Xuyên không phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối hôm đó Ôn Khách Hành không dám ngủ gật, việc đầu tiên hắn làm sau khi đại phu ra về là kêu tiểu nhị chuẩn bị nước nóng, hắn phải hảo hảo tẩy rửa cho A Nhứ của hắn, chân hắn như bắt lửa hận không thể ngay lập tức lột lớp mặt nạ của y xuống. Hà cớ gì cứ phải hóa trang thành ra như vậy chứ? Hắn giận dỗi nghĩ bụng.

Tuy nóng lòng nhưng vẫn không ngăn nổi ôn nhu, hắn nhẹ nhàng ôm y tới dục dũng, cố gắng né tránh vết thương. A Nhứ suốt cả quá trình vẫn không tỉnh lại, những lúc lau qua vết thương ngẫu nhiên sẽ thấy y hơi nhăn mày. Ôn Khách Hành vừa xót vừa giận người trong lòng, sau lại nghĩ tới A Nhứ ở nhà, y không biết giờ này có ăn chưa? Có đi ngủ đúng giờ hay lại chạy ra ngoài tìm hắn loạn lên?

***

Chu Tử Thư cả người mềm nhũn, đầu óc nặng nề đình trệ, ý thức như một dòng chảy tán loạn chẳng thể nào tỉnh lại. Trong mơ hồ y cảm thấy một bàn tay ấm áp vuốt nhẹ trán mình, cơ thể bớt đau đớn hơn một chút rồi chìm vào ngủ say. Khi y lần nữa mở mắt đã là sáng sớm hôm sau, đầu óc vẫn còn choáng váng nhưng có vẻ tốt hơn hôm qua rất nhiều, y phát hiện vết thương đều đã được xử lý, ngay cả quần áo cũng được thay, Chu Tử Thư to đầu nghĩ mãi không ra sao mình lại bò tới khách điếm rồi từ lúc nào y phục Thiên Song lại biến thành trung y trắng toát? Lớp dịch dung cũng bị tẩy cho không còn một mống và hàng vạn câu hỏi vì sao khác. Y vội lắc nhẹ đầu bình ổn tâm tư sau lại nghĩ phải mau chóng quay lại Thiên Đô hội họp với bọn Cửu Tiêu nên xốc chăn ý định xuống giường.

Ngay lúc Chu Tử Thư mở cửa sổ đào tẩu thì Ôn Khách hành nhảy chân sáo vào phòng, hắn đặt đĩa điểm tâm lên bàn, nhàn nhã rót cho mình một ly trà rồi chậm rãi cất giọng:

- A Nh... Thiếu hiệp à đang bị thương thì không nên hóng gió đâu, tổn hại thân thể đó.

Chu Tử Thư cứng ngắc quay lại, y chỉ muốn gõ đầu một cái cho thanh tỉnh, sao lại quên tên biến thái này chứ? Có lẽ tất cả việc kia đều do hắn giúp mình làm, Chu Tử Thư nghĩ không ra mục đích của người này cũng không nhớ trong sổ sách Thiên Song có ghi chép nào về cái tên Ôn Thiện Nhân chẳng có vẻ gì là thật này. Những kẻ trong giang hồ có võ công chiêu số tương đương thì hơn nửa là kẻ thù của y, nửa còn lại không liên quan hoặc đã quy ẩn. Nhưng có thể khẳng định hắn không thuộc kẻ thù, thân phận người này đợi về Thiên Song tra sau cũng không vội, Chu Tử Thư thầm thở ra một hơi nghĩ dù sao chạy không được mà mình cũng nợ hắn một mạng, y chắp tay cúi người trịnh trọng nói:

- Ơn cứu mạng của Ôn tiền bối vãn bối xin khắc ghi, nếu không phiền người có thể cho ta xin địa chỉ ngày sau báo đáp. Vãn bối thực sự có việc gấp phải cáo từ.

