Chap 8:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ryu Minseok và Lee Minhyung chen chúc nhau nép vào vách tường, hai cái chỏm đầu nấm một cao một thấp lấp ló hóng chuyện. Nhìn xem là ai kìa, mới nói có mấy câu mà Choi Wooje đã không nhịn được mà đích thân ghé thăm Moon Hyeonjun rồi.

"Minhyung à, cậu khen tớ đi"

"Minseokie là giỏi nhất!"

Choi Wooje nhìn căn nhà nhỏ cũ kỹ trước mắt rồi lại nhìn dòng địa chỉ nguệch ngoạc trong lòng bàn tay, bối rối cắn môi. Nếu cậu không nhìn sai chữ viết có phần hơi xấu của Ryu Minseok thì đây là nhà của Moon Hyeonjun rồi.

"Min...Minhyung à, thằng nhóc đó sao đứng như...như pho tượng vậy?"

"Tớ không biết nữa, trời lạnh muốn chết đây nè. Minseok à, nắm tay tớ này"

Lee Minhyung và Ryu Minseok khổ sở run rẩy bám tường nãy giờ cũng ba mươi phút rồi mà Choi Wooje vẫn không có ý định nhúc nhích. Trên người Choi Wooje nào là áo ấm mềm mại dày dặn tất nhiên không cảm thấy gì rồi, chỉ có hai đứa ngốc nhà cậu hứng chịu từng đợt gió lạnh với hai cái áo sơ mi mỏng tanh.

Moon Hyeonjun và Choi Wooje, không đứa nào là không báo.

Choi Wooje cứ ngập ngừng ở trước cửa, cuối cùng vẫn nhỏ giọng gọi.

"Moon Hyeonjun?"

"..."

"Có ai không?"

"..."

Choi Wooje kiên nhẫn gọi thêm lần nữa nhưng đáp lại cậu chỉ có khoảng không yên ắng. Không những chỉ có cậu sốt ruột mà cả hai đứa hóng chuyện kia cũng đứng ngồi không yên.

"Ah shibal, cái thằng chó con kia đâu rồi? Minhyung à cậu mau gọi cho Hyeonjun đi ah tớ sắp cóng chết rồi"

"Agrrrr nó chả thèm bắt máy tớ"

Choi Wooje gọi đến lần thứ năm rồi vẫn không thấy động tĩnh gì, lại nhớ đến lời Ryu Minseok nói anh chỉ có một mình lại còn đang bệnh mà không chịu ăn uống thì trong lòng lo lắng không thôi.

"Moon Hyeonjun không phải có chuyện rồi chứ?"

Choi Wooje sốt ruột đẩy cửa xong vào trong, Minseok và Minhyung nhìn thấy thế thì thở phào một hơi, thầm chúc một câu cho Moon Hyeonjun rồi nắm tay chạy về nhà ủ ấm.

Choi Wooje bước vào trong chẳng thấy ai, trên bàn có rất nhiều vỏ bánh rỗng cùng trái cây ăn dở, quan trọng hơn là bóng dáng người nào đó đang ngồi trước bàn máy tính, mắt cắm vào màn hình, tai đeo headphone đánh game rất nhiệt huyết.

Choi Wooje từ trạng thái lo lắng chuyển sang tức giận, đây là "nằm liệt giường không ăn không uống" mà Ryu Minseok đã nói hay sao? Trông Moon Hyeonjun còn tươi tỉnh hơn cả khi ở trường nữa là đằng khác.

"Ah what the fuck, làm cái gì vậy trời? Fuck you! Ah...shib..."

Moon Hyeonjun còn định chửi thêm một câu thì lời nói đều nghẹn ở cổ khi nhìn thấy Choi Wooje đang đứng ở cửa nhìn anh với vẻ mặt phát cáu. Sự xuất hiện của cậu khiến anh vô cùng bất ngờ, làm sao Wooje biết nhà anh mà đến? Khoan đã, cậu đến từ lúc nào?

"Woo...Wooje...em...sao em lại ở đây?"

"Ryu Minseok nói hay lắm, tôi đúng là điên rồi mới tin lời anh ta mà đến đây. Các người...các người còn dám lừa tôi..."

Choi Wooje bực mình đến mức nói vấp, tay run rẩy cuộn thành nắm đấm, thất vọng xoay người bỏ đi.

"Wooje à khoan đã..."

Rầm!

