Chương 49: Buồn thay, mỹ nhân à (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Quả đúng là sắc đẹp vô song." Sở Chí Thiện tán thưởng.

Cô bé rửa mặt chải đầu xong xuôi, trầm mặc đứng trên nền gạch hoa màu xanh nước biển. Cô mặc bộ xiêm y mới được cữu mẫu cho, áo ngắn cổ trụ đối khâm, thêm một chiếc váy lụa hoa trắng hoa văn mặt trăng, dưới váy lộ ra hai mũi chân như búp măng, trên mũi giày cũng thêu hai chú thỏ trắng muốt.

Sở Chí Thiện chắp tay vái Viên Bá Khanh bên trên, "Chúc mừng Tông chủ đã có được giai nhân nhường này."

Viên Bá Khanh cười ha hả kéo tay Tạ Tầm Vi, đặt bàn tay nhỏ trắng như gốc hành của cô vào lòng bàn tay mà vuốt ve, ngắm nhìn từ đầu đến chân một hồi lâu mới nói: "Ăn mặc trắng quá."

Dụ Phu nhân ngồi một bên quan sát, không hề ngăn cản hành động của Viên Bá Khanh. Trong mắt bà ta, Tạ Tầm Vi không khác gì kỹ nữ, sớm muộn cũng sẽ rơi vào miệng những con lang hổ này, nhanh hay chậm hơn một khắc cũng chẳng khác gì. Bà ta phe phẩy chiếc quạt tròn, lười biếng nói: "Nha đầu này tự chọn đấy." Bà liếc nhìn bàn tay sờ mó của Viên Bá Khanh, Tạ Tầm Vi bên cạnh ông ta co quắp lại như một con chim cút, cuối cùng vẫn mở miệng nhắc nhở, "Bá Khanh, nó vẫn chưa tới lúc đến phủ ông tá túc đâu. Nó mới vào Dụ gia được có bao lâu mà ông đã mong mỏi tới phủ bái kiến, chẳng lẽ chỉ mấy tháng mà cũng không ngồi yên được?"

"Ta biết, ta biết." Viên Bá Khanh cười, ông ta vỗ mu bàn tay Tạ Tầm Vi, "Tầm Vi, ở với Bách Lý Quyết Minh phải chịu khổ nhiều đúng không? Nghe nói ngày nào trời chưa sáng y cũng đã kéo con xuống núi lao động. Đáng thương thật, con đang còn nhỏ tuổi mà ngủ cũng không được ngon. Yên tâm, con quỷ nghèo kia đã bị phong ấn rồi, con đến chỗ chúng ta, nhất định sẽ có cơm ngon áo đẹp, sống sung sướng như tiên. Nếu có thiếu thốn gì, cứ việc nhờ cữu mẫu con mua cho."

Tạ Tầm Vi nhướn mày nhìn ông ta, mắt của đứa bé này rất đen, đen đến mức không nói nên lời. Bình thường cô cúi đầu không lên tiếng, bây giờ mới phát phiện đôi mắt nhìn người khác của cô như được phủ một lớp băng, khiến người ta rất khó chịu. Viên Bá Khanh kinh ngạc trong lòng, nhìn kĩ hơn, lại thấy đó là dáng vẻ lã chã rơi lệ, nước mắt lưng tròng, thấy mà thương yêu. Ông ta thầm nhủ mình đã nhìn nhầm, một nha đầu mới được tí tuổi, sao có thể có ánh mắt như vậy?

Cô lại cúi mắt hạ mày, khẽ nói: "Tạ ơn Viên thúc thúc chiếu cố."

"Sở thúc thúc của con cũng chiếu cố con nhiều lắm, còn không tạ ơn người ta đi?" Viên Bá Khanh nói.

Tạ Tầm Vi lại cúi chào Sở Chí Thiện, "Tạ ơn Sở thúc thúc chiếu cố."

Giọng nói vừa thanh vừa êm, nghe chỉ thấy ngọt lịm, giống như lông vũ đang phất bên tai. Dụ Phu nhân khinh miệt nghĩ, quả là hồ ly bẩm sinh, bộ dạng này thanh âm này, sinh ra trên đời là để quyến rũ kẻ khác.

Năm xưa khi cô vừa cất tiếng khóc chào đời, Dụ Phu nhân tới Tạ gia thăm mẫu thân cô, vừa vào viện đã trông thấy Tộc lão Tạ gia xúm lại thương lượng, muốn bóp chết đứa trẻ này từ trong bọc. Bà ta rất tán thành, thể chất lô đỉnh bẩm sinh, dung mạo cơ thể đều mỹ lệ quyến rũ hơn người thường, tương lai sau này nhất định sẽ là thứ đồ chơi cho kẻ khác đùa bỡn, hà tất phải đến cuộc đời này mà chịu khổ? Viên thị Lưu Quận và tông tộc trong địa bàn rất thịnh hành việc dùng lô đỉnh dưỡng sức khỏe, năm nào cũng thấy khiêng ra bao nhiêu nam nữ từ Sơn Trạch Lưu Quận và Tất Kim Thủy Tạ Sơn Âm. Còn chưa nói đến những tiên môn hạ phẩm, hàng năm đều có người tứ xứ tới các trấn nhỏ thu thập trẻ sơ sinh có tư chất lô đỉnh, gửi đến đại trạch nuôi lớn, một nửa dâng lên tiên môn thượng phẩm, một nửa giữ lại để hưởng dụng.

Tạ Tầm Vi sáu tuổi, Viên thị nhiều lần tới cửa cầu thân, Tạ gia khéo léo từ chối tất cả. Khi đó bà ta đã biết ngay tai họa đang kề cận Tạ thị. Quả nhiên, Viên Bá Khanh đích thân bái kiến môn đình của bà ta, khéo léo ngỏ lời rằng sắp tới sẽ có hành động, hỏi ý kiến bà. Bà ta cười nhạt không nói gì, Viên Bá Khanh hiểu ý, khom người vái chào. Sau đó Tạ gia bị diệt môn, chỉ là không ngờ Bão Trần Sơn lánh đời lâu năm, không vướng trần tục lại đột nhiên nhúng tay vào, đưa Tạ Tầm Vi đi. Bà ta nghĩ đứa trẻ này thật may mắn, trời không diệt nó. Thật đáng tiếc, bà ta phe phẩy quạt liếc nhìn bé gái này, cuối cùng vẫn không thoát được số mệnh.

Tạ Tầm Vi gọi như vậy, Sở Chí Thiện nghe mà sung sướng khắp mình mẩy, mặt mày hớn hở. Nhướn mày nhìn về phía Viên Bá Khanh, Viên Bá Khanh thái độ ung dung, bình chân như vại. Sở Chí Thiện vẫn còn có hổ lang mài răng hút máu trong lòng, ngo ngoe nhúc nhích, lá gan của ông ta càng lúc càng lớn, lập tức không khống chế nổi tay mình, ngón tay lướt qua cánh tay, bả vai Tạ Tầm Vi, xoa đôi môi mềm mại của cô.

"Gọi thêm một tiếng thúc thúc cho ta nghe."

Chữ cuối cùng còn chưa kịp phát ra khỏi miệng, đột nhiên toàn thân ông ta run lên như bị sét đánh, bắt đầu từ đầu ngón tay chạm vào môi Tạ Tầm Vi, hoa văn lửa màu máu đậm đặc lan lên trên như dây leo, hoa lửa nóng bỏng bắn ra từ phù văn. Ông ta kêu gào đau đớn, giơ ngón tay lên nhìn, đầu ngón tay trỏ đã bắt đầu hóa than, tro tàn bị gió thổi qua, bay vào không trung.

"Đây là gì chứ!" Ông ta gần như rách cả mí mắt.

"Lời nguyền ác quỷ của Bách Lý Quyết Minh!" Viên Bá Khanh kinh ngạc kêu lên, vội nói: "Chí Thiện, mau vận công!"

Sở Chí Thiện vội vã vận động công pháp, linh lực nhanh chóng lưu chuyển trong kinh mạch, dồn hết về đầu ngón tay, cuối cùng cũng dừng lời nguyền lại ở gốc ngón tay trỏ. Song lúc này, nửa ngón tay trỏ đã hoàn toàn bị cháy thành tro, mùi thịt nướng khó tả thành lời tràn ngập khắp thính đường. Dụ Phu nhân quay người hung hãn tát Tạ Tầm Vi một bạt tai, móng tay dài sơn đậu khấu rạch ra ba vệt máu trên mặt Tạ Tầm Vi.

Tạ Tầm Vi ngã xuống đất, khóe miệng rướm máu.

