Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ôn Khách Hành khó khăn mở mắt. Vì chưa thích ứng được với ánh sáng nên đôi đồng tử hơi nhức mỏi mà nheo lại. Đến lúc tỉnh táo rồi thì mới có dịp quan sát xung quanh. Nhưng điều đầu tiên khiến hắn cảm thấy đó chính là toàn thân đau buốt, băng trắng quấn khắp người. Có lẽ hắn bị thương không nhẹ.


Xung quanh hết mực yên ắng, bầu không khí cũng rất trong lành, có hơi lạnh. Giờ là ban ngày đi? Hiện tại hắn đang nằm trên chiếc giường tre trong căn phòng khá là nhỏ hẹp, trong phòng còn thoang thoảng hương thơm nhè nhẹ. Mùi hương này rất dễ chịu, ngửi vào có cảm giác khoan khoái. Ngửi kĩ thì biết đó là hương trúc.  


"A, huynh tỉnh rồi?"


Ôn Khách Hành chưa kịp định hình là mình đang ở đâu thì đã có tiếng trẻ con kéo lại tâm trí. Hướng ánh mắt ra cửa thì thấy là một đứa bé tầm sáu hay bảy tuổi, trên tay còn bưng theo một bát cháo trắng. Nói thật, nhìn bát cháo mà hắn đã cảm thấy nhạt nhẽo rồi. Hắn ăn sang quen, giờ thấy hạt cháo nhỏ xíu cũng chẳng mường tượng được mùi vị như thế nào. Nhất thời chẳng buồn ăn nữa (dù cho hắn vừa nãy có cảm thấy đói). 


"Đây là đâu?" Hắn nhìn đứa trẻ để bát cháo lên chiếc bàn cạnh giường, hỏi.


"Đây là phòng ngủ của Chu ca." Cậu trả lời.


"Thật là, ta đương nhiên biết đây là cái phòng ngủ. Ý ta hỏi là đây là chỗ nào?" Hắn bất lực giải thích.


"Đây là nhà của đệ. Là chùa Quy Lai, ở trên đỉnh núi. Chỗ này là khu sinh sống sau chùa, thường dành cho các sư huynh sư đệ."


"À, ra vậy. Sao ta lại ở đây? Ai băng bó cho ta rồi?" Hắn nhìn xung quanh, hỏi tiếp.


"Là Chu ca của đệ đấy. Huynh ấy vừa ở dưới bếp nấu cháo cho huynh xong. Giờ thì đi giặt đồ rồi." Rồi cậu cười, có vẻ là rất quý ca ca của mình. Nhưng chợt nhớ ra điều gì, cậu vội nói tiếp: "Đúng rồi, cháo của huynh đây. Chu ca nấu ăn ngon lắm, huynh thử xem."


Nhìn bát cháo còn bốc hơi mà hắn phải cố gắng lắm để không chối từ. Dù sao người ta cũng có lòng. Ôn Khách Hành chậm rãi cầm chiếc thìa sứ nhỏ bên cạnh, múc một thìa cháo nóng đưa lên miệng ăn - trước sự chứng kiến đầy tò mò của cậu.


Ăn xong mới nghĩ đến câu nói "Chu ca nấu ăn ngon lắm" quả nhiên không phải là nói ngoa. Ngon thật, mặc dù chỉ đơn giản là cháo trắng thôi nhưng vẫn rất thơm, hạt gạo chín mềm, nếm ra được vị ngon đặc trưng. Hơn nữa người nấu hẳn rất khéo tay, rau thái ra nhỏ đều, gia vị nêm rất vừa phải.  


Được rồi, cô gia thích, ban thưởng. Hahaahaha.


Thoáng chốc bát cháo đã cạn sạch. Lần đầu tiên hắn ăn cháo mà không có thịt băm nhưng lại rất vừa lòng. Tâm trạng tốt lên không ít. Cơ thể cũng không còn mệt mỏi nữa.


Như chợt nhớ ra là vẫn còn một bạn nhỏ nữa còn đang ở đây, hắn thỏa mãn đặt bát lên bàn, quay ra mỉm cười hỏi tên tuổi của tiểu bằng hữu mới quen.


"Đệ tên gì? Năm nay bao tuổi rồi?"


"Đệ tên là Trương Thành Lĩnh, năm nay bảy tuổi rồi." Vừa nói cậu còn giơ ra bảy ngón tay biểu thị cho số tuổi của mình, nhìn đáng yêu cực kì.


