Ojamajo Doremi 16 Naive: Chương 1 tập 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ một thời gian ngắn kể từ khi tôi phát hiện ra rằng nơi mà Kotake viết trong bức thư của anh ấy gửi cho tôi được phát âm là "kokuritsu" thay vì "kunitachi". Tôi không biết nhiều về bản thân Kotake, càng không biết bất cứ điều gì liên quan đến bóng đá.

Đã 8 tháng bận rộn kể từ khi chúng tôi vào cao trung. Tôi đã có những người bạn mới và rất hợp nhau ở trường. Công việc tại MAHO-do có thay đổi đôi chút với sự xuất hiện của Momo-chan, nhưng mọi thứ vẫn diễn ra suôn sẻ. Mỗi ngày đều trôi qua trong chớp mắt...

"CÁI GÌ!!!? Họ đã tới cấp tỉnh rồi sao?!"

Momo-chan, Ai-chan và tôi đã có ca làm việc tại MAHO-do hôm nay. Vào những ngày đi học, Momo-chan thực sự không có thời gian để làm nhiều đồ ngọt. Để bù đắp, chúng tôi nướng bánh cupcake thay thế, trang trí chúng với nhiều lớp phủ và kem khác nhau.

"Doremi-chan, cậu đang nói gì vậy? Họ đã thắng vòng đầu tiên rồi," Ai-chan nói với tôi.

"Hiệu trưởng cũng đã thông báo điều đó trong buổi họp buổi sáng! Bạn trai của Doremi-chan là một người bình thường mặc dù anh ấy là sinh viên năm nhất, và với tư cách là chủ lực, anh ấy cũng rất tuyệt vời!" Momo-chan nói thêm.

Trong khi nói chuyện, tay Ai-chan và Momo-chan tiếp tục làm việc không ngừng, thêm trái cây và kem tươi vào bánh nướng. Dù sao thì, chẳng phải Momo-chan không biết gì về bóng đá sao? Nghe cậu ấy nói như cậu ấy là một phần của đội vậy.

Điều duy nhất tôi biết là Đại hội bóng đá cao trung quốc gia sẽ diễn ra vào cuối năm. Trước đó, các đội phải trải qua vòng sơ loại tỉnh trước, trong đó đội của Kotake đã được vào vòng trong.

"Đầu tiên, Kotake không phải là bạn trai tớ" tôi muốn tuyên bố, nhưng họ dường như đã mất hứng thú với tôi.

"Bóng đá khác với bóng chày, ở chỗ họ không thể tổ chức các cuộc thi mỗi ngày và có rất nhiều trường tham gia. Đó là lý do tại sao vòng sơ loại bắt đầu sớm như vậy," Ai-chan giải thích với Momo-chan.

"Nhưng Doremi-chan chưa bao giờ đề cập điều này trước đây. Bóng đá nữ thực sự phổ biến ở Mỹ. Ngoài ra còn có một đội hoàn toàn dành cho các cầu thủ Nhật Bản", Momo-chan nói.

Tôi nhận ra rằng mình là người biết ít nhất trong số tất cả mọi người ở đây. Cảm ơn những thông tin này.

Vì Ai-chan ở trong đội điền kinh, cậu ấy có rất nhiều bạn bè trong thể thao, vì vậy tôi tin chắc rằng cậu ấy biết nhiều về thể thao hơn tôi. Nhưng ai ngờ rằng cả Momo-chan cũng có nhiều kiến thức như vậy chứ? Tôi cứ nghĩ cậu ấy cũng tệ như Hazuki-chan.

"Doremi-chan, tuy bây giờ cậu ấy vẫn chưa là bạn trai cậu, nhưng cậu cũng cần biết thêm nhiều hơn về bóng đá chứ" Ai-chan khuyên.

"Tớ nghĩ Kotake-kun rất yêu bóng đá! Và nếu cậu thậm chí không thể nói về đam mê với cậu ấy thì hai người thậm chí không thể làm bạn với nhau đâu" Momo-chan cảnh báo.

Liếc nhìn khuôn mặt kinh ngạc của tôi ra khỏi khóe mắt, hai người tiếp tục công việc của mình. Chẳng mấy chốc, họ đã hoàn thành một đống bánh cupcake được trang trí bằng màu sắc mùa thu.

