Ojamajo Doremi 16 Naive: Chương 1 tập 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào thứ bảy, chúng tôi đến sân sớm hơn một giờ trước khi trận đấu bắt đầu.

Sân bóng đá giống như một bãi cỏ được cắt tỉa gọn gàng. Nhưng các khu vực gần cột khung thành có vẻ hơi trầy xước, có lẽ là do một vài trận đấu từ hồi bắt đầu vòng sơ loại

Khán đài cũng giống như khán đài của một sân vận động, được thiết kế để có thể chứa rất nhiều người. Nhưng hiện tại, nó đã chật kín học sinh từ hai trường cạnh tranh. Cảnh tượng đó khiến tôi hơi lo lắng.

"Nghe này, Doremi-chan. Kotake-kun đằng kia kìa, gần cột khung thành," Hazuki-chan chỉ cho tôi.

"Có vẻ như cậu ấy đang khởi động. Mang số áo 18 sao? Không biết có thuộc đội hình chính thức không nhỉ?", Momo-chan trầm ngâm.

"Là một tiền đạo năm nhất, số 18 có nghĩa là họ đang đặt hy vọng vào cậu ấy," Ai-chan nói thêm.

Đợi một chút. Momo-chan và Ai-chan nghe như đang nói chuyện bằng giọng huấn luyện viên vậy.

Tôi phớt lờ giọng nói trong đầu khi nhìn các cầu thủ ra sân. Trận đấu sẽ bắt đầu sau mười lăm phút nữa.

"Ooh~ tớ bắt đầu lo lắng rồi~," tôi thú nhận.

"Tớ cũng vậy. Đây là lần đầu tiên tớ xem một trận bóng đá trực tiếp đó" Hazuki-chan nói, trông vừa phấn khích vừa lo lắng.

"Đối thủ của chúng ta là một đội bóng mạnh. Họ có rất nhiều cầu thủ giỏi, và hầu hết trong số họ là tiền bối", Ai-chan phân tích.

"Đúng vậy. Tuy chưa đấu thì chưa biết ai thắng, ai thua, nhưng có vẻ trận này khá khó đây" Momo-chan đồng ý.

Dù đã được bố "huấn luyện" bằng cách xem nhiều trận bóng nhưng tôi vẫn không thể đoán được kết quả. Nhưng nếu giành chiến thắng ở trận này, chúng tôi sẽ lọt vào Top 4, lúc đó chắc chắn sẽ gặp đối thủ nặng ký hơn

Trận đấu bắt đầu. Thật tuyệt vời, nhưng nó dần trở nên căng thẳng. Hoàn toàn khác với lúc tôi xem trên TV. Tốc độ trận đấu, âm thanh của quả bóng và cơ thể va chạm nhau là một cái gì đó khá mới mẻ đối với tôi.

Tốc độ trận đấu của các đội cao trung căng thẳng hơn nhiều so với bất kỳ trận đấu nào tôi từng xem với bố trên TV.

"Cả hai đội đều không ghi bàn chút nào," tôi nhận xét

"Nhiều trận chỉ kết thúc với 1 bàn thắng. Nhưng đừng lo chỉ mới hiệp 1 thôi mà. Thật tiếc khi Kotake không có tên trong đội hình chính" Ai-chan nói với tôi.

"Nhưng họ đang dốc hết sức mà. Với tốc độ này, chắc chắn sẽ đổi người ở lượt sau thôi ", Momo-chan nói.

"Nghe nè, Doremi-chan, cũng có rất nhiều người ở đây để hỗ trợ đội của chúng ta đó" Hazuki-chan chỉ ra.

Tôi liếc nhìn xung quanh và thấy các sinh viên cả trong và ngoài trường, cũng như cựu sinh viên, phụ huynh và người giám hộ. Nó giống như vòng sơ loại bóng chày ở Koshien.

