Ojamajo Doremi 16: Chương 5 tập 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Onpu-chan, là Onpu-chan đây, mọi thứ diễn ra quá nhanh.

Sau khi trở về từ Hida, nơi chúng tôi đã trải qua kỳ nghỉ Obon, Onpu-chan xuất hiện trước mặt chúng tôi ngay sau khi tiếp tục công việc tại MAHO-do.

- "Xin chào!" Cô vẫy nhẹ tay phải khi vui vẻ bước vào cửa hàng.

- "O-Onpu-chan?!"

- "S-Sao cậu lại ở đây?!"

Hazuki-chan và tôi há hốc mồm vì sốc, như thể chúng tôi đã nhìn thấy một con ma.

Ai-chan thì được nghỉ hôm nay vì phải chuẩn bị cho cuộc thi Inter-high.

- "Nè, thô lỗ quá đó. Nhìn đi, tớ có chân mà."

Không cần suy nghĩ, Hazuki-chan và tôi liếc xuống chân của Onpu-chan.

- "Fufufu, vậy ra cậu là Onpu-chan thật" Hazuki-chan nói với một tiếng cười gượng gạo.

- "Nhưng tại sao? Cậu không nói gì về việc này khi chúng ta ở Hida."

- "Fufu. Thật ra, tớ vừa ký hợp đồng với một công ty sản xuất nghệ sĩ mới, vì vậy đến để cho mọi người biết."

- "Ehhh—!?"

Tôi ngã khỏi ghế vì sốc, và cặp kính của Hazuki-chan trượt xuống mũi.

Như thể hài lòng với phản ứng của chúng tôi, Onpu-chan cười khi ôm chặt bụng.

- "Onpu-chan, thật đê tiện..."

- "Xin lỗi. Phàn ứng tốt hơn tớ nghĩ".

Onpu-chan đỡ tôi dậy, sau đó ngồi xuống bàn và bắt đầu nói về việc cậu ấy đã ký hợp đồng với công ty sản xuất nghệ sĩ mới như thế nào.

Ngày hôm sau sau khi quyết định sẽ theo đuổi cuộc sống của một nữ diễn viên, Onpu-chan trở về Hokkaido và thông báo quyết định của mình, cũng như mong muốn ra mắt một lần nữa ở Tokyo, với cha mẹ cô.

Cha mẹ của Onpu-chan, cảm thấy rằng quyết định của cô là hợp lý và đã đồng ý với yêu cầu của cô.

Sau đó, cô liên hệ một cách có hệ thống với từng công ty sản xuất nghệ sĩ do những người quen nổi tiếng của cô giới thiệu. Tuy nhiên, vì cậu ấy đã được gắn mác là một thần tượng nhí chỉ có khả năng đóng vai trẻ em, cộng với vụ gây rối gần đây, không có công ty nào muốn nhận cả.

Tuy nhiên, Onpu-chan không bỏ cuộc.

Trong quá khứ, Onpu-chan đã gặp một nữ diễn viên cùng tuổi, Kirino Karen-chan, tại một buổi thử vai, và họ vẫn giữ liên lạc. Sau khi tham khảo ý kiến cùng nhau, Karen-chan giới thiệu Onpu-chan với công ty mà cô ấy đã ký hợp đồng.

Onpu-chan ngay lập tức viết một lá thư cho công ty, giới thiệu bản thân và bày tỏ mong muốn ra mắt một lần nữa với tư cách là một nữ diễn viên, và một lá thư trả lời yêu cầu phỏng vấn trực tiếp đã đến ngay sau đó.

Và hôm nay, cô đến Tokyo để phỏng vấn tại văn phòng công ty.

Khả năng nắm bắt này là sức mạnh thực sự của Onpu-chan.

- "Văn phòng của họ thực sự khá nhỏ, nhưng họ tập trung nhiều hơn vào việc phát triển và tài năng của họ hơn là kiếm lợi nhuận, vì vậy tớ đã quyết định ký hợp đồng với họ."

- "Vậy là tốt rồi."

- "Chúc mừng, Onpu-chan."

- "Cảm ơn."

Ngay sau đó, Majorika và Lala bước vào và tham gia cùng chúng tôi.

- "Ồ, đó có phải là Onpu-chan không!?" Majorika kêu lên.

- "Majorika, Lala, đã lâu quá!"

Ba người ôm nhau, vui mừng trước cuộc hội ngộ.

- "Majorika, Onpu-chan vừa quyết định ký hợp đồng với một công ty mới đó."

- "Ồ, có đúng không? Vậy con có muốn ở lại đây không?"

- "Không. Con định ở ký túc xá văn phòng."

- "Ồ, nói về điều đó, có một số tin đồn về việc cậu sẽ bán nhà của mình...?"

- "Tất cả đều là bịa đặt thôi. Một khi mẹ hồi phục, cả gia đình sẽ trở về và ở đó."

- "Hiểu rồi!"

- "Tất cả những việc xung quanh sẽ không gây khó khăn cho cậu sao, Onpu?"

