tình đầu như chiếc răng khôn làm mình đau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



˖  ݁𖥔.☁︎.𖥔 ݁ ˖

6.

Moon Hyeonjoon đem cơn bực dọc của mình đổ lên đầu Kim Jeonghyeon.

"Sao nó mặc áo của tao thì được còn tao lấy áo nó thì nó gào lên?!"

Thằng nhóc ở đầu dây bên kia xuýt xoa mấy cái, tông giọng vô cùng đáng đánh, lại còn vờ vuốt cằm vuốt râu ra vẻ thông thái lắm. Hắn ngẫm nghĩ một lúc, rồi trịnh trọng thông báo với gã.

"Moon Hyeonjoon, anh đang là người thứ ba đấy."

Khoé mắt gã khẽ giật giật.

"Làm sao?"

Kim Jeonghyeon thở dài, chậm rãi nhấn mạnh từng chữ.

"Em bảo là, anh đang chen vào giữa Wooje và bạn nó đấy."

"Tao có làm gì đâu?"

Moon Hyeonjoon cáu kỉnh vặc lại. Gã chưa hề gặp đứa nhỏ làm Choi Wooje của gã thay tâm đổi tính, cũng chưa bao giờ bắt ép cậu phải vứt Lee Seungmin qua một bên để quan tâm tới gã, Kim Jeonghyeon nói chen chân là chen chân thế nào?

Đầu dây bên kia thở dài thườn thượt.

"Ừ, anh chỉ để Wooje mặc áo anh xong đòi mặc áo thằng nhóc để ủ hương vào đấy còn gì."

Tới đây thì Moon Hyeonjoon cứng họng.

"Khuyên thật với anh, omega không thích mùi của người khác dính trên cơ thể alpha của họ đâu. Kể cả có là alpha khác cũng không được."

Kim Jeonghyeon lại luyên thuyên một thôi một hồi về chuyện Noh Taeyoon khó ở vì trên người hắn có mùi lạ. Gã không muốn nghe người kia lải nhải, liền cộc cằn nói tạm biệt rồi dập máy ngay.

Moon Hyeonjoon muốn thanh minh rằng việc gã để Wooje mặc áo của mình đã xuất phát từ khi hai đứa còn là thực tập sinh rồi. Đây là thói quen của riêng họ, một loại giao kèo ngầm mà gã và Choi Wooje đã đặt ra với nhau từ rất lâu trước khi Lee Seungmin xuất hiện. Gã không có chủ đích để lại mùi hương của mình trên cơ thể Choi Wooje, vậy sao có thể buộc tội gã muốn chen chân vào giữa được?

Giờ thì Moon Hyeonjoon đâm cáu. Choi Wooje đã là của Lee Seungmin, chẳng lẽ giờ thì đến cả thói quen của gã và cậu cũng sẽ vì em mà phải gạt sang một bên ư?

Ryu Minseok sai rồi. Lee Seungmin thật sự rất đáng ghét.

˖  ݁𖥔.☁︎.𖥔 ݁ ˖

7.

hyeonjoonie-hyung
mày
bao giờ em về

Choi Wooje thậm chí còn không có thì giờ để ngẫm nghĩ. Lee Seungmin quờ tay tóm lấy chiếc điện thoại vừa bật sáng trên đầu giường, nhíu mắt đọc tin nhắn. Mắt kính của em đã bị vứt sang một bên từ khi Choi Wooje nhảy lên giường, cả hai đứa tuy còn vụng về trên phương diện hành sự mây mưa, nhưng bù lại Choi Wooje được cái rất nhiệt tình, lại còn rất quan tâm đến Lee Seungmin nữa. Cậu cứ luôn miệng hỏi Seungmin có đau không, tớ nắm tay bạn nhé, hay tớ hôn bạn được không. Lee Seungmin mơ màng chìm đắm trong pheromone ào ạt mùi sữa, mụ mị nghĩ rằng bạn đè tớ nằm ngửa như thế này rồi mà còn phải xin phép được hôn một cái nữa hả.

Dù sao thì Choi Wooje vẫn rất nhiệt tình, thỉnh thoảng lên cơn gặm cắn tuyến thể của em rồi lại liếm láp vết cắn do chính mình gây ra. Buồn cười thật đấy, lúc lăn giường thì ngứa răng như cún con bị bỏ đói, ấy thế mà lúc sau lại tan thành một cục sữa lười biếng rồi. Choi Wooje trông thế mà lại chẳng dai sức bằng omega của cậu, Lee Seungmin tuy gầy nhưng vẫn vắt ra được một chút sức lực, còn Choi Wooje...chỉ là một con vịt bông mà thôi.

"Anh—tuyển thủ Oner hỏi khi nào bạn về."

Cái đầu rối xù của Choi Wooje cọ vào bụng em vẫn bướng bỉnh cúi gằm xuống, không thèm nhìn màn hình dù chỉ một giây.

"Bạn trả lời tin nhắn giúp tớ đi."

