Xuyên Không phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh nắng ban mai nhạt màu chiếu lên khung cửa nhỏ, người trong phòng vẫn đang say giấc, khuôn mặt y an ổn nhu hòa, là một gương mặt nam tử tuấn tú cương nghị nhưng giữa hai mắt lại ẩn ẩn một nét nghiêng thành tuyệt thế. Bên cạnh y cũng là một nam tử, người này mày kiếm mắt cao, có thể thấy thường ngày rất phong lưu phóng khoáng nhưng bên gò má lại hiển hiện một vạt ưu tư khó phai giống như hình thành từ nhiều năm trước.

Ôn Khách Hành hé mắt nhìn người ngủ say đầu gối lên tay mình bên cạnh, cơ thể y ấm áp phập phồng khiến hắn có chút thích thú ngắm nhìn không thôi. Bình thường Chu Tử Thư đều là loại cương mãnh hiếm có lúc ngủ say lại đáng yêu như một chú thỏ nhỏ, điều đó làm Ôn Khách Hành không nhịn được oán giận tia nắng kia, sợ làm người trong lòng thức giấc hắn rón rén nhấc người dậy, tấm lưng to lớn tạo thành cái bóng râm ôm lấy người Chu Tử Thư khiến y nghĩ trời vẫn chưa sáng.

Chu Tử Thư hai mắt nhắm, lông mi thật dài lại mềm mượt, đôi môi hồng hơi hé mở, tóc dài như thác tán loạn hai bên, Ôn Khách Hành nhìn đến nước miếng dâng trào, hắn hơi cúi người định hôn một cái ai ngờ làm Chu Tử Thư giật mình theo bản năng co giò đạp một phát. Ôn Khách Hành bất hạnh không phòng bị, ăn một cước bay xuống giường, đập đầu bất tỉnh.

Chẳng biết qua bao lâu hắn mới lồm cồm bò dậy, đầu óc choáng váng quay cuồng, trước mặt chỉ có một màu trắng xóa, bên tai lại nghe loáng thoáng tiếng người đánh nhau. Một lúc sau tầm nhìn mới rõ ràng, hắn đang ngồi trên mái nhà một tòa viện phủ, dưới sân có một toán hắc y nhân đang giao đấu với binh lính, phía sau binh lính có một người trung niên ăn vận gấm vóc cùng một vài nữ nhân trông như thiếp thất, nha hoàn.

Ôn Khách Hành không hiểu sao lại nhìn thấy cảnh này sau khi ngã xuống giường,có phải hắn ngã tới ngủ mơ không? Nhưng hắn biết ngay không phải, bình thường hắn chỉ mơ thấy A Nhứ nằm trong lòng hắn khóc lóc xin tha, ngoài ra thì còn có A Nhứ ôm hắn nũng nịu, A Nhứ chủ động hôn hắn, A Nhứ dùng miệng ***, bảy bảy bốn chín lần chỉ có A Nhứ. Không cần véo cũng biết đây không phải giấc mơ của lão Ôn hắn.

Dù sao thì cũng tự nhiên đến đây, chi bằng quan sát tình hình một chút biết đâu lại tìm được đầu mối nào đó để trở về. Nghĩ đến đây hắn lại tiếp tục tìm một nơi ung dung nhàn nhã chẳng có nửa điểm hoảng loạn vì sự tình kỳ lạ ngồi quan sát. Đám hắc y nhân số lượng ít hơn binh lính nhưng trình độ thì ở mức thượng thừa, lấy một địch mười cũng không quá khó. Tuy nhiên đánh lâu cũng có chút yếu thế, bọn họ liên tục bị đẩy lùi. Đương lúc binh lính giương cao giáo mác quật xuống đầu một tên hắc y nhân thì từ góc tối ít ai ngờ lao ra một thân ảnh, người nhẹ như phi yến, eo dẻo như liễu, ánh trăng ban đêm rơi vào trong thanh nhuyễn kiếm trên tay y một mảnh bạch sắc.