- "Đúng vậy. Còn việc trở thành phù thủy tập sự nữa, Onpu-chan?" Lala nhẹ nhàng đề nghị.

Chúng tôi cũng khuyên cậu ấy nên làm như vậy, nhưng Onpu-chan vẫn kiên quyết từ chối.

- "Hiện tại là được rồi."

- "Nhưng-"

- "Nếu có thể sử dụng phép thuật, tớ chắc chắn sẽ sử dụng nó cho riêng mình như cách tớ đã làm trong quá khứ. Ngoài ra, tớ sẽ cố gắng chữa bệnh cho mẹ" Onpu-chan trả lời với một nụ cười trong khi thè lưỡi ra với chúng tôi một cách tinh nghịch, mặc dù đôi mắt của cậu ấy rất nghiêm túc.

Đó là một tín hiệu im lặng để bỏ chủ đề.

Cảm nhận được điều đó, Hazuki-chan đã làm như vậy.

- "Trường học thì sao?"

- "Không sao. Tớ cũng đã chuyển đến một trường cấp ba dành cho các diễn viên rồi"

- "Đó mới là Onpu-chan chứ! Cậu thực sự nghĩ về tất cả mọi thứ."

- "Các bài học khiêu vũ và luyện thanh nhạc sẽ bắt đầu vào ngày mai, vì vậy tốt nhất là xóa bỏ tất cả những vấn đề không liên quan này trước."

- "Segawa Onpu cuối cùng cũng bắt đầu con đường trở thành một nữ diễn viên thực thụ. Bọn tớ nhất định sẽ ủng hộ!"

- "Chúc may mắn!"

- "Cảm ơn. Đủ về tớ rồi. Doremi-chan, lúc nãy trên đường tới đây, tớ đã gặp Kotake-kun đó" Onpu-chan nói.

- "! T-Thật à..."

- "Kotake-kun đã trở nên rất tuyệt! Giờ tớ mới hiểu tại sao Doremi-chan lại viết thư tình cho cậu ấy"

Trong kỳ nghỉ ở Hida, tôi đã kể cho Onpu-chan mọi thứ về mối quan hệ của tôi với Kotake.

- "Bọn tớ không nói chuyện nhiều, và khi bắt đầu nói về Doremi-chan, Kotake-kun lao đi như thể đang trốn khỏi điều gì đó."

- "Onpu-chan, chúng ta đừng nói chuyện này nữa!" Tôi khóc, cố gắng thay đổi chủ đề.

- "Đánh giá từ vẻ ngoài của cậu ấy, tớ nghĩ cậu ấy vẫn lo lắng về việc không trả lời bức thư đó."

- "Vậy ra Onpu-chan cũng nghĩ vậy. Tớ thực sự tin vào điều đó" Hazuki-chan hết lòng tham gia vào cuộc thảo luận. "Một lời thú nhận giống như một ván cược vậy, phải suy nghĩ thấy đáo mọi thứ trước khi đưa ra quyết định"

- "Hiểu rồi. Tớ cũng cảm thấy như vậy khi đến Hokkaido. Mặc dù biết là mọi người chắc chắn sẽ lo lắng nhưng sẽ thực sự rắc rối nếu tớ nói ra điều đó... Cuối cùng, thật khó để đối mặt với chúng"

Tôi cảm thấy vui khi mọi người quan tâm đến tôi như vậy.

Eh? Điều này có nghĩa là...?

- "Có chuyện gì vậy, Doremi-chan?"

- "Erm, ừm..."

Tôi không tin tưởng bản thân mình sẽ giải thích rõ ràng điều này, nhưng nếu Kotake thực sự thích tôi, điều đó có nghĩa là chúng tôi vẫn có thể đến với nhau?

Kotake luôn chăm sóc tôi. Mặc dù anh ấy luôn phàn nàn về điều đó, nhưng bằng cách nào đó anh ấy luôn ở bên và xuất hiện đúng lúc để bảo vệ tôi. Tôi luôn cảm thấy rằng, nếu là người khác thì anh ấy có giống vậy không? Hay tôi là một ngoại lệ?

- "Không phải Kotake thích cậu sao?"

Onpu-chan có thể đúng.

Cảm giác như thể chúng tôi luôn là một cặp.

- "Doremi-chan, sao cậu không đích thân đi hỏi đi, thay vì viết thư hay gọi điện thì gặp nhau trực tiếp cũng được mà. Cả hai đều học cùng trường, nên thật ngớ ngẩn khi mối quan hệ của hai người lại chua chát như vậy" Hazuki-chan nói. Tuy nhiên, tôi cảm thấy như anh ấy đã cố tình tránh mặt tôi trong những ngày này.

- "Đúng vậy. Nó chắc chắn sẽ giúp cậu yên tâm hơn" Onpu-chan đồng ý.

- "Onpu-chan năng động thật đấy..."

Nhưng năng động đã giúp chúng tôi có được công việc tại MAHO-do, và giúp chúng tôi giải quyết các vấn đề khác nhau bằng phép thuật, kết bạn mới, và vô vàn thứ khác nữa.

