Chương 48: Buồn thay, mỹ nhân à (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mưa vẫn đang rơi, va bồm bộp lên mảnh ngói trên mái hiên. Dụ Phu nhân không ngủ được, ngồi dậy treo tấm màn giường bằng vải nhung dày dặn vào móc. Ngồi trên giường bạt bộ nhìn ra ngoài, cái bóng trĩu nặng trên mặt đất, sa xanh biếc dán trên song cửa sổ chiếu bóng lá um tùm. Ngoài tiếng mưa gió ra, trong phủ lặng ngắt, như thể không có người sống.

Bà ta bất giác rùng mình, lại nghĩ tới tên ác quỷ Bách Lý Quyết Minh kia. Bà ta biết bà ta không mất ngủ vì mưa, mà là vì sợ hãi. Sớm muộn gì ác quỷ cũng sẽ tới cửa, bà ta ra lệnh cho đệ tử ngày đêm tuần tra không ngừng nghỉ, nhưng vẫn không xua tan được nỗi sợ hãi lúc nha lúc nhúc dưới đáy lòng như nhộng ve sầu.

Tám năm trước, bà ta đón Tạ Tầm Vi vào nhà. Đứa trẻ này không cha không mẹ, bà là đệ muội (em dâu) của mẫu thân Tạ Tầm Vi, cũng là quả phụ của đội ngũ Dụ Tạ mất tích trong Quỷ Quốc. Phủ trạch Dụ gia là chốn về hợp lý nhất cho Tạ Tầm Vi. Nhưng trên thực tế, để giành được đứa trẻ này, bà ta đã hao hết tâm cơ.

Mọi chuyện phải kể từ tám năm trước.

Tám năm trước.

Ngày thứ hai sau cuộc chiến Bão Trần Sơn, Tông chủ, Trưởng lão bốn phái Giang Tả và các địa hạt tề tựu trên đỉnh núi cháy đen. Tất cả mọi người nhanh chóng thống nhất phong ấn thi thể và hồn phách Bách Lý Quyết Minh vào Thập Bát Ngục Thiên Đô, tiếp đến phải thương thảo xem Tạ Tầm Vi nên đi nơi nào.

"Tạ Tầm Vi ốm yếu, Viên thị sẵn lòng gắng sức mọn." Chủ quân Viên gia Viên Bá Khanh cất tiếng đầu tiên.

"Nhóc con này năm nay mới mười bốn, Tri Thâm hơn nó sáu tuổi, hai đứa bé rất xứng đôi." Mục lão nói, "Lão phu muốn ngỏ lời định hôn ước cho hai đứa nó, đón cô bé này vào cổng Mục gia ta. Chư vị có dị nghị gì không?"

Những người đang ngồi đều cười lạnh, ai mà không đi guốc trong bụng nhau? Tạ Tầm Vi mang cơ thể thuần âm, lô đỉnh bẩm sinh, nếu có được chì đỏ của cô luyện chế đan dược, tu vi nhất định một ngày tăng ngàn dặm. Ai có tư chất tốt thì dưỡng khí tu luyện, nói không chừng còn có cơ hội mở ra con đường Tông sư.

"Mục lão, Tri Thâm nhà ông căn cốt xuất sắc, Lôi Pháp cao minh, hà tất phải mong dựa vào một cô bé chứ?" Viên Bá Khanh vuốt râu cười, "Chẳng bằng hào phóng nhường nó lại đi. Viên gia chúng ta không có gì nhiều ngoài tiền. Viên gia sẵn lòng dâng trăm cây cung vàng, ngàn mũi tên vàng để đổi lấy bé gái này, ý Mục lão ra sao?"

"Mục gia tu đao không tu tên, Viên Tông chủ khách khí rồi." Mục lão cười giả lả.

Sở Chí Thiện Sở thị Sơn Âm đứng ra phụ họa cho Viên gia, "Viên thị và Tạ thị thân nhau nhiều đời, ai mà không biết lúc sinh thời, Tạ Tông chủ và Viên Chủ quân quan hệ sâu sắc. Sở mỗ tán thành đưa Tạ tiểu nương tử đến Viên gia." Sơn Âm thuộc địa phận Lưu Quận, Sở gia vẫn luôn phát ngôn thay Viên gia. Ông ta vừa mở miệng, các tông tộc thuộc sự quản lý của Viên thị rối rít gật đầu tán thành.

Mục lão cười lạnh, "Tông tộc Giang Tả thông gia đời đời, có ai với ai mà không thân thích nhiều đời chứ?"

Hai nhà Viên Mục lời qua tiếng lại, không ai nhường ai. Trong bốn nhà, Khương thị luôn giữ thế yếu, tiếng nói cũng nhỏ. Gia chủ Khương Vấn Nan xoa tay, lắp bắp nói: "Chúng ta là chính đạo đấy, đối xử với một cô bé như vậy có phải là không ổn thỏa không? Lão Thiên sư nhà ta nói..."

Dụ Phu nhân vẫn im lặng bỗng giơ tay lên, chiếc nhẫn ngọc lam trên ngón tay trái phản xạ ánh sáng. Đám người đang ngồi lập tức trầm mặc hẳn đi. Trong bốn nhà Giang Tả, Dụ gia có thế lực lớn nhất, tiếp đến là Viên thị. Vì Tông chủ tiền nhiệm giết vợ hóa quỷ, nguyên khí Mục thị bị hao tổn nặng nề, nhân số suy yếu, chi trưởng chỉ còn lại một mình Mục Tri Thâm trẻ tuổi. Khương gia dù truyền đời mấy trăm năm, nhưng trầm mê nghiên Kinh thuyết Đạo, không màng việc vặt, cũng ngày càng suy thoái. Trong bốn nhà, chỉ có Dụ gia và Viên gia thực sự có quyền quyết định. Mà giữa hai họ Dụ Viên, Dụ thị có thế lực hơn.

Dụ Phu nhân lúc ấy vẫn chưa già như bây giờ, bảo dưỡng rất tốt, ánh sáng mặt trời khốc liệt chiếu lên mặt lại càng làm rõ vẻ xinh đẹp bức người nơi mày mắt. Trượng phu bà mất tích, khắp thế gian đều đợi Dụ gia suy tàn như Tạ gia. Nhưng bà không phải Chủ mẫu nhu nhược của Tạ gia, mà dựa vào sức một người, chống đỡ được cả môn đình lụn bại. Trận chiến Bão Trần Sơn, Phi Kiếm của Dụ gia là tiên phong, tử thương nặng nề nhất, nhưng cũng để bà ta giành được vị trí lãnh tụ.

Bà nói: "Hà tất phải ồn ào thế, thế gia trăm năm, hôm nay lại cò kè mặc cả như kẻ chợ búa, làm người ta chê cười!"

Viên Bá Khanh liếc mắt ra hiệu cho Sở Chí Thiện, Sở Chí Thiện lập tức ngầm hiểu.

"Vậy theo ý kiến Phu nhân, Tầm Vi nên đi nơi đâu? Chẳng lẽ là Dụ gia bà sao?" Sở Chí Thiện giở giọng quái gở, "Cũng phải, Đại lang nhà bà và cô nhóc này tuổi tác cũng ngang nhau nhỉ."

Dụ Phu nhân khinh miệt liếc nhìn ông ta, "Chúng ta nói toạc móng heo ra đi, không cần phải lấy cớ kết thân gì cả, trong lòng chư vị đều biết rõ con nhóc này rốt cuộc có ích gì." Bà ta vuốt ve chiếc nhẫn trên tay, nói, "Bốn phái Giang Tả đều có nam đinh, Viên gia và nhà ta hai con trai trưởng, Mục gia một đích tôn, Khương thị cũng có mấy người con thứ. Theo ý ta, mỗi nhà hãy phái ra một chàng trai đồng tu với con bé này. Chúng ta thương nghị quy tắc, để con bé này ở luân phiên bốn phủ, các người thấy thế nào?"

Đám người đang ngồi im phăng phắng, như vậy, bé gái này sẽ là vợ của cả tiên môn, không khác gì kỹ nữ ca cơ trên phố. Kỹ nữ ca cơ còn tốt số hơn, ít nhiều cũng còn bảo dưỡng được tuổi đời, nếu đứa bé gái này bị bốn nhà luân phiên thải bổ, chỉ sợ không chịu nổi được mấy năm. Nhưng đây chính xác là biện pháp tốt nhất, nhà nào cũng được một bát canh, không còn gì phải tranh giành nữa. Bô lão trong tộc Viên Bá Khanh nhìn nhau, đều gật đầu.

Những tông tộc nhỏ khác không có phần, dù không cam lòng, nhưng không dám nhiều lời.

Có điều...

"Nguyên âm của con nhóc này... nên xử trí ra sao?" Viên Bá Khanh thử mở lời hỏi dò. (nguyên âm: lần đầu tiên/màng trinh)

Ánh mắt lạnh lùng của Dụ Phu nhân quét tới, "Đương nhiên là thuộc về Dụ gia ta rồi. Trận vây quét này, nếu không có Phi Kiếm Dụ gia công kích, sao các ngươi lại thuận lợi được như vậy?"

Trên trán Khương Vấn Nan toàn mồ hôi, ngồi trên ghế mà cựa tới cựa lui, muốn mở miệng lại không dám.

Dụ Phu nhân liếc nhìn đám người, nói: "Nếu không có ai dị nghị thì cứ quyết định vậy đi. Còn ai muốn nói gì không?"