Ôn Khách Hành bất ngờ bật dậy, hắn lắp bắp kinh ngạc, đó chẳng phải là là Chu Tử Thư sao? A Nhứ của hắn thế nào lại ở đây? Cơ thể theo phản xạ muốn bay tới bên y nhưng trực giác mách bảo hắn nên nán lại thêm một chút. Ôn keo *** đành nóng lòng đứng quan sát thêm một tý tình hình, lúc này lao ra chưa rõ tình huống sẽ gây nhiều chuyện. Chu Tử Thư vừa xuất hiện, đám binh lính ngay lập tức bị đẩy lùi tạo ra một khoảng trống. Y dùng lưu vân cửu cung bộ kéo người áo đen bị thương lúc nãy ra khỏi vòng đấu vứt cho một người khác phía sau cùng một cuộn giấy, Ôn Khách Hành loáng thoáng nghe thấy y nói:

- Hoàng thúc mau đưa Cửu Tiêu cùng văn kiện này về trình vương gia, việc còn lại để ta lo liệu.

Người được gọi là Cửu Tiêu kia bật dậy la lên:

- Không được, sư huynh đi cùng bọn ta, họ Dương kia hiểm độc như vậy sẽ không tha cho huynh đâu.

Mặc cho Cửu Tiêu hét lớn Hoàng thúc vẫn vâng mệnh kéo hắn đi. Y vừa quay đầu, trên bầu trời đêm lập tức rực sáng bởi đèn lồng, Ôn Khách Hành giật mình nhận ra có khi nào hắn lại trở về quá khứ, khi Cửu Tiêu sư đệ của Chu Tử Thư vẫn còn sống? Trong đầu lập tức xoẹt ra vô số ý nghĩ, kinh ngạc vì sự tình phi lý như xuyên không này lại xảy ra trên người hắn, lý do có thể là gì đây? Tạm bỏ qua nguyên nhân nhưng làm sao để hắn có thể trở về với dòng chảy của mình? Thật sự đau đầu. Phía dưới sân binh lính liên tục ồ ồ tiến lên như thác theo lệnh của người mặc áo gấm, Chu Tử Thư thân thủ phi phàm chặn cửa không cho một tên nào thoát ra.

Áng chừng nửa chén trà sau Chu Tử Thư đã sắp mệt không thở nổi, đoán chắc bọn Cửu Tiêu đã đủ thoát thân y cũng không ham chiến ngay lập tức lẻn vào đèn lồng ý đồ trốn thoát. Một khắc nhoáng người kia lại khựng mất một nhịp do choáng váng, họ Dương tinh mắt liền giơ ống tay áo, bên trong cổ tay hắn có gắn một cơ quan bắn độc châm. Ôn Khách Hành thấy người thương sắp dính chiêu thì lòng nóng như lửa đốt dùng tuyệt đỉnh khinh công bay tới, đá giày làm chệch hướng độc châm tay như trảo vợt được eo mỹ nhân.

Ôn Khách Hành vuốt cằm cảm thán, lúc này A Nhứ chưa có lớn hẳn, người mảnh mai hơn A Nhứ hung dữ nhà hắn nhiều, ôm như vậy có cảm giác lọt thỏm, như ôm một con mèo mềm mại. Chu Tử Thư thầm kinh sợ trong lòng, sao trên đời còn có một người công lực cao cường thâm sâu đến đáng sợ như vậy? Đến y dùng mười thành công lực cũng chưa chắc chiếm được tiên cơ, người này cứu y coi như là có ý tốt nhưng đến cùng là mục đích gì thì còn chưa rõ.

Chu Tử Thư bận nghĩ ngợi, Ôn Khách Hành ôm y một đường tới rừng trúc cách vài dặm, tiện thể đánh lạc hướng bọn truy binh, Chu Tử Thư nhẹ nhàng tránh thoát vòng tay Ôn Khách Hành, hai người đáp đất, Ôn Khách Hành bị lạnh nhạt cũng không có phản ứng gì chỉ là trong đầu chuyển chuyển như sóng biển ngày bão liên tục tính toán, A Nhứ nhà hắn như này lại làm hắn có cảm giác bắt được của ngon, bình thường không thể thấy mặt trẻ con yếu đuối của y nhưng coi bộ thiếu niên này lại khác.

