Tập 8.15: Bluebeard's Bride (Nàng dâu của Bluebeard)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

           

Biên kịch: Xtian

Khoảng 100 năm trước,

Rothbart cùng Yzma đặt chân tới tòa thành huyền thoại El Dorado của mụ. Gọi là huyền thoại bởi không một ai còn sống ngỡ rằng nó thực sự tồn tại. Một tòa thành dát vàng với dòng kiến trúc Inca ẩn trong rừng rậm, được rừng thiêng nước độc che phủ khỏi tầm mắt những kẻ phàm trần.

Điều đầu tiên Rothbart phát hiện ra khi bước tới El Dorado, đó là mụ Yzma còn chẳng phải nữ hoàng như lời mụ ba hoa suốt quãng đường đi kiệu. Hóa ra cai trị đế quốc hiện là Hoàng đế Kuzco, một cậu trai trẻ còn non nớt, cao ngạo và hoang phí.

- Hừ, đó là giấc mơ của chị – Yzma phân trần – Có gì sai khi người ta mơ mộng cơ chứ?

Hẳn rồi, về sau Rothbart nhận ra cả đế quốc đều biết tâm địa soán ngôi của mụ Yzma, chỉ trừ vị hoàng đế trẻ. Yzma giới thiệu với Kuzco rằng Rothbart là một thợ may ngoại quốc rất tài giỏi, và ngay tức thì Kuzco yêu cầu Rothbart may cho cậu một bộ quần áo mới của hoàng đế.

- Tưởng gì – Yzma phán khi tối hôm đó Rothbart trách mụ khi giới thiệu hớ hênh về hắn như thế - Thằng nhãi là một bầu trời phù phiếm. Cưng hãy vờ đặt lên người nó một lớp vải vô hình, và tuyên bố rằng đây là bộ quần áo chỉ những kẻ thông minh mới có thể nhìn thấy.

Hắn không biết Yzma có thể dạy hắn phép thuật gì, nhưng rõ là mụ có đủ mánh lới gian xảo. Hắn hỏi sao mụ không vận tài phép mà soán ngôi thằng nhóc làm nữ hoàng, Yzma đáp rằng Kuzco là hậu duệ của thần mặt trời Inti, và được bảo vệ bởi vầng hào quang của thần, khiến cho mọi thần dân Inca không thể hãm hại cậu.

- Nhưng một kẻ ngoại lai thì có thể - Yzma nhấn mạnh – Vậy nên chị sẽ dạy cưng tài phép để cưng có thể trở về trả thù Baba Yaga, nhưng đổi lại cưng phải giết thằng nhãi cho chị khi xong việc.

Mụ dí sát cái mặt già khọm son phấn lòe loẹt vào mặt hắn, rồi nhìn xuống mặt dây chuyền bạc hình tròn hắn đeo trên cổ.

- Và học phí sẽ là mặt dây chuyền này!

- Mặt dây chuyền này tôi lấy từ gánh hát rong – Rothbart tâm sự - Một bà thầy bói nói rằng nó sẽ dẫn tôi đến với người tôi thương yêu. Ngay đêm đó, tôi đã gặp Elisa, nhưng giờ nàng đã mất rồi, giữ lại nó cũng chẳng có gì ý nghĩa nữa...

Mụ Yzma để ngoài tai, giựt lấy mặt dây chuyền của hắn rồi đeo lên cổ thích thú.

- Vậy đưa chị xài để chị còn kiếm chồng.

******************

Hiện tại,

Regina thức dậy sau cơn mê, mái tóc rối bời và đôi môi rớm máu. Cô bị Bluebeard mặc cho bộ váy cưới cô dâu, tay đeo còng kháng phép và bị xích ngồi trên giường. Căn phòng lập lòe ánh nến, được bài trí với những tấm voan trắng nhưng không thể che giấu được những ký ức man rợ tại đây. Trước mặt cô là lão Bluebeard trong bộ y phục chú rể, gã nhìn cô với ánh mắt thèm thuồng khao khát. Bên cạnh hắn là ông linh mục già từng ngày nào chủ trì lễ cưới cho Snow và Charming, tay run rẩy cầm cuốn kinh, bị ép buộc làm theo sự chỉ dẫn của Bluebeard.

