Chương 1: "Tôi thích một người."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyển ngữ: Đậu

*

Tôi thích một người.

Suốt bốn năm đại học đến lúc tốt nghiệp đi làm, cho đến tận bây giờ tôi chỉ luôn yêu thầm một người, trọn vẹn 6 năm.

Tôi thích Lương Chi Đình, nhưng anh ấy sắp kết hôn rồi.

"Lương Chi Đình sắp kết hôn rồi."

Nghe thấy tin này là lúc tôi vừa hé mở cửa kính phòng pha trà, những lời bàn tán của đồng nghiệp ngồi bên trong liền lọt vào tai tôi.

Bước chân của tôi cứng đờ ngay tại chỗ, không biết nên tiến hay lùi.

Tôi vốn không phải kiểu người hay tò mò, nhưng trong lòng tôi, cái tên "Lương Chi Đình" thực sự chiếm một vị trí không hề nhỏ, khiến tôi không thể nào không nghe tiếp.

Người bên trong không hề phát hiện ra tôi đang nghe trộm bên ngoài, ung dung nói tiếp:

"Đáng tiếc thật đấy, người đàn ông ưu tú như thế rồi đến cuối cùng vẫn trở thành chồng của người khác, làm người đàn ông của gia đình rồi. Sao tôi mãi mà không gặp được một người nào tốt vậy nhỉ."

"Vợ của anh ấy là ai vậy?"

"Nghe nói là con gái của ông chủ mình, là một người vừa xinh đẹp vừa giàu có, hai người họ gặp gỡ nhau ở chỗ làm rồi lâu ngày sinh tình đó, đẹp đôi ghê."

Tôi cứ mải mê nghe, không hề chú ý tới tiếng bước chân bên trong đang dần tiến về phía mình.

Mãi cho đến khi cánh cửa kính trước mặt tôi đột ngột mở ra, hai người đồng nghiệp trông thấy tôi đang lặng lẽ đứng ngoài cửa như một bóng ma thì ai nấy đều giật mình hét lên.

Một người sợ hãi đến tái mét mặt mày, tay ôm lấy ngực mà oán giận nói: "Nam Lê! Sao cậu đứng đây mà cũng không nói tiếng nào thế? Làm tôi giật cả mình!"

Tôi không nói gì, hơi giơ chiếc ly thuỷ tinh trong tay cho bọn họ xem.

Tỏ ý tôi tới để lấy nước.

Hai người đó dường như đang trừng mắt nhìn tôi một cái, mà cũng có thể họ không làm vậy, tôi cúi thấp đầu nên cũng không rõ nữa.

Lúc lướt ngang qua tôi, có người thì thầm nói nhỏ:

"Đồ kỳ quái."

Tôi đi thẳng vào phòng pha trà, giả bộ như không nghe thấy lời vừa rồi.

Đương nhiên, cũng không thể phủ nhận, đó là sự thật.

Đúng, tôi là một kẻ kỳ quái.

U ám, ít nói, trên mặt lúc nào cũng đeo một chiếc kính gọng đen dày cộp, tóc mái dài che mất nửa gương mặt, là một tên nhà quê luôn khiến cho người ta ghét bỏ.

Tôi biết bản thân không phải là người khiến người khác yêu thích. Từ nhỏ tôi đã biết chuyện đó rồi.

Trong kí ức của tôi, người duy nhất còn sống bên cạnh tôi là bố của tôi.

Trên mặt ông ta có một vết sẹo dài, trườn từ trán qua sống mũi kéo đến tận khoé miệng, trông giống như một con rết lớn vậy. Ông ta hung dữ lắm, giọng nói cũng to vang, những lời ông ta nói nhiều nhất với tôi là: "Sao ngày nào mày cũng ăn nhiều thế, đến lợn cũng ăn không bằng mày đâu! Mẹ mày, chỉ biết ăn với lãng phí tiền bạc của ông đây! Sao mày không chết quách đi cho rồi!"