Giọng điệu xa cách lại còn đầy mùi thâm nho này làm Ôn Khách Hành nổi hết cả da gà da vịt. Chu Tử Thư của hắn phóng khoáng lại tùy ý đâu có điểm nào khuôn phép lễ giáo như thiếu niên này? Trong một giây hắn còn tưởng mình hoa mắt nhầm người. Ôn Khách Hành che giấu tâm sự bày ra bộ mặt thấy chết không sờn, da dày ba tấc cợt nhả nói:

- Ta thấy ngươi lớn lên trông không tồi, ngày sau lúc mà ngươi hết bận có thể ngồi kiệu đội hỉ khăn lông tóc vô thương tới phủ ta làm phu nhân, ta tuyệt đối không bạc đãi ngươi, thế nào?

Hắn nhấn mạnh bốn chữ "lông tóc vô thương" như là ám ảnh chuyện thất khiếu tam thu đinh của y. Chu Tử Thư đầu đội ba chấm thật to mãi vẫn không thể tiếp nhận nổi cái cách ăn nói kỳ lạ này. Dù sao y sống tới giờ vẫn chưa được chứng kiến cảnh nam nhân tán tỉnh một nam nhân khác, có chút nan kham. Chu thủ lĩnh thẳng nam thật cứng cười ra một cái lễ nói:

- Ôn tiền bối đừng đùa, ngày sau ngoại trừ việc này, nếu người có bất cứ sở nguyện nào vãn bối cũng tận lực giúp sức.

Ôn Khách Hành sờ sờ mũi làm vẻ mặt tiếc hận nói:

- Nếu không đồng ý làm một cái phu nhân vậy thì ngươi có thể bồi ta một đêm không?

Chu Tử Thư nhìn trời cảm thán sao hôm nay mây lại trắng như vậy ta? Sau đó cúi xuống nhìn mặt cún của Ôn Khách Hành rất mất mặt từ chối. Lại sau sau đó, Ôn Khách Hành tiếp tục mất liêm sỉ yêu cầu Chu Tử Thư nhưng đều bị y xua tay. Đến lần thứ mười Ôn Khách Hành giả bộ ôm tim sầu thảm nói:

- Lời nói của một người sao lại không đáng tin đến vậy? Hôm qua ta tân tân khổ khổ cứu ngươi từ đám người kia lại không tiếc mạng ôm ngươi tới đây tìm đại phu, giờ tiền trên người ta cũng tiêu hết ở ngươi rồi thế mà đến một điều kiện nhỏ nhoi ngươi cũng không đáp ứng ta.

Chủ Tử Thư chớp mắt thở dài nghĩ sao lại có người vô liêm sỉ như gã họ Ôn này chứ? Ngày sau nếu tránh được y sẽ không bao giờ chạm mặt với cái loại người như này, thật đáng sợ. Y cúi đầu lại gần Ôn Khách Hành chân thành nói:

- Ngoại trừ những việc kia việc gì vãn bối cũng giúp người.

Ôn Khách Hành trong bụng cười vang ngoài mặt vẫn một bộ dáng tủi thân hề hề nói:

- Vậy ngươi cho ta đi theo ngươi đi, ta tứ cố vô thân lại không còn xu dính túi, ta thề sẽ không làm phiền ngươi đâu. Một ngày ba bữa không đòi hỏi, ngươi còn có thể sai vặt ta nữa.

Chu Tử Thư lưỡng lự, nhưng y lại hối hận vì từ chối hắn quá nhiều, cuối cùng đành mềm lòng gật đầu đồng ý. Ôn Khách Hành mặt dày thành công vang dội theo quán tính định ôm A Nhứ một cái ai ngờ thiếu niên như quỷ mị, thân ảnh chớp cái không cho hắn đụng vào. Ôn Khách Hành chu môi cũng không tức giận chỉ chỉ vào đĩa điểm tâm nói:

- Ngươi ăn chút gì đi tiện thể nói qua cho ta biết tình hình ngươi được không?