Sự thực chứng minh hí hừng sớm chỉ sợ bị vả đau, Chu Tử Thư dù còn là thiếu niên nhưng cũng không khác Chu Tử Thư của hắn là mấy, y thành thục ổn trọng, bề ngoài hữu lễ lại xa cách. Chu Tử Thư chắp tay cúi người đối với kẻ xa lạ vừa cứu mình nói:

- Cảm tạ ơn cứu mạng của tiền bối, vãn bối còn có công vụ tại thân, lần sau sẽ báo đáp, cáo từ.

Nói rồi cũng không đợi Ôn Khách hành phản ứng mà đi như gió. Chu Tử Thư vừa phải xông vào mật thất trùng trùng cơ quan lấy văn kiện mật cho tấn vương bị thương lại hao tổn công lực ngăn binh lính, giờ toàn thân đều đau nhức, vết thương vẫn chưa được xử lý ổn thỏa lại có chút tê ngứa dự là có độc, mặc dù đã ăn một viên dược nhưng cũng không chắc cầm cự được lâu. Nếu phải đối mặt với người có thể một tay khống chế y như Ôn Khách hành thì tuyệt đối không phải chuyện tốt, vẫn nên lấy cớ đi sớm một bước.

Ôn Khách Hành biết y đang cảnh giác mình thì có chút tổn thương, khuôn mặt dương quang sáng lạn kiệt tác nhân gian này của hắn có điểm nào không tốt mà khiến A Nhứ sợ hãi bỏ chạy vậy? Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng nhìn thân hình bé nhỏ lảo đảo bước đi lại vẫn kiên cường không cong lưng ấy hắn lại mềm lòng nghĩ tới A Nhứ kia. Y đã phải chịu đựng những gì, gánh vác những gì mà lại có thể từ một thiếu niên vốn nên như Thành Lĩnh ngây thơ yêu đời trở thành kẻ lúc nào cũng căng mình trông tứ phương tám hướng, thận trọng dè dặt.

Ôn Khách Hành nghĩ rồi cũng dùng khinh công đuổi theo nói:

- Ta đi ngang qua thấy đông đánh ít nên tiện tay cứu thôi, thiếu hiệp không cần nghĩ nhiều, chỉ có điều Ôn Thiện Nhân ta đây trước giờ sòng phẳng, ngươi nợ ta một mạng vậy thì... ta chịu thiệt đi theo ngươi thế nào? Thiếu hiệp có thiếu người ôm mình khi ngủ không? Ta còn có thể hát ru nè, nấu ăn nè,...

Hắn giơ bàn tay đếm đếm rồi rất nghĩa khí khịt mũi nhìn Chu Tử Thư, gió đêm lạnh lẽo thổi bay tà áo hai người, Chu Tử Thư dùng khinh công nhanh hơn bay vọt đi, một giây cũng không muốn nghe hắn lải nhải. Lôi đâu ra một tên bạch kiểm lắm lời biến thái như vậy? y nghĩ bụng. Ôn Khách Hành chẳng phí sức theo đuôi. Chợt hắn nhận ra vạt áo mình dính một đốm máu chói lọi, chắc lúc nãy ôm Chu Tử Thư bị dính.

Nghĩ đến y bị thương Ôn Khách hành lại sốt ruột như một con bạch tuộc lớn đầu hận không thể ôm y lại để bảo vệ chu toàn. Hắn tăng nhanh tốc độ định bắt y lại xem xét thương thế nhưng Chu Tử Thư không phải dạng vừa, Ôn Khách Hành vừa vung trảo bên này y dùng tốc độ sét đánh tung một chưởng toàn lực vào vai phải Ôn Khách Hành, hắn cười mỉm quen thuộc với cái chiêu lừa bịp này. Đã bao năm rồi mà A Nhứ vẫn không đổi chiêu nhỉ, mấy năm đánh nhau trên giường với Chu Tử Thư hắn đã sớm thuộc làu các loại tiểu xảo của y.

