Ojamajo Doremi 16: Chương 5 tập 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì tôi quá nhút nhát để nói chuyện với Kotake qua điện thoại nên tôi đã tìm anh ấy trong buổi tập bóng đá vào ngày hôm sau.

Kotake, người đã là một cầu thủ chính thức của đội mặc dù vẫn còn đang là năm nhất, thực sự rất bận rộn. Phát hiện ra tôi nhưng đang trong buổi tập nên Kotake hẹn gặp vào giờ giải lao.

- "S-Sao vậy?"

- "Có một điều tớ muốn nói... Cậu có thể cho tớ chút thời gian không? "

- "..."

Kotake dường như đã hiểu ra điều gì đó nhưng vẫn giữ im lặng.

Ngay sau đó, huấn luyện viên đã thổi còi, tín hiệu tiếp tục buổi tập.

- "Xin lỗi. Buổi tập sẽ kết thúc lúc mười giờ, nên hẹn cậu ở đài phun nước công viên Misora lúc 11 giờ"

Không đợi tôi trả lời, Kotake lao về phía đồng đội.

~~~~~

Tôi đang trên đường đến MAHO-do, nơi Ai-chan đã trở lại làm việc sau khi trở về từ cuộc thi Inter-High, và kể cho cô ấy nghe những gì đã xảy ra.

- "Hiểu rồi. Tớ sẽ nói với Majorika nay cậu sẽ nghỉ"

Với sự hỗ trợ của Ai-chan, tôi đi đến Công viên Misora.

- "Doremi-chan, cố lên!" Tôi đã mỉm cười và chào Ai-chan khi nói vậy, nhưng khi tôi đến gần Công viên Misora, tim tôi bắt đầu đập mạnh hơn.

Tôi đến trước mười phút so với thời gian dự kiến.

Có một thư viện bên trong công viên, và nơi này đông đúc với những học sinh tiểu học đã hoàn thành bài tập nghỉ hè.

Khi chúng nhìn thấy tôi, bọn trẻ bắt đầu cười khúc khích với nhau.

Tôi liếc nhìn bề mặt hồ của đài phun nước, nghĩ rằng mình trông có gì đó rất lạ

Không giống như sinh viên năm nhất sôi nổi thường ngày. Bây giờ trông tôi khá là thảm hại.

Nói về điều này, khi tôi vẫn còn học tiểu học, tôi thường nghĩ về các nữ sinh trung học như những bà già. Tôi hy vọng rằng tôi sẽ không bao giờ biến thành một trong số họ.

Nhưng bây giờ, tôi nhận ra rằng bản thân còn tồi tệ hơn những gì từng nghĩ

Nếu Kotake cũng nhìn thấy tôi như thế này thì sao?

Chạy đến vòi nước gần đó và rửa mặt thật kỹ lưỡng.

Tuy nhiên, khi chuẩn bị lau khô mặt, tôi nhận ra rằng tôi đã quên mang theo khăn tay.

M-Mình nên làm gì đây...?

- "Hình như cậu quên khăn tay. Đây, dùng cái này."

Đột nhiên, Kotake ở đó, lấy một chiếc khăn ra khỏi túi thể thao và đưa nó cho tôi.

Chiếc khăn ướt đẫm mồ hôi, nhưng tôi không có tư cách để phàn nàn. Lau khô khuôn mặt của mình, tôi trả lời, "C-Cảm ơn..."

Khi đang đưa chiếc khăn lại cho anh ta, Kotake đột nhiên cúi đầu.

- "... Tớ xin lỗi! Tớ thực sự muốn viết thư trả lời cho cậu ngay lập tức, nhưng không biết làm thế nào mới đúng, đó là lý do tại sao tớ chưa trả lời.

- "Không sao, tớ cũng rất tệ trong việc viết thư mà" tôi đã muốn đưa ra một câu trả lời táo tợn, giống như cách Onpu-chan và Ai-chan luôn làm, nhưng cuối cùng nó lại trở nên khó xử.

- "Nhưng anh thực sự muốn viết cho em một câu trả lời. Em có thể cho anh thêm chút thời gian không?"

- "Ơ? Không sao... Hoàn toàn ổn mà."

- "Không, có thể nói chuyện với cậu như thế này là đủ tốt rồi."

- Tôi muốn nói điều đó, nhưng nó thực sự khó xử. Tuy nhiên, Kotake trông thực sự nghiêm túc,...

- "Vòng sơ loại sắp diễn ra. Tớ sẽ rất bận, nhưng tớ chắc chắn sẽ viết thư trả lời."

- "Được. Cậu là một trong những thành viên chính của đội nên tớ hiểu mà. Chúc may mắn ".

- "Không sao, đội của bọn tớ rất mạnh. Mặc dù vậy nhưng nếu không tập luyện chăm chỉ thì sẽ có người khác cướp mất vị trí này mất"

- "Tớ hiểu rồi... Hãy cố gắng hết sức".

Trước khi tôi kịp nhận ra, Kotake và tôi đã có một cuộc trò chuyện dài.

Kotake có vẻ như là một người đã trưởng thành.

Gần đây tôi thường xuyên có những suy nghĩ tiêu cực như vậy. Tôi lắc đầu thật mạnh để loại bỏ chúng.

- "Sao vậy?"

- "K-Không có gì. Vậy... Tớ sẽ chờ câu trả lời của cậu! " Tôi vẫy tay với Kotake và lao đi.

Nhờ lời khuyên của mọi người, cuối cùng tôi cũng đã nói chuyện với anh ấy.

Tôi có thể vẫn còn trẻ con và ngây thơ hơn những người khác, nhưng tôi sẽ không nhượng bộ dễ dàng như vậy nữa.

Ngoài ra, tôi nên sống tích cực hơn. Vì là một người "chưa trưởng thành" nên tôi luôn có thể nhận nhiều lời khuyên tốt từ mọi người

