Văn phòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 8. 

Lục Xuân đi xuống văn phòng thấy thầy hiệu trưởng cùng vài giáo viên khác đang ngồi xem lại một trận bóng đá nào đấy, tỉ số đang là 1:1 hòa nhau. 

Lục Xuân trấn định đi vào trên tay cầm theo một giỏ hoa quả cùng vài gói snack. 

"Em chào các thầy, các cô " 

Lục Xuân đi vào nở nụ cười chói lói. Cô đặt giỏ hoa quả xuống mặt bàn, kéo ghế ra rồi ngồi xuống, thản nhiên như ở nhà mà học sinh giám coi văn phòng là nhà chắc chỉ có duy nhất mình Lục Xuân. 

Còn với các thầy, cô giáo thấy tình trạng này tới trai mặt rồi nên là cũng lười quản. 

Nếu Lục Xuân ở đây mà giúp cho bớt đi một vụ quần nhau thì xuống đây còn tốt hơn. 

Ở trên màn hình TV cầu thủ của đội xanh đá bóng lệch khỏi khung thành, Lục Xuân liền nghiêm nghị phê bình dù vốn dĩ cô chẳng biết cái gì 

"Chơi tệ thật có vậy mà cũng không đá được vào, chơi quá chán." 

Thầy hiệu trưởng quay sang nhìn cô " Sao lại xuống đây ngồi rồi?" 

Thầy hiệu trưởng chợt nhìn thấy vết máu lau chưa hết liền nói tiếp: 

"Lại đánh nhau?" 

Lục Xuân lấy miếng snack định cho vào miệng nhưng lại lỡ há to quá đụng tới vết thương kia, cô sít sao một hồi rồi mới trả lời thầy hiệu trưởng. 

"Ài, là người ta động thủ trước, em định đánh trả lại nhưng lại nhớ tới lời thầy cô đã rặn, nên em mới xuống đây. Không là em đã oánh nhau tơi bời trên đó rồi." 

Đó đó thầy có thầy em ngoan không? ừ hử? 

Thầy hiệu trưởng chĩa cái điều khiển về phía giỏ hoa quả bé bé đặt trên bàn. 

"Xuống không được rồi mang theo trái cây làm gì, người ta nhìn vào khéo lại nói tôi nhận hối lộ." 

Lục Xuân lần này không nhét cả miếng snack mà giở bài học mang tên "Thùy mị"  ra cắn lấy từng miếng nhỏ giống hệt — con gái. 

Tuy ăn kiểu này nó không có "đã" như thả tất vào nhưng đành chịu thôi, há nó to quá — Đau. 

Lục Xuân cắn miếng snack, mắt đầy vẻ vô tội, ủy khuất nói 

"Em tự đem xuống cho em ăn, làm gì có cho thầy cơ hội nhận hối lộ chứ." 

Thầy hiệu trưởng gõ nhẹ nhẹ vào đầu cô hai cái. 

"Cô xuống địa bàn của tôi rồi mà vẫn còn muốn cãi lý." 

Lục Xuân: "..." Vầy là thầy đòi nhận hối lộ chứ không phải người ta bắt thầy nhận hối lộ nha. 

Lục Xuân đẩy giỏ hoa ra giữa bàn, tự dành cho mình một cái rồi mời các giáo viên khác qua cùng ăn. 

Thầy hiệu trưởng vừa lấy miếng táo từ tay một giáo viên vừa nói chuyện với cô. 

"Sao hôm nay lại bị đánh thế kia, mọi khi toàn là em đánh họ mà?" 

Lục Xuân nhoẻn miệng cười nhạt, đầu lắc nhẹ hai vòng, tay cầm con dao gọt trái cây, đâm chọc vào vỏ táo vừa gọt ra. 

Một tay khác sờ sờ lên khóe miệng, vết máu đã dần khô lại nhưng cứ mỗi lần há ra là lại đau. 

Thầy hiệu trưởng thấy cô đờ đẫn không trả lời lại lấy trong ngăn bàn ra một cây roi ăng - ten các loại mà có thể kéo dài ấy, gõ gõ xuống mặt bàn nghiêm nghị nói. 

"Người khác hỏi mà không trả lời, biết là láo toét lắm không hả." 

"Vâng, vâng." Cô bĩu môi rồi bắt đầu tường thuật lại câu chuyện. 