Đây chỉ là hư chiêu hậu chiêu còn ở đằng sau, nếu hắn né chưởng này Chu Tử Thư sẽ lợi dụng hắn mất đà mà dùng một cước đá hắn bay xa, nếu hắn đỡ chưởng này thì sẽ tuyệt không còn đường sống nhưng công lực hắn lúc này dù có ăn một kích mười thành của Chu Tử Thư cũng không xi nhê. Y đây là ngọc đá gì cũng cùng nát sao? Đã rõ thâm sâu công lực mà vẫn trực diện ngênh chiến? Không đúng Chu Tử Thư thông minh hơn thế.

Vài phút sau đã ứng với lời hắn nói, chưởng phong chỉ là lòe mắt thì ra mục đích chính là y muốn dùng túy sinh mộng tử khiến hắn mê man rồi chạy trốn. Ôn Khách Hành dính một đống bột phấn mê hương vẫn vững như bàn thạch bắt lấy cổ tay y, nội lực cuồn cuộn trấn cho Chu Tử Thư sặc ra một ngụm máu. Y vẫn ngoan cường nuốt xuống, tay chạm vào bạch y kiếm tính toán thoát thân. Ôn Khách Hành túm cả hai tay y ra đằng sau lại điểm huyệt đạo khiến y mềm nhũn rơi vào trong lòng hắn.

A Nhứ của hắn tuy ngày thường thích phơi nắng lười biếng nhưng đọ về độ cứng đầu thì có một trăm cái bàn đá cũng chào thua. Ôn Khách Hành nhẹ nhàng đặt y tựa vào một gốc cây gần đó rồi quen chỗ lục ở eo y lôi ra  lọ dược hoàn màu trắng, đổ ra tay một viên rồi cho vào miệng nhai nhai. Hắn cau mày lè lưỡi chê thuốc này đắng quá. Chu Tử Thư trố mắt ngạc nhiên nhìn, sao kẻ đó lại biết chỗ y cất giải dược? Chu Tử Thư một bụng nghi hoặc nhìn chằm chằm hắn.

Ôn Khách Hành ăn giải dược xong liền nhanh chóng ngồi xuống, việc đầu tiên là lột lớp khăn đen kia. Khăn vừa rơi ra đã dọa cho hắn suýt nữa nhảy xa ba trượng, khuôn mặt xấu xí này là sao? A Nhứ hắn từ bé đã có cái thói quen xấu thích hủy hoại nhãn quang người khác? Ôn Khách Hành chép miệng cởi đến áo y, Chu Tử Thư bị điểm huyệt không cử động được, chỉ có đôi con ngươi trong suốt là biểu lộ ra chút sắc thái. Y từ kinh ngạc chuyển qua ngờ vực không hiểu kẻ này muốn làm gì.

Ôn Khách Hành thấy y sốt ruột tới nỗi toát cả mồ hôi thì cười cười trêu chọc:

- Ta đã nói rồi, làm việc thiện là phải sòng phẳng, ta cứu ngươi một mạng thì chí ít ngươi cũng phải mang thân ra trả chứ.

Chu Tử Thư nghe tai này lọt qua tai kia, mất một lúc y mới hiểu ý tứ của câu nói đó, vừa tức vừa lo khiến y lại sặc ra một ngụm máu. Dòng máu đỏ tươi uốn lượn chảy xuống rớt từng giọt vào bàn tay bạch ngọc của Ôn Khách Hành rất chói mắt. Ôn Khách Hành giật mình biết lỗi vội vàng sửa lời:

- Ngươi đừng nóng ta chỉ trêu đùa mà thôi, ta muốn xem xét thương thế của ngươi một chút, sẽ không làm hại ngươi đâu. Tin ta.