Chu Tử Thư ngồi xuống đối diện Ôn Khách Hành nhìn đĩa điểm tâm mới thấy bụng rỗng kêu vang, y vẫn đang trong tuổi ăn tuổi lớn lại không ăn gì suốt từ hôm qua tới giờ nên rất vui vẻ cầm điểm tâm cắn một miếng, hương vị ngọt thanh ngay lập tức lan tỏa. Ôn Khách Hành một bên chống tay nhìn y ăn, A Nhứ khi ăn ngon khóe mắt không tự chủ sẽ hơi cong cong, trông càng tuyệt sắc liêu nhân. Nghĩ đến hôm qua cơ thể mềm dẻo trắng nõn trong vòng tay mà hắn lại thấy mình nóng lên, đầu óc hắn đấu tranh không ngừng, một bên kêu gào hắn tiến lên chiếm lấy A Nhứ một bên lại mắng chính mình cầm thú.

Cuối cùng hắn vẫn nhịn, ngón tay thon dài khẽ miết nhẹ vụn bánh bên khóe miệng thiếu niên, hắn cười:

- Tiểu tử ngươi lâu rồi không được ăn ngon sao?

Chu Tử Thư giật mình tự hỏi chả lẽ biểu hiện trên mặt mình rõ lắm sao? Y cúi đầu suy nghĩ, đúng là rất lâu rồi chưa được ăn thứ gì vừa miệng đến vậy, tự nhiên hào cảm của y với tên họ Ôn này lại tăng lên. Chu Tử Thư tùy tiện bịa một câu chuyện che giấu đi thân phận thủ lĩnh Thiên Song, lại nói mình họ Chu tên một chữ Nhứ. Ôn Khách Hành xuất thần nghe câu chuyện nhảm nhí kia, tự nhiên hắn lại nhớ tới lần đầu gặp Chu Tử Thư, y cũng lấy cái tên này...

***

Hai người dùng xong bữa sáng thì lập tức lên đường, Ôn Khách Hành viện cớ Chu Tử Thư thương chưa lành đòi đi xe ngựa. Tiểu nhị ở quán cũng là một người hiểu chuyện ngay lập tức chạy đi mua một chiếc xe ngựa hoành tráng, bên trong còn có bàn trà và ghế lót lông êm ái. Ôn Khách Hành chép miệng hài lòng nhìn Chu Nhứ. Y tự giác móc trong người ra một viên kim châu đưa cho tiểu nhị. Tiểu nhị thấy Kim châu mắt còn sáng hơn vàng liên tục cảm tạ chạy về.

Sau đó Chu Tử Thư viện cớ rơi đồ chạy lên phòng gửi mật tín về Thiên Đô cho Cửu Tiêu cùng Hoàng thúc. Ôn Khách Hành cũng không khó dễ y, hắn nhìn Chu Tử Thư một thân tuyết trắng như ngọc, gương mặt khuynh thành ẩn sau lớp miện sa lại vô tình làm dáng người và xương hồ điệp tuyệt đẹp kia có điểm chói mắt. Bình thường A Nhứ nhà hắn sẽ không mặc màu trắng, y ưa thích màu lam, Ôn Khách Hành luôn muốn nhìn Chu Tử Thư trong y phục trắng nhưng không có cơ hội nay được nhìn nên hận không thể dán luôn mắt trên người A Nhứ.

Chu Tử Thư không chịu nổi ánh mắt như sói đói của hắn nên  viện cớ ra ngoài đánh xe. Ôn Khách Hành phụng phịu biết người ta cố ý tránh né mình nên tổn thương sâu sắc lắm. Hắn ngồi trong xe nghĩ trăm phương ngàn kế để được ôm A Nhứ. Mấy chốc mà quên luôn mục đích chính của mình là tìm cách trở về.

***

Một đoạn đường này đi cũng không mấy khó khăn, ám thất của Thiên Song rải rác khắp nơi, Chu Tử Thư chỉ cần một ám hiệu là có thể gọi người hỗ trợ y về Thiên Đô. Chuyện khó khăn duy nhất là Ôn Khách Hành, nhất thời y vẫn không biết làm sao để dứt mớ keo chó này khỏi người. Ôn Khách Hành ăn no dửng mỡ không thèm ngồi trong xe ngựa mà bò ra kè kè bên cạnh Chu Tử Thư hết kể chuyện Đông lại kể chuyện Tây, rất có tư thái không làm y phiền chết không được.