"Tiện nhân, Bách Lý Quyết Minh hạ lời nguyền ác quỷ trên cơ thể ngươi, ngươi lại giấu giếm không báo! Chạm môi ngươi mà đã như vậy, nếu lấy nguyên âm của ngươi, chẳng phải toàn thân cháy thành tro hay sao! Có phải ngươi cố ý hay không? Ngày nào đó con trai ta lấy nguyên âm của ngươi, ngươi có thể ám hại tính mạng con ta!"

"Con không biết, con không biết..." Tạ Tầm Vi lệ tuôn như suối, vẻ mặt tràn đầy sự sợ hãi, liều mạng co rúc vào trong góc, "Không phải cữu mẫu nói sẽ đón con về nhà sao? Vì sao đại lang lại muốn lấy nguyên âm của con, Tầm Vi nghe không hiểu."

Cô khóc sụt sùi núp ở góc bàn, co rúm người lại, giống như một con thú nhỏ hoảng sợ. Lúc này Dụ Phu nhân mới nhớ ra, bọn họ vẫn luôn lừa gạt Tạ Tầm Vi, nha đầu này hoàn toàn không hay biết gì về tương lai của mình. Nhìn dáng vẻ sợ sệt thút thít của cô, mối nghi ngờ trong lòng bà cũng dần dần được kìm nén. Nha đầu nhát gan như thế này, sao lại dám mưu hại bọn họ?

Bà ta đổi sang gương mặt tươi cười, đỡ Tạ Tầm Vi dậy, "Cữu mẫu kích động quá, hiểu lầm Tầm Vi rồi. Tầm Vi đừng chấp nhặt với cữu mẫu."

Tạ Tầm Vi khóc nức nở không thôi.

Viên Bá Khanh trừng mắt nhìn tay phải của Sở Chí Thiện, quay mặt sang hỏi Tạ Tầm Vi: "Tầm Vi à, con xem, tên sư phụ ác quỷ của con thật xảo trá, không ngờ lại để lại lời nguyền ác quỷ trên người con. Con tu hành bên cạnh ác quỷ kia tám năm, có biết giải trừ lời nguyền này thế nào không?"

Tạ Tầm Vi chỉ khóc lóc lắc đầu, "Con không biết... Con không biết gì cả."

Cô bị đánh một bạt tai, sợ đến mức nói còn không rõ. Sở Chí Thiện cố gắng kiềm chế lời nguyền, bàn tay run rẩy, mặt túa mồ hôi lạnh như mưa. Viên Bá Khanh oán trách nhìn Dụ Phu nhân, nói: "Thôi vậy, Chí Thiện tới phủ ta đi, xem xem có thể xóa lời nguyền này không."

Sở Chí Thiện yếu ớt khom người, "Đa tạ Viên Tông chủ."

Trên người Tạ Tầm Vi có lời nguyền ác quỷ, không thể bị thải bổ, điều đó khiến Dụ gia phải suy nghĩ nát óc. Mục gia có tiểu tử ngạo mạn Mục Tri Thâm kia, sẽ không tiếp tục chung hội với bọn họ nữa, Viên Bá Khanh khịt mũi coi thường họ, mắng chửi bọn họ giả vờ thanh cao. Khương gia thỉnh thoảng lại phái người đến tham gia thương thảo, nhưng không phát biểu ý kiến, thỉnh thoảng còn nhắc hai câu, "Như vậy không ổn, cực kỳ không ổn." Sau này Dụ Phu nhân chê Khương thị phiền, không thèm mời bọn họ nữa, chỉ thương nghị với Tộc lão Viên thị và Sở thị.

Lời nguyền của Sở Chí Thiện tuy đã được áp chế, nhưng không thể giải trừ triệt để. Viên Bá Khanh dùng linh lực thăm dò kinh mạch của Tạ Tầm Vi, phát hiện điểm phát động của lời nguyền ở môi, nhũ hoa và hội âm (vùng nằm giữa hậu môn và phần ngoài bộ phận sinh dục), chính là những chỗ Thuật Nhiếp Sinh Phòng Trung cần chạm vào khi thải bổ lô đỉnh: nước bọt, sữa và chì đỏ.

Viên Bá Khanh thầm chửi Bách Lý Quyết Minh xảo quyệt, tiếp tục truyền linh lực vào tìm gốc rễ của huyết trớ. Nhưng gốc rễ giấu rất sâu, tìm mãi mà cũng không được. Thương thảo tới tới lui lui suốt một tháng trời, cuối cùng hai nhà Dụ Viên thỏa thuận, dùng châm độ mạch, xóa bỏ huyết trớ.

Dùng châm độ mạch, nghĩa là đưa ngân châm vào kinh mạch, chuyển động tuần hoàn theo máu trong cơ thể, đợi đến khi tìm được nơi của huyết trớ Bách Lý Quyết Minh để lại, sẽ phát động linh lực, xóa bỏ huyết trớ. Nghe thì dễ, thao tác lại cực kỳ khó khăn. Kinh mạch thân mảnh đuôi nhọn giống như cọng lông, chỉ cần chút thao tác không đúng, ngân châm sẽ đâm thủng mạch máu, sợ là nguy hiểm đến tính mạng. Hơn nữa, ngân châm lưu chuyển theo máu, người chịu thuật phải chịu nỗi thống khổ cực lớn. Độ châm vào mạch, châm chạy theo mạch, rút châm khỏi mạch, cửa ải nào cũng đều thống khổ khó lòng chịu nổi.

Dụ Phu nhân vỗ vai Tạ Tầm Vi, từ ái nói: "Tầm Vi, chúng ta đều muốn tốt cho con thôi. Con nghĩ xem, nếu huyết trớ này không bị xóa bỏ, chẳng phải cả đời này con sẽ không gả cho người ta được hay sao? Đừng sợ, quen rồi thì không đau nữa đâu."

Không ai có thể tưởng tượng được nỗi thống khổ của Tạ Tầm Vi. Khi Bách Lý Quyết Minh an giấc ngàn thu trong bóng tối ở Ngục thứ mười lăm trên Thiên Đô Sơn, Tạ Tầm Vi bị đâm xuyên mạch máu trên cổ tay, ngân châm còn mảnh hơn lông trâu tiến vào máu và kinh mạch của cậu, được đưa đến tứ chi và trăm xương của cậu. Châm lông trâu có khi còn đâm thủng kinh mạch cậu, để lại những đốm máu đỏ son trên cơ thể cậu. Lần nhiều nhất, cậu từng phải chịu đồng thời mười bốn cây châm lông trâu, kinh mạch từ đầu đến chân tưởng chừng như đứt ra từng khúc, lại như có vô số con sâu con kiến đang bò trái bò phải trong máu cậu. Cậu hôn mê, lại tỉnh dậy vì đau.

Cứ mỗi bảy ngày, Dụ Phu nhân lại lệnh y môn độ mạch cho cậu một lần, lần nào độ mạch, châm lông trâu cũng được linh lực điều khiển chuyển động suốt hai tuần trời, ít nhất phải cần hai canh giờ. Ban đầu cậu rên rỉ, cầu khẩn, thậm chí tự sát, được cứu sống, về sau cậu nỉ non, oán hận, cuối cùng trầm mặc.

Dụ Phu nhân nói: "Con xem, cữu mẫu nói rồi mà, quen thì không đau nữa."

Trong cuộc sống như Địa Ngục kia, vô số lần cậu hồi tưởng lại hạc trắng trên Bão Trần Sơn, giàn nho của Vô Độ gia gia, cậu ê a đọc kinh văn trong giàn, chòm râu trắng của gia gia lay động trước mặt cậu. Vô số lần, cậu hồi tưởng lại đỉnh núi trồng hoa kim ngân và mảnh vườn thuốc của Bách Lý Quyết Minh, cậu và sư tôn cùng ngâm chân bên dưới mái hiên căn nhà rộng rãi, cậu bất cẩn ngủ thiếp đi, sư tôn liền bế cậu lên, lau sạch hai chân cậu, đặt cậu vào tấm chăn mềm mại thơm ngát, ngủ một giấc đến tận hừng đông.

Cậu nhớ có một lần thích khách tập kích, sư tôn cứu cậu ra, chạy trốn khỏi đao của thích khách, nói với cậu: "Sau này nếu có kẻ xấu bắt nạt con, con cứ bịt mắt lại, đếm thầm một hai ba. Đếm đến ba xong, sư phụ con sẽ tới cứu con ngay." Sư tôn vác đao đứng ngược sáng, nơi mày mắt đều là vẻ ngạo nghễ chỉ mình người mới có, vừa lưu manh vừa anh hùng.

Tạ Tầm Vi giơ hai bàn tay chi chít lỗ châm, run rẩy che mắt lại, nhỏ giọng đếm: "Một, hai, ba."

Bỏ tay xuống, mở mắt ra, buồng trong trống rỗng, màn che đen kịt. Không có sư tôn.

Cậu lại che mắt một lần nữa, đếm: "Một, hai, ba."

Vẫn không có sư tôn.

Cậu lại đếm, không ngừng lặp đi lặp lại hành động đó, vô số lần vô số lần một hai ba, sư tôn vẫn không hề xuất hiện. Thế là cuối cùng cậu cũng hiểu ra, sư tôn sẽ không đến nữa, không còn đến cứu cậu nữa.

Ngoài cửa có tiếng trò chuyện, cậu cử động đôi mắt đã chết lặng, bò xuống khỏi giường. Tay chân đều không có sức, cậu không đứng dậy nổi, chỉ có thể chống cùi chỏ lên đất, bò đến bên cánh cửa, ngồi dựa vào cửa. Thanh âm của Dụ Phu nhân loáng thoáng truyền tới, ngữ khí nổi giận đùng đùng, "Sao vẫn không tìm được chỗ của huyết trớ?"

"Tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân đáng chết!" Là thanh bối rối của y môn kia, "Bách Lý Quyết Minh đạo hạnh cao hơn chúng tôi quá nhiều, nếu y muốn giấu... Chúng tôi... Chúng tôi..."

"Được rồi." Dụ Phu nhân mất kiên nhẫn, "Ta không muốn nghe ngươi nói những thứ đó, bảy ngày nữa tìm tiếp!"

"Chuyện... Chuyện là..." Y môn ấp a ấp úng.

"Còn gì nữa? Có gì thì nói thẳng đi." Dụ Phu nhân lườm gã.

"Tiểu, tiểu nhân nhớ, lần độ mạch này đưa tổng cộng mười ba cây châm vào, thế nhưng..."

"Thế nhưng cái gì!"

"Thế nhưng chỉ rút được mười hai cây châm ra."

Tạ Tầm Vi khẽ đẩy cánh cửa hở ra một khe hở, nhìn thấy trên trán y môn kia toàn mồ hôi lạnh. Gã run rẩy như một con chim cút, lắp bắp: "Còn, còn một cây châm đã ở lại trong kinh mạch của nương tử."

"Còn lại một cây? Có gì đáng lo ngại không?" Dụ Phu nhân nhăn mày hỏi.

"Khó nói, châm đi theo máu, có khả năng ở lại trong kinh mạch di chuyển tuần hoàn, cũng có khả năng đâm thủng mạch máu, làm ngũ tạng bị thương, gây ra nội tạng xuất huyết, cũng có khả năng tiến vào tâm mạch..." Y môn mồ hôi rơi như mưa, "Nói tóm lại, cây châm này giống như độc dược không biết thời gian có tác dụng, bất cứ lúc nào... cũng có thể lấy mạng nương tử."

Dụ Phu nhân trầm mặc hồi lâu, hừ lạnh một tiếng, "Đứa bé này là lô đỉnh bẩm sinh, cho dù không có cây châm lông trâu kia, nó cũng chẳng sống được bao lâu. Đáng hận là ta bị tổn hại bao nhiêu tử đệ như vậy, lại đổi lại một đứa phế vật."

Giọng nói của nữ nhân dần dần xa, Tạ Tầm Vi tựa đằng sau cánh cửa, lẳng lặng nghĩ, sư tôn, nếu người biết bọn họ đối xử với con như vậy, liệu có hối hận không đưa con chết theo không?

Ánh chiều tà le lói, trời trầm xuống từng chút từng chút, cậu không biết đã ngồi một mình bao lâu, giống như một con rối không có sinh mệnh. Gió nổi lên, bay qua đình qua viện, giống như tiếng kêu khóc của quỷ quái, những cái bóng đều lắng xuống xung quanh, như thể vô số quỷ quái đang vây quanh cậu. Cây lá bên ngoài vang lên xào xạc, lá hòe bay tán loạn qua cửa sổ, rơi xuống bên tay cậu. Cậu nhẹ nhàng nhặt chiếc lá kia lên, xoa mí mắt. Mở mắt ra, vô số đôi mắt đang vây xung quanh cậu.

Cậu suýt nữa đã quên, cậu có cơ thể thuần âm, hút quỷ. Ngày xưa khi sư tôn đang còn, quỷ hồn e sợ sự uy nghiêm của sư tôn, xưa nay không dám tới gần. Bây giờ sư tôn đi rồi, quỷ hôn tới được bên cạnh cậu. Cậu nhìn những ánh mắt xung quanh, có ánh mắt bi ai, có ánh mắt thống khổ, lại có cả ánh mắt khóc tỉ tê. Bọn chúng cũng giống cậu, đang yên lặng rơi lệ.