Cô có thêm mắm thêm muối, bột ngọt ajinomoto không? 

Có chứ, cô cho đủ chín ngàn chín trăm chín mươi chín loại gia vị đậm nhạt luôn. 

Cô thêm vào không phải để bộc lộ lên mình là một người bị hại, hoàn toàn đúng, cô chỉ thêm vào để tự biến mình thành người siêu ngầu thôi. 

Cô kể lể lòng vòng cuối cùng mới tuôn ra câu chủ đề chính mà cô muốn nói. 

"Các bạn ấy thật sự rất xấu xa đúng không thầy ,còn đánh vào mặt em thế này." Còn đâu nhan sắc mỹ miều của ta nữa cơ chứ. 

Nói xong toàn bộ quá trình Lục Xuân coi Tuệ Ngân với Hạ Băng như miếng táo mà thả miệng mà nhai. 

Thầy hiệu trưởng cố gắng tiếp thu toàn bộ quá trình mà Lục Xuân kể. Sau khi xác định hoàn toàn hiểu cả thầy hiệu trưởng mới mệt mỏi lắc đầu, còn có cả thở dài. 

"Haizz... Tôi sắp phải chuyển khu công tác rồi, sau này chẳng biết ai chịu đứng ra mà quản các cô các cậu nữa." 

Lục Xuân ngay lập tức kích động. 

"Thầy chuyển khu công tác qua đâu vậy?" 

"À trường Hạ Đông." 

Lục Xuân: "..." Trường này đặt tên hay dễ sợ. Lục Xuân đập mặt bàn cái bốp — rồi quay ra xoa tay kêu đau. 

"Cái trường đó, mấy mấy người học sinh bên đó em đã thấy khó chịu lắm rồi á. Thầy, thầy đừng lo sau này em sẽ qua thăm thầy." Lục Xuân nói đùa. 

Thầy hiệu trưởng lập tức dừng xem trận bóng đá, quay sang nhìn cô. 

"Tôi cấm, tôi cấm. Sau này có được vài cái bằng khen thì hẵng qua thăm tôi." 

"Ồ, chuyện này dễ mà, em làm được." Lục Xuân vỗ ngực đầy tự tin. 

Hồi năm ngoái Lục Xuân cũng có giải cấp thành phố đấy chứ, mà đó còn là do cô tự học. Nếu cô chăm hơn nữa, có giáo viên giảng dạy, thêm chút cần cù, có thêm vài cái lí do để đoạt giải thì giải thành phố cũng chưa phải cuối cùng. 

Nói về lí do thì về giải toán cấp thành phố đợt trước, giải toán đó cũng chỉ là để cô chứng minh với bố mẹ cô thôi. 

"Năm nay dự tính như thế nào?" Thầy hiệu trưởng đột nhiên chuyển chủ đề một cách không manh mối làm Lục Xuân có chút đơ ra. 

Thấy cô như vậy thầy hiệu trưởng cũng lập tức sửa lại câu nói trước của mình. 

"Cuộc thi toán năm nay em có dự tính như thế nào?" 

"Thế nào là thế nào ạ?" Lục Xuân hỏi ngược lại thầy. 

Thầy hiệu trưởng mặc kệ, không cần biết các giáo viên khác có còn muốn xem trận bóng đá nữa không mà lập tức tắt TV. 

"Cuộc thi năm nay em có đi thi không?" 

Lục Xuân vẫn giả bộ ngây thơ, trưng ra bộ mặt không hiểu gì. 

"Lục Xuân em nghe tôi em có năng khiếu về môn toán học này, sẽ rất phí nếu không sử dụng tới nó." 

Lục Xuân: "..." 

"Tài năng của em không chỉ dừng ở cấp thành phố thôi đâu nó rất có khả năng sẽ vươn xa hơn nữa, nhiều người muốn được như em mà còn không được sao em lại muốn từ bỏ nó." 

Thầy hiệu trưởng vẫn tiếp tục kiên trì giảng giải cho Lục Xuân. 

"Em ..." 

Thầy hiệu trưởng trực tiếp ngắt lời cô: 

"Em đừng nói cái kiểu như không có lý do để đoạt giải nữa ..." 

Có rất nhiều lí do mà sao cô không lấy bừa một cái đi mà đi đoạt giải. 

-


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC