Tuyết đầu mùa và nỗi buồn của mỹ nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bầu trời u ám của mùa đông dần thay thế ánh nắng mùa hạ, Không khí cũng dần lạnh hơn, chỉ trực đợt tuyết đầu mùa. Dưới trấn, người người mặc thêm áo, trên đỉnh Trường Minh Sơn lại càng lạnh. Ôn Khách Hành lo lắng chạy quanh nhà xem các lò sưởi có bị hư không, hắn còn nhớ trước khi chữa xong thương cho A Nhứ nhà hắn Đại Vu từng nói sau này A Nhứ sẽ sợ lạnh.

Bận rộn cả nửa ngày mới châm lò được cả nhà, Ôn Khách Hành gật đầu hài lòng vì không khí đã ấm áp hơn hẳn. Lúc hắn vừa định đi rửa tay thì nghe thấy từ đằng xa giọng Thành Lĩnh hô:

- Sư phụ, người xem nếu chúng ta về trễ hơn chút nữa là sẽ ướt sũng vì tuyết mất thôi.

Ôn Khách Hành hớn hở chùi tay vào vạt áo rồi ôm một chiếc áo choàng ra cửa đón A Nhứ. Chu Tử Thư hai tay ôm vò rượu trắng nở nụ cười nhìn những bông tuyết đầu tiên lả lướt rơi trên đầu vai y, còn có một bông tinh nghịch chạm nhẹ vào tay y rồi tan biến. Cảm giác lạnh lẽo ngày càng rõ rệt, gió cứ thổi từng cơn cuốn quanh hai sư đồ.

Chu Tử Thư gật gù cảm thán, ẩn cư nơi này quả là sáng suốt, thì ra cuộc đời y còn có thể hạnh phúc như vậy. Nghĩ tới đây một nụ cười khuynh thành chợt tràn ra bên khóe miệng y. Mỉm cười chưa được bao lâu thì khuôn mặt Chu thủ lĩnh chợt biến dạng, từ đằng xa Ôn Khách hành đang chân chó chạy tới trước mặt y, thân hình hắn càng lúc càng to sau đó y mở tròn mắt nhìn hắn nhanh tay chó quàng thêm cho y một chiếc áo choàng, cẩn thận kéo mũ lên rồi vươn móng vuốt chụp vào hông y kéo lại gần ngực hắn.

Nếu không phải còn có Thành Lĩnh ở đây có lẽ Ôn Khách Hành sẽ ôm Chu Tử Thư lên rồi khinh công vào nhà tránh gió lạnh, Ôn Khách Hành cảnh giác lấy thân mình che gió cho A Nhứ.

Chu Tử Thư đứng chết trân không phải vì cảm thán vẻ đẹp của lão Ôn nhà y mà là nhịn cười. Nếu ba ngàn quỷ chúng Thanh Nha Sơn nhìn thấy quỷ chủ của bọn hắn bộ dạng lấm lem, mặt có râu mèo lại lon ton chạy ra đường mà bên mép còn treo nụ cười ngu chắc chúng sẽ tháo chạy như ong vỡ tổ không nhận chủ mất.

Ôn Khách Hành một đường ôm ôm kéo kéo Chu Tử Thư vào nhà đóng cửa bỏ quên Thành Lĩnh ra sau đầu, sau khi để y ngồi xuống ghế xong hắn lại ton ton đi rót một cốc trà ấm cho A Nhứ cầm đỡ lạnh. Xong xuôi hắn vẫn ánh mắt cún con nhìn A Nhứ:

- A Nhứ còn lạnh không? Cần ta ôm không?

Lúc này Quỷ chủ đại danh đỉnh đỉnh của chúng ta mới nhận ra nay A Nhứ không đẩy hắn ra cũng không nói với hắn câu nào, ngược lại khóe mắt A Nhứ còn lấp lánh nước. Thế là Quỷ chủ đại nộ, kẻ đáng chết một nghìn lần nào làm A Nhứ của hắn rơi lệ?

Hắn mà biết được sẽ san bằng cả gia phả nhà kẻ đó. Nghĩ thì vậy nhưng Ôn Khách Hành vẫn thu liễm lệ khí trong mắt, nhìn A Nhứ dịu dàng hỏi:

- A Nhứ ngươi có chuyện buồn nào ư?