Giữa tiếng reo hò, tôi chứng kiến bàn thắng gây sốc đầu tiên. Đội đối thủ đã ghi bàn. Những người ủng hộ trường kia tụ lại với nhau và ăn mừng, trông thực sự hạnh phúc. Ngược lại, hàng ghế khán giả bên phía chúng tôi đột nhiên trở nên yên tĩnh.

~~~~~

Tôi nên làm gì? Kotake đã bị xô ngã, và trông cậu ấy như đang rất đau đớn. Tôi quay sang Hazuki-chan và Ai-chan, "Chúng ta phải giúp Kotake! Bây giờ là lúc để sử dụng phép thuật..."

Đột nhiên, Ai-chan bịt miệng tôi lại. Momo-chan sau đó che tôi bằng áo parka của cậu ấy một cách hiệu quả.

"Không, Doremi-chan! Xung quanh có rất nhiều người!"

"Đúng vậy, bình tĩnh một chút đi!"

Mọi người đều vào cuộc để tôi bình tĩnh lại. Tôi đã rất lo lắng về hoàn cảnh của Kotake đến nỗi gần như tiết lộ bí mật của chúng tôi cho mọi người xung quanh.

Đúng vậy, vào cái ngày khi tôi mới trở thành phù thủy tập sự ở trường tiểu học, tôi đã sử dụng phép thuật để giúp Igarashi-senpai, một học sinh cuối cấp câu lạc bộ bóng đá mà tôi phải lòng.

Tuy nhiên, vì không biết luật bóng đá, phép thuật của tôi đã tác dụng ngược và khiến đội đối phương ghi bàn. Majorika cũng nổi giận với tôi.

"Xin lỗi, xin lỗi," tôi lầm bầm xin lỗi từ dưới parka. Tâm trí tôi chợt lóe lên cảnh Kotake bị hạ gục bởi một cầu thủ to lớn của đội đối thủ, và rùng mình.

Sau một lúc, Momo-chan lấy áo parka ra, "Doremi-chan, Kotake-kun trông ổn rồi."

Tôi nhanh chóng ngồi dậy và nhìn thấy Kotake trên sân. Cậu ấy đứng dậy, xoa xoa chân, sau đó bắt đầu khởi động tại chổ. Cũng lúc đó đội ngũ y tế ra sân với thiết bị sơ cứu.

"Nó xảy ra quá nhanh; Tớ thực sự bị sốc," Hazuki-chan nói.

"Chịu đựng khá đấy chứ" Ai-chan khen ngợi.

"Nhưng điều đó thật kinh khủng! Vậy mà đối phương không nhận thẻ đỏ sao?" Tôi hỏi.

Trận đấu đã bước sang hiệp hai, và đội chúng tôi đã thua với cách biệt một bàn.

"Những bước di chuyển của Kotake-kun thật tuyệt. Nếu không ai ngăn cản cậu ấy, cậu ấy đã có thể cân bằng tỷ số rồi", Momo-chan giải thích.

"Tiến thẳng đến khung thành đối phương, thật tiếc khi đội địch quá đông nên... Nếu Kotake mạnh hơn một chút, có lẽ cậu ấy đã không gục ngã rồi", Ai-chan nói thêm.

Khi hai người bình tĩnh phân tích tình hình, trận đấu lại bắt đầu. Kotake bắt đầu chạy trở lại...

"Ôi trời, đúng là chả tốt cho tim chút nào!" Tôi rên rỉ.

Mọi người an ủi tôi, và tập trung chăm chú vào trận đấu một lần nữa. Tôi thấy rằng nếu làm điều đó, trận đấu có thể trở nên thực sự thú vị.

~~~~~

"Tuy nhiên, thật đáng tiếc, đặc biệt là khi Kotake-kun cuối cùng cũng ghi được điểm," Momo-chan càu nhàu sau khi chúng tôi lên xe buýt trước địa điểm.

"Họ cũng đổi người mà, nhưng chiến lược của họ không ảnh hưởng đến việc đối thủ sẽ tấn công Kotake như thế nào", Ai-chan nói thêm.

"Và nghĩ rằng họ đã ghi bàn thắng đó vào phút cuối. Các trận đấu thực sự rất khó đoán nhỉ" Hazuki-chan chán nản nói.