Một giọng nam đằng sau Mục lão vang lên.

"Các người thật đáng ghê tởm."

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, cùng nhìn sang đó. Mục Tri Thâm đứng sau lưng Mục lão, toàn thân áo đen, bên hông đeo một thanh hoành đao vỏ đen dài ba thước. Hắn không có biểu cảm dư thừa, giống như một cái bóng trầm mặc. Người này luôn lầm lì như thế, trời sinh đã như người vô hình, không có ai phát hiện hắn vẫn luôn đứng đó nghe bọn họ nói chuyện.

"Tri Thâm!" Mục lão nổi cơn thịnh nộ, "Cháu đi xuống cho ta!"

Mục Tri Thâm nhìn ông, nét mặt thản nhiên.

"Ông cũng rất đáng ghê tởm." Hắn nói, "Chẳng trách phụ thân thà gửi ta lên Bão Trần Sơn còn hơn đưa đến chỗ ông."

"Ngươi!" Mục lão nghẹn họng, kịch liệt ho khan.

"Thằng nhãi ranh vô lễ, dám cả gan ăn nói ngông cuồng ở đây ư!" Có người tức thở phì phò.

Mục Tri Thâm liếc nhìn bọn họ, quay người đi ra ngoài.

Dụ Phu nhân khoát tay, "Thôi, chỉ là đứa bé chưa hiểu sự đời thôi mà. Đang tuổi tâm huyết dồi dào, ngây ngô khờ khạo, Mục lão không cần để bụng đến lời của nó. Đợi nó lớn lên, nó sẽ tự hiểu được nỗi khổ tâm của người lớn chúng ta."

Mọi người đều nói phải, bà ta khom lưng với Mục lão, Mục lão đáp lễ với bà ta.

Không bao lâu sau, Mục Tri Thâm lại đột nhiên quay về, tay phải dắt theo một bé gái. Tất cả mọi người đều ngạc nhiên. Mục Tri Thâm đẩy bé gái đến giữa sân, mọi người mới nhìn rõ bé gái này chính là Tạ Tầm Vi. Cô co rúc người, gương mặt bé nhỏ trắng ngần tràn ngập sự kinh hãi. Váy áo của cô rách te tua thành từng sợi vải, do đêm qua bị bụi cây cào hỏng, vẫn chưa kịp thay. Mục Tri Thâm buông cô ra, cô không đứng vững nổi, ngã ngồi xuống đất, là trung tâm ánh nhìn của tất cả mọi người.

"Mục Tri Thâm, ban nãy niệm tình ngươi nhỏ tuổi mới không so đo với ngươi. Ngươi đang làm cái gì đây!" Dụ Phu nhân cũng đã tức giận.

"Tạ Tầm Vi, ngươi có nhận ra bọn họ không?" Mục Tri Thâm hạ mắt hỏi cô.

Tạ Tầm Vi giống như một con chim non nớt, sống lưng run lẩy bẩy. Cô nhìn xung quanh, nhận ra rất nhiều người. Khi Tạ gia vẫn chưa bị diệt môn, từng có người tới phủ bái yết cầu thân. Khi sư tôn vẫn chưa bị phong ấn, dịp lễ tết đều có thể trông thấy những khuôn mặt tươi cười siểm nịnh của bọn họ. Sư tôn không thích bọn họ, khi Vô Độ gia gia vẫn còn sống, sư tôn còn miễn cưỡng để ý đến họ, sau khi Vô Độ gia gia đi rồi, lần nào bọn họ đến cũng bị sư tôn đạp ra ngoài.

Tạ Tầm Vi khẽ gật đầu.

"Bây giờ bọn họ muốn bắt ngươi làm kỹ nữ, dâng hiến nguyên âm của ngươi lên, hầu hạ con cháu bọn họ, có lẽ còn có bản thân bọn họ." Mục Tri Thâm nói.

Đám người liền xôn xao, tất cả như bị lột mất quần lót, tức giận đến mức đỏ cả mặt, chửi Mục Tri Thâm như tát nước.

"Người đâu, còn không mau kéo tiểu tử ăn nói xằng bậy này xuống!"

Mục Tri Thâm rút đao ra vạch xuống mặt đất, ánh điện dữ tợn màu xanh bắn ra từ mũi đao, ngăn cách giữa hắn và đám tử đệ hung thần ác sát kia. Ánh mắt của hắn nhìn về phía Mục lão, lạnh lùng, "Đừng để tôi xem thường ông."

Bàn tay cầm quải trượng của Mục lão đang run rẩy, gân xanh nổi lên. Bỗng nhiên ông ta đập gậy xuống đất, giận đến mức râu tóc dựng đứng, gầm lên một tiếng như sấm rền: "Im hết lại!"