~~~~~

- "Doremi-chan, nếu cậu không cải thiện bản thân, thì Kotake-kun sẽ sớm chán cậu đó" Onpu-chan nói.

- "Yeah, nếu cậu thích Kotake-kun, thì nên tìm hiểu thêm về cậu ấy, đúng không?" Hazuki-chan nói thêm.

- "... Cậu thật ngốc nghếch, Doremi-chan," Ai-chan trách móc.

Boo hoo hoo. Tất cả mọi người đều như vậy

Tôi cảm thấy mình giống như Lọ Lem. Các bạn phù thủy tập sự của tôi, xin hãy giúp tôi thoát khỏi những rắc rối này.

- "Nhưng không sao, tớ cũng không rành về bóng đá, nên sao cậu không thử tìm hiểu về nó đi?" Onpu-chan đề nghị.

- "Sẽ nhanh hơn nếu cậu có thể xem DVD hoặc thứ gì đó đại loại. Ồ, J-League đang diễn ra, vậy còn việc nhờ bố cậu giải thích gì sao?" Hazuki-chan nói thêm.

- "Ừm, dù gì thì thật tốt khi cậu đã chia sẻ và hỏi ý kiến bọn tớ" Ai-chan nói.

Tôi đã nhận được một lá thư từ Kotake.

Nó đến vào đầu tháng Chín, ngay sau khi kỳ nghỉ hè kết thúc.

Nội dung đơn giản hơn những gì tôi tưởng tượng, đến nỗi tôi ước gì anh ấy trả lời tôi ngày hôm đó.

Về cơ bản, những gì anh ấy viết là "Tớ muốn cậu đi cùng tớ đến Kunitachi", và anh ấy sẽ nói với tôi về cảm xúc thật

- "Kunitachi nằm đâu đó dọc theo tuyến đường sắt Chuo, phải không? Nơi đó có gì đặc biệt?"

Tất cả chúng tôi đều tập trung, như thường lệ, tại không gian làm việc ở MAHO-do.

Nhân tiện, đó là ngày nghỉ của chúng tôi, và chúng tôi bận rộn với việc kiểm kê và dán thẻ giá. Ngồi trước mặt tôi là ba người bạn tốt đang cố gắng kiềm chế vẻ mặt hào hứng của họ.

Ngay cả Onpu-chan, người đang nghỉ giữa giờ học, cũng xuất hiện vì lo lắng cho tôi.

Ầm ầm... Đây là một sai lầm. Tất cả những người ở đây đều là những người tồi tệ nhất, vì họ biết tất cả về điểm yếu của tôi.

- "Được rồi, tớ sẽ giải thích" Onpu-chan giả vờ điều chỉnh một cặp kính trên mặt, sau đó đứng dậy. Cô ấy trông giống như một giáo viên sắp giải thích mọi thứ.

- "Đầu tiên, đó không phải là Kunitachi, mà là "Kokuritsu". Nó là viết tắt của "Kokuritsu Gyoujijou" hoặc Sân vận động Quốc gia. Đó là nơi họ tổ chức Đại hội Bóng đá Quốc gia hàng năm, giống như cách Sân vận động Koshien là nơi tổ chức Giải đấu Bóng chày Quốc gia. Vòng sơ loại được tổ chức tại mỗi tỉnh, nhưng vòng bán kết trở đi được tổ chức tại Sân vận động Quốc gia. Nhân tiện, giải đấu bóng bầu dục cũng đang diễn ra cùng lúc... Cậu vẫn nghe chứ, Doremi-chan?"

