13. Uống Thuốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Choi Wooje là một nhóc con ghét bị bệnh, em còn siêu siêu sợ uống thuốc. Mà đời trớ trêu mỗi lần em bệnh số thuốc phải uống là rất nhiều.

Em nhỏ Wooje thừa nhận bản thân thuộc tuýp ít bị bệnh vặt nhưng một khi ốm thì ốm rất nặng, có khi là hai ba ngày không ngồi dậy nổi.

Đây từ lâu đã là sợi tóc mắt kẹt trong hốc mắt của Mun Hyeonjun. Anh vẫn luôn đặt sức khỏe của em nhỏ lên hàng đầu. Đều đặn đưa em đi kiểm tra sức khỏe định kì mà không bao giờ trễ nãi.

Trộm vía là sau những lần khám, chưa có căn bệnh nguy hiểm nào được ươm hạt vào cơ thể em, Choi Wooje vẫn là một bé ngoan khỏe mạnh.

Còn tình trạng ốm thất thường của em là do thể trạng mỗi người khác nhau, hoàn toàn không phải triệu chứng bệnh lạ.

Cơ mà nói miệng là thế chứ lúc Choi Wooje thực sự phát sốt nằm một chỗ Mun Hyeonjun vẫn cứ lo sốt vó như thường. Thiếu điều muốn gánh bệnh thay em nhỏ thôi.

Chân tay Mun Hyeonjun không lúc nào yên, chốc chốc kiểm tra cái khăn ướt trên trán em xem đã hết ấm chưa, nếu hết rồi lại vắt nước mới thay vào.

Chốc nữa lại thấy bàn tay chằng chịt dây điện nhẹ nhàng vén chăn sờ người vào em xem đã hạ nhiệt chưa, em có bị nóng hay bị lạnh không, có ra mồ hôi nhiều không.

Mun Hyeonjun cũng biết người bệnh nhạy cảm đê khó chịu nên không dám hỏi han em nhiều. Chỉ cái gì thật sự cần thiết thì mới dám đánh thức em dậy.

Có mấy lần hâm cháo tính đút em ăn nhưng em không có tinh thần, má bư của Hyeonjun dạ vâng rồi lại mệt mỏi nhắm mắt ngủ li bì.

Tiếng thở khò khè của em khiến Mun Hyeonjun xót, em bệnh chưa khóc nhưng anh thì sắp rồi đấy. Em bé phải mau chóng khỏe lại để còn nghịch ngợm nữa chứ, ở im một chỗ chẳng giống em chút nào.

"Wooje ơi! Wooje nghe anh nói chứ, Wooje dậy ăn chút cháo với anh nhé!"

Mun Hyeonjun gọi em dậy thật nhẹ nhàng, bàn tay to lớn kết hợp với giọng nói trầm ấm như bao bọc mà quẩn quanh ôm lấy cơ thể mệt mỏi của em.

Mãi Choi Wooje mới nghe thấy anh gọi, em nhỏ nửa tỉnh nửa mê trở mình, cái khăn trên trán cũng tuột xuống. Chậm chạm chớp chớp mí mắt nặng trĩu, Choi Wooje khàn giọng cất tiếng.

"Hyeonjoon gọi em hả?"

"Em có làm Hyeonjun mệt không? Anh đừng thức khuya lo cho em nữa."

"Hyeonjun cũng cần nghỉ ngơi mà, muộn rồi anh mau đi ngủ đi."

Choi Wooje dù bệnh thì vẫn là Choi Wooje, em nhỏ cứng đầu một mực đưa tay múp đẩy đẩy Mun Hyeonjun cơ bắp. Ý muốn vô cùng rõ ràng, rằng anh yêu nó phải được nghỉ ngơi. Nó bệnh rồi sẽ hết, anh đừng có mà bắt chước bệnh theo.

"Anh hứa sẽ đi ngủ sau khi Wooje ăn cháo và uống thuốc đầy đủ, em đừng đuổi anh mà."

Mun Hyeonjun rũ mái tóc trắng buồn hiu nói, suy cho cùng chúa sơn lâm ở cùng bạn đời cũng chỉ là một con mèo to xác mà thôi.

"Thế cháo của em đâu?"

Choi Wooje bần thần ngồi dựa vào gối được anh kê, hết ngó ngang lại ngó dọc tìm tô cháo, bộ cháo cũng biết chơi trốn tìm nữa hả ta, hay bệnh nên mắt em đã kém lại kém hơn thế.

"À anh vẫn để ở bếp, bé đợi xíu nhé anh đi lấy."

Choi Wooje ngồi một tí lại xém ngủ quên mất, những lúc này chả hiểu sao chỉ muốn đi ngủ cho hết ngày, ăn uống gì đó không có tâm trạng, đồ ăn có ngon cỡ mấy cũng thấy ngán.

Không để em nhỏ đợi lâu, Mun Hyeonjun bưng tô cháo thơm lừng vẫn còn đang bốc hơi nóng lên vô phòng, chỉ tiếc là em nghẹt mũi không ngửi thấy.

"Sao lại bê bằng tay không thế? Tay có bị nóng không? Cái đồ Hyeonjun ngốc nghếch này, đưa tay em xem.h" Choi Wooje nom thấy tô cháo nóng đầy ứ hự trên tay anh liền mắng, mặc kệ cho cổ họng đau rát không ngừng ngứa ngáy.

"Không có nóng lắm đâu, bé đừng lo."

Hai tay em nhỏ ra sức xoa xoa lòng bàn tay đỏ ửng đầy vết chai của anh. Không chỉ mình Mun Hyeonjun biết xót người yêu đâu nhé, em thông minh nên học nhanh lắm, bài này em cũng nằm lòng.

"Lần sau anh phải cẩn thận hơn đấy, tay đỏ hết rồi này."

"Anh xin lỗi."

Quá trình ăn cháo thì cũng đơn giản không có trở ngại gì, khó khăn nằm ở khâu uống thuốc đây nè.

Mun Hyeonjun đổ mấy viên thuốc đủ màu đủ kích cỡ ra lòng bàn tay, cẩn thận kiểm tra liều lượng xem đã đúng với đơn kê của bác sĩ chưa.

Kĩ càng rồi mới đổ mớ thuốc qua lòng bàn tay em. Em nhỏ cầm thuốc trên tay mặt căm thù, đối tượng duy nhất mà em ghét cay ghét đắng từ lúc còn nhỏ đang ở trước mặt.

"Nước đây."

"Anh ơi! Em không biết uống thuốc viên."

"Bé không muốn đắng thì phải tập uống viên chứ. Đừng sợ, em cứ nuốt như nuốt kẹo thôi."

Choi Wooje do dự, em thử cầm viên con nhộng lên, nhắm mắt đưa vào miệng uống một hớp nước đầy.

Nước thì trôi đấy, còn viên thuốc vẫn kẹt trong miệng em đây này, Choi Wooje uống thêm mấy lần nước, đến mức cảm thấy no, viên thuốc cũng đang dần nhão ra mà vẫn không sao trôi được.

Em nhỏ nhăn nhó lè lưỡi, Mun Hyeonjun bất lực đưa tay mình cho em nhè ra.

"Không uống thuốc nữa âu anh ơi~"

"Không được, làm gì có ai bệnh mà không uống thuốc. Wooje mà không ngoan là nằm một chỗ hoài luôn đấy."

"Nhưng em không nuốt được, Hyeonjun giã thuốc cho em đi."

"Rồi, anh đi giã. Nhưng em phải nghiêm túc uống, không được bày trò."

Choi Wooje cục bông gật gật đầu, biểu thị em là một bé ngoan chính hiệu.

Mun Hyeonjun giã thuốc rồi đổ thêm chút nước khuấy cho tan, hỗn hợp màu cam đỏ trông rất đẹp mắt.

Lúc đưa thuốc cho Choi Wooje, Mun Hyeonjun định đứng nhìn em uống thì chuông điện thoại đổ liên tục, tầm này mười mươi là khứa Minseok rủ đi ăn đêm rồi.

Mun Hyeonjun mở cửa phòng ra ngoài, sợ em bệnh ồn ào sẽ gây khó chịu.