Choi Wooje không ngẩng lên, để mặc cho Lee Seungmin chọt má mình mấy cái.

"Tớ có biết mật khẩu của bạn đâu."

"Là sinh nhật bạn đấy."

Cậu lầm bầm, hơi thở phả vào be sườn em nghe nhồn nhột. Vành tai Choi Wooje hơi đỏ, nhất quyết không chịu ngó mặt lên nhìn em, có lẽ bản thân cậu nhóc cũng tự nhận thức được mấy thứ sến súa như thế này đều nhờ phước gen di truyền của ông già cả. Lee Seungmin cúi xuống véo véo gò má phúng phính của người kia, miệng mèo không tự chủ được mà ngượng nghịu nhếch lên một cái.

"Mật khẩu tài khoản Haidilao của tớ cũng là sinh nhật Wooje."

Lee Seungmin mới lập tài khoản Haidilao được có mấy tháng nay, em hãnh diện đưa ra khoe cậu, chỉ thấy có hai con mắt tròn xoe lén lút giương lên nhìn màn hình.

"Tại vì đi ăn Haidilao với Wooje xong, tự dưng muốn tuần nào mình cũng được đi ăn."

Choi Wooje thẹn quá, hai tai cứ đỏ phừng phừng, rúc đầu vào bụng Lee Seungmin mà trốn. Omega bọn họ đều giỏi làm người khác rung động thế này ư? Lee Seungmin ngày thường hiền khô mà sao lại nói ra được những lời như Gnar khổng lồ quăng cả tấn đá vào tim cậu thế này? Choi Gwen-je không chịu được đâu, ngất thật ra đây bây giờ!

Trong lúc alpha kia lăn lộn với suy nghĩ của chính mình, Lee Seungmin cẩn trọng gửi tin nhắn trả lời người đi rừng của T1.

wooje
tối nay em ngủ nhà bạn
anh nhắn anh sanghyuk hộ em nhé

Đã xem, 23:40 P.M.

Em đặt điện thoại xuống, rồi vén tóc mái của Choi Wooje qua một bên, cúi đầu hôn khẽ lên trán cậu.

Nói như vậy không phải là tuần nào cũng muốn đi ăn Haidilao đâu, mà là tuần nào cũng muốn đi với Wooje đấy.

˖  ݁𖥔.☁︎.𖥔 ݁ ˖

8.

Moon Hyeonjoon nhận được tin nhắn, lầm lì gập ô lại, quay trở vào nhà.

Chiếc ô vàng được gã nhét trở lại một góc tủ, trên vành ô vẫn còn vết ố của ly cà phê Choi Wooje làm đổ trong một ngày trời mưa. Thông thường, Choi Wooje gần như chẳng mang ô theo bao giờ, trí nhớ của cậu ngắn hạn, cứ mang theo thứ gì là sẽ để quên thứ ấy, cho nên mỗi ngày mưa tầm tã, Moon Hyeonjoon sẽ là người lãnh trách nhiệm đi đón Choi Wooje. Gã có một chiếc ô màu vàng, rải rác hằng hà sa số hình vịt con in trên lớp vải dù sột soạt, và chỉ cần nhìn thấy chúng ở phía xa, Choi Wooje sẽ biết rằng đó là người đi rừng của cậu đang đến đón cậu.

Dù đến sớm hay đến muộn, dù mưa phùn hay mưa rào, Moon Hyeonjoon vẫn sẽ đến cùng cơn mưa để đón Choi Wooje về ký túc xá an toàn. Gã càu nhàu dọc đường về rằng sao mà Choi Wooje phiền phức thế, và chỉ cần cậu cười toe toét, gã sẽ vui vẻ bỏ qua, tiếp tục nuông chiều cái tính trẻ con của Choi Wooje.

Nếu như Moon Hyeonjoon có mười, gã sẵn sàng cho Choi Wooje cả mười. Cái gì Moon Hyeonjoon có, Choi Wooje chỉ việc lấy. Moon Hyeonjoon muốn trao tất cả mọi thứ mình gom góp được dọc đường đời khờ dại này cho cậu, cúp vô địch, những cái nắm tay, một ngày mưa Seoul tầm tã, và cả trái tim sứt sành đỏ hỏn của gã nữa.

Gã yêu Choi Wooje bằng một tấm lòng lặng lẽ. Từ ngày đầu tiên gặp cậu, đứa trẻ với gò má ửng hồng vì nhiễm lạnh và đôi mắt tròn xoe ngơ ngác, sâu trong tâm khảm Moon Hyeonjoon đã khắc tạc bản năng bảo vệ đối với Choi Wooje rồi. Gã bước chân vào thế giới người lớn trước, là người đã đi qua cái đau đớn như xẻ thịt lột da của sự trưởng thành. Vì Choi Wooje, gã sẵn sàng thay cậu gánh chịu nỗi đau của trưởng thành, miễn là cậu có thể vô lo vô nghĩ lớn lên thì gã sẽ ở đây, âm thầm mà kiên dũng.