- "Vâng, tớ đâu ngủ đâu!"

Cô ấy hành động như một giáo viên.

Tuy nhiên, tôi vẫn không thể xử lý đống thông tin đó, mặc dù chỉ là "cơ bản"

- "Sensei... À không, Onpu-chan, câu hỏi! Kotake nói rằng cậu ấy sẽ sớm thi đấu vòng sơ loại".

Onpu-chan cười khúc khích và trả lời, "Đúng vậy. Đội vẫn chưa được chọn để đại diện cho tỉnh, vì vậy Kokuritsu vẫn còn rất xa. Cho nên—"

Bishoujo thực sự nghiêng người lại gần khi cô ấy tiếp tục, "Vẫn ổn khi cậu nhầm Kokuritsu là "Kunitachi". Như vậy không phải sẽ nhẹ nhõm hơn sao?"

Cô ấy hành động như một nữ hoàng, và tôi tự hỏi liệu cô ấy có đang cố bắt chước Tamaki Reika không.

- "Đội bóng đá của trường có một huấn luyện viên tuyệt vời, khá mạnh và nổi tiếng. Vì vậy, không còn nghi ngờ gì nữa, họ sẽ được chọn để đại diện cho tỉnh, nhưng Doremi-chan vẫn cần tìm hiểu thêm" Ai-chan nói thêm.

- "Đúng vậy. Yêu cầu cậu đi cùng anh ấy đến Kokuritsu gần giống như một lời thú nhận. Nếu Doremi-chan có thể tìm hiểu thêm về bóng đá, xem và ủng hộ các trận đấu thì cậu ấy sẽ cảm thấy an tâm và hào hứng hơn" Hazuki-chan nói.

- "Tớ đoán Kotake-kun vẫn chưa lấy lại được sự tự tin. Kokuritsu có vẻ là khởi đầu, nhưng đó vẫn là một mục tiêu xa vời. Bên cạnh đó, bóng đá không phải là một môn thể thao cá nhân, vậy nên cậu ấy mới nỗ lực thực hiện ước mơ được chơi trên sân của Kokuritsu" Onpu-chan nói.

- "... hiểu rồi. Thật sự rất khó để trở thành một cầu thủ chuyên nghiệp khi còn là sinh viên năm nhất" tôi trầm ngâm.

Có vẻ như tôi đã đưa ra giả định một lần nữa, nghĩ rằng vấn đề duy nhất anh ấy đang phải đối mặt là liệu anh ấy có thích tôi hay không, hoặc liệu anh ấy có nên đến với tôi hay không.

Nếu tôi không biết tất cả những điều về bóng đá và những khó khăn khi trở thành một thành viên chính, thì nếu có thành đôi thì sớm muộn gì tôi cũng yêu cầu anh ấy lựa chọn giữa tôi và bóng đá.

Thật vui khi quyết định hỏi ý kiến mọi người trước. Bạn bè thực sự rất tuyệt vời.

- "Có lẽ cậu nên xem các trận đấu trên TV với bố. Ông ấy là một chuyên gia câu cá, nên có lẽ cũng biết rất nhiều về những môn thể thao khác. Cậu có thể học hỏi từ ông ấy" Hazuki-chan gợi ý.

- "Đúng vậy. Những người cha có con gái tuổi teen thường cảm thấy cô đơn, vậy nên nếu cậu cố gắng bắt chuyện với ông ấy thì ông ấy sẽ rất vui đó", Ai-chan nói thêm.

- "Chỉ cần nói rằng cậu muốn tìm hiểu thêm về bóng đá vì một người bạn của cậu từ thời tiểu học vừa trở thành một cầu thủ chính thức. Ông ấy sẽ không nghi ngờ gì đâu" Onpu-chan nói.

- "Đúng vậy nhỉ, tớ sẽ cố gắng hết sức"

Tôi sẽ cố gắng để tìm hiểu thêm về bóng đá và ghi nhớ các quy tắc.

Kotake đang chăm chỉ cố gắng, và nếu tôi không biết bất cứ điều gì, tôi thậm chí sẽ không thể nói chuyện với anh ấy về bất cứ điều gì ngoài những thứ hời hợt như thắng và thua.

Tôi nên bắt đầu bằng cách học cách cảm nhận niềm vui hay sự hối tiếc cùng với anh ấy.

Có lẽ đây là thứ mà người ta gọi là thứ thách của tình yêu chăng?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ojamajo