Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quãng thời gian sống ở đây đối với Ôn Khách Hành thật sự rất thoải mái. Hằng ngày hắn không gặp nhiều người lắm, mà vốn ở ngôi chùa Quy Lai này cũng chẳng có bao nhiêu người. Nghe Trương Thành Lĩnh bảo là cả chùa cũng chỉ có vỏn vẹn trên dưới hai mươi người, ít ỏi đến đáng thương. Tuy là gặp mặt được ít người, những dẫu sao hắn chính là Duệ vương cao cao tại thượng, trong số những người hắn gặp qua cũng bao gồm trụ trì và hai đại sư của chùa. Cả chùa hình như có ba đại sư, một trong số đó là sư phụ của Chu Nhứ - cũng là người hắn chưa từng gặp và cũng không thể gặp. Nghe trụ trì nói rằng Hoài Hương đại sư bế quan ba năm rồi, không bao giờ gặp người ngoài, cả ngày chỉ tiếp xúc với duy nhất tiểu đồ đệ của mình là Chu Nhứ mà thôi.


Cuộc sống trôi qua bình dị, không biết từ khi nào mà hắn và Chu Nhứ đã trở thành bằng hữu thân thiết rồi. Ngày nào cũng như ngày nào, không quản thân phận của mình, hắn vẫn thường cùng y làm việc, dọn dẹp chùa. Khi thì quét sân, khi thì nhổ cỏ,.... đều là những việc mà trước giờ hắn chưa từng làm mà cũng không phải làm, bầy giờ thì thấy có chút thú vị. Hơn nữa sống trên chùa mấy ngày thôi nhưng hắn lại biết được vài chuyện rất thú vị. 


"A Nhứ, huynh thật sự không phải là người trong chùa sao?"


Hiện tại hai người đang nhổ cỏ ngoài vườn rau. Mặt trời ở đây đã lên cao nhưng không tỏa ánh nắng nhiều. Trên đây vốn lạnh, tuy vào mùa xuân nhưng cũng không ấm áp lắm. Chu Nhứ vất vả với đống cỏ dại, nghe người bên cạnh hỏi nhiều đến nỗi phiền, tức giận đứng dậy đá hắn mấy cái, rồi mới nói.


"Ta từ khi sinh ra đã sống trong chùa rồi. Chẳng qua là không xuất gia thôi."


"Tại sao lại không xuất gia?" 


"Không biết. Huynh đừng có mà lười biếng, mau làm đi."


Rồi cả hai lại tiếp tục hì hục nhổ cỏ. Thực ra là hai hôm trước, trụ trì có đến đây hỏi thăm. Trong lúc nói chuyện hắn chợt nhớ đến dáng vẻ A Nhứ, y chẳng những không xuống tóc mà còn không phải niệm kinh tu hành như những người khác. Mặc dù hằng ngày cũng chỉ ăn chay và không được giết hại động vật nhưng nhìn kiểu nào thì cũng giống một thiếu niên lang bình thường. Hắn hỏi vị trụ trì gương mặt đã nhăn nheo kia. Sau đó hắn thấy ngài cười hiền, nói rằng Chu Nhứ là đồ đệ của Hoài Hương đại sư, sớm đã không thể xuống tóc. Rồi hắn hỏi thêm thì ngài chỉ cười chứ không đáp.  


Đúng là keo kiệt, chờ một ngày nào đó cô gia sẽ moi móc hết thông tin của cả ngôi chùa này cho xem. Hôm nay không ban thưởng !


Còn đứa bé Trương Thành Lĩnh kia thì thân phận đơn giản hơn nhiều. Nó là trẻ con bị cha mẹ bỏ rơi từ khi mới chỉ có 3 tuổi. Khi đó Hoài Hương đại sư vẫn chưa bế quan, trong một lần cùng đồ đệ của mình đi hái thảo dược thì bắt gặp nó ở trước cổng chùa, thế là liền mang về. Vốn dĩ trên chùa cũng chỉ toàn là những đứa trẻ bị bỏ rơi do nghèo đói, được các sư nuôi dạy, rồi cũng bắt đầu theo con đường Phật pháp. Nhưng Hoài Hương là đại sư lạ đời nhất trong chùa. Ngài chẳng những không bắt buộc Trương Thành Lĩnh ba tuổi phải theo đạo mà còn chăm nom cẩn thận, rồi khi nó lên 4 tuổi thì đem nó cho Chu Nhứ nuôi dưỡng. Ngài không nhận Thành Lĩnh làm đồ đệ cũng chẳng giao nó cho ai, cứ thế để tiểu đồ đệ mới 14 tuổi của mình chăm đứa trẻ. Còn bản thân thì đi bế quan. Cũng từ đó mà tình cảm hai huynh đệ Chu Trương rất thân thết, cứ như người một nhà vậy.