Chúng tôi đã sắp xếp những chiếc bánh cupcake lên kệ trưng bày của cửa hàng. Mặc dù không thể sản xuất hàng loạt và chỉ có một vài hương vị chính cho bánh, nhưng bánh cupcake vẫn được khách hàng ưa chuộng do lớp phủ theo mùa và liên quan đến sự kiện.

Chúng cũng có giá cả khá phải chăng, nên chúng thường đắt hàng với những học sinh, sinh viên hay kể cả những nhân viên văn phòng khi ra về. Chúng tôi cũng đã bán được tất cả những chiếc bánh cupcake ngày hôm nay.

Khi tôi làm công việc của mình với tư cách là một cô gái bán hàng, tôi đã suy ngẫm về những gì họ đã nói, về Kotake và về bóng đá.

~~~~~

Sau khi tôi trở về nhà và ăn tối, tôi đến gặp bố, người đang sửa đổi một số bức ảnh trên máy tính trong phòng khách.

"Này bố, bố có biết bóng đá không?"

"Không hẳn là không biết, chỉ là đủ dùng thôi," Bố trả lời khi tay rời khỏi con chuột để lấy điều khiển từ xa, và tiếp tục nhấn một số nút trên đó. "Tuần trước có vòng sơ loại châu Á cho Thế vận hội. Bố đã ghi lại nó rồi."

Tôi nhìn vào TV và thấy một số cầu thủ mặc đồng phục màu xanh. Nghĩ lại, tôi nhớ đã thấy bố xem nhiệt tình cách đây vài ngày. Tôi thường lui về phòng khi thấy bố xem, nhưng hôm nay, tôi ngồi xuống sofa và bắt đầu chăm chú xem trận đấu.

"......?"

Tôi biết rằng những người theo dõi bóng đá là vì thấy các trận đấu thú vị. Các quy tắc cũng không khó để nhớ, nhưng...

"... Bố ơi, con không nhận ra bất kỳ cầu thủ nào trong số này".

Bố có vẻ ngạc nhiên, và im lặng trong vài giây.

"Ừm. Nên trả lời như thế nào đây?"

Kotake là một lý do, nhưng đôi khi tôi cũng xem một số trận trực tiếp trên TV. Tôi không có lựa chọn nào khác, vì bố sẽ độc quyền truyền hình bất cứ khi nào có trận đấu lớn hoặc vòng sơ loại. Bởi vậy nên tôi có thể nhận ra một số cầu thủ nổi tiếng.

Tuy nhiên, tôi không thể tìm thấy bất kỳ ai trong số họ trên TV bây giờ.

"Đó là bởi vì đây là vòng sơ loại Olympic. Những cầu thủ mà con thấy trên TV không tham gia, vì các cầu thủ trong đội phải dưới 23 tuổi", bố giải thích.

Vì vậy, các cầu thủ cho Thế vận hội không thể trên 23 tuổi. Ngoài ra, dường như có tới 3 cầu thủ trên 24 tuổi được phép vào đội, nhưng họ chỉ có thể ngồi dự bị. Tôi đoán tôi có thể được tha thứ vì không biết điều đó.

"Dù sao thì, hầu hết trong số họ đều thuộc J League, trước đây Doremi cũng nhìn thấy họ, phải không?"

Chà, có lẽ là vậy...

Nhưng có một dòng sông sâu ngăn cách giữa những cầu thủ tôi thấy trước đây và những cầu thủ mà tôi có thể nhận ra. Đó cũng là lý do tại sao tôi không thể nhận ra bất kỳ idol nào nếu tôi không có hứng với họ.

"Đối với vòng sơ loại cao trung, 8 đội xuất sắc nhất cũng sẽ được giới thiệu trên truyền hình địa phương sao?" Bố hỏi.

"... Hả?"

Tôi đã bị sốc vì nhiều lý do.

"Trường học của Doremi đã vượt qua vòng sơ loại của tỉnh, phải không? Không phải một trong những người bạn của con cũng là thành viên của đội bóng đá sao?"

"Erm, đúng vậy. Con thậm chí còn không nhận ra rằng vòng loại đã bắt đầu cho đến khi Ai-chan và Momo-chan nói họ đã vào vòng trong. Con tự hỏi rằng liệu con có nên đi xem chúng lần sau không," tôi lướt qua câu hỏi của bố, nhưng có lẽ tôi thực sự nên xem các trận đấu tiếp theo. "Bố sẽ đi hỏi xem trận đấu tiếp theo sẽ được tổ chức ở đâu."

"Vậy là tốt rồi. Càng có nhiều cổ động viên, đội bóng càng nhận được nhiều quyền lực".

Tôi nhớ tất cả chúng tôi đã đến ủng hộ vòng sơ loại tại sân vận động Koshien vào mùa hè này như thế nào. Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên tôi xem bóng chày chuyên nghiệp, nhưng nó thú vị hơn nhiều khi chúng tôi hỗ trợ các cầu thủ từ trường của chúng tôi.

Chúng tôi đã bị đánh bại trong một trận đấu ba hiệp ở vòng sơ loại, vì vậy không ai trong số các sinh viên năm nhất chiến thắng, và nhiều người trong số họ trông thực sự hối tiếc. Tuy nhiên, tôi cũng đã cảm nhận được quyết tâm thi đấu của họ vào năm sau.

Không giống như trường tiểu học và sơ trung, có lẽ có khá nhiều vận động viên trong trường chúng tôi ngoài Ai-chan, những người đã bắt đầu đặt mục tiêu chơi ở cấp quốc gia sau khi vào sơ trung. Ý nghĩ về điều đó thật tuyệt vời và vui vẻ. Tôi hy vọng Kotake cũng là một trong số đó.