Và Choi Wooje đã hạnh phúc. Cậu phân hoá thành alpha, khua trời đạp bể khắp những đấu trường đỉnh cao của Liên Minh Huyền Thoại, gặt hái trăm ngàn thành tựu vinh quang nhất của đời người. Cậu tìm được omega của mình, một đứa nhóc sau này sẽ san sẻ nỗi niềm của sự trưởng thành với Choi Wooje khi mà cậu không còn theo sau tấm khiên vững chãi của gã nữa.

Bước đầu coi như đã hoàn thành, Choi Wooje nhảy qua ngưỡng cửa người lớn với ban mai xán lạn nơi đáy mắt. Bao nhiêu đau đớn đổ ngược về Moon Hyeonjoon, cái giá phải trả cho sự vô tư và niềm vui của đứa nhỏ hoá ra lại là tình yêu mà Moon Hyeonjoon không bao giờ giành lại được. Răng khôn nhổ xong không còn đau, nhưng Choi Wooje bật gốc ra khỏi mặt đất nơi cậu từng bám rễ, rời khỏi vòng tay của Moon Hyeonjoon, cơn đau đó sẽ theo gã cả đời, nhức nhối vào những ngày mưa mặn xót.

Moon Hyeonjoon đã đi dọc bốn năm đằng đẵng cùng Choi Wooje. Gã là người chứng kiến cậu trưởng thành, cuối cùng cũng lại biến thành người chưa sẵn sàng nhìn cậu trở thành.

Trở thành một nửa của một ai đó khác.

Choi Wooje không cần những gì gã có. Cậu cần Lee Seungmin, không cần thêm bất cứ thứ gì của Moon Hyeonjoon.

Gã lẳng lặng về phòng.

Chiếc áo lần trước gã ném lên giường Choi Wooje giờ đang treo vắt vẻo trên thành ghế, màu đất lọt vào tầm mắt gã loang loáng như mặt đường trong những đêm mưa rào. Gã ôm lấy nó, không nói không rằng gục đầu vào lòng bàn tay.

Mùi sữa ngậy không còn vẩn vơ trên cổ áo. Moon Hyeonjoon bất lực bật cười.

Người cười, nhưng trong mưa lại nhoè nhoẹt nước mắt.

˖  ݁𖥔.☁︎.𖥔 ݁ ˖

waterville, hoa kỳ, 08/03/2024
'growing pains', finished.

˖  ݁𖥔.☁︎.𖥔 ݁ ˖

note:

cô ấy đã trở lại với angst aka thứ đã làm nên tên tuổi cô ấy đây. cảm ơn mng đã kiên nhẫn đọc đến đây, hôm nay vừa đúng ngày 8/3, mong rằng những người phụ nữ của mình luôn thật xinh đẹp hạnh phúc, nhận được nhiều tình yêu, không chỉ hôm nay mà hôm nào cũng là 8/3 nhé 💗💗

về chiếc fic này, growing pains vừa có nghĩa là "trưởng thành làm người ta đau", vừa có nghĩa là "gieo trồng nỗi đau", cả hai nghĩa đều phù hợp với câu chuyện trưởng thành của wooje. mng có thể sẽ cảm thấy mạch truyện hơi ngộp và các điểm nhìn khác nhau khiến fic đọc hơi khó chịu một chút, cứ ngọt xong lại ngược, nhưng đó là điều mình muốn làm đó hihi 😍🫰💗 mình muốn fic của mình không thoải mái khi đọc một xíu nào để mng cảm nhận được sự bế tắc bức bối của nhân vật. motif trưởng thành/trở thành được nhắc đi nhắc lại xuyên suốt fic, cùng với đó là motif growing together/growing apart, mong rằng mình đã khắc hoạ được quá trình thay đổi của wooje một cách gây đau lòng nhất hihi. tất nhiên là wooje hông có đau đớn, mng có thể thấy ẻm rất hạnh phúc từ khi ở cùng seungmin là đằng khác, vì nỗi đau của ẻm đã chuyển hoá sang cho hyeonjoon rùi 🥹 còn nữa, moon hyeonjoon đi liền với trời mưa, rất nhiều hình ảnh mưa đều chỉ anh ta, vì phải có trời mưa để tưới nước thì nỗi đau mới lên chồi được ó.

lời cuối, cô ấy xin cảm ơn aemilianawrites vì đã tin tưởng vào sự cook của cô ấy, cũng như đã để cô ấy múa bút đề tên cho hai em nhỏ chớp hảo. also kbt mng có nhận ra qua cách mình tả em không nhưng mà mình bế em wooje ạ =)))))))) mng ơi xin hãy bế em wooje đi em ấy là em bé xinh xắn dễ thương chuchoe giỏi giang ngoan ngoãn lễ phép tình cảm khiêm tốn nhấttttt trên đời này bế em là không có hối hận bao giờ lunnnn 🥹🥹🥹🥹🥹

ok vậy thui cảm ơn mng đã đọc đến đâyyyy


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net