Mỗi lần ông ta tức giận là một lần ông ta rút thắt lưng ra quất vào người tôi. Chiếc thắt lưng như chiếc roi da nện lên lưng của tôi, âm thanh vang lên còn to hơn cả tiếng pháo ngày Tết.

Tôi không dám khóc, cũng không thể trốn, bằng không sẽ bị đánh còn nặng hơn nữa. Dưới trận đòn roi của ông ta, tôi cố gắng hết sức cuộn tròn người lại như một con rùa, tưởng tượng lưng mình là chiếc mai, chịu đựng đau đớn, nhỏ giọng mà gọi ông ta một tiếng Ba, nhỏ giọng mà cầu xin ông ta tha cho.

Ông ta mắng tôi đi chết đi hết câu này đến câu khác, tôi đau đến mức cũng muốn chết luôn, nhưng Diêm Vương không chịu nhận tôi.

Tôi lớn lên từng ngày dưới những trận đòn của ông ta, rồi cũng đến tuổi đi học.

Tôi cứ ngỡ rằng đi học rồi, rời xa ba thì cuộc đời tôi sẽ dễ dàng hơn một chút, nhưng trong trường học lại chẳng có lấy một người thích tôi.

Bạn học ném bùn vào người tôi, thả giun đấy vào cốc nước của tôi: "Bố mày là kẻ hiếp dâm, còn mày là đồ đáng kinh tởm con của kẻ hiếp dâm!"

Bọn chúng nói ba của tôi là kẻ xấu, lúc ông ta còn trẻ đã cưỡng hiếp một nữ sinh đại học, và "nữ sinh đại học" kia chính là mẹ tôi. Mẹ tôi hận ông ta, cũng hận cốt nhục mang gen của ông ta là tôi. Khi nhỏ, tôi không hiểu sao bà lại ghét tôi đến vậy mà vẫn muốn sinh ra tôi, cũng không hiểu vì sao đã cực khổ sinh ra tôi rồi lại mang tôi đưa cho ông ta.

Lớn lên rồi tôi mới hiểu, đó là vì bà ghét tôi. Bà ấy muốn đày đoạ người đàn ông đã cưỡng hiếp mình, cũng muốn giày vò hành hạ đứa con tạp chủng này. Tạp chủng lớn và tạp chủng nhỏ tra tấn lẫn nhau, đó là điều khiến bà ấy vui sướng.

Tôi là một khối u nhọt rỉ ra mủ xanh hôi tanh chui ra từ bụng bà. Bà ấy chán ghét tôi, cũng chán ghét bản thân mang thai một khối nhọt như vậy.

Sự ra đời của tôi là một sai lầm, chẳng có ai kỳ vọng tôi đến với thế giới này cả.

Tôi không có mẹ, người đàn ông mang trên mặt con rết dài kia cũng không phải ba tôi.

Tôi là một đứa tạp chủng không ai mong muốn.

Từ tiểu học đến cấp 3, tôi luôn bị gọi là "con của kẻ hiếp dâm".

Lúc đầu, tôi còn khóc lóc cãi rằng mình không phải vậy, sau này nghe mãi thành quen rồi chai lì luôn nên cũng kệ cho bọn họ nói.

Không có ai nghe tôi giải thích, tôi cũng không thể thay đổi suy nghĩ trong lòng người khác. Bọn họ cũng giống mẹ của tôi, cho rằng tôi mang trong mình gen của con rết khổng lồ đó, kế thừa gen phạm tội của ông ta, sớm muộn gì lớn lên cũng trở thành kẻ hiếp dâm.

Sau khi tôi quyết định không gọi ông ta là Ba nữa thì tôi vẫn cứ luôn coi ông ta là "Con Rết Lớn".

Con Rết Lớn đánh tôi như cơm bữa, đánh mãi cho đến cái năm tôi lên lớp 11 thì mới thôi.

Đương nhiên không phải vì ông ta ăn năn hối hận, mà bởi vì năm tôi học lớp 11 đã xảy ra một chuyện.