~~~~~

"Thật tuyệt, Doremi-chan. Tớ cũng rất muốn đi và hỗ trợ họ!" Hazuki-chan nói với vẻ tán thành.

"Họ sẽ khởi động lúc 1 giờ chiều thứ Bảy này. Ai-chan, hôm đó cậu có buổi tập không?" Tôi hỏi.

"Tớ chỉ có buổi tập vào sáng hôm đó thôi. Có lẽ tớ sẽ đi được" Ai-chan trả lời.

Khi chúng tôi nói chuyện, tay chúng tôi tiếp tục làm việc để trang trí những chiếc bánh cupcake xếp hàng trước mặt chúng tôi. Tôi đang làm món Mont Blanc, Ai-chan thì là khoai lang và Hazuki-chan là bánh táo với táo và quế.

Momo-chan đang làm những miếng bánh pho mát hình chữ nhật nhỏ, phủ lên trên chúng những họa tiết mùa thu và nốt nhạc. "Đoán là hôm nay mình sẽ phải làm lâu hơn vì Onpu-chan không thể tới được," cô trầm ngâm.

"Dễ thương quá, bọn trẻ sẽ thích nó," Hazuki-chan khen ngợi công việc của Momo-chan.

"Gần đây Onpu-chan trở nên bận rộn hơn, và mặc dù mình mừng cho cậu ấy, nhưng tớ vẫn cảm thấy hơi cô đơn," Ai-chan thừa nhận.

"Cậu ấy phải tham gia các khóa học về diễn xuất trên sân khấu. Nghe có vẻ khó. Nhưng nghe nói cậu ấy sẽ đóng một bộ phim truyền hình đó" tôi nói thêm.

"Có lẽ cậu ấy sẽ có cơ hội diễn xuất trong một bộ phim truyền hình buổi sáng hoặc thậm chí là Taiga vào năm tới," Momo-chan gợi ý.

"Tuy biết là cậu ấy bận, nhưng tớ sẽ thử hỏi Onpu-chan tham gia ủng hộ đội bóng đá," Hazuki-chan nói với tôi.

Nhưng Onpu-chan luôn bận rộn, và tôi biết cậu ấy cũng có bạn bè riêng ở trường và trong giới nổi tiếng. Tuy nhiên, tôi chắc chắn rằng tất cả chúng tôi đều trân trọng Onpu-chan như nhau.

Tối hôm đó, tôi nhận được tin nhắn từ Onpu-chan, nói rằng cô ấy có thể ghé qua trong một thời gian ngắn vào buổi chiều... Tôi hy vọng cô ấy không ép bản thân làm điều này. Rằng nếu cô ấy muốn gặp chúng tôi, chỉ cần nói và chúng tôi sẽ đến gặp cô ấy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ojamajo