Song, hắn cũng chẳng nghĩ ngợi gì nữa. Chu Nhứ không xuất gia không phải càng tốt hay sao?  Nếu xuất gia rồi thì hẳn sẽ có rất nhiều người tiếc nuối đến ốm liệt giường ba ngày ba đêm.



***



Tối đó trời có mưa, Ôn Khách Hành đang say ngồi suy tư cạnh cửa sổ, có thể dễ dàng nhận ra đôi mày đã chau đến khó nhìn. Tiếng mưa rơi lộp bộp rất ồn ào, nước mưa văng cả vào phòng, cả một khung cửa sổ ướt nhẹp, mưa lất phất làm cho tóc tai và quần áo của Ôn Khách Hành có chút ẩm. Hắn ngồi đó một lúc lâu, trên tay còn siết chặt một bức thư. Đợi đến khoảng nửa đêm, bên ngoài cửa có tiếng bước chân, theo sau là tiếng gõ cửa khe khẽ. Hắn liền biết người đang đợi đã tới, tiến tới mở cửa cho gã vào.


"Tình hình trong cung sao rồi? Hoàng huynh có chỉ thị gì không?"


Cả hai người đi vào phòng, dưới ánh đèn heo hút, cả gương mặt tuấn tú của thanh niên kia hiện ra. Trông bộ mặt không ra biểu cảm, đoán chừng hơn hai mươi tuổi. Gã là ám vệ của hoàng thất, là một trong những hàng ngũ ám vệ ưu tú do đích thân hoàng thượng đào tạo. Làm việc nhanh nhẹn, không bao giờ để lại dấu vết, hành tung bí ẩn. Việc gã lẻn vào chùa một cách dễ dàng thì cũng không cần phải bàn cãi. Hiện tại, gã đang làm việc dưới trướng hoàng thượng và Ôn Khách Hành.


"Bẩm vương gia, trong cung đã sớm phát hiện ngài trốn ra ngoài. Thái hậu lo lắng cho người tìm khắp nơi, hoàng thượng cũng rất phối hợp giả vờ cho lục soát khắp kinh thành. Công chúa điện hạ khóc một trận to..."


"Thôi được rồi, vào vấn đề chính đi, kể về A Tương thì đến sáng mai cũng không hết. Trịnh Phỉ như thế nào?"


"Có vẻ vẫn sống tốt."


"Quả nhiên, hắn đúng là hồ đồ, nghĩ mình đã giết được ta rồi? Hoàng huynh có truyền lời gì không?"


"Hoàng thượng nói..."  Rồi gã nhìn xung quanh, sau đó lại hạ giọng nói nhỏ: "Nếu sớm giải quyết được Trịnh gia, mối lo ngày đêm cũng giảm bớt được một phần."


Cơn sấm vang rền xé toạc cả nền trời, đánh xuống một đường hung tợn. Nam Kinh đêm nay mưa rơi không ngớt. Trong phòng, Ôn Khách Hành âm trầm sắc mặt, nói.


"Vậy lại phải hồi cung sớm rồi. Ngươi về đi, mang cái này đến tận tay hoàng huynh. Một tuần sau ta sẽ hồi cung."


***


Cũng là một tối ở Nam Kinh nhưng tại địa điểm khác. Trong Dưỡng Tâm điện, hoàng thượng ngồi phê duyệt tấu chương, bên cạnh thái giám đứng lẳng lặng như pho tượng. Không gian im ắng đến đáng sợ. 


