Ojamajo Doremi 16: Chương 2: Tập 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hôm sau, chúng tôi bận rộn để chuẩn bị khai trương MAHO-do trước lễ nhập học.

Bản hiệu "MAHO-do của Makihatayama Rika" được đổi thành "MAHO-do", sau đó chúng tôi đã trang trí lại nội thất bằng giấy dán tường màu sáng.

Những chiếc kệ đựng đồ phép thuật, bàn ghế và các đồ đạc khác cũng được thay đổi sao cho vừa sặc sỡ vừa bắt mắt, chắc chắn khách hàng sẽ rất thích.

Giống hồi trước, Majorika muốn biến cửa hàng thành một nơi vừa mờ ám, vừa đáng ngờ. Chúng tôi biết điều đó, nhưng lại giả vờ không biết và phớt lờ nó.

Tôi đã hy sinh bít tết cho việc này, vậy nên ít nhất phải để tôi trang trí cửa hàng theo ý mình chứ!

Khi chúng tôi tân trang gần xong cửa hàng, bỗng tôi nghe thấy một giọng hát quen thuộc.

Một làn khói đột nhiên xuất hiện trong tủ, và Dela, phù thủy bán hàng xuất hiện.

Dela là một nữ nhân viên bán hàng, chị ấy có thể xuất hiện ở bất cứ đâu nếu chị ấy ngửi được một đơn hàng. Chị ấy có thể xuất hiện từ lò, chai thủy tinh hoặc thậm chí là phòng tắm.

- "Doremi-chan, Hazuki-chan, Ai-chan, lâu rồi không gặp."

- "Chesee" tôi nói.

- "Chào chị" Hazuki-chan chào.

- "Lâu rồi mới gặp lại chị đó" Ai-chan nói thêm.

Chúng tôi đã chào hỏi Dela trong khi Majorika và Lala từ từ bước ra từ phía sau cửa hàng.

- "Đúng là Dela. Dù ở thế giới phù thủy, thì cũng rất ít người biết ta quay lại nhân giới để bán hàng ... "Majorika nhận xét.

- "Hohoho, mạng lưới thông tin của tôi tuyệt lắm đó. Vừa nghe tin là tôi lập tức bay tới đây ngay luôn... "Lala nói thêm.

- "À, vậy mấy đứa tính bán đồ phép thuật giống hồi đó sao? Vậy chắc phải cần đến đất sét phép thuật rồi. Thế, bà cần bao nhiêu?" Dela vừa nói vừa khảo sát cửa hàng.

- "Trước tiên thì cứ lấy cho ta 30kg trước đi"Majorika quyết định.

- "Tụi chị cũng muốn mua ít bùa hộ mệnh, hạt thủy tinh và dây chuyền để làm mặt dây chuyền may mắn," Lala nói thêm.

Cả hai đã nhanh chóng đặt mua tất cả các nguyên liệu và dụng cụ cần thiết, trong khi chúng tôi pha một ấm trà mới.

- "Đây là hóa đơn. Bà thấy sao?"

Dela cho Majorika và Lala xem tổng số tiền trên máy tính của cô ấy. Ai-chan, người đang đưa tách trà cho Dela, cũng lén nhìn.

- "Chà, giá cả hợp lý đó" Majorika quyết định.

- "Được đó" Lala đồng ý.

Majorika và Lala có vẻ hài lòng với số tiền này, nhưng Ai-chan nhanh chóng đáp trả.

- "Bà đang nói gì vậy ?!"

- "S-sao vậy, Aiko?" Majorika hỏi.

- "Đất sét ma thuật quá đắt. Nếu so với 7 năm trước thì nó đắt gấp 3 lần đó!".

- "Vậy sao! Chắc em nhớ nhầm rồi?... Hồi đó nó cũng giá này mà? " Dela lắp bắp.

- "Không. Đừng xem thường trí nhớ và máu kinh doanh của em! " Ai-chan

- "Chà, nếu vậy thì giảm giá 10% thì sao" Dela đổ mồ hôi

- "10% ?! Không ai lại ngu tới mức đó đâu! "

Ai-chan lấy máy tính và nhập một số tiền mới.