"Ta tên Ôn Khách Hành, hơn đệ mười tuổi. Vậy đệ đoán xem ta bao nhiêu tuổi a." Hắn muốn trêu chọc Thành Lĩnh một chút, mà nhìn đến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên vì cố suy nghĩ kia thì lại buồn cười đến. Phải cố nhịn lắm để không khiến người ta tự ái.


"Tiểu Ngốc Tử này, ngày thường bảo đệ chăm chỉ học hành một chút mà không chịu. Giờ ngay cả một câu hỏi đơn giản như vậy mà cũng phải suy nghĩ?"


Chất giọng thanh trầm vang lên, nghe thôi cũng thấy có sự tao nhã, lạnh nhạt khôn cùng. Nhưng giọng quen quá. Ôn Khách Hành quay ra, thấy một bóng người mảnh mai đứng ngược sáng, dung mạo mơ hồ. Hắn nheo đôi mắt lại để thấy rõ hơn, và hắn thấy một gương mặt nam nhân mờ mờ. Hắn khẳng định rằng người này rất đẹp.


Còn Trương Thành Lĩnh nghe giọng thôi cũng biết là ai đến. Cậu quay ra, gương mặt búng ra sữa nhăn nhó lại, môi mím chặt, đôi mắt long lanh đầy ủy khuất. Cậu sợ ca lại trách mắng a.


"Chu ca, đệ..." Cậu cúi gằm mặt xuống, hạ giọng nói.


"Đệ cái gì mà đệ. Mau đi học đi, bằng không sẽ cho đệ nhịn bữa trưa."  


Lời nói của y có vẻ rất có trọng lượng. Vừa nghe xong là đã dọa cho cậu sợ tái mặt, đành phải lật đật chạy đi học. Bỏ lại hai người trong căn phòng nhỏ cùng với bầu không khí gượng gạo vô cùng.


Ôn Khách Hành vẫn còn ngồi ở trên giường, vẻ mặt mơ màng nhìn ngắm người vừa đến. Mà cái người này thì chẳng quan tâm hắn lắm, chỉ một mực dõi theo bóng dáng nhỏ bé của Thành Lĩnh đến khi cậu khuất bóng sau rặng tre xanh rì thì mới thôi. Thầm thở dài một hơi, y tiến đến cạnh giường, ngồi vào chiếc ghế trống và nhẹ nhàng cầm lấy cánh tay vàng ngọc của Ôn Khách Hành mà bắt mạch. Một lát sau là bỏ xuống, ngước mắt lên và nói.


"Hôm qua mạch đập không ổn định, Vương gia bỗng phát sốt, cộng thêm mấy vết thương và mất máu. Người đã hôn mê sâu ba ngày rồi. Giờ người thấy thế nào?"


Nói xong thì y dừng lại, chờ người đối diện trả lời. Nhưng mà Ôn Khách Hành cứ nhìn y chăm chăm, đôi mắt ngỡ ngàng, điệu bộ không thốt lên lời. 


Nội tâm của Ôn Khách Hành lúc này cứ như là khung cảnh của Nam Kinh thành vậy, nhốn nháo, ồn ào, sầm uất và vang vọng vô vàn âm thanh ca hát, hò hét của muôn dân. Hắn cảm thấy tim mình lúc này như trống đánh vậy, không có một nhịp điệu nào cả, cứ như là đánh ra nhịp nào thì rơi mất nhịp đấy. Bởi người trước mặt hắn rất đẹp. Dung nhan vừa có nét cường ngạnh của nam tử lại vừa có nét mềm mại của nữ tử. Vẻ đẹp so với nữ hoa khôi kinh thành Lộc Hồng thì khác xa một trời một vực, không thể phân rõ ai hơn ai. Chỉ biết rằng trong tất cả những nam nhân mà hắn gặp qua thì người này là đẹp nhất. Tóc dài buông xõa ngang eo, chỉ vấn một búi nhỏ sau đầu. Vầng trán trơn bóng nhẵn nhụi. Mũi cao, môi nhạt màu. Đôi mắt sâu thẳm, trong veo, phản chiếu lại dáng vẻ ngơ ngác của hắn. Đường nét tinh tế, xinh đẹp như hồng mai, cao ngạo cũng như hồng mai. Lưng thẳng như trúc, ẻo nhỏ chân dài. Người này sao lại đặc biệt đến như vậy a. Đẹp như vậy, chẵng lẽ lại sống ẩn dật trên đỉnh núi chết này sao?


"Vương gia?" Y lại gọi. 


Lần này Ôn Khách Hành mới ý thức được bản thân đang làm ra cái dáng vẻ xấu hổ gì, đỏ mặt thu lại ánh mắt. Khẽ hắng giọng một cái, rồi mới đáp lời.


"Sao?"