"Hoàng thượng, nên đi nghỉ ngơi rồi." Hoan Hỷ công côn lên tiếng nhắc nhở. Đôi mắt của ông tuy nhỏ nhưng sáng ngời, mái tóc hoa râm, cầm phất trần trắng muốt, bộ dáng giống như một lão tiên nhân đã thoát khỏi thế sự hồng trần. Dẫu sao thì ông năm nay cũng đã lục tuần rồi, là vị công công có tuổi nhất trong cung, nhưng vì làm việc nhanh nhẹn, suy nghĩ minh mẫn nên vẫn được trọng dụng 


Ôn Quân Hòa nghe tiếng nhắc nhở chỉ lặng thinh mỉm cười không nói, nhìn một bàn tấu chương được xếp gọn gàng ngay ngắn. Vẻ mặt toát lên một cỗ suy tư của bậc đế vương. Ánh mắt của hắn hướng đến một chồng tấu chương cao ngang đầu nhưng thực chất lại đặt toàn bộ sự chú ý lên bức thư vừa được ám vệ Ôn Khách Hành trao tận tay.


Trong đó ghi: "Trịnh Phỉ khi quân phạm thượng, lần này Trịnh gia chỉ có thể tru di tam tộc. Hoàng huynh trong cung nhớ giữ gìn sức khỏe, thần đệ ở đây rất tốt. Chắc chắn một tuần sau sẽ hồi cung."


Ôn Quân Hòa cười cười nhưng trong lòng sớm đã phát cáu lên. Một tuần sau? Trong khi tình thế cấp bác thế này má vẫn còn nhởn nhơ như vậy, hắn thật muốn một phát đập chết thần đệ của mình.  


Rồi hắn thở dài, đứng lên để cung nữ cởi áo bào. Sau đó tiến đến long sàn, cho tất cả cung nhân lui ra ngoài, chỉ để lại một mình Hoan Hỷ công công. Đợi đến khi không còn bóng ai, hắn mới nói.


"Hình như một tháng nữa đến lễ mừng thọ của mẫu hậu rồi?"


"Bẩm hoàng thượng, dạ phải." 


"Chuẩn bị cho kĩ, nhất định không để sai sót." Hắn trầm giọng căn dặn.


"Dạ." Hoan Hỷ công công đáp lại.


Một lúc sau, hắn lại lên tiếng.


"Ngươi nói xem, Trịnh gia này có suy tính gì đây?" Hắn hướng ánh mắt đến ngọn đèn dầu ngả nghiêng theo chiều gió, hỏi như có như không.


"Hoàng thượng, diệt Trịnh gia không khó, sớm muộn gì cũng có thể diệt. Nhưng để 'sớm' diệt thì người trong thiên hạ ai cũng sẽ biết. Còn để 'muộn' diệt thì chỉ có người trong nhà mới hay." Ông nói điềm đạm, chất giọng hơi khàn. Có thể thấy rõ sự  mưu toan của người đứng sau thiên tử. 


"À, ý ngươi là không thể tru di tam tộc cả nhà họ Trịnh? Vì sao?" Ôn Quân Hòa hứng thú nhìn lão tiền bối - người đã luôn hỗ trợ cho tiên đế năm xưa.


Hoan Hỷ công công híp mắt cười: "Muốn đại bàng ngừng bay thì phải chặt đi đôi cánh của nó. Hiện nay Nam Kinh có một phần là tài sản của Trịnh gia, tuy không nhiều nhưng cũng gây bất lợi. Nếu tru di thì sẽ gây ra bạo loạn, chẳng phải cả thiên hạ đều biết? Nhưng nếu mở đường cho một gia tộc khác thuận lợi đoạt lấy tài lực Trịnh gia, như vậy khiến Trịnh Công Ngâm rơi vào ngõ cụt. Đến lúc đó, diệt cũng chưa muộn."


Lời này vừa nói ra là đã gãi đúng chỗ ngứa của hắn, hắn cười sặc sụa: "Hahaahaha...quả nhiên...hahahaah...rất hợp ý trẫm. Vậy, nên mở đường cho nhà nào đây? Rồi mai này làm sao để kìm hãm? Hay lại để phát triển đến sự tình như Trịnh gia?"  