Còn nhóc con nào đó vừa thấy anh ra ngoài liền vội lê lết cái thân ú nu nóng hầm hập xuống giường. Choi Wooje không chút e dè đổ hết ly thuốc vào bồn rửa trong nhà vệ sinh rồi mở nước cuốn trôi đi.

Lúc Mun Hyeonjun trở lại đã thấy bé yêu đắp chăn nằm ngoan ngoãn, trên bàn là ly thuốc cạn đáy.

"Ơ Wooje uống xong rồi hở? Thuốc không đắng đúng chứ, anh đã bỏ thêm siro ngọt cho em nhỏ mà."

Ánh mắt Choi Wooje tỏ ra hơi bối rối, kẻ có tật đương nhiên chột dạ, em chu chu môi gấp gáp trả lời.

"Hông đắng chút nào, có siro vào còn thơm hơn nữa á Hyeonjunie, Wooje uống một hơi hết sạch luôn."

"Nói dối!"

Mun Hyeonjun tức thời thay đổi sắc mặt lạnh tanh, giọng nói cũng không mang màu trầm ấm như mọi khi, không nhanh không chậm vạch trần bé hư.

"Anh không cho bất kì chất tạo ngọt nào như siro, mật ong hay đường. Rõ ràng ly thuốc ấy vô cùng đắng. Choi Wooje, em có biết rất nhiều người bệnh mà không có thuốc uống không, anh mắng không phải vì ghét em hay gì hết, anh chỉ muốn em quan tâm đến bản thân và quý trọng những gì mình đang có."

"Còn nếu em đã không muốn uống thuốc thì được rồi, anh không ép nữa, giờ đi ngủ. Sáng mai anh gọi bác sĩ tới chích đít, lúc đấy đừng có khóc, không ai dỗ em đâu."

Mun Hyeon không đợi em trả lời mà tắt đèn lên giường quay lưng sang một bên nằm ngủ.

Choi Wooje áy náy đôi chút vì mình đã lãng phí thuốc, nhưng em là vua lì. Bé không sợ bị chích đâu, bình thường anh toàn hù không à, có lần nào thật sự nỡ để em chịu đau.

Thế mà sáng hôm sau, đang lúc còn mê đắm trong cơn mộng mị, Choi Wooje thấy mông mình mát mát, rồi cơn đau nhói không báo trước đột ngột truyền đến. Giật mình em nhỏ la oai oái bật dậy.

Mun Hyeonjun vội giữ em lại để bác sĩ thuận lợi đẩy hết mũi thuốc vào. Em nhỏ sợ húm, tay ôm chặt lấy anh. Má bư đỏ bừng đầy nước mắt khóc rấm rứt mãi không thôi.

Bác sĩ chích xong ra về em còn khóc to hơn, Choi Wooje tủi thân ấm ức chui vào lòng anh.

Mun Hyeonjun ôm lấy em nhỏ, nhè nhẹ xoa bên mông núng nính ăn đau của em.

"Huhu... Hyeonjun không thương em, Hyeonjun hết thương Wooje rồi... hức hức."

"Haizz tính tặng Pochita cho em Wooje mà bị nói không thương người ta, thôi đành trả hàng vậy."

Bỗng tiếng khóc của Choi Wooje im bặt, em nhỏ vội chùi hết nước mắt vào áo anh, ngẩng mặt cười tươi như hoa.

"Đâu ạ? Pochita của bé đâu?"

Người lớn hơn móc trong túi áo ra con Pochita bằng bông tí hon to bằng 2 đốt ngón tay. Choi Wooje mắt sáng rỡ cầm lấy.

"Oaaaa đáng yêu quá, Pochita tí hon nè anh ơi!"

"Ừ chưa hết đâu."

Mun Hyeonjun mỉm cười hôn em cái chóc, ngón tay thon dài thì ra đằng sau lưng. Một thùng lớn Pochita đủ kích cỡ xuất hiện trước mắt em, Choi Wooje quên cả giận dỗi ôm má anh hôn chụt chụt.

Suy cho cùng Choi Wooje vẫn là một em bé dễ dụ dễ dỗ, còn Mun Hyeonjun vẫn là kẻ hết mực thương yêu em.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net