"Các người cũng rời khỏi thân nhân rồi sao?" Cậu khẽ hỏi.

Bọn chúng trầm mặc, bọn chúng là quỷ hồn, quỷ hồn không thể nói được.

"Vậy hãy tới bên cạnh ta đi." Tạ Tầm Vi cứa đứt lòng bàn tay, nhỏ máu xuống mặt đất, máu tự động di chuyển, vẽ ra một pháp trận phức tạp mỹ lệ. Đây là cấm thuật cậu xem được trong lầu sách của Vô Độ, cuối cùng cậu vẫn không nhịn được lòng hiếu kỳ mà đọc cuốn sách kia. Cậu có bản lĩnh nhìn qua một lần liền không quên, pháp trận "Câu Quỷ Triệu Linh" như khắc dấu vào đáy lòng cậu.

Mùi hương của máu thuần âm nồng đậm lan ra, quỷ hồn run rẩy như bầy thú. Sắc máu không lành kia chiếu lên gò má tái nhợt của Tạ Tầm Vi, rõ ràng cậu đang dịu dàng mỉm cười, nhưng trông lại vô cùng u ám, vô cùng dữ tợn. Cậu thấp giọng nói: "Từ nay về sau ta không có bóng, các ngươi chính là bóng của ta. Ta cho các ngươi máu, cho các ngươi xác thịt. Khi ta chết đi, máu tươi của ta sẽ để các ngươi chia nhau ăn. Các ngươi hành tẩu cho ta, giết chóc cho ta. Cuối cùng sẽ có một ngày, ta muốn tiên môn nghe thấy tiếng gầm thét của quỷ quái, ta muốn khắp Giang Tả đều là quỷ hồn đầm đìa máu me."

Cậu ngước mặt lên, hỏi:

"Đồng ý chứ?"

Quỷ hồn quỳ rạp dưới chân cậu, bóng đêm ngưng đọng lại xung quanh bọn họ, còn tối tăm hơn cả bóng tối. Quỷ hồn tiến vào pháp trận, phù chú khế ước thành hình trên người Tạ Tầm Vi.

"Đồng ý."

Dương Tố:

Ưu điểm lớn nhất của người yêu tui là: Dú anh ấy to hơn dú tui.

(chảy nước miếng)

Comment:

1. Tầm Vi... Chương trước tôi còn tưởng rằng cậu ấy muốn báo thù nên mới vào Dụ gia, có năng lực tự vệ, không ngờ hoàn toàn không có à... Vậy sống sót thì không phải là chịu khổ hay sao, sư phụ nghĩ gì vậy chứ? Nếu như vẫn nhớ những pháp thuật kia, vì sao không dùng ngay từ đầu? Dù gì Tạ gia cũng coi như là danh môn, vì sao Viên gia dễ dàng giết cả nhà như vậy?? Có thể vì những tiểu thuyết huyền huyễn trước đây đều nhấn mạnh chuyện tu luyện đường tắt căn cơ bất ổn các thứ, đại tông môn hoặc kẻ mạnh đều khinh thường lô đỉnh, cũng sẽ không dùng, dẫn đến việc cho dù là lô đỉnh cực phẩm cũng sẽ chỉ ở tiểu tông môn, người không có thiên phú ở đó tranh đoạt các thứ... Thế giới của TV, lô đỉnh bị bao nhiêu người tranh đoạt, như thể bảo vật tuyệt thế... Cứ cảm thấy vi diệu chút chút, chỉ có thể tưởng tượng thành một loại đan dược để thăng tiên mà không có tác dụng phụ...

→ Dương Tố: Bách Lý Quyết Minh cho rằng có huyết trớ thì vạn sự sẽ đại cát; Lúc ấy Tạ gia đã lụn bại, chương trước có nhắc Chủ mẫu nhu nhược, không chống đỡ được môn đình; Thế giới quan của tui nó khác à, thiết lập ma thuật thấp, đến cả túi càn khôn cũng không có.

→ Dương Tố: Thuật Câu Quỷ Triệu Linh, trước đó đã nhắc sau này sẽ có hậu quả: 1. Nguy cơ ác quỷ cắn trả; 2. Điên cuồng.

→ Dương Tố: Không cởi y phục, hok phát hiện.

→ Dương Tố: Đũng quần có khóa.

→ Reader: Ha ha ha phải nói là có cởi quần Tầm Vi cũng bị sư tôn nguyền rủa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net