- Ta nhắc lại lần nữa, cô có đồng ý lấy ta không? – Bluebeard gầm lên. Regina có thể chấp thuận đầu hàng để bảo vệ tính mạng cho thần dân, nhưng cưới một gã yêu râu xanh thì là điều không thể.

- Không bao giờ, không bao giờ ta chịu cúi đầu trước một con quỷ dữ như người, đừng nói đến chuyện ngươi chiếm đoạt được thân xác này của ta – Regina khảng khái. Hắn đã ép cô phải nói ba tiếng: "Tôi đồng ý", nhưng cô không chịu, và hắn đã đánh cô đến ngất lịm không biết bao lần. Phẩm giá của một nữ hoàng không dễ gì để một gã yêu râu xanh xâm phạm.

Bluebeard vã mồ hôi, nộ khí trước sự cương quyết của Regina. Hắn đi lại vòng vòng quanh phòng mất kiên nhẫn, tay cầm những chiếc ly đựng đầy máu đỏ, rồi nhìn vào cô tức giận.

- Vậy hãy trả lời ta – Regina bỗng hỏi – Vì sao ngươi muốn cưới ta? Và những chiếc ly máu đó là sao?

- Đây là máu những nàng dâu của ta – Gã cười nham hiểm – Ôi, đừng nhìn ta với ánh mắt đó. Đừng nghĩ là ta giết họ ngay sau đêm tân hôn chứ. Ta thưởng thức những người vợ như uống một ly rượu mừng. Ta còn để họ làm bà chủ của lâu đài Bluebeard, cho đến khi cơn tò mò thách thức họ, và họ không thể cưỡng lại việc nhìn vào một căn phòng cấm, nơi ta trưng bày những bà vợ trước trên tường. Và lúc đó, ta chỉ việc làm điều ta thích, săn đuổi một con mồi đang hoảng sợ... Năm nàng dâu, năm ly máu khi họ chết. Cô là người thứ sáu, và cũng là người duy nhất cưỡng lại lời cầu hôn ngọt ngào của ta sau biết bao công sức.

Regina căm phẫn nhìn hắn, nghiến răng.

- Đồ sát nhân, ngươi sẽ phải chịu một số phận còn tệ hơn cái chết.

Bluebeard trèo lên giường, khuôn mặt đáng sợ của lão gần sát Regina. Lão mân mê chiếc mặt dây chuyền hình tròn màu bạc trên cổ cô, thứ mà Dr. Facilier từng tặng lại cô như một món quà hội ngộ, rồi nâng cằm cô lên và hỏi:

- Cô đồng ý lấy ta chứ?

Regina nhổ nước bọt vào mặt hắn rồi quay đi mà không nói lời nào.

- Được thôi, được thôi. Cô đã buộc ta phải làm cách này, dù điều đó sẽ khiến ta không còn người chủ trì hôn lễ – Bluebeard đứng dậy, rồi quay ra nhìn ông linh mục đang run rẩy. Lão rút gươm ra kề vào cổ người linh mục vô tội rồi gầm ghè – Regina, cô đồng ý làm vợ ta chứ?

******************

Trong khi đó, hang ngục giờ nhung nhúc người. Rothbart và Maleficent ở hai xà lim kháng phép đối diện. Bên phải hắn là cặp vợ chồng Guinevere và Lancelot, còn bên trái là mấy chú lùn Grumpy, Sneezy, Sleepy và Doc, các chú đều đã bị Bluebeard chặt mất bàn tay để gởi lời đe dọa tới Regina.

- Giá mà ở đây có nguồn nước, ta có thể gởi lời nhắn cho mẹ nuôi ta – Lancelot nói, ám chỉ tới Nữ Thần Hồ - Bà ấy đã giúp ta thoát chết hồi bị Cora truy sát bằng cách tạo ra một bản sao giả mạo.