Choi Wooje vừa bước đến bậc cửa thì phía sau vang lên tiếng động lớn, xoay người thì đã nhìn thấy Moon Hyeonjun nằm dài dưới đất, cái ghế bên cạnh bị gãy làm đôi.

"Yah Moon Hyeonjun anh có sao không?"

Bỏ qua sự bực tức trong lòng, cậu ngay lập tức chạy đến đỡ lấy anh.

"Ah...đau...đau quá đi..."

Moon Hyeonjun như đứa con nít, thấy cậu đến liền mè nheo, tranh thủ giữ lấy tay cậu trước khi cậu một lần nữa muốn bỏ đi. Choi Wooje lo lắng đỡ anh qua bên ghế sofa ngồi xuống, mặc cho anh cứ tựa vào người cậu mà nhõng nhẽo.

"Anh đau ở đâu?"

"Ở đây, ở đây nữa"

"Anh có biết mình đang bị thương không vậy? Đi đứng cũng phải cẩn thận chứ?"

"Anh không vội em sẽ lại chạy mất thì sao?"

Choi Wooje thật muốn đánh cho con người này một trận nhưng cuối cùng vẫn không nỡ ra tay, cậu lại muốn bỏ đi nhưng tay vẫn luôn bị Moon Hyeonjun giữ chặt.

"Buông ra"

"Có chết cũng không buông"

Choi Wooje mệt rồi, không tranh cãi với anh nữa. Moon Hyeonjun thấy cậu không phản kháng nữa thì nhẹ nhõm trong lòng nhưng nhất quyết vẫn không thả tay.

"Em...sao lại đến được đây?"

"Bị Ryu Minseok lừa"

Nhắc đến cậu lại tức, sao lại ngây thơ đi tin lời Ryu Minseok chứ, đã vậy còn lo lắng không đâu cho con người này nữa.

Moon Hyeonjun vừa nghe liền hiểu là chuyện gì, trên mặt không giấu nổi sự vui sướng. Này có được xem là Wooje lo lắng cho anh nên đến thăm không ta.

"Còn cười? Tôi là trò đùa của các anh à?"

"Không không, anh chưa bao giờ xem em là trò đùa, anh đối với em là chân thành thật mà"

"Im đi, tôi không tin các anh nữa"

Choi Wooje vừa dứt lời thì Moon Hyeonjun đã bất ngờ ôm chằm lấy cậu khiến cậu đơ cả người ra.

"Wooje đừng giận mà, anh xin lỗi, là Minseok lừa em, anh không biết gì đâu mà. Em đừng giận anh, xin em đấy! Có biết là việc em tránh mặt anh đã khiến anh buồn đến mức nào không hả?"

Moon Hyeonjun không cho cậu có cơ hội vùng vẫy, cứ ôm chặt lấy cậu rồi mè nheo đủ thứ. Choi Wooje mềm lòng rồi, cậu thừa nhận mình không cảm thấy bài xích khi gần gũi với anh.

"Được rồi, tôi không đi nữa, anh buông ra đi"

"Thật chứ?"

"Thật mà!"

"Em hứa đi"

"Hứa"

Choi Wooje cứ như đang dỗ dành một đứa trẻ vậy, mà Moon Hyeonjun trước mặt cậu cũng chẳng khác gì. Nghe cậu bảo không bỏ đi nữa thì anh mới chịu buông người ta ra nhưng tay thì vẫn nắm mãi đến khi Choi Wooje trừng mắt thì cười ngốc.

"Nhỡ em lừa anh thì sao?"

Choi Wooje không thèm nói nữa, Ryu Minseok nói cũng có ý đúng, Moon Hyeonjun vừa lì vừa cứng đầu thật.

"Em đến thăm anh sao?"

"Không, ai rảnh lo lắng không đâu"

Moon Hyeonjun bất lực cười khổ, người ở đây rồi mà vẫn mạnh miệng phủ nhận cơ đấy.

"Khụ... khụ..."

"Yah anh bệnh thật à?"

Moon Hyeonjun vừa ho khan mấy cái thì Choi Wooje đã đứng ngồi không yên rồi. Xem kìa, rõ là không có lo lắng gì đâu. Choi Wooje càng cứng miệng như thế thì Moon Hyeonjun lại không nhịn được mà vui sướng trong lòng.

"Anh bệnh thật mà, không lừa em đâu. Em thử xem"

Anh cầm tay cậu đặt lên trán mình, Choi Wooje lúc này mới tin là anh thật sự đang sốt.

"Sốt thế này mà anh còn ngồi chơi game được, đã ăn và uống thuốc chưa?"