Hôm đó sau khi tan học về nhà, tôi quên mất phải mua rượu cho ông ta. Ông ta đá tôi va vào bàn trà khiến nó vỡ tan tành. Tôi ngã trên mặt đất, chẳng biết có bao nhiêu mảnh thuỷ tinh đã đâm vào người tôi nữa, máu cứ thế chảy ra, màu đỏ như đoá hoa phủ kín lấy cơ thể tôi, tạo thành một dòng suối nhỏ xiêu vẹo thấm vào những khe hở của viên gạch tráng men.

Ông ta hoảng sợ, không phải vì lo cho tôi, mà vì ông ta là người đã từng có tiền án, sợ rằng nếu có người bị chết thì sẽ phải vào tù lần nữa nên đành phải đưa tôi tới bệnh viện băng bó.

Khâu xong vài mũi về nhà, ông ta ra lệnh cho tôi đi nấu cơm. Tôi lặng lẽ bước vào nhà bếp, bỏ thuốc diệt chuột vào món ăn.

Tôi vừa bỏ thuốc vừa cười, chỉ cần nghĩ tới bộ dạng đau đớn thống khổ, miệng sủi bọt mép vì trúng độc của Con Rết Lớn mà trong lòng tôi hạnh phúc hơn bao giờ hết.

Đáng tiếc, bữa cơm còn chưa được bê lên thì đã bị ông ta hất đổ cả.

Ông ta phát hiện ra tôi đánh thuốc chuột, phát hiện ra tôi muốn mạng của ông ta.

Rồi ông ta lại đánh tôi một trận nữa, đánh tới mức vết thương trên người tôi nứt toác cả ra. Rõ ràng là tôi đau đớn vô cùng nhưng bản thân lại không thể kìm lại được nụ cười điên cuồng. Tôi không làm một con rùa trốn chạy nữa, chỉ nằm trên mặt đất mặc cho ông ta đánh, tôi nhìn chằm chằm vào vết sẹo trên mặt ông ta, nói: "Ông có thể phát hiện ra lần này, vậy có thể phát hiện ra lần thứ hai không? Lần này là ông may mắn, có gan thì ông vĩnh viễn đừng ăn đừng ngủ nữa, bởi sẽ có ngày tôi bắt được cơ hội thôi."

Tôi nghĩ gương mặt tôi lúc đó chắc hẳn rất vặn vẹo, bằng không tôi đã không thể thấy được vẻ mặt sợ hãi của Con Rết Lớn, như thể ông ta nhìn thấy hắc bạch vô thường tới đòi mạng mình vậy.

"Tao là ba mày đó!"

Ông ta hét một tiếng từ sâu tận cuống họng.

Nực cười, bao năm qua ông coi tôi như bao cát như con chó mà sai bảo, lúc mạng sống bị đe doạ lại lấy danh nghĩa là người cha sao?

Tôi nhổ ra một ngụm máu, bởi vì đang nằm dưới mặt đất nên không thể nhổ vào mặt ông ta, thật lãng phí.

"Ông đang ghê tởm ai đây," Tôi dùng nửa cái mạng đáp lại ông ta, "Tên cưỡng dâm đáng chết."

Biểu cảm trên mặt ông ta vô cùng đặc sắc.

Ông ta sợ chết, nhưng tôi thì không.

Ông ta là một con rắn rết, và mọi thứ có sinh mệnh thì đều sợ chết cả.

Còn tôi thì sao?

Tôi chỉ là một cục nhọt hôi thối.

Đối với tôi mà nói, trường học chẳng hề đem lại một kỷ niệm vui vẻ nào cả, mãi đến khi tôi lên tới đại học, rời khỏi thị trấn mà Con Rết Lớn đó ở, sống ở một thành phố khác, ở đó không ai biết tôi là con trai của một tên cưỡng hiếp, tôi sẽ không bị gọi là Con của kẻ hiếp dâm nữa.

Nhưng tính cách của tôi đã được định hình, trầm lặng và lầm lì, không có cách nào kết bạn, cũng may tôi đã sớm quen với việc sống một mình rồi.