- Còn em để quên túi cát Avalon ở lâu đài mất rồi – Guinevere nói.

- Đến giờ em vẫn muốn dùng thứ cát quái quỷ đó sao? – Lancelot trách móc – Đừng quên rằng em đã bị nó điều khiển thế nào. Mãi đến khi Arthur chết, cát Avalon mới phai tác dụng, không thì chẳng đời nào có chuyện hai ta cùng nhau cai trị Camelot.

- Câm đi hai đứa vô dụng kia cho bọn ta nghĩ cách – Rothbart cáu tiết. Hắn nhìn sang Maleficent cũng lặng lẽ cười khinh bỉ đồng tình với hắn. Rõ là hắn và cô ta có chung quyết tâm thoát ra khỏi đây và cho Morgana biết tay, nhưng để làm được vậy cần có sự đồng lòng.

Hơn một tuần bị giam, họ đã tìm đủ cách vượt ngục mà bất thành. Hôm nay đến lượt Maleficent thử cách của cô ta. Họ đợi đến tối mới có một gã hầu mang cơm. Maleficent bẻ chiếc sừng từ mũ của cô ta, rồi đợi gã đến gần liền thò tay qua xà lim chọt thẳng vào mắt hắn. Hắn quằn quại la hét trên mặt đất.

- Cô là phù thủy chứ đâu phải sát thủ - Grumpy gào lên khi nhìn gã hầu vô tội đau đớn.

- Ta sẽ chữa cho hắn khi chúng ta thoát khỏi đây – Maleficent đáp gọn lỏn, rồi bẻ nốt cái sừng còn lại giấu sau lưng.

Một tên lính canh giắt chìa khóa bên hông xông vào nhìn lũ tù nhân tỉnh bơ, lao tới đe dọa rằng kẻ nào gây chuyện qua đêm nay sẽ biết tay Bluebeard. Nhưng Maleficent chỉ việc đâm chiếc sừng còn lại vào cổ gã lính. Gã quằn quại vì mất máu rồi vật ra đất chết. Nhưng lúc đó chiếc chìa khóa lại ở quá xa cả tầm với của Maleficent lẫn Rothbart.

- Cô làm hỏng việc rồi – Rothbart kết luận, mặc cho Maleficent lườm lại như muốn nói "giỏi thì ông tự làm đi". Rồi hắn quay ra không bất ngờ khi lại có hai tên lính đội mũ trùm xông vào phòng quát tháo. Một tên cao lớn, một tên thấp bé. Hắn sẵn sàng chờ tên cao lớn cầm súng điện bắn – hình phạt của Bluebeard dành cho những kẻ gây rối trong ngục. Nhưng tên đó không tìm thấy khẩu súng giắt trên hông. Tên lính lùn hơn rút ra khẩu súng rồi nói bằng một chất giọng khiến Rothbart ngờ ngợ vì quen thuộc: "Ngươi tìm thứ này phải không", xong bắn súng điện khiến gã cao lớn lăn ra bất tỉnh. Rồi anh ta lấy chìa khóa mở cửa cho mọi phòng giam. Trong khi Maleficent dùng phép chữa lành đôi mắt cho tên hầu đưa cơm, thì Rothbart đứng trước vị cứu tinh bí ẩn và hỏi:

- Anh là ai?

- Cha không nhận ra giọng con sao? – Gã lính lột mũ trùm ra, và để lộ khuôn mặt của Odile, con gái gã.

- Odile! Con là Odile không phải Odette đúng không? – Rothbart vui mừng ôm lấy cô bé – Cha luôn nhận ra con mà. Odette... ý cha là Hope thế nào rồi?

- Chị ấy vừa chiếm lại được Oz, lần cuối con nghe tin – Odile vui mừng nói.

- Làm sao cô bé có thể tìm được chúng ta vậy? – Maleficent hỏi.