Đệ tử Mục gia nhanh chóng tiến lên, bảo vệ xung quanh Mục Tri Thâm và Tạ Tầm Vi.

Lão già giọng điệu nặng nề, "Tri Thâm, cháu nói tiếp đi."

Mục Tri Thâm quay đầu lại, nhìn Tạ Tầm Vi trên mặt đất. Sắc mặt của cô bé trắng bệch như tờ, giống như người giấy được cắt ra từ kéo. Vóc dáng của cô cũng vậy, rất đỗi gầy yếu, tựa như chỉ một trận gió cũng có thể thổi bay cô. Mục Tri Thâm dừng một chút, nói: "Tu vi của ta không bằng bọn họ, gia thế cũng không bằng bọn họ. Nhưng ta có thể cho ngươi lựa chọn."

"Lựa chọn?" Thanh âm của Tạ Tầm Vi cơ hồ không thể nghe thấy.

Cậu rút một cây đao ra từ sau hông, ném đến bên chân cô, "Ngươi có thể dùng nó để tự sát." Cậu giơ đao lên, nhắm ngay giữa ấn đường cô, "Hoặc để ta giúp ngươi chết. Như vậy, ít nhất ngươi cũng có thể không bị bọn họ làm nhục."

Tạ Tầm Vi nhìn cậu, lẳng lặng rơi lệ.

Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Tạ Tầm Vi, tiếng ồn ào nhất thời im bặt. Cô quả nhiên là mỹ nhân tuyệt thế, cần cổ trắng ngần ngẩng lên có đường cong xinh đẹp, gương mặt cũng như được kỳ công điêu khắc mà nên, cánh môi hồng hào, giống như sắp nhỏ ra máu. Dù y sam tả tơi, sắc đẹp trên gương mặt cô vẫn không thể bị che giấu. Cô mới mười bốn tuổi, đến khi trưởng thành, dung nhan chói loá này không biết sẽ khiến bao nhiêu môn sĩ Giang Tả mờ mắt.

Mỹ nhân như vậy mà bị Bách Lý Quyết Minh che giấu tám năm, khó khăn lắm mới nhìn thấy ánh mặt trời, Viên Bá Khanh nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn giết quách thằng nhãi Mục Tri Thâm kia đi.

Đao của Mục Tri Thâm vững vàng chỉ vào cô, không run rẩy, cũng không xê dịch.

Cậu hỏi: "Chọn cái gì?"

Trong không khí lặng ngắt như tờ, cô bé ốm yếu kia lẳng lặng lau sạch nước mắt, bò dậy từ dưới đất. Cô không lựa chọn tự sát, cũng không lựa chọn bị giết, mà uyển chuyển bái chào Dụ Phu nhân bên trên, "Tầm Vi từ nhỏ đã bơ vơ không nơi nương tựa, lại bị ác quỷ kia tù cấm mấy năm trời. Nếu không được cữu mẫu và các vị thúc bá cứu giúp, nhất định sẽ không có Tầm Vi ngày hôm nay. Tầm Vi nhỏ tuổi, nhờ cữu mẫu và các vị thúc bá an bài. Tầm Vi bái tạ."

Cô cúi người xuống, Dụ Phu nhân vội đứng lên đỡ cô, nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay cô, cười nói: "Đúng là đứa bé biết điều. Tri Thâm ca ca của con nói năng bậy bạ, con đừng tưởng thật. Chúng ta đều là người đứng đắn, tiên môn trăm năm, còn là bạn cũ của cha mẹ con. Cữu mẫu thì càng khỏi phải nói, ta là thân nhân cuối cùng của con rồi, sao có thể đối xử với con như vậy? Con tuyệt đối đừng để bụng."

"Tầm Vi rõ ạ." Tạ Tầm Vi nhỏ giọng trả lời, dáng vẻ ngoan ngoãn.

Đám người đang ngồi đều thở phào, đổi sang thần sắc vui mừng, nói nhất định sẽ chăm sóc cô chu đáo.

Mục Tri Thâm nhìn chằm chằm Tạ Tầm Vi hồi lâu, tra đao vào vỏ, không nói không rằng quay người bỏ đi.

Khương Vấn Nan thở dài lắc đầu.

Dụ Phu nhân đặt bàn tay Tạ Tầm Vi lên khuỷu tay mình, giơ tay vuốt ve làn tóc mai đen như mực của cô. Dưới sắc trời, nụ cười của bà ta hiền lành lại thân thiết, "Đúng là đứa bé đáng thương. Đi thôi, cữu mẫu đưa con về nhà."

Dương Tố:

He he he, tui sắp đính hôn rồi.

Oe, cứ cảm thấy sờ sợ. Oe oe oe. (lăn lộn trên đất)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net