Moon Hyeonjun ngây thơ lắc đầu. Từ nhỏ đến giờ mỗi khi ngã bệnh anh không bao giờ uống thuốc cả, phí tiền lắm, cứ để bệnh vài ngày liền khoẻ thôi. Không phải anh vẫn sống tốt đến tận bây giờ đó sao.

Choi Wooje nghĩ lại thấy Ryu Minseok ngoài việc lừa cậu là anh nằm liệt giường thì những điều còn lại đều đúng cả, con người này không chịu ăn uống đầy đủ rồi uống thuốc mà ngồi chơi game suốt thì khoẻ thế nào được. Nói đến lại thấy tức.

Choi Wooje thở hắc một hơi, xoay người mở cặp lấy ra một phần cháo thịt bằm được đựng trong bình giữ nhiệt còn nóng hổi để lên bàn cùng một hộp sữa trước sự ngỡ ngàng của Moon Hyeonjun.

"Không phải tôi nấu đâu, không cần bất ngờ"

Là cậu gọi về nhà bảo nấu sẵn rồi mang lên trường, định bụng tan học sẽ qua nhà anh luôn.

Moon Hyeonjun nhìn cậu chậm rãi đi tìm bát múc cháo ra cho mình, cảm giác như anh đang là người hạnh phúc nhất vậy. Đột nhiên Moon Hyeonjun thấy việc anh ngã bệnh thật ra cũng là một chuyện tốt ấy chứ.

"Mau ăn đi, vẫn còn nóng, cẩn thận một chút"

Moon Hyeonjun rất ngoan ngoãn nghe lời cậu mà ăn hết phần cháo đó, nói thật thì anh vẫn chưa ăn bữa chính nào ngoài mấy bịch snack cùng vài trái táo mà Minseok và Minhyung mang qua cho.

Choi Wooje ngồi một bên nhìn anh ăn, thấy anh ăn ngon còn cười tít mắt cậu cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Thật ra Moon Hyeonjun cũng không đáng ghét như cậu từng nghĩ.

"Anh không uống sữa đâu, có con nít mới uống"

"Gì cơ? Vậy anh xem tôi là con nít à? Ngày nào cũng mua sữa cho tôi"

Moon Hyeonjun dịu dàng xoa đầu cậu.

"Thì đúng mà, em là em bé đó biết không?"

"Ah ah ở đâu ra, tôi lớn rồi nha, có anh mới con nít á"

Nhìn hai cái má bư phồng lên vì dỗi của cậu mà anh không nhịn được cười, trong ánh mắt có biết bao phần yêu chiều dành cho cậu.

"Nhưng mà anh không uống sữa đâu"

"Có uống không thì bảo?"

Moon Hyeonjun cuối cùng vẫn phải cầm lấy hộp sữa mà uống hết.

"Sữa ngon mà, sao lại không thích?"

"Anh không thích sữa, thích bé sữa thôi"

"Ai dạy anh nói mấy câu này vậy?"

"Minseok đó"

Lại là Ryu Minseok.

Vừa nhắc đến tào tháo là tào tháo tới ngay. Điện thoại Moon Hyeonjun vang lên, trên màn hình hiển thị cái tên Minseokie.

"Nghe"

"Sao rồi? Cho nhiều chuyện tí"

Moon Hyeonjun khẽ liếc mắt nhìn Choi Wooje, cậu lúc này đang nghiến răng nghiến lợi vì tức, thiếu điều muốn đấm vào cái màn hình lắm rồi.

"Mày lừa em ấy đến?"

"Tất nhiên rồi, cái thằng nhóc đó cũng lì y chang mày vậy đó. Miệng thì bảo không quan tâm mà lết qua tận lớp mình tìm mày luôn kìa. Rõ là thích mà chối"

Choi Wooje bị vạch mặt ngay tại trận thì thẹn đến đỏ mặt, ngay lập tức phản đam.

"Yah Ryu Minseok, anh nói xàm gì đó? Tôi còn chưa tính sổ anh chuyện anh lừa tôi đâu nha"

"Tút tút tút..."

"Ơ...cái tên này..."

Choi Wooje đang tức mình vì Ryu Minseok chạy trốn thì lại thấy Moon Hyeonjun đang nhìn mình chằm chằm, miệng còn cười cười như đang chọc quê cậu thì càng thẹn hơn.

"Nhìn...nhìn cái gì? Tôi...tôi không có..."

"Wooje à..."

"..."

"Em thích anh rồi đúng không?"

End.














Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net