Sau sự cố đó, Kotake dường như không bị chấn thương chút nào, và anh ấy đã ghi một bàn thắng cho đội. Đội trưởng năm thứ 3 đã chuyền bóng cho anh, anh xử lý rất tốt. Cú sút của Kotake mạnh mẽ và đi vào khung thành.

Vâng, anh ấy thực sự rất tuyệt. Những người khác đã tụ tập xung quanh, vỗ nhẹ vào đầu và lưng. Kotake sau đó đi về phía đội trưởng, và hai người giơ cao và đập tay nhau.

Cùng với đó, tâm trạng của tôi cũng được cải thiện và bắt đầu dự đoán mục tiêu tiếp theo. Tôi chắc chắn rằng mọi người cũng cảm thấy như vậy.

Tuy nhiên, các đội kia đã nhắm vào Kotake. Điều đó không trái luật, nhưng khiến những người khác không thể chuyền bóng cho Kotake. Anh ta đã cố di chuyển ra khỏi phạm vi của đối thủ vô số lần, nhưng nó khiến anh ấy gặp khó khăn khi đón bóng và đá bóng. Tất nhiên, tôi đã học được tất cả những điều này từ cuộc thảo luận của Ai-chan và Momo-chan.

"Ah, chán thật đó!" Tôi rên rỉ.

"Cậu nói đúng. Cứ tưởng đội của chúng ta thắng rồi chứ" Ai-chan nói thêm.

"Nhưng đội đối phương mạnh quá" Hazuki-chan thở dài.

"Không phải vậy. Tớ nghĩ sau trận này tớ sẽ biết thêm về bóng đá, nhưng có vẻ không được rồi" tôi vặn lại.