- Regina đang dạy cháu làm bùa định vị thì bị bắt, nhưng cháu cũng ráng đọc sách và mất mấy ngày mới tìm được cha nhờ dùng bùa lên bức thư cha viết – Odile tự hào khoe về lần đầu tiên cô làm phép.

- Ông có một đứa con gái có tài đấy, Rothbart – Maleficent khen ngợi, trong khi họ bước ra khỏi hang ngục ra ngoài trời và hạ gục mọi tên lính khác.

Rothbart nhìn Odile, mà lại nhớ tới Odette, người con gái đã hóa thân trong Hope. Những đêm qua hắn đã trằn trọc suy nghĩ rất nhiều, bởi cái chết của Odette chính là giọt nước tràn ly đã đẩy hắn vào con đường tà ác. Nhưng giờ đây, nếu như cô bé còn sống, thì mọi điều hắn đã làm còn ý nghĩa gì nữa. Nếu Odette vẫn ở đó, nếu Odette nhớ hắn... Và hắn quay lại đáp với Maleficent khi họ đã bước ra ngoài trời:

- Hai đứa, Maleficent à, tôi có hai người con gái và tôi sẽ đi tìm đứa con còn lại – Rồi hắn đổi giọng – Ngay sau khi làm xong việc này.

- Cha còn muốn làm gì vậy? Đại chiến với phe của Morgana sắp diễn ra ở Hyperion Heights ngay lúc này. Chúng ta phải tới giúp đỡ họ.

- Maleficent, làm ơn mang con gái tôi về Lâu đài Nữ hoàng, rồi cô và các chiến sĩ ở đây có thể cùng tham chiến. Tôi còn một nhiệm vụ khác phải làm – Rothbart mỉm cười, và trong phút chốc Odile lại thấy lóe lên trong mắt cha cô một tia nhìn ác độc.

Nói rồi sau khi chia tay Odile và các bạn tù, Rothbart bước sang bên phải hang ngục bốn bước, tiến thêm bảy bước và quẹo trái mười bước. Hắn quờ tay trong không trung thấy một nắm cửa, hắn lặng lẽ đẩy ra, và cả tòa lâu đài bị ẩn giấu bởi bùa phép của Bluebeard hiện ra trước mắt.

*****************

Quá khứ,

Trong những ngày tháng kế tiếp, Yzma dạy Rothbart nhiều đường phép thuật. Mụ phù phiếm chứ không ảo tưởng sức mạnh. Yzma giỏi bùa phép, và là một bậc thầy độc dược. Mụ có hẳn một tủ độc dược luôn được niêm phong trong hầm mộ, cấm hắn sờ vào. Rothbart vốn là một gã ẩn sĩ có đôi chút phép thuật bẩm sinh, do vậy học hỏi từ Yzma đối với hắn cũng không phải một thử thách gì to tát. Một lần Rothbart đọc những trang sách cổ văn của Yzma còn phát hiện ra mụ biết đôi điều về thuật cầu hồn, hắn hỏi mụ, nhưng Yzma chỉ cắt lời hắn rồi đáp rằng giao du với thế giới người chết là một trò đùa nguy hiểm.

Nhưng thử thách lớn nhất với Rothbart là mỗi lần tiếp xúc với Kuzco, chàng hoàng đế trẻ mà Yzma sai hắn giết, cảm xúc xót thương lại trỗi dậy trong lòng hắn. Hắn khoái cậu nhỏ và cậu ta cũng khoái hắn, thường xuyên rủ hắn đi cùng thưởng ngoạn đủ trò giải trí của một vị hoàng đế. Không nhắc tới những thói xấu và sự phù phiếm ngang tàng, thì Kuzco cũng là một đứa trẻ có tấm lòng, bị làm hư hỏng khi phải trị vì đế quốc từ khi còn quá trẻ. Hắn nhìn Kuzco mà nghĩ tới Odette và Odile đã bị hắn bỏ lại để nung nấu khát vọng báo thù cho Elisa, mà hàng đêm đều trằn trọc vì hối hận. Nhưng rồi điều gì đến cũng phải đến, ngày Yzma tuyên bố sắp hoàn thành khóa học, Rothbart đã thông thạo phép thuật và mạnh mẽ hơn nhiều. Dù hắn vẫn e rằng bấy nhiêu là chưa đủ để đánh bại Baba Yaga.