Ngày đầu nhập học, tôi đi dạo loanh quanh trong khuôn viên trường, lúc đi ngang qua sân bóng rổ, một quả bóng rổ từ trên trời bay tới hướng thẳng vào đầu tôi. Tôi nghe thấy một tiếng kêu lên kinh ngạc, đứng đó bất động.

Trong một giây ngắn ngủi, tôi còn tưởng rằng quả bóng đó cố ý bay về phía tôi, dù gì thì hồi tôi còn nhỏ vô duyên vô cớ bị thứ gì đó văng vào người là chuyện bình thường.

Có điều quả bóng ấy lại không đập trúng tôi, nó bị một bàn tay bắt lấy giữa không trung.

Đó là lần đầu tiên tôi gặp Lương Chi Đình.

Anh ấy mặc bộ quần áo bóng rổ, ôm quả bóng ở khuỷu tay, cười cười nói xin lỗi với tôi, lúc cười lộ ra một chiếc răng nanh nhỏ.

Trên người anh mang một mùi thơm thoang thoảng, mùi hương ấy theo lòng bàn tay anh rơi trên đầu tôi - anh xoa tóc tôi.

Anh nhẹ giọng hỏi han tôi: "Em không sao chứ?"

Với nụ cười và cái xoa đầu ấy, trái tim tôi đã hoàn toàn bị anh ấy cướp đi mất rồi.

Đáng lẽ tôi nên nói lời cảm ơn anh ấy, nhưng tôi chỉ biết đứng ngẩn ngơ ở đó. Còn không đợi tôi nói câu cảm ơn, anh đã ôm lấy quả bóng quay lại sân, quay về với thế giới của anh ấy.

Cảm xúc về cái chạm của anh vẫn còn lưu lại trên tóc tôi.

Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai đối xử với tôi thân mật như vậy.

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy màu sắc tươi sáng muộn màng này trong thế giới đen trắng của mình. Hoá ra trên thế giới này cũng có những màu sắc rung động lòng đến vậy.

Kể từ đó, tôi đã yêu anh.

Anh ấy hơn tôi 1 khoá, là đàn anh của tôi. Tôi lén lút hỏi thăm về các tiết học của anh, lén lút tham gia vào cũng một câu lạc bộ với anh, lén lút đi phía sau anh,lén lút theo dõi anh giống như một con chuột cống ghê tởm, vụng trộm chụp ảnh anh rồi trong đêm khuya trốn trên giường trút bầu tâm sự với những bức ảnh ấy.

Nảy sinh một cảm xúc gọi là thích kia, chỉ cần một ánh mắt là đủ.

Tôi là một kẻ lập dị, một tên biến thái, tôi chẳng thể nào kiềm chế được sự si mê của mình đối với anh.

Sau này, chỉ nhìn anh từ xa không thể thoả mãn được tôi. Một ngày nọ trong canteen trường, tôi gọi những món giống của anh, cố ý đi ngang qua anh, mong chờ anh sẽ nhận ra rồi cười với tôi giống ngày mà anh giúp tôi đỡ bóng rổ ấy.

Nhưng ông trời lại chẳng hề ưu ái tôi.

Tôi và anh cứ thế lướt qua nhau, thậm chí anh còn không hề liếc nhìn tôi một cái.

Anh không nhớ ra tôi rồi.

Lương Chi Đình rất được mọi người yêu thích, cho dù anh đi đến đâu thì bên cạnh vẫn luôn có một nhóm người vây quanh.

Cuộc sống của anh ngập tràn màu sắc, tất cả đều là những điều và những con người mà tôi không thể tiếp xúc tới được.

Ánh trăng treo cao vời vợi trên bầu trời bao la, đương nhiên sẽ chẳng để ý tới con kiến dưới mặt đất.

Và làm sao biết được con kiến dưới đất kia lại coi anh như thần linh chứ?

Tôi không thể hoà nhập vào thế giới của anh, chỉ có thể theo dõi mọi thứ về anh từ xa, vọng tưởng trở thành một người tham gia vô hình trong cuộc sống của anh ấy.