Ba người kia nhìn chằm chằm vào tôi.

~~~~~

Đó là hoàng hôn khi chúng tôi đến MAHO-do. Majorika và Lala cũng thất vọng với kết quả trận đấu, nhưng họ đã rất vui khi nghe tin về thành tích của Kotake.

Chúng tôi bắt đầu làm việc với máy làm kẹo trong tòa tháp bên cạnh cửa hàng chính. Khi chúng tôi đóng gói những viên kẹo rắc bột phép thuật từ pâtissière Porons, chúng tôi ngẫm lại trận đấu ngày hôm nay.

Từ lúc nhìn thấy Kotake bị ngã, tôi đã nhận định đối thủ là những kẻ xấu xa. Tương tự như tất cả trận đấu tôi đã xem trên TV, nghĩ rằng những đối thủ đã hạ gục các cầu thủ Nhật Bản của chúng tôi là ác quỷ.

"Bóng đá liên quan đến một số vụ ẩu đả đó. Ngay cả đội nữ cũng vậy" Momo-chan nói.

"Cậu không thể tấn công ai đó từ phía sau, nếu vi phạm thì cậu sẽ nhận thẻ vàng hoặc thẻ đỏ. Nhưng cướp bóng thì không sao," Ai-chan nói thêm.

"Điều quan trọng là cậu phải đủ mạnh nếu muốn cướp bóng. Kotake-kun vẫn còn là sinh viên năm nhất, nên có lẽ cậu ấy sẽ mạnh hơn trong tương lai và trở nên cơ bắp hơn?" Momo-chan trầm ngâm.

Tôi đã rất chắc chắn rằng đội của chúng tôi sẽ giành chiến thắng trong vòng sơ loại của tỉnh và tiếp tục chơi tại Kokuritsu.

"Cơ hội thi đấu tại sân vận động quốc gia được quyết định bởi các trận bán kết, phải không?" Ai-chan hỏi.

Cái gì? Không phải mỗi tỉnh đều cử một đội đến chơi tại Sân vận động Quốc gia sao?

"Có lẽ Kotake-kun đang nói về việc tham dự lễ khai mạc, thay vì chơi ở đó," Hazuki-chan nói.

"Trường chúng ta không mạnh về mặt này. Nên nếu muốn trở thành đại diện tỉnh thì từ giờ sẽ là một chiến khó khăn đó" Momo-chan nói thêm.

Cái gì? Rất khó để trở thành đại diện của tỉnh sao?

"Doremi-chan, có vẻ như cậu rất hứng thú với bóng đá rồi nhỉ"

Tất nhiên tôi cũng sẽ học thêm nhiều về bóng đá! Nhìn thấy Kotake cố gắng chăm chỉ như vậy khiến tôi muốn ủng hộ anh ấy để có thể chơi tại Sân vận động Quốc gia.

"Đúng vậy! Đôi mắt của Doremi-chan rực lửa và quyết tâm," Ai-chan tuyên bố khi đứng dậy.

"Vậy, không phải sẽ tốt hơn nếu Doremi-chan có thể đi cùng cậu ấy đến Sân vận động Quốc gia sao?" Ngay sau đó, cánh cửa phụ của MAHO-do mở ra và một Onpu-chan mặc tạp dề xuất hiện.

"Xin lỗi vì không thể tham dự trận đấu. Tớ chỉ có một chút thời gian rảnh rỗi vào buổi tối."

"Lâu lắm rồi không gặp, Onpu-chan! Hôm nay cậu cũng dễ thương quá!" Momo-chan kêu lên.

Nghe vậy, Onpu-chan mỉm cười, khiến cậu ấy trông càng dễ thương hơn.

"Ừ! Chúng ta đã thua trận, nhưng Kotake thực sự đã rất tuyệt vời", Ai-chan nói.

"Onpu-chan... Vừa rồi cậu nói gì vậy?" Tôi hỏi.

Momo-chan đã chạy đến ôm Onpu-chan, đó là kiểu chào phương Tây, nên tôi phải mất một lúc để xử lý thông tin.

Onpu-chan mỉm cười và trả lời, "Thì là, không phải sẽ tốt hơn nếu cho cậu ấy một động lực để tới Sân Vận Động Quốc Gia cùng cậu sao, Doremi-chan?"

"Ồ! Tớ thích cái ý này. Cậu có thể làm được, Doremi-chan," Ai-chan nói với tôi.

"Onpu-chan, ý cậu là gì?" Hazuki-chan cũng có vẻ bối rối như tôi.

"Ồ, hiểu rồi! Có một thứ mà đội khác có mà đội chúng ta không có, Đó là quản lý! " Momo-chan vừa nói vừa nhìn sang Ai-chan.

"Đúng vậy. Đội chúng ta cũng khá lớn nên có ba-bốn quản lý cũng không phải quá nhiều đâu" Ai-chan đồng ý.

Cái gì đây? Trong khi giải thích trận đấu cho chúng tôi, hai người họ vẫn cố gắng chú ý rất nhiều về đội.

"Hả? Tớ trở thành quản lý đội bóng sao?" Tôi hỏi. Hoàn toàn không biết làm quản lý là làm gì.

"Nếu như vậy thì cậu với Kotake-kun sẽ có cơ hội để làm lại từ đầu. Là quản lý, Doremi-chan có thể phụ trách toàn đội. Với tính cách của cậu thì làm quản lý cũng không khó đâu" Onpu-chan nói khi nhìn chằm chằm vào tôi bằng đôi mắt của nữ diễn viên quyền lực. Hoặc có thể đó chỉ là những lời mạnh mẽ của cô ấy.

"Sẽ thật tuyệt nếu cậu có thể giúp họ tham dự J League, sau đó trở thành ứng cử viên đội tuyển Olympic. Nghe thú vị mà đúng không?" Ai-chan đồng ý.

"Các cầu thủ Nhật Bản đôi khi cũng xuất hiện trên tin tức quốc tế nữa", Onpu-chan nói thêm.

Wow, Onpu-chan biết nhiều thật.

"Các cầu thủ J League được sinh ra ở quê hương của họ. Kotake-kun có vẻ rất yêu bóng đá. Tuy chỉ đánh giá qua trận đấu hôm nay, nhưng tớ nghĩ cậu ấy sẽ trở nên mạnh hơn". Ngay cả Hazuki-chan cũng đồng ý.

Onpu-chan gật đầu trước lời nói của mọi người, và sau đó quay sang nhìn thẳng vào tôi.

"Sân vận động Quốc gia không phải là điểm đến cuối cùng. Cậu phải quản lý họ và giúp họ phát triển thành những vận động viên xứng đáng với U17 và U19," Onpu-chan nói với tôi với đôi mắt lấp lánh. Hả? Có phải Onpu-chan cũng rất thành thạo bóng đá không?

"Được rồi, tớ sẽ cố gắng hết sức!" Tôi buột miệng thốt ra mà không cần suy nghĩ.

