Xuyên không phần cuối H

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương có tình tiết 18+, nếu không phù hợp thỉnh hãy lướt qua.

Chu Tử Thư đạp Ôn Khách hành một nhát nhưng không thấy người kia có động tĩnh gì nên lo lắng xuống giường kiểm tra. Lúc đầu y nghĩ chỉ là trò đùa dai của lão Ôn nhưng thời gian cứ trôi qua mà người kia không hề có dấu hiệu tỉnh lại. Chu Tử Thư chột dạ nghĩ có khi nào cú đạp ban nãy đã trúng tử huyệt? Y cấp tốc kéo người dậy thử áp mặt lại gần nghe hơi thở của Ôn Khách Hành.

Ôn Khách Hành trong vòng tay y lạnh toát như vừa được vớt ra từ hầm băng, không hề có tý hơi thở nào dọa cho Chu Tử Thư tim đau như đứt mạch. Hai tay y run rẩy lợi hại áp lên đôi má lạnh băng băng của hắn, khi y chưa tự thoát ra khỏi bàng hoàng thì Ôn Khách Hành lại vung lên ôm chầm lấy Chu Tử Thư.

Chu Tử Thư giật mình bất động mặc cho hắn ôm, nước mắt hắn thấm ướt một mảng áo lót y cũng mặc kệ. Ôn Khách hành oa oa uất ức khóc rống lên làm Chu Tử Thư lại đi tới luận điểm hai, có khi nào ngã tới ngu rồi? Cảm xúc của Ôn Khách Hành như có luồng điện truyền sang Chu Tử Thư khiến y bất giác tâm nhuyễn thành một mảnh. Khó khăn lắm Chu Tử Thư mới gỡ được hai cái gọng kìm trên người xuống, y dang tay ôn nhu thay hắn vén lại tóc tai loạn xạ, ngón tay lành lạnh di chuyển lên xuống miết nhẹ khóe mắt đỏ hồng. Ôn Khách Hành không thèm nhìn thẳng chỉ lo rấm rức xụt xịt.

Chu thủ lĩnh chẳng hiểu chuyện gì lại làm Ôn Khách Hành của y khóc thành cái dạng này, tâm can như bị ai bứt một cái, ma xui quỷ khiến y lại nhẹ nhàng rướn người lên đặt một nụ hôn trên trán hắn. Sau đó là một tràng nụ hôn rải rác ôn nhu cực điểm hạ xuống đầu mũi, khóe mắt, lưu luyến dừng lại ở đầu môi.

Sáng sớm dễ khiến người rạo rực, Ôn Khách Hành khóc một trận đã thấy thoải mái hơn không ít lại được mỹ nhân hiếm khi chủ động nhu tình tựa thủy không cách nào kể hết. Hắn im lặng nhìn y nhắm mắt hôn hôn trên mặt mình, tóc mai hai người mềm nhẹ rủ xuống cọ qua lại một chỗ.

Chu Tử Thư trời sinh hay mắc cỡ nên rất hiếm khi chủ động, chỉ có lão Ôn luôn cuốn lấy y đòi hỏi không thôi, vả lại y cũng quen với cái thói vô độ của hắn nên căn bản y không cần mở lời. Thực ra Chu Tử Thư cũng thích được ôm ấp, trước kia y luôn là người gồng gánh nhưng ở bên hắn y có thể sảng khoái dựa vào lồng ngực vững chắc ấy, nếu không làm được điều gì sẽ có người kia thay y làm, không cần lo nghĩ quá nhiều nhưng y chưa bao giờ tưởng tượng viễn cảnh sẽ mất đi một Ôn Khách hành như vậy.

Giống như lúc nãy hắn lạnh băng băng nằm trong vòng tay y, Chu Tử Thư thật sự bị dọa sợ. Trước đây một sư đệ đã khiến y suy sụp tới mức không thiết sống nếu là Ôn Khách Hành có lẽ y sẽ hóa lệ quỷ tới Thần quan đòi người mất. Nhắc mới nhớ tới Cửu Tiêu, Chu Tử Thư đau lòng lại càng thêm ôn nhu hôn môi Ôn Khách Hành. Nếu y không trân trọng người này, không nhân cơ hội biểu đạt thành ý, nếu ngộ nhớ thời gian vô tình... y sẽ uất ức chết mất.

Ôn Khách Hành một tay nắm lấy eo Chu Tử Thư một tay kéo lấy cằm y làm sâu sắc thêm nụ hôn, môi lưỡi giao triền một mảnh ướt át, Ôn Khách hành giận dỗi hôn như cắn vào môi y, xúc cảm tê dại lan tràn. Chu Tử Thư ánh mắt mông lung, gương mặt đỏ bừng đẩy nhẹ bờ vai hắn muốn thoát ra, Ôn Khách Hành luyến tiếc thả tay, hai người cùng hít lấy hít để không khí.

Chu Tử Thư lại không để hắn thở lâu đã nhào tới, hàm răng trắng cắn nhẹ vào yết hầu Ôn Khách hành như muốn hút máu tươi từ đó. Ôn Khách Hành khóe miệng cong lên một độ hoàn hảo mở miệng bất ngờ giọng trầm khàn cợt nhả nói:

- Sư huynh hôm nay uống nhầm xuân dược sao?

Chu Tử Thư đáp lễ cắn mạnh vào vai hắn, một dấu răng nhỏ nhắn ấn hiện, Ôn Khách Hành rít một chút vì đau sau lại nhẹ nhàng ôm y thả lên đệm giường, vạt áo của Chu Tử Thư đã sớm tán loạn, ánh mắt mông lung tràn ngập nắng sớm ngoài cửa sổ, đôi môi sưng đỏ khẽ hé mở, có thể mơ hồ nhìn thấy chiếc lưỡi ướt át liếm nhẹ hàm răng trắng toát. Ôn Khách Hành điên rồi, hắn lao lên như báo vồ mồi trực tiếp xé tan áo lót mỏng manh.

