gặp lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay, Minhyung cùng Minseok đến nhà để cùng đưa Hyeonjun ra ngoài đi dạo. Thấy cậu bạn của mình cuối cũng đã hạ quyết tâm và chịu sống tiếp khiến cả hai vô cùng nhẹ nhõm.

"Hai thằng mày định xà nẹo trước mặt người đang đau khổ vậy đó à ?"

"Có làm gì đâu cái thằng này ?"

"Không làm gì thì bỏ cái tay ra đi hoặc là ra sau lưng tao mà đi, mẹ tụi mày"

hai người đang đứng trước mặt cũng biết ý mà gãi đầu ngượng ngùng bỏ tay ra, minseok nhanh nhảu chạy lại khoác tay hắn.

"Chíp , mình xin lỗi chíp mà. Để mình đền cho Chíp một hộp sữa dâu nhé"

"Hai hộp thì suy nghĩ lại"

"Được luôn"

Thế là Minhyung cứ thế bị bỏ lại ở đằng sau cặp bạn thân đang ríu rít không ngừng ấy. Nhưng mà kệ đi, miễn Moon Hyeonjun tích cực lên là được. Chứ nếu là trước đây, nãy giờ anh đã chen ngang vào giữa rồi.

Trên đoạn đường, cả ba người có tấp vào một quầy hoa nhỏ. Minseok muốn mua cho Wooje nhưng lại sợ nhắc đến sẽ khiến hắn trùng xuống nên đành kêu Minhyung tìm cớ để hắn đứng ở ngoài.

Moon Hyeonjun không nghi ngờ gì, ngoan ngoãn đứng bên ngoài chờ đợi. Dù sao thì hắn cũng không muốn thấy hai thằng bạn mình xà nẹo, tưởng chừng mọi chuyện sẽ chỉ đến đây thôi nếu như hắn không bắt gặp một ai đó ở phía bên kia đường trông giống hệt em ấy.

"Choi Wooje

"Wooje à"

Miệng hắn từ lúc lẩm bẩm tên em đến lúc vừa gọi với theo vừa chạy sang đường. Trong giây phút hối hả, một chiếc xa chạy đến và tông sầm lấy hắn. Mọi người xung quanh cũng nhanh chóng họp lại thành đám đông.

"HYEONJUN !"

Minseok hoảng loạn chạy ra khỏi tiệm hoa và chạy đến bên hắn, Minhyung cũng lấy lại bình tĩnh chạy theo và gọi cho cấp cứu.

"Chíp.. Chíp à, làm ơn mở mắt ra nhìn mình có được không ?"

"Chíp ơi Chíp, mình xin cậu"

"Moon Hyeonjun, con mẹ mày tỉnh lại cho tao"

"Mày đéo được bỏ tao đi như thế thằng khốn"

Moon Hyeonjun cố gượng cười, khó khăn mở hờ đôi mắt của mình.

"Đến khi tao chết mày vẫn ụ hụ.. mày vẫn chửi tao hả thằng khốn ?"

"Giữ sức đi mà, tao xin mày đấy. Muốn chửi tao thì khỏe lại rồi hẳn chửi nhé, tao nghe hết.."

"Đúng rồi, Chíp đừng nói gì nữa mà. Chỉ mở mắt nhìn bọn mình như thế này thôi có được không ?"

Xe cấp cứu vừa lại, Moon Hyeonjun nở một nụ cười với Minseok rồi đôi mắt cũng từ từ nhắm lại, đôi tay đang được Minhyung nắm hờ đã buông xuống nền đất. Cả hai đau khổ gọi lớn tên hắn.

Rồi tạ ơn trời! Cuối cùng, Moon Hyeonjun cũng tỉnh lại trước sự vui mừng của Minhyung và Minseok. Hắn đau đớn đưa một tay lên ôm lấy đầu của mình.

"Choi Wooje"

"Moon Hyeonjun mày ổn không vậy ?"

Anh có chút lo lắng đi đến bên giường đỡ hắn ngồi dậy.

"Minhyung à, Wooje.."

Minseok nhanh nhảu chạy đến đứng ở bên còn lại, đưa tay sờ trán hắn một cái.

"Mẹ thằng này ngất xong điên mẹ rồi hay sao mà gọi tên người yêu cũ mãi vậy ?"

"Cún nói gì vậy ?"

"Cún nào nữa ?"

Hắn nhắm mắt lại, lắc đầu vài cái thật mạnh rồi lại mở mắt ra bắt đầu nhìn xung quanh căn phòng mình đang nằm. Không phải phòng cấp cứu, cũng không phải bệnh viên.