Chu Tử Thư khổ không hết chịu đựng Ôn Khách Hành gần hai tuần mới đến ngoại ô của Thiên Đô. Thời tiết bỗng nhiên trở xấu nên hai người không còn cách nào khác phải tạm dừng chân ở khách điếm gần đó, dù sao cũng chỉ còn hai ngày đường. Ôn Khách Hành viện cớ tiết kiệm tiền bạc đòi ở chung một phòng mặc dù số tiền Chu Tử Thư đưa thừa sức bao cả khách điếm.

Chu Tử Thư thở dài bất lực ngồi uống trà trong lúc Ôn Khách Hành chân chó xuống bếp nấu ăn. Đúng lúc này ngoài cửa có một con quạ đen ướt nhẹp, là mật hàm của Thiên Song, Chu Tử Thư vội vàng mở ra xem, thì ra là một nhiệm vụ tuyệt mật Tấn vương cần đích thân y đi làm. Chu Tử Thư không nói hai lời đề khí vọt ra cửa sổ trong trời mưa, cũng không quản cái tên Ôn dính như sam kia, mấy lần trước cũng vậy, bằng một cách vi diệu nào đó vài ngày sau hắn lại tìm được y.

Ôn Khách Hành ôm canh gà trở lại đã thấy phòng không người, cửa sổ bật mở, nước mưa theo gió tràn lan đầy đất. Hắn hậm hực nghĩ A Nhứ này sao thích bỏ hắn đi như vậy? Ôn Khách Hành cũng đề khí bay ra cửa sổ lần theo dấu vết của A Nhứ, y lúc này vẫn nghĩ không ra rằng Ôn Khách Hành tương đối hiểu về ám hiệu Thiên Song, đó cũng là lý do hắn luôn mò ra tung tích của y.

***

Chu Tử Thư không kịp dịch dung chỉ đành đeo mặt nạ Thiên Song, y dựa vào ám hiệu lòng nóng như lửa đốt liên tục vận khí dùng khinh công, lý do trong mật hàm thông báo nhiệm vụ còn có một dòng nói Tần Cửu Tiêu sợ y bị thương chưa lành nên tự chủ trương đi làm nhiệm vụ thay y. Chu Tử Thư chỉ có duy nhất người đệ đệ này là chỗ ruột non, y có chết cũng không mong đệ đệ gặp chuyện gì.

Cơn mưa mịt mùng vẫn không có dấu hiệu chấm dứt, gió giật từng cơn lạnh buốt quét qua da thịt, Chu Tử Thư dùng lưu vân cửu cung bộ lướt đi như bay, chẳng mấy chốc phía trước xuất hiện một doanh trại, nhiệm vụ lần này thập phần hung hiểm, Tần vương sai y trộm mật hàm của nhị hoàng tử với sứ giả Liêu quốc.

Cơn mưa vào ban đêm làm tầm nhìn trở nên hạn hẹp, Chu Tử Thư nín thở lướt qua vài tốp lính canh tới doanh trướng to nhất, lại thấy ám hiệu Thiên Song để lại nên lập tức đi tiếp về phía trước, Tần Cửu Tiêu vắt vẻo trên sà ngang thấy một thân ảnh quỷ mị đi vào không tiếng động thì lập tức căng thẳng toát mồ hôi, may mà đó lại là sư huynh. Tần Cửu Tiêu mừng rỡ chỉ trực nhào lại ôm sư huynh hắn. Chu Tử Thư nhíu mày thật sâu thân tỏa hàn khí gõ đầu Cửu Tiêu nói nhỏ:

- Để coi về ta giáo huấn đệ như nào.

Cửu Tiêu rớt nước mắt ôm cục u trên đầu liên tục xin lỗi sư huynh, sau đó từ miệng Cửu Tiêu Chu Tử Thư đã xác định được mục tiêu lần này. Hai người lập tức thương lượng kế sách, lúc nãy vì lo lắng an nguy sư đệ nên Chu Tử Thư vận công quá độ bây giờ độc tố đã bắt đầu phát tác khiến y đổ một thân mồ hôi lạnh. Chu Tử Thư tự nhủ chỉ cần cố thêm nửa canh giờ thì chắc y vẫn trụ vững được, cơ hội tốt lấy mật hàm này không nhiều. Hai người ngồi đợi thêm nửa khắc, từ ngoài một tên đại hán cao lớn vận giáp phục đi vào trướng, người này mày rậm, mũi cao, con mắt hơi sâu không giống người hán lắm.