Chu Tử Thư nghe hắn ôn nhu hỏi mình vậy thì ngước mắt lên trời cười, cái mặt dính râu mèo còn làm bộ thương người thiệt sự mắc cười. Chu thủ lĩnh cả đời chưa bao giờ nhịn cười lâu vậy, thế là Ôn Khách Hành mở to mắt nhìn A Nhứ cười ngả nghiêng một hồi cũng không hiểu chuyện gì.

Chu Tử Thư cười muốn đứt hơi sau đó nói đứt quãng:

- Lão Ôn... ai dạy ngươi vẽ râu mèo râu chó đầy mặt thế? Cười chết ta

Lúc này Ôn Khách Hành mới nhìn một vạt áo xanh đổi màu tro của mình, uổng công hắn lo lắng vậy mà A Nhứ lại lấy hắn ra làm trò cười. Thật là ủy khuất mà. Ôn Khách Hành một bộ tiểu tức phụ bị nhà chồng bắt nạt nhìn Chu Tử Thư.

Thấy hắn ủ dột, lại nhìn quanh nhà thấy ấm áp như xuân, Chu Tử Thư liền hiểu ra là hắn lo y bị lạnh, ngay lập tức mọi lời trêu ghẹo  tới bên môi liền bị nuốt xuống, y đặt cốc trà lên bàn rồi lấy tay lau lau mặt Ôn Khách Hành, da mặt thực mịn như gốm Giang Nam vậy.

Ôn Khách Hành bị một bàn tay âm ấm mềm mại ôm lấy mặt thì sung sướng dựa gần gần hơn chút để tiện y lau lau.

Hôm đó tuyết rơi rất nhiều, trời cũng trở lạnh hơn, sau bữa cơm chiều Ôn Khách Hành ôm Chu Tử Thư ngồi ở ghế quý phi ngắm tuyết. Chu Tử Thư như con mèo lười nhác nằm trong lòng lão Ôn chỉ thiếu cuộn người lại.

- Lão Ôn đây là mơ đi, một người tội nghiệt chồng chất như ta mà cũng xứng đáng có được giây phút này?

Giọng Chu Tử Thư trầm trầm vang lên, Ôn Khách Hành đang chăm chú thừa dịp hiếm hoi con mèo nhà hắn ngoan ngoãn tranh thủ hôn hôn, nghe lời A Nhứ nói hắn chỉ thấy đau nhói trong lòng. Nếu hắn gặp A Nhứ sớm hơn thì sẽ không có chuyện A Nhứ ghim thất khiếu tam thu đinh, sẽ không có chuyện, không có chuyện kia kia. Càng nghĩ hắn lại càng rầu rĩ. Hắn tự hứa sẽ để nửa đời sau này của A Nhứ vô ưu vô lo, vui vẻ tới thiên thu.

Ôn Khách Hành không trả lời Chu Tử Thư mà chỉ nhẹ nhàng siết chặt vòng tay rồi hôn nhẹ vào mặt y, thật nhẹ thật nhẹ như hôn vào trân bảo. Chu Tử Thư hơi bất ngờ rồi nở một nụ cười dịu dàng, gặp được người là điều ta không hối tiếc nhất.

Tối đó viện cớ trời lạnh Ôn Khách Hành làm mặt cún đòi ngủ cùng Chu Tử Thư. Chu thủ lĩnh từ sau cái lần nhẹ dạ hiến mình ấy thì vẫn tức giận đá lão Ôn sang phòng bên cạnh. Hiếm khi mỹ nhân lại chiều lòng lang Ôn, y nghĩ dù sao cũng là y nợ hắn, nếu không có hắn có lẽ y đã không được nhìn thấy tuyết năm nay.

Ôn Khách Hành sung sướng mãn nguyện ôm mỹ nhân nhà hắn vào lòng. Hai người an ổn đi vào giấc ngủ nhưng đến nửa đêm thì Chu Tử Thư có cảm xúc muốn đá tên này ra cửa, Ôn Khách Hành ngủ ngon lành tới mức sát khí bủa vây mà không biết.

Ôm thì cũng ôm đi mắc gì lúc ngủ còn phải luồn tay vào áo nắm eo y? Chu thủ lĩnh gào thét: "cái máu sắc lang của ngươi còn nặng tới mức nào?" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net