Không hiểu sao ánh mắt lo lắng của hắn lại làm y bất động, cả đời này ngoại trừ Cửu Tiêu y cứ ngỡ sẽ không lại nhìn thấy ánh mắt như vậy. Hắn là ai mới được cơ chứ? Y có quen hắn sao? Chu Tử Thư cứ nghĩ ngợi lung tung đến mức ngất đi cũng không biết. Ôn Khách Hành mở áo của y, tay đỡ thắt lưng cho y dựa vào mình, thấy ánh mắt Chu Tử Thư từ trong suốt thành tán loạn sau đó rèm mi dài buông xuống. Trán y đổ đầy mồ hôi bàn tay lại lạnh ngắt dọa cho Ôn Khách Hành hồn vía lên mây, hắn vừa xót vừa giận con người trong lòng này.

Chu Tử Thư bị một vết chém bên hông, sau lưng còn có vài vết bầm xen lẫn vết xước kéo dài như là bị mũi tên bắn sượt qua, nghiêm trọng nhất là vết phi tiêu trên vai, vừa sâu lại có độc. Có vẻ Chu Tử Thư dùng một loại thuốc nào đó khiến cho độc tố không lan tỏa nhanh, máu tụ quanh vai y đã sắp đen hết một mảng. Nhìn vết thương trên làn da trắng nõn ấy Ôn Khách Hành hít một hơi kiềm chế bản thân bộc phát. Y phục của Chu Tử Thư thuần màu đen chỉ có ống tay thêu chỉ bạc nên nhìn qua như chẳng có gì lúc sờ vào mới thấy máu đã thấm đẫm một mảng. Ôn Khách hành xé áo băng bó qua loa, lấy ngoại bào bọc người lại rồi ôm y lên tính đi tìm đại phu.

Hắn dùng khinh công ôm người tới một trấn nhỏ, dùng ngọc bội tùy thân thuê phòng khách điếm sau đó cho mời đại phu. Đó là một người đàn ông trung niên dáng vóc hiền từ, vừa nghe có người bị thương liền không quản đêm hôm ôm hòm thuốc đi theo. Ôn Khách Hành dẫn đại phu vào phòng chỉ người nằm trên giường cách một bức rèm, lão đại phu hiểu ý tiến gần cầm cổ tay người kia bắt mạch cũng không hỏi gì nhiều. Đôi mắt lão nhập nhèm, có vẻ tuổi tác đã cao nên không được minh mẫn lắm, lão vuốt vuốt chòm râu rồi nói:

- Phu nhân bị thương đã lâu lại vận động mạnh nên mất máu quá nhiều dẫn tới hôn mê. Ta có thể kê đơn trị thương nhưng độc thì không giải được, tuy nhiên công tử đừng lo quá, độc tố này đã bị kiềm hãm nội trong một tháng sẽ không phát tác, chỉ là...

Ôn Khách Hành tự nhiên có cảm giác vi diệu với cái xưng hô phu nhân này, hắn tự nhủ ngày sau trên giường chắc chắn phải gọi một lần. Tiếp đó hắn mới sốt ruột thúc giục:

- Có gì cần chú ý, thỉnh đại phu nói rõ.

Lão vuốt vuốt chòm râu nhìn Ôn Khách Hành thâm thúy lát sau mới nói:

- Đừng để phu nhân chịu đả kích, cơ thể y quá yếu nếu nóng giận sẽ dễ dẫn tới độc phát. Trong mấy ngày này y cũng có thể phát sốt, đó là phản ứng kháng cự độc tố, công tử đừng quá lo lắng.

Ôn Khách Hành âm thầm tát mình một bạt tai sau đó nhận đơn thuốc vẫy đuôi chó tiễn đại phu ra về.

Tác giả: Chết rồi lỡ đào hố nhưng các bạn yên tâm hố này có 3 chương thôi à :>, chương 2 tuần sau tôi sẽ đăng, chương 3 lại là H. Tôi đề tag ở ngoài 18+ nên hầu hết các fic đều có thịt. Tôi còn khoảng 3 fic nữa lưu máy. Động này có vẻ hơi ít lượt quan tâm nhưng tôi iu quý cp này lắm nên sẽ ra thêm 3 fic nữa trước khi hoàn. Mong không quá OOC.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net