Từ khi tốt nghiệp đến bây giờ, tôi chọn gia nhập công ty này là vì Lương Chi Đình cũng làm trong toà nhà này.

Toà nhà văn phòng này cao hơn ba mươi tầng, mỗi tầng là một công ty khác nhau.

Lương Chi Đình làm việc trong một công ty vận tải hàng hoá quốc tế trên tầng 4. Năng lực của tôi không cho phép mình làm cùng một công ty với anh, vì vậy chỉ có thể chấp nhận làm trong một công ty quảng cáo với tư cách là một hoạ sĩ vẽ tranh gốc.

Trong cùng một toà nhà, anh ở tầng 4, còn tôi ở tầng 10.

Cách nhau 6 tầng, giống như 6 năm tôi yêu anh không có kết quả.

Tôi không quan tâm người khác nghĩ gì về mình, không có ai thích tôi, tôi cũng không cần ai phải thích.

Chỉ có Lương Chi Đình.

Tôi chỉ hi vọng có thể giành được sự chú ý của một người duy nhất là anh, hi vọng nhận được dù chỉ là một cái nhìn vô tình thoáng qua từ anh.

Nhưng giờ tôi mới biết, anh sắp kết hôn rồi.

Dù đã chuẩn bị tinh thần từ lâu nhưng khi sự việc thực sự xảy ra, tôi vẫn cảm thấy khó mà chấp nhận được.

Nửa tiếng trước khi tan tầm, đồng nghiệp trong công ty trở nên ồn ào náo nhiệt, hò hét nhau xem tan làm nên đi đâu liên hoan, và dĩ nhiên là họ bỏ qua tôi, một con người vô hình.

Tôi cũng rất vui khi được tự do nhàn rỗi, tôi vốn chẳng có cách nào hoà nhập được vào những vòng tròn tụ tập này.

Lúc tan tầm, một nhóm người túm tụm kéo nhau rời khỏi công ty. Lúc này cuối cùng cũng có người nhớ tới tôi: "Nam Lê, cậu ở lại khoá cửa nhé! Nhớ tắt đèn đó nha!" Còn không đợi tôi trả lời, bọn họ đã vừa cười vừa rời đi.

Một nơi ban nãy còn ồn ào bỗng chốc trở nên thật yên tĩnh.

Tôi tắt máy tính, chậm chạp rời khỏi bàn làm việc, check-in ra về rồi tắt đèn.

Lúc khoá cửa, tôi nhìn văn phòng trống trải trước mắt, giơ tay lên, giương ngón giữa về phía khu vực làm việc.

Nếu không phải vì Lương Chi Đình, có quỷ mới đi làm ở cái nơi này.

Đi chết hết đi.

*

Tôi không thích phương tiện giao thông đông đúc chật chội như tàu điện ngầm hay xe bus mà thay vào đó luôn chọn những chiếc xe đạp công cộng bên đường để đi làm và về nhà.

Tôi hoà vào dòng xe cộ trên đường, biến mình trở thành một chấm bùn bé nhỏ không ai quan tâm.

Căn phòng tôi thuê cách cơ quan hai mươi phút đi đường, đó là một tiểu khu theo phong cách cổ, hơi cũ một chút nhưng rất yên tĩnh.

Khu dân cư này không có thang máy, chỉ có thể leo cầu thang bộ.

Tôi bước lên bậc thang như thường lệ. Cái hành lang vốn dĩ luôn yên tĩnh bất kể đêm ngày hôm nay lại lờ mờ truyền tới tiếng người huyên náo, là từ bên trên vọng xuống.

Càng đi lên trên, âm thanh càng rõ ràng. Khi rẽ vào góc cầu thang tầng 5, tôi thấy một đám đông đang chen chúc trước một cánh cửa ngôi nhà trên tầng 6.

Trùng hợp làm sao, tất cả bọn họ lại tụ tập trước cửa nhà tôi.

Trong đám đông có hai cảnh sát mặc đồng phục.