Chu Tử Thư tiếp nhận nụ hôn mãnh liệt ấy, tay vô thức vuốt nhẹ gáy hắn như khích lệ lại như lưu luyến. Ôn Khách Hành túm lấy bàn tay đó hôn nhẹ lên mu bàn tay rồi đưa lưỡi phác thảo lại từng khớp xương xinh đẹp, ánh mắt mê muội khiêu khích Chu Tử Thư. Bàn tay lạnh lẽo dần ấm lên theo từng nhịp thở, bắp chân Chu Tử Thư như có như không lướt qua vật kia cọ sát dưới lớp vải. Ôn Khách Hành tà mị cười cười áp tay y vào lồng ngực rắn chắc cúi xuống cắn nhẹ tai y nói:

- Sư huynh lúc nãy chỗ này của ta vừa thủng một lỗ, chỉ có huynh mới lấp được. A Nhứ cho ta đi.

Chu Tử Thư ôn nhu cười cười, nghĩ lại lần nào hắn cũng nhẹ nhàng xin phép như vậy và chẳng lần nào y từ chối. Ánh mắt y xẹt qua một tia tinh nghịch dưới tay phát lực đảo khách thành chủ ngồi trên thắt lưng hắn, ngón tay thon dài chống trên ngực hắn nói:

- Nếu ta nói không cho thì sao? Lão Ôn

Âm cuối còn cố tình ngân dài đầy mị hoặc, mi mắt y vốn dĩ rất đẹp, ở góc độ này rơi vào mắt lão Ôn lại càng huyền hoặc liêu nhân. Cảm giác trướng nóng lại tăng thêm một phần, Ôn Khách Hành làm mặt cún buồn bã nói:

- A Nhứ thật ác, ngươi trêu đùa ta cho đủ rồi lại không chịu trách nhiệm.

Nói xong còn cố ý lấy tay đẩy đẩy mông y vào cự vật bên dưới, cách một tầng vải Chu Tử Thư vẫn thấy da thịt có chút bỏng rát vì độ nóng đó. Y chột dạ ngồi dậy bước qua thắt lưng Ôn Khách Hành nhưng nào có thể thành công, hắn nắm lấy cổ chân y lôi lại, biến thành tư thế Chu Tử Thư nằm dưới, chân bị kéo lên cao đặt trên vai Ôn Khách Hành, vạt áo mở rộng để lộ da thịt trơn bóng, tiết khố che chắn tầm nhìn lộ ra bị Ôn Khách Hành một tay giải khai.

Ôn Khách Hành như sói đói mau chóng tham nhập địa phương đã sớm nóng ẩm kia, một tay tham tiến một tay gãi nhẹ điểm nhỏ trước ngực y. Chu Tử Thư chỉ thấy toàn thân tê dại, mắt y mở to thu vào toàn bộ biểu cảm của Ôn Khách Hành. Vẻ mặt đó của hắn trước đây y chưa từng có dũng khí thấy. Hắn một mặt săn sóc Chu Tử Thư một mặt nhìn biểu cảm xoay chuyển trên gương mặt y.

Một Chu Tử Thư như vậy chỉ có Ôn Khách Hành hắn đủ bản lĩnh thấy, nghĩ đến đó khiến tâm trạng hắn hưng phấn hơn hẳn. Ngón tay bên dưới gia tăng tốc độ làm Chu Tử Thư thở dốc khó khăn vặn vẹo eo mông:

- Lão Ôn chậm chút, lão tử sẽ bị ngươi chọc chết.

Ôn Khách Hành cười cười mổ mổ trên môi y đáp:

- Tử Thư, ngươi nói vậy không sợ mai không xuống được giường ư?

Dứt câu lại cướp mất hơi thở của y, Chu Tử Thư hàm hàm hồ hồ chửi rủa:

- Tên đại s... ưm... đại cẩu,... ngươi nói thế không sợ ta kẹp chết ngươi?

Ôn Khách Hành xoa nhẹ gò má y cười tà, Chu Tử Thư vẫn là đanh đá như vậy.

Ánh nắng sáng sớm vẫn vương mùi sương chiếu vào một góc phòng, tiếng da thịt va chạm vang lên hòa vào tiếng chim hót cùng tiếng côn trùng đập cánh. Chu Tử Thư bị dày vò tới mức trước mắt chỉ còn một mảnh trắng xóa, ngực bụng y đều nhớp nháp bởi chất lỏng màu trắng oánh nhuận, da thịt ửng đỏ một mảng. Ôn Khách Hành ôm y lên tựa vào ngực, hắn dùng tay tách cánh mông rắn chắc rồi xuyên vào, Chu Tử Thư giật mình ưm một tiếng cào rách lưng Ôn Khách Hành.Hai người triệt để dính chặt với nhau.

Cứ như vậy tới tận quá trưa Ôn đại sắc lang mới tha cho Chu thủ lĩnh, y mệt tới mức lại ngủ một giấc tới tối.

---------------

OMG!! lần đầu viết H đúng giới hạn từ hic hic, mỗi lần viết H là tay tôi bị gì ý toàn đánh tràn màn hình :<<<

Xin lỗi vì đăng muộn, báo cáo thực tập của tôi gặp trục trặc nên tôi phải giải quyết mãi hôm qua mới xong được.

Chúc mọi người đọc vui vẻ. Ai tinh ý sẽ thấy fic này ngược hihi 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net