- "C-Cái giá này?!" Dela lập luận.

- "Nếu vậy thì tụi em đành mua ở chổ khác thôi" Ai-chan phản bác.

- "Đ-Được rồi. Chị sẽ bán với giá gốc, coi như đây là món quà khai trương của chị đi. Thanh toán sẽ được trả vào cuối tháng như trước đây nhé. Tạm biệt."

Thở dài một hơi dài, Dela biến mất trong làn khói.

- "Đúng là Ai-chan." Hazuki-chan nói một cách đầy ngưỡng mộ.

- "Yo, đây là thương nhân Osaka! Cảm ơn, cảm ơn!" Ai-chan nói đùa, xoa hai tay vào nhau, trước khi phá lên cười.

- "Ai-chan thiệt là" Hazuki-chan hòa vào tiếng cười, và cửa hàng nhanh chóng tràn ngập tiếng cười.

~~~~~

Cuối cùng ngày khai giảng cũng tới

Cơn mưa đêm hôm trước đã tạnh, bầu trời xanh trải dài trên đầu, những tia nắng chiếu thẳng vào những tán cây.

Chắc đó là biểu hiện của một khởi đầu thuận lợi.

Bố đang chuẩn bị máy ảnh và bắt đầu nhấn nút đếm ngược.

Người đang đứng cạnh tôi là Pop, còn Mẹ thì ở phía sau. Ngay lập tức, tôi tạo dáng.

Bố chạy đến bên Mẹ và đối mặt với máy quay

- "Sẵn sàng chưa? Được rồi, cười lên nào! "

Cùng nhau nói "Chesee", cả gia đình chúng tôi đều mỉm cười. Âm thanh của chiếc máy ảnh Leica yêu thích của bố vang lên.

Gia đình chúng tôi có thói quen chụp ảnh kỷ niệm mỗi khi chị em tôi nhập học hoặc tốt nghiệp. ( Như tập 1 Motto ấy)

- "Chúng ta có nên chụp thêm bức nữa không ?" Bố hỏi. Sau đó chúng tôi nghe thấy tiếng các bạn cùng lớp của Pop gọi em ấy từ cổng.

- "Xin lỗi con phải đi rồi."

Đeo chiếc cặp học sinh trên vai, Pop hướng về phía cổng.

- "Nhập học vui vẻ nhé. Đi đường nhớ cẩn thận đó ".

Nghe tôi gọi, Pop vẫy tay nhẹ.

- "Thay vì lo cho em, thì chị nên cẩn thận để không đi trễ trong ngày nhập học đi."

Nói vậy, Pop cười và phóng đi.

- "Thiệt tình! Con bé này...! "

- "Có sao đâu, em ấy chỉ lo cho con thôi mà, Doremi," Mẹ ngăn tôi lại và mỉm cười.

- "Thật à...?"

Tôi chỉ có thể đồng ý, sau đó bố lại chuẩn bị máy ảnh

- "Quan trọng hơn, giờ chúng ta chụp một bức khá đi."

Bố lại nhấn nút chụp ảnh

Ba người chúng tôi, cha, mẹ và đứa con tạo dáng như bình thường trước khi âm thanh của máy ảnh vang lên một lần nữa.

~~~~~

Trường cao trung Misora, là ngôi trường sẽ gắn bó với tôi trong ba năm tới, nằm ở trung tâm thành phố Misora, gần Công viên Misora ​​và thư viện thành phố.

Đó là một trong những trường công lập mới trong thành phố

Với những thứ như: trương trình học thoải mái, đồng phục nữ sinh dễ thương,... đó là điểm nổi bật của ngôi trường. Đây cũng là một trong những trường công lập nổi tiếng nhất cả nước, mặc dù trường chỉ ở mức trung bình khá, nhưng tỷ lệ nhập học lại cao bất ngờ.

