên.

- "Sao mà sốc dữ vậy? Hồi đó nhờ có mấy đứa mà cửa hàng mới buôn may bán đắt đó, thậm chí còn gấp 3 lần bình thường cơ"Lala nói.

- "Thật vậy sao? Em không biết luôn đó "Ai-chan nói, gãi đầu.

- "Đúng đó" Hazuki-chan và tôi đồng ý.

- "Lúc đó mấy đứa vẫn còn là phù thủy tập sự, nên cần bi phép thuật đúng không?" Lala giải thích.

- "Nghiêm túc mà nói thì mấy đứa toàn dùng vào chuyện không đâu nên hết rất nhanh" Majorika phàn nàn.

- "Đặc biệt là Doremi," Lala nở một nụ cười cay đắng và nhìn tôi.

- "V-vậy à?..."

Đó là sự thật, nhưng tôi giả vờ như không nhận ra.

- "Nhưng giờ mấy đứa không cần đống bi phép thuật đó nữa nên ta sẽ trả bằng lương. Thế được không ? " Majorika hỏi.

- "Con thì được. Nhưng... "Ai-chan nói nhỏ.

- "Ta biết. Sau buổi tập với CLB điền kinh thì tới cũng được"

- "Hở?! S-Sao bà biết con đang ở trong đội điền kinh? "

- "Ngay cả trong thế giới phù thủy, tụi chị luôn dõi theo mấy đứa qua quả cầu pha lê của Majorika, bởi đó là lời hứa của tụi chị với Hana-chan" Lala cười khi trả lời.

- "Nói tới Hana vậy là đủ rồi. Vậy, Aiko có thể giúp từ chiều tới khi đóng cửa được không? " Majorika hỏi.

- "Vâng. Thứ bảy, chủ nhật và những ngày không thi đấu đều được"Ai-chan xác nhận.

Majorika nhắm mắt và gật đầu hài lòng, sau đó tiếp tục,

- "Vậy thì được. Còn Hazuki thì sao? "

Hazuki-chan trông hơi bối rối.

- "Con không thể trả lời ngay được vì con phải hỏi Cha Mẹ nữa..."

- "Hazuki-chan, em có tham gia hoạt động nào khác ngoài việc tập violin không?" Lala hỏi.

- "Ước mơ của em là trở thành nghệ sĩ violin, nên đa phần thời gian rảnh em đều tập violin ".

- "Ồ! Vậy có nghĩa là con có nhiều thời gian rảnh hơn Aiko? " Majorika hỏi.

- "Con xin lỗi. Tuy con chỉ học thứ Hai, thứ Tư và thứ Sáu nhưng những ngày còn lại con đều phải luyện tập, nên chắc chỉ có rảnh thứ Bảy và Chủ Nhật thôi".

- "Nếu đến được thì sẽ giúp rất nhiều đó. Nếu Doremi làm việc chăm chỉ thì chắc cửa hàng sẽ ổn thôi"Majorika trấn an Hazuki.

- "C-cái gì ?! Con có nói là đồng ý đâu!? " Tôi cáu kỉnh với Majorika.

- "Hừ? Tại sao? "

- "Xui cho bà rồi. nhưng từ tuần sau con sẽ làm thêm tại một nhà hàng bít tết!" Tôi đã tuyên bố.

- "Nhà hàng bít tết? Ý của cậu là nhà của Kanae-chan sao? " Ai-chan hỏi.

- "Pinpon! Tớ được trả 900 yên (Khoảng 180, 190k) mỗi giờ, cũng như một phần bít tết miễn phí mỗi tuần. Chẳng phải rất hời sao. "

Hình ảnh miếng bít tết mọng nước xuất hiện trong tâm trí tôi, và nước dãi bắt đầu trào ra khỏi miệng

Chà, dù gì thì đó cũng là bít tết, món mang lại hạnh phúc cho tôi.

Ngay sau đó, Majorika rơm rớm nước mắt nhìn tôi và phàn nàn.

- "Thiệt là... Có phải con nói rằng miếng bít tết đó quan trọng hơn ta, người đã chăm sóc, giúp đỡ con suốt 4 năm sao ?!"

Tôi muốn trả lời, "Đúng đó, làm gì được nhau nào?", nhưng lại không nỡ nói vậy

- "C-Cho dù bà có nói vậy thì..." Tôi né tránh ánh mắt ấy

- "Doremi-chan, cậu có thể chọn bít tết, nhưng như vậy là quá ích kỷ!" Hazuki-chan đã khóc.

- "Không tin nổi là cậu lại như vậy luôn đó!" Ai-chan nói thêm.

- "Không cần các cậu phải nói..."

Làm thế nào tôi có thể từ chối lời đề nghị bây giờ?

Boo-hoo-hoo...

Miếng bít tết trong tâm trí dần biến mất vào vực thẳm đen tối.

- "Đ-Được rồi, con hiểu rồi. Con sẽ làm! Bà sẽ trả lương cho con, đúng không !? " Tôi hờn dỗi.

- "Tất nhiên!"

- "Bây giờ chúng ta có thể tụ tập tại MAHO-do và nói chuyện một cách vui vẻ thoải mái, như hồi học tiểu học vậy!" Hazuki-chan thốt lên.

- "Chắc là vậy..."

Nhưng tôi đoán Hazuki-chan đã đúng.

Nhìn thấy Majorika ôm Lala với vẻ hạnh phúc, tôi cũng vô thức mỉm cười.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ojamajo