Trường trung học là một nơi mà rất nhiều học sinh đến từ những nơi xa xôi tụ tập, và kết bạn, những người đã dạy tôi rất nhiều điều mà tôi thậm chí chưa bao giờ biết đến.

Nếu có bạn trai, liệu tôi có trân trọng anh ấy hơn những người bạn đó không?

Sau khi nói ra những lo lắng này, Hazuki-chan mỉm cười và đảm bảo với tôi, "Không sao đâu, Doremi-chan. Như tớ với Yada-kun đó, dù cả hai đang yêu nhau, nhưng tớ vẫn yêu thương và trân trọng mọi người, bạn bè ở Học viện nữ sinh Karen, cả gia đình nữa."

Lala nháy mắt và nói tiếp, "Có rất nhiều điều mà các bạn trẻ muốn làm. Thật khó để từ bỏ mọi thứ và chỉ tập trung vào tình yêu".

Ngay sau đó, điện thoại di động của tôi đột nhiên reo lên với một tin nhắn mới.

- "Ah, là của Ai-chan!"

Hazuki-chan liếc nhìn đồng hồ trong cửa hàng và nói thêm, "Cuộc thi có lẽ vừa kết thúc!"

Theo một tin nhắn mà cô ấy gửi vào buổi sáng, Ai-chan đã tiến vào trận chung kết, với thời gian xếp thứ năm của cô ấy trong thời gian nóng. Tôi lập tức gọi điện cho cô ấy.

- "Xin chào, Ai-chan, thế nào rồi?"

Tuy nhiên, Ai-chan vẫn im lặng.

- "Có chuyện gì vậy, Ai-chan?"

Mọi người lo lắng vây quanh tôi.

- "Xin chào, Ai-chan!"

Tôi lờ mờ nghe thấy một âm thanh thút thít.

- "Ai-chan... đang khóc".

- "Hả?!"

- "Ai-chan, có chuyện gì vậy?! Có phải cậu làm không tốt không?"

- "... Cũng không hẳn..." Cuối cùng cô cũng trả lời.

- "Đừng nói là nhóc thắng, và những giọt nước mắt đó là những giọt nước măt hạnh phúc?" Majorika gọi to.

- "Không, không..." Ai-chan ngay lập tức trả lời.

- "Vậy tại sao cậu lại khóc?"

- "Đó là nước mắt tiếc nuối."

- "Nước mắt tiếc nuối?"

- "Tớ đã thua vị trí đầu tiên chỉ với 0,01 giây, và tớ rất tiếc..."

- "Khoan đã! Vậy có nghĩa là cậu đứng hạng hai?!"

- "Ừ..."

Ngay sau đó, Hazuki-chan giật lấy điện thoại từ tay tôi, "Ai-chan, thật tuyệt! Cậu đạt hạng hai trong cuộc thi điền kinh Inter-high. Sau khi cạnh tranh với các học sinh năm hai và ba từ các trường trên cả nước, cậu đã trở thành người nhanh thứ hai, phải không?"

- "Thì ra là thế..."

Onpu-chan cầm lấy điện thoại bên cạnh, "Cậu thật tuyệt! Tớ nghĩ cậu nên tự hào về điều đó".

- "Hả? Tại sao lại có giọng của Onpu-chan?"

Tôi lấy lại điện thoại, "À, Onpu-chan đến Tokyo và đã ký hợp đồng với một công ty ở đây!"

- "Thật! Đó là Onpu-chan sao!? Doremi-chan, làm ơn đưa điện thoại cho Onpu-chan."

- "Ồ, được rồi."

Quên mất chuyện mình đã khóc một phút trước, Ai-chan bắt đầu trò chuyện với Onpu-chan.

Nhìn Onpu-chan vừa cười vừa nói, Hazuki-chan, Majorika và Lala cũng mỉm cười.

Tuy nhiên, tôi là người duy nhất cảm thấy khác biệt.

Hazuki-chan, Ai-chan và Onpu-chan đều đã tìm thấy con đường mà họ muốn đi, và đã bắt đầu những bước đi vững chắc.

Còn tôi...

Tôi vừa tròn mười sáu tuổi, vì vậy có lẽ không nên cảm thấy quá lo lắng.

Nhưng, mọi người dường như đã trưởng thành.

Sao chỉ có tôi là còn một đứa trẻ?

Không, điều đó không đúng.

Dù bằng cách nào, nếu tôi không làm rõ điều này với Kotake, tôi sẽ không thể tiến về phía trước.

Tôi thậm chí không biết liệu anh ấy chưa trả lời là vì anh ấy nhút nhát, hay là vì không muốn từ chối hoàn toàn.

Nhưng ngay cả khi chúng tôi không trở thành một cặp, tôi vẫn muốn chúng ta vẫn là bạn bè.

Với điều đó, tôi sẽ có thể hết lòng ủng hộ anh ấy trong các trận đấu bóng đá

Bây giờ, tôi chỉ cần nói chuyện với Kotake!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ojamajo