"Người không sao chứ?"


"A, không sao, ta rất tốt." Sau đó hắn cười gượng mấy tiếng, lại hỏi: "Ngươi tên là gì vậy? Cũng biết ta là ai sao?"


"Duệ vương nổi tiếng khắp thiên hạ, có ai là không biết đâu. Nhưng bất quá ta cũng chỉ là nghe sư huynh kể lại, bản thân cũng chưa từng xuống núi bao giờ. Vừa rồi thấy bội bài khắc chữ Duệ liền biết ngay là Duệ vương trong lời kể." Sau đó y nói tiếp: "Tiểu dân họ Chu, tên chỉ có một chữ Nhứ. Là tên do sư phụ ban cho. Thân tự phù vân, tâm như phi nhứ *.  Năm nay trùng hợp cũng vừa tròn mười bảy."


Lúc nói nghĩa của tên thì gương mặt của y có chút hồng. Cũng phải, tên của y nghe đầy tình ý tương tư nha. Rất hay, muốn trêu chọc y một chút, nhưng chỉ sợ y sẽ thẹn quá hóa giận. Thế là đành kìm nén mà đổi chủ đề.  

"Mười bảy? Vậy là đồng niên với ta rồi. Là ngươi cứu ta từ vực núi đó à?"


"Tiểu dân đi hái thảo dược, lúc đi ngang qua thì bắt gặp."


"A, ta nợ ngươi một mạng, đa tạ."  


"Vương gia đâu cần cảm kích một hành động nhỏ, chỉ là thấy người gặp nạn liền cứu thôi."


Nói chuyện từ nãy đến giờ mà cái người này cứ giữ cái điệu bộ một ông cụ non, Ôn Khách Hành thấy thì không khỏi buồn cười. 


"Ta là Ôn Khách Hành. Vô căn hành khách *. Ngươi cứu ta coi như đã là bạn của ta, mới gặp mà đã thân. Từ nay cứ gọi ta là Khách Hành thôi, không cần cung kính như vậy."


Hắn nói hết sức sảng khoái, vào tai Chu Nhứ thì lại vô cùng khó xử. Y vội đáp.


"Sao tiểu dân dám? Người là Duệ vương dưới một người trên vạn người, so với ta thì khác nhau một trời một vực."


"Ta đã nói rồi mà. Bằng không, ta sẽ xem như ngươi đây là đang chống đối."


Và cuộc gặp mặt của hai người cứ thế trôi qua, cuối cùng thì Chu Nhứ cũng chẳng còn có một chút e dè gì với thân phận của Ôn Khách Hành nữa. Nói chuyện thoải mái hơn rất nhiều, rất vừa ý của hắn.


Trưa đến thì Chu Nhứ sẽ phải đi nấu cơm, hắn cũng thấy rảnh rỗi mà ra ngoài thăm thú một chút. Mà thời tiết ở đây quá lạnh, vừa nãy trong phòng ấm áp thì không thấy gì. Xung quanh toàn trúc xanh, che kín cả tầm nhìn, bảo sao lại ngửi thấy hương trúc khắp nơi. Nói chung là một nơi yên tĩnh, rất hợp với tính cách của Chu Nhứ.


Nghĩ đến Chu Nhứ là tâm trạng lại khoan khái hơn hẳn. Cứ tưởng tượng đến gương mặt của y là hắn thẹn đến đỏ mặt, hít thở cũng không thông rồi. Chẳng biết y là con cái nhà ai, sinh ra lại xuất chúng như vậy a.  


Nhất cố khuynh nhân thành 

Tái cố khuynh nhân quốc *


------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------- 


Hai câu đầu nếu bạn nào xem Sơn hà lệnh hay cày Thiên nhai khách thì hẳn rất quen thuộc rồi. Mình sẽ không nói nhiều nữa (mà cơ bản mình cũng không hiểu, hihi ^^)


Còn hai câu thơ cuối chương được trích trong bài thơ "Giai nhân ca" của Lý Diên Niên. Nghĩa là "ngoảnh lại một lần thì làm nghiêng thành của ta, ngoảnh lại hai lần thì làm nghiên nước của ta". Ý chỉ người đẹp khuynh quốc khuynh thành.


Về cách xưng hô của A Nhứ thì sẽ khác so với những người sống trên chùa. Mình chưa tìm hiểu là các sư trên chùa sẽ xưng hô và tự xưng như thế nào nhưng mình nghĩ là sẽ không phải là "tiểu dân" đâu. Nhưng đây cũng là mình cố tình để cho anh nhà tự xưng vậy á, lí do thì trong truyện sẽ giải thích sau nha ^^


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net