~~~~~

Trở về nhà, tôi nghĩ về tất cả những gì đã xảy ra trong khoảng thời gian ngắn ngủi này.

"Mình thật sự có làm được không?"

Ahh, có phải tôi đã bị lừa không?

"Boo, sao mọi chuyện lại thành ra thế này chứ?"

Nhưng lời đã lỡ rồi, thật khó để quay lưng lại với điều gì đó bạn đã hứa

Khi tôi đang suy nghĩ về vấn đề này, tôi nhận được một tin nhắn từ Kotake.

"Xin lỗi... vì không thể đưa cậu đến sân vận động quốc gia."

Đó chỉ là một tin nhắn ngắn, nhưng nghĩ về cảm giác khi cậu ấy gửi nó, tôi cảm thấy mắt mình đỏ lên. Ngay cả những khán giả như chúng tôi cũng phải chịu đau lòng, thì Kotake, cầu thủ của đội chắc hẳn cảm thấy tồi tệ hơn gấp mười lần, không, gấp trăm lần mới đúng...

Lau nước mắt, tôi gọi: "Bố ơi!"

Vội vã xuống lầu, cập nhật cho bố về trận đấu hôm nay. Trong khoảnh khắc đó, tôi muốn được thêm nhiều, nhiều hơn nữa về bóng đá.

~~~~~

Từ đó trở đi, việc học bóng đá của tôi bắt đầu. Huấn luyện viên của tôi là bố, Momo-chan và Ai-chan. Tôi quyết tâm theo dõi mọi trận đấu trực tiếp hoặc trên TV.

Một ngày nọ, khi tôi đang đi làm sau giờ học, Kotake ngăn tôi lại.

"Nghe nói cậu muốn trở thành quản lý đội bóng? "

Chúng tôi đang đứng ở hành lang gần cầu thang, và vì trời tối, nên tôi không thể nhìn thấy biểu cảm của Kotake. Tuy nhiên, giọng anh ấy nghe có vẻ rất nghiêm túc, và tôi tự hỏi liệu anh ấy có tức giận, ngại ngùng hay đang gặp rắc rối không... Tôi nên nói gì đây?

"Sau khi xem trận đấu của Kotake, tớ chỉ tự hỏi liệu mình có thể làm gì để giúp đỡ không..." tôi trả lời, đưa ra câu trả lời mà Onpu-chan đã dạy tôi, một câu trả lời an toàn.

"Chà, đúng là đội cần một người quản lý... Nhưng nó sẽ rất khó khăn đó."

Tôi đã không nghĩ tới điều đó, nhưng những lời của Kotake bắt đầu khiến tôi lo lắng.

"Tuy vẫn chưa biết nhiều, nhưng..."

Ngay sau đó, tôi cảm thấy có ai đó đang bò về phía sau chúng tôi, và quay lại.

"Gyaaaa!"

Tôi phát ra một tiếng thét chói tai, một tiếng mà một cô gái không nên tạo ra

Giáo viên chủ nhiệm Leon đang đứng ngay sau lưng tôi.

"Harukaze, nghe nói mi muốn trở thành quản lý đội bóng? " ông nói.

"V-Vâng, nhưng em vẫn chưa biết hết luật bóng đá" tôi trả lời một cách ngượng ngùng.

Leon mỉm cười, "Thật tuyệt, bởi ta là cố vấn của đội bóng đá đó"

Cái gì? Bên cạnh tôi, Kotake đột nhiên im lặng.

"Sensei, không phải thầy nói thầy là fan của Giants sao? Thầy cũng biết về bóng đá nữa à?" Tôi hỏi.

Kotake vẫn im lặng. Có lẽ anh ấy đã kiệt sức.

"Tất nhiên là không phải chuyên. Nhưng ta được học rất nhiều từ một nữ quản lý tài năng. Tuy là đã thua ở trận cuối cùng ".