"Cậu thanh niên sống ở đây kỳ quái lắm, u u ám ám, quanh năm suốt tháng đều đội mũ với đeo khẩu trang đến là kín kẽ, trước giờ không bao giờ tiếp xúc qua lại với hàng xóm láng giềng. Quái gở vô cùng."

"Cậu ta sống một mình ở đây, cũng không thấy có bạn bè gì. Mấy ngày trước tôi còn nghe thấy tiếng cậu ta ra ngoài lúc nửa đêm. Anh nói xem, nửa đêm nửa hôm cậu ra không ngủ còn ra ngoài làm gì?"

"Việc này nhất định có liên quan đến cậu ta, vào trong lục soát là biết ngay."

Đám người này đều là những ông chú cô dì lớn tuổi trong toà nhà này. Họ kể lể cho cảnh sát nghe đủ điều về tôi. Tôi hứng thú đứng nghe một lúc. Một bà già đứng bên cạnh đám đông cuối cùng cũng nhận ra tôi đang đứng ở cầu thang nghe lén, vội la lên với cảnh sát, ngón tay khô gầy chỉ về phía tôi: "Cậu ta về rồi."

Hướng theo cái chỉ tay ấy, mọi người đều nhìn về phía tôi. Tôi hạ thấp vành mũ, chen vào trong đám người.

Cảnh sát chào tôi rồi giải thích toàn bộ câu chuyện.

Con của một người dân sống ở tầng 3 đã bị mất tích, hành lang này không có camera, do vậy tạm thời bọn họ vẫn chưa tìm ra được tung tích của đứa trẻ, rồi họ nghe người dân sống trong khu dân cư này nói: "Có một người rất khả nghi sống ở phòng 603."

Người đáng khả nghĩ kia chính là nói tôi.

Do vậy bọn họ liền báo cảnh sát muốn điều tra người khả nghi này.

Tôi bày tỏ bản thân đã hiểu và sẵn sàng hợp tác với công việc của các đồng chí cảnh sát. Tôi lấy chìa khoá ra mở cửa phòng.

Phía sau cảnh sát, các ông chú bà dì hiếu kỳ vươn dài cổ ngó nghía, vẻ mặt mang đầy căm phẫn, chỉ chờ mở cửa rồi sẽ thấy một đứa trẻ bị trói nằm trong phòng của tôi, sau đó phấn khởi áp giải tôi ra máy chém.

Cạch, tôi mở cửa ra, mời hai vị cảnh sát vào nhà.

Cửa vừa mở, vẻ mặt của ông chú bà dì lập tức sụp đổ, trên mặt hiện rõ sự thất vọng và tiếc nuối.

Cũng dễ hiểu thôi, dù gì thì nhà tôi cũng chẳng có gì cả, họ không thể thấy được những hình ảnh trong trí tưởng tượng của họ.

Đứa trẻ sao? Nếu thứ xuất ra từ cơ thể tôi cũng tính là đứa trẻ thì trong thùng rác vẫn còn một ít đó. Bọn họ muốn xem thì tôi có thể mở viên giấy ấy ra cho họ chiêm ngưỡng những đứa con đẹp xuất sắc của tôi.

Cảnh sát đi một vòng quanh phòng khách và phòng bếp của tôi, bước đến trước cửa phòng ngủ, họ hỏi: "Có tiện vào không?"

Tôi gật đầu: "Đương nhiên có thể vào."

Lúc mở cửa bước vào, luồng không khí do đẩy cửa thổi lật những đồ vật treo trên tường, phát ra tiếng xào xạc.

Một bức tường dán đầy ảnh hiện ra. Những bức ảnh đấy đều là cùng một người, Lương Chi Đình. Hầu hết chúng đều được tôi chụp lén khi còn học đại học, trong canteen, trong phòng học, trên con đường rợp bóng cây, dưới ký túc xá. Bức mà tôi hài lòng nhất được bày ở trên đầu giường.