Đây chính là sứ giả nước Liêu A Cáp Nhĩ Nô, Tần Cửu Tiêu nói từng thấy hắn giấu mật hàm trong thắt lưng. Chu Tử Thư căng thẳng nhìn mục tiêu đi dần tới mép giường tháo giáp chắc là muốn đi ngủ. Lúc nãy mưa quá lớn, bột thuốc cũng vì thế mà ẩm ướt không còn dùng được, bất đắc dĩ y chỉ còn cách dùng một kích đắc thủ đánh vào huyệt trên cổ của hắn. A Cáp sứ giả cơ thể nặng nề ngồi phịch xuống giường, đương lúc hắn cúi xuống cởi giày, Chu Tử Thư bèn ra ám hiệu với Cửu Tiêu, cậu hiểu ý nắm lấy cổ chân y, Chu Tử Thư thả người xuống một chiêu như chớp đánh vào gáy đối phương, không ngờ tên sứ giả này lại biết võ công, A Cáp thân thủ không tồi lôi trong giày ra một thanh đoản kiếm nhắm ngay cổ tay y bổ xuống.

Cửu Tiêu hoảng hồn kéo sư huynh lại đồng thời thả tay, Chu Tử Thư đáp đất nghĩ không thể đắc thủ lần này, lần sau át sẽ có phòng bị. Y hít một hơi thật sâu ra tay hiểm hóc, sứ giả kia cậy mình có võ công không thèm gọi thuộc hạ, bàn tay như gọng kìm tóm lấy tay Chu Tử Thư đồng thời vỗ một chưởng toàn lực theo đoản kiếm về phía y, Chu Tử Thư thoát hiểm trong gang tấc nhưng vẫn dính kình lực, bước đi lảo đảo khiến sứ giả càng đắc ý quên luôn có hai người, trong lúc đó Cửu Tiêu nhảy từ trên sà ngang xuống điểm huyệt A Cáp. Thân hình đồ sộ của hắn ngay lập tức rầm một cái đổ xuống.

Chu Tử Thư lúc này mới thở ra một hơi lại phát hiện mình không ổn, y chỉ kịp nhìn Cửu Tiêu một lần rồi cũng ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh. Cửu Tiêu giật mình chạy đến đỡ sư huynh dậy, chỉ thấy y hai mắt nhắm nghiền, trên trán trắng toát cứ từng tầng từng tầng mồ hôi, máu theo mặt nạ chảy ra cần cổ trắng nõn. Không thể chậm trễ cậu ngay lập tức lôi mật hàm trong thắt lưng A Cáp ra rồi cõng sư huynh đào tẩu.

Nửa đường lại đụng trúng Ôn Khách Hành, Cửu Tiêu sợ hãi ôm chặt Chu Tử Thư định sẽ liều mình bảo vệ sư huynh. Ôn Khách Hành vội vội vàng vàng đuổi theo kết quả chứng kiến người mình yêu nằm trong tay người khác, nhất thời máu ghen dồn lên não định gõ cho tên tiểu tử này vài phát lại phát hiện Chu Tử Thư không hề động đậy. Ôn Khách Hành lúc này mới đỏ mắt đi tới dọa cho Cửu Tiêu đứng chết trân, hắn đỡ lấy Chu Tử Thư gạt phăng mặt nạ đi, nhìn y mặt cắt không còn một giọt máu, tơ máu đỏ tươi bên khóe miệng phá lệ rõ ràng giọng kiềm chế đến khàn đi nói:

- Ngươi có biết y bị trúng độc, không thể vận công?

Đối mặt với Ôn Khách Hành sát khí đùng đùng Cửu Tiêu khó hiểu hé răng lại mạnh mẽ giằng lại sư huynh:

- Ngươi là ai? Đừng làm hại sư huynh của ta.