Trước khi dạy hắn phép thuật cao cường cuối cùng để đánh bại Baba Yaga, Yzma yêu cầu Rothbart trả món nợ với mình – hãm hại Kuzco và đưa mụ lên ngôi Nữ hoàng. Hắn lén bỏ độc vào món lạc đà quay rồi dâng lên trước mặt Kuzco, chàng trai trẻ nhìn hắn với một cái nhìn ngây thơ:

- Này ông thợ may, ngồi xuống đây ăn tối với ta. Ông vẫn nợ ta một tấm áo hoàng bào đẹp lạ lùng mà làm mãi chưa xong đấy.

- Thần sẽ sớm hoàn thành, thưa bệ hạ. Một chàng hoàng đế trẻ lẫm liệt oai phong như ngài, không thể xong trong ngày một ngày hai – Hắn khéo léo lảng tránh.

- May cho ta cũng như may quần áo cho con ngươi thôi mà – Kuzco đáp, rồi xắn dĩa lên chuẩn bị ăn lạc đà quay – Ngươi có con không Rothbart. Ta luôn ước sẽ cưới một cô vợ đẹp, và cô ta sẽ sinh cho cô ta một bầy con kháu khỉnh. Họ sẽ tìm cho ta một hoàng hậu đẹp nhất xứ sở, ngươi nghĩ ước vọng đó có quá xa vời không?

Rothbart sững lại nghĩ về Elisa và những đứa con của cô. Hắn quay lại nhìn Kuzco, chàng trai còn quá non nớt trước những âm mưu hèn hạ. Hắn đang làm gì thế này?  Lẽ ra hắn phải ở quê nhà săn sóc Odette và Odile, vậy mà hắn lại ở đây với rắp tâm báo thù trái hẳn với ý nguyện của Elisa lúc nàng tạ thế. Hắn phải trở về ngay với hai đứa con, bấy nhiêu phép thuật là quá đủ để bảo vệ chúng, thay vì cố gắng đến cùng sống trong thù hận. Nghĩ bụng, hắn vội lao ra đẩy vỡ đĩa lạc đà quay trên bàn, vội vàng cáo lỗi Kuzco rằng hắn không khỏe, rồi lui khỏi đại điện.

*****************

Hiện tại,

Con tàu Jolly Roger phiên bản Nguyện Giới lao vun vút qua đại dương nhờ luồng gió trái mùa Pocahontas điều khiển. Mỉm cười với Pocahontas, Mulan bước ra mũi tàu, đứng bên cạnh Rồng Tiên Sinh đã hồi phục phần nào sau trận chiến. Cha đặt tay lên vai cô và nói:

- Khi lạc qua Vô Pháp Giới, ta đã đi khắp nơi thu thập mọi quyền phép để tìm cách gặp lại con nhưng bất thành. Ta tưởng chừng như sẽ không bao giờ đoàn tụ được với con nữa.

- Con cũng đã trở lại tìm cha sau khi rời đi. Nhưng cha không còn ở đó, Lý tướng quân cũng mất tích, con cứ ngỡ rằng cha đã bỏ đi rồi... - Mulan ngả vào cha mà nói – Cha có thể tha thứ cho con được không?

- Tất nhiên rồi Mulan. Chúng ta hãy tha thứ cho nhau và làm lại từ đầu – Rồng Tiên Sinh nói, rồi quay lại thấy Pocahontas đang mừng rỡ nhìn hai cha con âu yếm – Cô gái đó xinh đẹp và thú vị đấy nhỉ?

- Cha... - Mulan ngượng ngùng, rồi cười khúc khích – Bọn con đã là gì đâu...

- Cha nghĩ ra rồi, sao con không khiến cô gái này ấn tượng bằng quyền phép của mình. Hãy hóa rồng thiêng nào.