Anh đứng trên sân bóng rổ, trán hơi lấm tấm mồ hôi, lúc kéo vạt áo lên lau, một mảng cơ bụng rịn mồ hôi lộ ra.

Lúc tôi chụp bức hình này, bàn tay đều run rẩy cả.

Nhìn một lần là tim nảy một nhịp.

Tôi hít một hơi thật sâu, bình ổn lại nhịp thở quá nhanh của mình. Thôi xong, mới nghĩ đến thôi mà đã phấn khích vậy rồi.

Vị cảnh sát đương nhiên là vô cùng choáng váng trước cách bài trí phòng ngủ của tôi. Trước khi để họ bày tỏ nghi ngờ, tôi thuận miệng nói: "Đây là thần tượng tuyến 18 mà tôi thích, sở thích của tôi là sưu tầm ảnh của anh ấy." Dù gì thì Lương Chí Đình trông cũng rất đẹp trai, hoàn toàn có thể trở thành một idol.

Hai vị cảnh sát hiện trường này đều đã lớn tuổi, chắc cũng không rõ làng giải trí bây giờ đang có những thần tượng nào nên tạm thời không nghi ngờ gì về lời của tôi, chỉ coi tôi như một fan cuồng chính hiệu.

Bọn họ bày tỏ sự khó hiểu, nhưng việc sưu tầm ảnh của thần tượng không phải là việc phạm pháp, cũng không thể vì thế mà bắt tôi đi.

Một trong hai vị cảnh sát đảo mắt quanh phòng ngủ của tôi, bước đến trước tủ quần áo.

Ngón tay tôi hơi cong lên, nhìn chằm chằm vào động tác của chú ấy. Viên cảnh sát đặt tay lên cửa cánh tủ. Ngay lúc ông định kéo mở thì người bên ngoài bỗng trở bên ồn ào.

"Tìm thấy đứa trẻ rồi!"

Viên cảnh sát thu tay về, tôi cũng không kìm được mà lén lút thở phào một hơi.

Thì ra cậu bé mất tích ở tầng 3 làm bài thi không được tốt lắm, vì sợ về nhà sẽ bị ba mẹ mắng nên trốn tới nhà bạn cùng lớp.

Quả là một pha phản lưới nhà.

Đứa trẻ đã tự tìm đường về, chứng minh tôi vô tội.

Đúng như tôi dự đoán, sau khi sự thật được phơi bày, không một ai nói lời xin lỗi với tôi.

Cảnh sát đều rời đi cả rồi nhưng người sống trong khu dân cư này vẫn cứ chỉ chỉ trỏ trỏ về phía tôi, tôi cũng lười lãng phí nước bọt với bọn họ.

Cũng chỉ là một đám thần kinh chỉ biết đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài. Sống bên cạnh những người hàng xóm như vậy, chỉ có những kẻ bạo dâm đầu óc có bệnh mới nghĩ tới việc giao du với bọn họ, đúng không?

Cứ sống đi, ai có thể sống lâu hơn mấy ông bà già khú đế (*) này chứ?

(*) Gốc là 老不死:một câu chửi chỉ những người già nhưng vô dụng, sống mãi không chịu chết.

Đám đông giải tán, tôi đóng cửa lại, thế giới cuối cùng cũng trở nên thanh tịnh rồi.

Tôi bước vào phòng ngủ, mở tủ quần áo ra, lặng lẽ nhìn đồ vật nằm trong tủ.

Nếu ban nãy viên cảnh sát kia mở tủ ra thì sẽ phát hiện "thần tượng" trong bức ảnh trên tường đang cuộn tròn trong tủ của tôi.

Đương nhiên, đó không phải là người thật.

Nó chỉ là một con rối có kích thước tương đương người thật, cao hơn và cũng to lớn cường tráng hơn tôi rất nhiều, hoàn toàn có thể bao phủ tôi dưới thân nó.

Có điều ngay cả khi họ phát hiện ra nó, với độ tuổi của hai người họ, chắc chắn cũng chỉ nghĩ đó là một loại búp bê bơm hơi nào

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net