Hắn vẫn giữ điệu bộ hứng thú, giống như đã biết rõ câu trả lời nhưng vẫn hỏi. Đối với mấy câu hỏi lần này của hắn, Hoan Hỷ chỉ cười chứ không đáp. Ông nhẹ nhàng đi lấy chén trà đã chuẩn bị sẵn, đưa cho Ôn Quân Hòa, lại một giọng điệu nhẹ nhàng mà nhắc nhở.


"Hoàng thượng, khuya rồi, nên nghỉ ngơi thôi."


Ôn Quân Hòa rất kính trọng Hoan Hỷ công công. Thấy ông đã nhắc nhở đến lần thứ hai thì cũng không làm khó. Nhưng đợi đến khi Hoan Hỷ thổi tắt ngọn đèn dầu, hắn mới nói, dường như chỉ đủ để cho hắn nghe, nhưng lão công công tai thính, nghe được chỉ thị liền lập tức dạ vâng.


Hắn nói: "Ngày mai kêu Sở thừa tướng đến gặp trẫm."



***


Một đêm trôi qua không an lành, ai cũng có suy tính riêng. Trịnh Phỉ có lẽ là người suy tính nhiều nhất. Gã lo nghĩ đủ đường. Mới hôm vừa rồi cho người đi tìm xác của Ôn Khách Hành nhưng không thấy, chỉ thấy duy nhất xác chết của con ngựa hôm đó hắn cưỡi. Chính điều này khiến gã ngày đêm mất ngủ không yên. Nếu vụ này không thể lấy mạng Ôn Khách Hành thì người chết sẽ là gã. 


Sợ hãi đến tột độ, gã thức trắng cả đêm. Trịnh phu nhân lo cho con trai, sai người mang đến bao nhiêu là thuốc bổ. Bà không biết đã có chuyện gì nhưng nhìn đến Trịnh Phỉ cả người hốc hác, hai mắt thâm quầng thì không khỏi lo lắng. Nhưng gã làm sao để ý đến những điều ấy. Mới tờ mờ sáng mà đã cho gọi gia nhân đến, bắt phải tìm được Ôn Khách Hành và thủ tiêu, không được để lại bất cứ manh mối gì.


"Sống phải thấy người, chết phải thấy xác."


Vừa hay câu này bị Trịnh Công Ngâm đứng ngoài nghe được.


***


Bên này người người không yên ổn. Nhưng trên Thanh Nhai sơn, tại chùa Quy Lai, mới sáng ra đã thấy hai vị thiếu niên chơi đùa rất "vui vẻ". Đó là hình ảnh Ôn Khách Hành bị Chu Nhứ cầm chậu nước đuổi đánh a. Chẳng biết vừa rồi xảy ra chuyện gì, chỉ biết là hai người này thật hồn nhiên. Trước thanh thiên bạch nhật mà vẫn có thể nô đùa ầm ĩ như vậy (đây còn là không nói đến việc chỗ này là nơi tu hành, cần nhất là không gian thanh tĩnh).


Tuy vậy mà rất nhanh Ôn Khách Hành đã dỗ được Chu Nhứ rồi. Chả là sáng nay y đi múc nước tưới rau, bỗng hắn từ đâu chui ra hất đổ cả chậu nước vào người y, làm ướt hết áo ngoài. Thế là có tình cảnh sáng nay như tất cả mọi người thấy. Thật là, không có một chút quy củ gì hết. 


Sau khi Chu Nhứ hạ hỏa rồi thì hai người lại bắt tay vào tưới rau. Sau đó thì cùng nấu bữa sáng cho mọi người. Đến tận hơn một canh giờ sau mới có thời gian nghỉ ngơi ngồi xuống uống rượu mà chẳng để ý đến quy tắc. Có lẽ cả hai không biết, nơi xuất gia tu hành, cấm rượu.


Vô danh đại sư là vị sư ôn hòa gần gũi nhất với các đệ tử. Thấy được cảnh hai thiếu niên ngồi trò chuyện uống rượu thì không trách mắng, ngược lại còn thấy hoài niệm một thời của mình.


Nhưng ai mà biết được bên đây hai cái tên nam tử này lại trò chuyện mấy cái vớ vẩn, sáo rỗng đâu chứ???



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net