Mulan quay lại nhìn Pocahontas, rồi gật đầu thách thức. Và cha thì thầm mọi bí quyết vào tai nàng. Nàng nhắm mắt lại và thân hình nàng bỗng như nhẹ bẫng. Mulan đang biến đổi.

- Hai cha con hãy về Storybrooke trước đi – Pocahontas gọi – Tôi phải đưa con tàu này đến đích.

Rồng Tiên Sinh gật đầu mỉm cười, rồi cả hai cha con cùng hóa thành hai con rồng đỏ, bay lượn trên chiếc tàu Jolly Roger như một lời vẫy chào Pocahontas và đoàn thủy thủ, rồi bay thẳng về phía chân trời xa thẳm.

*****************

Quá khứ,

Rothbart bước xuống hầm mộ, nơi Yzma đang ngồi trước gương thoa son phấn lên khuôn mặt đã đủ gớm ghiếc của mụ. Hắn nói rằng hắn sẽ không giết Kuzco, và mụ có thể trả lại chiếc mặt dây chuyền cho hắn rồi kết thúc khóa học ở đây.

- Mày dở hả cưng – Yzma quay mặt lại – Cái mặt dây chuyền là học phí cưng phải trả cho toàn bộ bài học chị đã dạy. Giết thằng nhãi là học phí cho bài học cấp cao nhất. Mà nói cho cưng biết, cái mặt dây chuyền đó vốn do chị tạo ra, trước khi bị con quỷ cái Baba Yaga cuỗm mất, rồi nó để thất lạc thế nào vào tay cưng, chị cũng cóc biết luôn.

- Vậy thì ta sẽ nói lời tạm biệt bà ở đây – Rothbart đáp.

- Hượm đã. Cưng nghĩ cưng có thể rời khỏi El Dorado mang theo những bí mật của nó đi dễ dàng đến vậy sao? Trước khi đi cưng phải uống một liều thuốc lãng quên.

- Bà đừng có hòng – Rothbart nói, khi Yzma bước đến tủ độc dược bị niêm phong của mụ, lấy ra một chai thuốc màu xanh lè. Mụ dùng phép lôi hắn về phía mụ, bàn tay nhọn hoắt rờ quanh cổ hắn thì thầm:

- Thật đáng tiếc, cưng có thể rời khỏi đây và chiến thắng kẻ tử thù. Nhưng cưng đã thất bại chỉ vì lòng trắc ẩn.

Rồi Yzma đè hắn ra, toan đổ lọ thuốc lãng quên vào miệng hắn. Nhưng Rothbart cầm trên tay một lọ thuốc khác hắn quơ từ tủ thuốc độc rồi hất vào mặt Yzma khiến mụ đau đớn lùi lại.

- Để xem mụ làm gì được ta – Rothbart hét lên đắc thắng.

Bụp! Lọ thuốc khiến Yzma biến thành một con mèo xám đáng yêu hết sức. Nhưng bản tính hung ác vẫn còn đó, con mèo lao tới cào xé Rothbart, đẩy hắn ngã vào tủ thuốc, khiến cho hàng đống chai lọ rớt xuống người hắn.

Con mèo Yzma lùi lại sợ hãi khi Rothbart trỗi dậy từ đống đổ vỡ. Đôi bàn tay hắn đầy những móng vuốt, chiếc mũi biến thành chiếc mỏ, cơ thể phủ đầy lông vũ. Hắn nhìn vào trong gương, rồi xòe cánh ra, chứng kiến mình hóa thành một con quái vật.

- Quái vật – Một tiếng kêu lanh lảnh từ cửa hầm mộ vang lên. Hắn quay ra nhìn Kuzco đứng đó với thanh gươm sáng chói – Ngươi đã làm gì Yzma, con quái vật kia.

Cậu nhóc không nhận ra hắn, liền xông tới tấn công. Rothbart giương vuốt ra đỡ lấy thanh kiếm, rồi đẩy gạt cậu ngã lăn ra đất.

Nhưng Rothbart không ngờ rằng bộ móng vuốt đáng gờm của hắn đã xé toạc cổ vị hoàng đế trẻ. Yzma uống một liều thuốc giải và biến trở lại thành người, rồi mỉm cười sung sướng đưa hắn một liều thuốc giải khác, giúp hắn có thể biến hóa lúc nào hắn muốn.

Rothbart trở lại dạng người, chạy tới ôm lấy Kuzco đang hấp hối. Cậu nhóc đáng thương chỉ thốt ra lời cuối cùng khi thấy khuôn mặt của Rothbart.

- Ngươi... quái vật...

Rothbart gào thét khi Kuzco chết trên bàn tay hắn. Hắn quay ra bóp lấy cổ Yzma như một kẻ điên dại, nhưng mụ biến mất trong làn khói rồi hiện ra ở đầu kia căn phòng.

- Cám ơn cưng vì đã giúp chị trở thành Nữ hoàng đế quốc Inca. Cưng đã học được đủ thứ mánh lới, và khóa học đến đây là chấm dứt. Bài học cuối cùng cho cưng: Đừng để lòng trắc ẩn kìm hãm cưng khỏi thành công và danh vọng. Giờ thì tạm biệt.

Nói rồi, cả khoảng không xung quanh hắn mờ ảo dần rồi biến mất. Xung quanh hắn không còn là thành quách đền đài, mà chỉ còn là rừng cây đồi núi. Tòa thành El Dorado dát vàng biến mất, và Rothbart lắc đầu, nghĩ bụng hắn sẽ không tìm cách báo thù Baba Yaga nữa, hắn sẽ chỉ dùng phép để bảo vệ Odette và Odile mà thôi. Rồi hắn sải cánh ra và bay về với hai người con gái...

*****************

Hiện tại,

Bluebeard kề dao vào cổ người linh mục và nói: "Giờ cô có đồng ý lấy ta không?". Regina nhìn hắn ngang tàng:

- Ngươi đã thua cuộc khi không thể chiếm được lòng dân. Và ngươi dùng mạng sống của họ để ép ta từ bỏ. Rồi ngươi không thể khuất phục được ta. Và ngươi lại đem mạng sống của người đàn ông vô tội kia để ép ta chấp thuận ư? Được thôi, nếu đó là cách của ngươi. Ta đồng ý, không phải vì ta chịu khuất phục ngươi, mà vì ta căm phẫn trước những điều ngươi có thể làm với họ. Hãy thả ông ta đi, và làm bất kỳ điều gì ngươi muốn. Nhưng hãy nhớ ý chí của ta không bao giờ khuất phục trước ngươi, Yêu Râu Xanh.

- Nói lại ta nghe một lần nữa xem, nàng dâu của ta – Bluebeard mỉm cười.

- Ta đồng ý.

- Mọi việc đã định, linh mục, hoàn tất thủ tục cho chúng ta. Để ta và nàng có thể động phòng.

Ông linh mục cúi đầu trước Regina rồi vội chạy khỏi phòng. Bluebeard trèo lên giường, tay cầm một con dao. Nhưng lão không làm điều cô đang nghĩ. Lão cắt một đường trên bàn tay cô, để cho những giọt máu chảy xuống chiếc ly.

- Ngươi đang làm gì? – Regina hỏi, nhưng Bluebeard không đáp. Hắn cầm sáu chiếc ly máu đặt trên biểu tượng ngôi sao sáu cánh của quỷ dữ trên sàn, rồi lẩm nhẩm lời nguyện chú.

Cánh cửa bỗng mở bật ra, và Rothbart bước vào hét lên:

- Đừng đồng ý cưới hắn, Regina!

Nhưng lúc đó Bluebeard đã hoàn thành nghi thức. Đôi mắt hắn đỏ rực lên trước sự lo lắng của Regina, và hắn quay ra nhìn Rothbart thách thức.

- Quá muộn rồi Rothbart. Regina là người vợ thứ sáu đem lại cho ta ly máu đỏ. Ta đã

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net