Thật lòng thì tôi cũng không nghĩ là mình sẽ đỗ đâu, vì điểm của tôi chỉ chạm mức tối thiểu thôi...

Nhưng trường nằm rất gần nhà.

Nó gần hơn nhiều so với trường tiểu học và sơ trung của tôi; cách chưa đầy 10 phút đi bộ.

Đó là lý do lớn nhất khiến tôi chọn trường này.

Có thể ngủ thêm vài phút vào buổi sáng, ôi điều đó thật hạnh phúc biết bao...( Vâng, có thể các bạn không biết nhưng càng gần trường thì càng đi học trễ, còn lý do là gì thì nhìn Doremi là bít 😄)

Fufu, nói vậy thì chắc các bạn cũng hiểu mà đúng không

Tôi cùng bố mẹ đến sân thể dục của trường, nơi diễn ra buổi lễ nhập học, phía trong sân có rất nhiều học sinh mới như tôi và phụ huynh của họ

"Các học sinh mới, vui lòng tập trung theo lớp tương ứng của mình."

"Còn phụ huynh thì xin hãy ở lại đây cho tới khi buổi lễ bắt đầu."

Theo hướng dẫn của giáo viên chủ nhiệm, tôi tách khỏi bố mẹ và đến lớp 1-A.

Danh sách lớp dành cho học sinh mới, được chia thành các lớp từ A đến F, được gửi qua đường bưu điện cùng thư nhập học. Tôi rất vui khi thấy nhiều gương mặt thân thuộc hồi tiểu học và trung học.

Bên tụi con trai thì có Yada-kun, bạn trai của Hazuki-chan và Hasebe Takeshi-kun, tuy hai người hay cãi nhau nhưng lại là cặp bài trùng trong mọi cuộc chơi. Sagawa Yuuji-kun và Oota Yutaka-kun từ SOS Trio. Và Miyamae Sora-kun, người đã tự làm máy bay ở trường tiểu học.

Còn bên tụi con gái thì có Shimakura Kaori-chan, người muốn trở thành một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp. Còn có cả Okuyama Naomi-chan, đây sẽ là năm thứ 12 chúng tôi học chung lớp với nhau. Điều này xứng đáng được lập kỷ lục Guinness.

Tiếp theo là Nagato Kayoko-chan, người từng bỏ học nhưng đã thay đổi ở trường cấp hai, thậm chí còn nhận được giải thưởng chuyên cần nữa chứ. Kế tiếp là Yokokawa Nobuko-chan, người khao khát trở thành một tiểu thuyết gia

Và cuối cùng là người đã xa cách 3 năm cấp hai, bằng cách thần kỳ nào đó, người bạn thân nhất của tôi Ai-chan, mới chuyển từ Osaka tới đây, cũng ở lớp 1-A.

Ngày hôm kia, Ai-chan đã chạy đến nhà tôi để thông báo rằng cậu ấy sẽ học cùng lớp với tôi.

Chắc hẳn cậu ấy rất hạnh phúc.

Tất nhiên, tôi cũng rất hạnh phúc, và đã ôm Ai-chan ngay tại cổng, hai chúng tôi nhảy xung quanh nhau. Những học sinh khác còn tưởng chúng tôi bị điên cơ.

Và như vậy, có 11 người chúng tôi từ Trường Tiểu học Misora ​​trong Lớp 1-A, bao gồm cả tôi.

Haha, việc này đúng là kỳ tích

Về phần mười chín bạn còn lại, mười lăm trong số họ đã đăng ký vào sáu trường cao trung khác ở Thành phố Misora, bốn người còn lại thì học ở các trường bên ngoài.

Tôi sẽ giới thiệu chi tiết từng bạn học này, nên hãy nhớ đón xem nhé

11 người gồm

Doremi Harukaze

Aiko Senoo

Yada Masaru

Hasebe Takeshi

Sagawa Yuuji

Oota Yutaka

Miyamae Sora (Dokkan es 17)

Shimakura Kaori

Okuyama Naomi

Nagato Kayoko

Yokokawa Nobuko



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ojamajo