Hai chữ sư huynh rơi vào trong đầu Ôn Khách Hành như sét đánh, thì ra thiếu niên này chính là sư đệ, là nỗi đau trong lòng A Nhứ. Hắn chậm một nhịp, trên mặt rối rắm biểu cảm, sau lại nghĩ phải mau đưa A Nhứ về tổng bộ chữa trị nên đành lấy hết chân thành nói:

- Ta là bằng hữu của Chu Tử Thư, ta biết y trúng độc nên vội vã đi ứng cứu.

Cửu Tiêu bán tín bán nghi nhưng nhìn vào đôi mắt chân thành ấy cậu lại mềm lòng, hai người vội vã đưa người về tổng bộ Thiên Song, ở đây có đủ loại dược liệu cùng thần y, đủ để cứu Chu Tử Thư. Mấy ngày sau A Nhứ vẫn chưa tỉnh, Ôn Khách Hành cùng Cửu Tiêu thâu đêm trực bên giường.

Có những lúc Chu Tử Thư mê man miệng chỉ gọi mỗi cái tên Cửu Tiêu, lại chẳng phải Ôn Khách Hành. Hắn dần nghĩ có khi nào nếu Cửu Tiêu không chết y sẽ vĩnh viễn không bao giờ gọi cái tên Ôn Khách Hành? Nghĩ tới đây Ôn keo *** ôm một bụng dấm chua hận không thể gõ tỉnh người kia, để y nhìn rõ, nhớ rõ Ôn Khách Hành hắn mới là tri kỷ cả đời của y. Nhưng Cửu Tiêu chết đi lại làm Chu Tử Thư thương tâm, càng nghĩ lại càng làm hắn đau đầu.

Cửu Tiêu mệt mỏi gục bên giường, Ôn Khách Hành đem tâm tư ngổn ngang cùng đôi mắt đỏ hoe nhìn người trên giường, không ngờ Chu Tử Thư lại dần thanh tỉnh, lông mi y rung rinh sau đó đôi con ngươi trong suốt dần hiện ra. Ôn Khách Hành kinh hỉ định nhào xuống ôm ôm thì lại phát hiện y thế mà chỉ nhìn Cửu Tiêu nằm bên giường bằng ánh mắt sủng nịnh, lại còn nhẹ nhàng ngồi dậy lấy chăn đắp cho tên đáng ghét đó.

Ôn Khách Hành tức mình mẩy đưa hai tay ôm lấy mặt y, chỉ cho Chu Tử Thư nhìn mình, Chu Tử Thư ngược lại ngạc nhiên vì sự xuất hiện này theo bản năng vung tay làm Ôn Khách Hành văng xuống đất. Cảm giác vi diệu xuất hiện, trước mắt hắn trắng xóa, trên cơ thể nặng nề, cảm giác đau đớn khi đầu đập xuống đất cũng rất thật, bên má có tay ai đó nóng hổi áp lên. Đến khi tầm mắt hắn trở lại, điều đầu tiên hắn thấy là đôi mắt tuyệt mĩ của Chu Tử Thư đang nhìn hắn chăm chú, trong đó có yêu thương có sủng nịnh, đặc biệt trùng khớp với ánh mắt khi ấy y nhìn Cửu Tiêu. Ôn Khách Hành trong tim tràn ngập khó chịu, hắn ôm lấy Chu Tử Thư, nước mắt theo đó tuôn rơi....

*** 

Tác giả: thế là chỉ còn một chương nữa là hoàn, xin lỗi đã thất hứa. Chúc các bạn ăn đường trộn thủy tinh thêm topping dấm chua vui vẻ.

*Đội nón chạy*

À quên nói trước, tôi là người tính cách rất ngang ngược, tuy viết H nhưng tui khum thích từ ngữ thô nên H của tui thường hoa lá cành và thỉnh thoảng bị khó hiểu ấy. Có gì thỉnh chư vị thông cảm với nồi nước thịt rau hoa các thứ nhiều hơn cả thịt này. 

Cuối cùng, các bạn có biết page nào đăng truyện đam mỹ vườn trường khum? Tôi viết một bộ nhưng đang không biết làm sao pr cho ẻm huhu. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net