Người quản lý được đề cập là một sinh viên năm ba cũng ở trong đội bóng đá nữ. Cô ấy biết rất nhiều về môn thể thao này, và đội thực sự phụ thuộc vào cô ấy.

"Con bé đã nhận thất bại và cảm thấy rằng mình có lỗi. Nhưng chỉ với 1 mình mà quản lý một đội lớn như vậy thì cũng rất giỏi rồi. Hiện tại sắp tới kỳ tuyển sinh đại học nên ta muốn con bé chuyên tâm vào nó, nhưng hiện tại ta vẫn chưa tìm được ai kế nhiệm phù hợp ", Leon tiếp tục.

Ngay sau đó, Leon nói với Kotake, người có vẻ bối rối, hãy gia nhập đội. Có lẽ anh ấy cảm thấy rằng Kotake sẽ hợp tác với tôi. Kotake, làm ơn đừng để tôi một mình với thầy ấy...

Sau trận đấu, tôi đã hỏi ý kiến Ai-chan và những người khác về điều gì đó đã làm phiền tôi. Tôi đã phát hiện Leon tại trận đấu, nhưng nhận thấy rằng thầy ấy không hòa nhập với các giáo viên khác.

"Đó là bởi vì huấn luyện viên của đội không phải là thành viên của trường. Ta chỉ là một cố vấn, vậy nên ta muốn chọn một quản lý từ trường"Leon nói với tôi với một nụ cười thực sự nham hiểm.

"Bây giờ thì có rồi!" Anh ấy đột nhiên thốt lên khi vỗ vai tôi. "Ta sẽ nói chuyện với người quản lý hiện tại. Khi con bé rảnh, ta sẽ nhờ con bé huấn luyện đặc biệt cho nhóc. Tất nhiên, chúng ta sẽ luyện tập vào những ngày mà nhóc rảnh."

Nói rồi, anh nắm chặt vai tôi với một sức mạnh mà tôi không thể thoát khỏi. Ngay lúc đó, tôi cảm thấy mình như một con bướm tội nghiệp bị mắc kẹt trong mạng nhện.

Trong suốt bài phát biểu của Leon, tôi đã không thể đáp lại và từ chối lời đề nghị. Giá như tôi có thể giống Ai-chan đưa ra những câu trả lời nhanh như chớp, hoặc như Hazuki-chan với đôi mắt cún con của cậu ấy, hoặc như Momo-chan nhí nhố và hiểu lầm toàn bộ tình hình, hoặc thậm chí là Onpu-chan với sức mạnh của nữ diễn viên. Nhưng đáng buồn thay, tôi không giống họ.

Nói xong, Leon bước đi với những bước chân nhẹ nhàng.

Mà thôi, từ đầu mình đã nhắm tới việc này rồi mà. Tôi chỉ cần nghĩ về nó như nghiệp chướng.

Ý tôi là, tôi thực sự tin vào điều đó, khi Kotake nói rằng anh ấy sẽ đưa tôi đến Sân vận động Quốc gia.

Và một nữ anh hùng hiện đại sẽ không chờ đợi một cách nhàn rỗi trong khi Hoàng tử quyến rũ của cô ấy làm tất cả công việc. Trên thực tế, cô ấy sẽ tiến lên về phía trước và làm việc chăm chỉ cùng với anh ấy.

Vì vậy, nhiệm vụ đầu tiên của tôi là nuốt hết tất cả những lời phàn nàn về việc được bổ nhiệm làm huấn luyện viên bóng đá mới và làm việc chăm chỉ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ojamajo