"Mà đây là.."

"Phòng y tế chứ còn đâu nữa ?"

"Mẹ mày tự nhiên đang học thì nằm luôn ra đất"

Anh trả lời hắn kèm theo một cái đánh vào vai.

"Thế bây giờ về lớp được chưa ?"

Minseok cứ nhìn tên trên giường bệnh ngơ ngơ thì lại sốt ruột hết cả lên nên Hyeonjun cũng đành gật đầu trở về cùng hai người họ.

Nhưng bất ngờ thay, trên đường trở về lớp Choi wooje lại đang đi từ xa về phía của hắn, hắn nhắm mắt lần một rồi lại lần hai xong sau khi đã chắc chắn, liền khong suy nghĩ mà chạy đến ôm chặt lấy em.

Mũi Hyeonjun bắt đầu sụt sịt, mắt cũng đổ lệ.

"Anh nhớ em lắm, Wooje à"

"Đừng bỏ anh mà đi như thế nữa nhé"

"Anh sống không nổi mất thôi"

"MÁ CÁI TÊN NÀY PHÁT ĐIÊN GÌ NỮA RỒI ?"

Hyeonjun bị người trong lòng đẩy một cái thật mạnh, hai chân mất thăng bằng xém nữa thì ngã nhưng may mắn có Minhyung ở đằng sau đưa tay ra đỡ lưng của hắn lại.

"Anh xin lỗi em nhé, thằng này mới bị ngất xong nên thần kinh không ổn. Lúc nãy, tỉnh dậy nó còn gọi tên em đầu tiên ấy"

"Anh giữ bạn anh cho tốt vào, không em đánh cho thì đừng có trách. Chia tay rồi mà ôm ấp, phiền vãi"

Hắn nhìn người trước mắt bằng ánh nhìn lạ lẫm.. nhìn là Choi Wooje nhưng lại không phải là Choi Wooje...Wooje của hắn, tuyệt đối không thể mang được vẻ ngoài tự tin, không sợ điều gì như thế được.

"Khoan đã, anh.."

Vừa lúc Hyeonjun định chạy theo nói gì nữa thì Minseok liền đẩy tay bạn xuống, dang rộng hay tay chặn hắn lại.

"Não mày có vấn đề thật à ?"

"..."

"Bọn mày chia tay gần nửa năm rồi đấy, địt mẹ cứ lại ôm ôm ấp ấp con nhà người ta thế đéo nào nữa ?"

"Chia tay.. thật sao ?"

"Ừ! Mày là đứa chia tay nó luôn đấy"

"Tao ? Moon Hyeonjun chia tay Choi Wooje ?"

"Chứ còn cái mẹ gì nữa ?"

Moon Hyeonjun cảm thấy mọi chuyện sẽ không ổn lắm nếu cứ như thế mà bước vào lớp với một bộ não rỗng tuếch và chẳng có chút kí ức gì về nơi này cùng những người xung quanh, hắn bèn tìm cớ trốn về nhưng mà.. về đâu ? Nhà hắn ở đâu và hắn là ai.

"Tao vẫn còn hơi đau đầu. Minhyung, mày đưa tao về nhà được không ?"

"Sao vậy ? ổn không đó ? Hay đi bệnh viện luôn đi"

"Ừ đúng đó hay để bọn tao đưa mày đi viện luôn, chứ cái đà mà khóc sụt sịt rồi ôm người yêu cũ nói nhớ nhung là mày đéo ổn thật rồi đấy"

Minhyung lắc đầu, làm ra điệu bộ ngán ngẫm.

"Thôi , tao chỉ muốn về nhà rồi nằm nghỉ ngơi một chút cho khoẻ"

"Ừ thế thôi cũng được, để tao đưa mày về. Vậy cứ để xe mày ở trường đi nhé, mai tao sang đưa đi học luôn"

"Ừ cũng được, cảm ơn mày"

"Cảm ơn nữa, đụ má mày đéo ổn thật rồi Hyeonjun ơi"

"Thằng khốn ơi, người đéo ổn ở đây là mày đấy. Đưa tao về nhanh đi"

"Rồi rồi, về nhà thôi"

"Vậy tao vào lớp trước, có gì thì gọi tao một tiếng"

"Ừ, đừng có nghịch gì đấy"

"Khỏi dặn, hai thằng ôn con tụi mày mới là người đừng có làm gì giùm tao đó"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC