Tập 8.14: The Heiress of Oz (Người kế thừa xứ Oz)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

           

Biên kịch: Xtian

"Ngày xửa ngày xưa ở xứ Oz, lâu đài Ngọc Lục Bảo được cai trị bởi vua Pastoria đức độ và anh minh. Thế gian thái bình và dân chúng ấm no hạnh phúc. Bốn phương được cai quản bởi tứ phù thủy, đều là các phù thủy thiện. Phương Bắc là Mombi, phương Đông là Kalinya, phương Nam là Glinda và phương Tây là Gayelette. Tứ phù thủy thần phục vua Pastoria, và khi ngài cưới công chúa Langwidere xứ Ev láng giềng và hợp nhất hai vương quốc về một mối, thì cũng là khoảng thời gian thịnh trị nhất của thế giới này.

Nhưng rồi nhiều năm sau, Walsh – một nhà ảo thuật và phát minh quèn đến từ Kansas theo một chiếc khinh khí cầu hạ cánh xuống Oz. Hắn mang khoa học và công nghệ đối đầu với ma thuật cổ xưa. Hắn làm dân chúng thán phục và ngạc nhiên bằng những trò ảo thuật, ẩn dưới danh nghĩa The Wizard. Không ai biết mặt hắn, họ chỉ ngỡ rằng hắn là một phù thủy quyền năng mang theo sứ mệnh thay đổi mảnh đất này. Vậy là Walsh dựa vào sự cả tin của người dân mà lật đổ chính quyền, vua Pastoria và vương hậu Langwidere chết dưới tay hắn. Phù thủy phương Tây Gayelette cũng bị tiêu diệt dưới tay hắn, khiến cho vị trí Tây phương bị bỏ trống hàng chục năm trời. Các phù thủy đều lần lượt đầu hàng, chỉ còn con gái của vua Pastoria là công chúa Ozma, người kế thừa xứ Oz được Mombi dang tay bảo hộ.

Walsh biết được điều đó, liền liên minh với Roquat, một gã pháp sư quèn, kẻ có mối thù với xứ Ev, hòng đánh cắp Ozma khỏi tay Mombi. Mombi đã chiến đấu quyết liệt nhưng rồi đành thất bại trước Walsh và Roquat, bởi Roquat đã sử dụng một lời nguyền kinh hãi mang lại quyền lực lớn lao, nhưng cũng biến hắn thành một kẻ xám xịt gớm ghiếc. Người ta kể rằng sau trận chiến, Roquat đã xây một vương quốc ngầm, biến Ozma thành một tảng đá xanh trưng bày giữa hang động, còn xứ Ev kể từ đó trôi vào dĩ vãng.

Dưới quyền cai trị của Walsh – The Wizard of Oz, đã hàng chục năm trôi qua, và câu chuyện ấy mãi chỉ còn là huyền thoại..."

****************

Vương quốc ngầm của Roquat,

Hope cùng ba người bạn tiến vào vương quốc ngầm theo một ngách đá bí mật trên tấm bản đồ mà Dorothy đưa. Karen đi phía sau, chân vẫn nhún nhảy trên đôi giày đỏ. Đôi giày chỉ thôi nhún nhảy khi Karen tìm ra cách tha thứ cho chính bản thân mình, và cô vẫn đang cố gắng làm mọi điều tốt để chuộc lại lỗi lầm và vững bước trên đôi giày kỳ diệu. Simba cùng Chú Lính Chì Tinder đi đằng trước, bỗng chốc vua sư tử lại dùng chiếc mũi thính để dò đường và đánh hơi đề phòng lính canh của Roquat. Ánh sáng từ những viên đá quý dọc thành hang đủ giúp họ không cần đèn đuốc, nhưng việc lẩn trốn nếu có lính canh xuất hiện cũng là cả một vấn đề.

- Vương quốc của anh giờ sao rồi, Simba? – Tinder hỏi. Anh muốn bắt chuyện với người bạn mới, những người lính cần hiểu nhau hơn để tình đồng đội thêm khăng khít.

- Lần cuối ta nghe được, Shere Khan đang cai trị cả nửa vương quốc của ta – Simba trả lời không mấy vui vẻ, như thể bị động phải nỗi xấu hổ - Ông ta sẵn lòng nhường lại đất cho ta, nhưng ta tự cảm thấy mình không đủ tư cách để đứng lên lãnh đạo. Bè lũ vua khỉ Louie sẽ cười cho ta mất mặt.

- Tôi rất tiếc – Tinder buồn rầu – Tôi chỉ thấy mừng vì lần này anh ở phe chúng tôi. Lần trước tôi bị một gã sư tử khác, cũng là bạn của Dorothy, nhai mất nguyên cái chân trái.

- Tôi đoán gã sư tử đó mạnh mẽ và can trường hơn tôi.

Rồi sư tử quay đầu đi như ra hiệu muốn kết thúc cuộc trò chuyện.

- Trật tự nào mấy chàng trai – Hope thì thầm trách móc – Chúng ta đang đột kích vào hang động của kẻ thù, chứ không phải hành quân ngoài rừng rậm.

Bất chợt có một con gà mái từ phía sau lưng chạy vọt qua, luôn miệng kêu "Billina, Billina", rồi nó chạy vọt lên trước Simba, miệng vẫn kêu "Billina, Billina" rồi chạy lòng vòng trước mặt cả đoàn.

- Con gà từ đâu ra vậy? – Karen hoảng hốt.

- Tinder, bịt miệng nó lại mau – Hope vội ra lệnh – Nó đang báo động cho lính canh đấy!

- Để tôi ăn thịt nó! – Simba nói, rồi tức thì nhe răng toan ngoạm sống con gà. Nhưng nó né kịp, rồi ngúc ngoắc cái đầu như muốn ra hiệu cho Hope đi theo nó.

- Tôi nghĩ nó muốn chúng ta đi theo đấy – Karen nhận xét. Con gà mái gật đầu, và lúc này Hope cố tự thuyết phục bản thân rằng cần phải tỉnh táo trước mọi thứ ma thuật quỷ quái của lão Thạch Vương Roquat. Con gà vỗ cánh bay lên gõ mỏ vào một phiến đá trên trần hang, tức thì một cánh cửa sập mở ra. Lối đi này không có trên bản đồ, nhưng nếu dựa theo hướng đi của lối tắt thì có vẻ nó sẽ dẫn họ thẳng đến trung tâm vương quốc, nơi lão Roquat chứa những bảo vật và chiến lợi phẩm quý giá nhất.

Vậy là Hope ra hiệu cả đoàn trèo lên lối trần hang và tiếp tục dấn bước. Ban đầu họ tràn trề hy vọng với chỉ dẫn của con gà kỳ lạ, nhưng rồi suốt hai ngày tiếp theo, họ mất kiên nhẫn khi cứ đi lòng vòng mà không đến được đích, cho dù lối đi này chẳng có lấy một mống lính canh nào. Đến giờ, Hope lôi bữa tối ra ăn, thưởng cho con gà ít vụn bánh mì, trong khi Tinder nhìn nó với ánh mắt hình viên đạn.

- Nó cố tình dẫn chúng ta đi lòng vòng – Anh mất kiên nhẫn – Không đời nào đến trung tâm vương quốc lại mất nhiều thời gian đến thế.

Nghỉ ngơi xong, cả đoàn lại đi. Đến một ngã ba, Hope nhận ra chỉ cần đi thẳng là sẽ tới trung tâm, cô gái có biệt tài tìm đường trong mê cung nhờ khả năng ghi nhớ không gian đáng nể, nhưng con gà nhất quyết đòi quẹo trái.

- Nó lại dẫn đi một vòng cho xem – Tinder tức tối đá con gà về bên trái khi nghe Hope nói. Rồi anh bảo họ cứ đi thẳng đường. Họ làm theo, và... Rầm! Sàn đá dưới chân họ sập xuống, kéo cả đoàn rơi xuống một khoảng không nhiều tầng bậc đá và đầy lính thạch nhân. Hope và Karen ngã xuống tầng ngay dưới, còn Tinder và Simba trượt xuống một tầng sâu hơn. Tiếng đá lở đánh động lính canh, và họ ngay lập tức trở thành mục tiêu tấn công của bọn thạch nhân vô tri vô giác.

************

Simba ra hiệu cho Tinder nhảy lên lưng, và vua sư tử phi nước đại lao qua đám lính thạch nhân đang bủa vây tứ phía. Tinder bám vào những mảng lông còn sót lại của Simba, những mảng lông vàng xen kẽ lông đen cháy xém, tàn tích của trận bại chiến mà gã sư tử bị Mowgli thiêu rụi. Đôi lúc họ đụng phải một đám lính đứng dàn hàng dày đặc, đôi lúc họ gặp những gờ đá nhũ đá chướng ngại giữa đường, và Simba lại phóng qua một cách lẹ làng.

- Cậu đang lo không thể trở về với nàng vũ nữ Karen hả? – Simba nói, đây là lần đầu tiên gã sư tử tự bắt đầu câu chuyện, mà lại ngay giữa cuộc trốn chạy.

- Sao tôi phải lo sợ, tôi được mệnh danh là Chú lính chì dũng cảm, và tôi sẵn sàng đối mặt với bất kỳ gã quái vật nào!

- Kể cả Thạch Vương Roquat? – Simba hất hàm về phía lão Roquat đã xuất hiện, đứng chắn ngay phía trước con đường họ chạy.

- Nhất là hắn – Tinder quả quyết – Tiêu diệt hắn và mọi nỗi ám ảnh về đám lính thạch nhân sẽ chấm dứt. Hất tôi lên!

Một cách nhịp nhàng, Simba dẩy thân dưới, đẩy Tinder bay lên nhào lộn trên không như một vận động viên có hạng, lao về phía Roquat, thanh gươm chĩa thẳng về phía hắn.

Nhưng Roquat phản xạ lẹ làng, giơ tay lên lệnh cho một khối đá từ trần hang trồi xuống đâm vào Tinder khiến cậu rơi xuống đất đau đớn. Simba lao tới toan cứu bạn, thì Roquat ném ngọn đuốc về phía gã sư tử. Nhìn thấy lửa, đôi mắt của Simba long lanh vì run sợ, và sư tử cụp đuôi lại như một con mèo, cho đến khi cả hai bị lính thạch nhân bắt trọn.

- Nhốt chúng vào ngục! – Roquat ra lệnh – Và bọn bay mau truy lùng hai đứa còn lại cho ta.

***************

Hope và Karen lẩn sau vách tường, một toán lính đang truy lùng họ. Họ được trang bị cung kiếm đầy đủ, cũng như Hope mang theo một túi bùa phép mà Regina và Tinker Bell chuẩn bị cho. Bụi tiên đen, bụi pixie, độc dược gây tan biến,... nhưng Hope e rằng chúng sẽ không giúp ích gì nhiều khi phải đối mặt với cả một bầy tượng đá. Cô bắt đầu thấy hối tiếc khi không chịu để Tinker Bell đi theo thay vì một cô bạn biết nhảy múa.

Karen bắt đầu than thở rằng chúng ta sẽ chết chắc, thì bỗng có tiếng huýt sáo từ phía sau lưng họ. Một cậu nhóc đen đúa gọi Hope và Karen: "Đi theo mình", rồi ra hiệu cho hai cô gái bước vào một căn phòng dơ dáy.

- Cả đời mình chưa thấy ai dám đột nhập vào hang của Thạch Vương, các cậu đúng là gan to bằng trời – Cậu trai nói lí nhí, vừa dọn dẹp đống chổi trong căn phòng mà Hope đoán là nhà kho. Cậu ta nhỏ gầy, trạc tuổi Hope, nước da tối màu nhưng những đường nét gương mặt vô cùng thanh thoát.

- Cậu tên là gì vậy? – Hope bối rối nhìn cậu ta – Mình chưa từng nghe ai nói có người sống dưới hang của Roquat.

- Nữ hoàng Regina từng nhìn thấy mình, nhưng bà ấy chẳng nhớ mình đâu – Cậu bé nhoẻn miệng cười đau khổ – Hắn nguyền cho không ai có thể nhớ tên và nhớ mặt mình, cho dù tên của mình đơn giản chỉ là Tip.

- Tip – Hope mỉm cười – Cám ơn cậu đã giúp đỡ chúng mình. Mình hứa rằng mình sẽ ghi dấu cái tên của cậu.

- Cậu không thể đâu – Tip lắc đầu – Hãy ở lại đây cho thêm vài tiếng cho tới khi bọn lính ngưng tuần tra. Yên tâm Thạch Vương không bao giờ dám vào phòng này vì nó quá bẩn, vậy nên nó là thánh địa của mình. Mình phải ra ngoài phục vụ hắn, các cậu nhớ chỉ mở cửa khi nào có tiếng gõ 4 lần, cho dù không thể nhớ nổi mình đi chăng nữa.

- Mình hứa sẽ nhớ được cậu mà – Hope nắm tay cậu ta, nhắm mắt lẩm nhẩm – Tip Tip Tip... Tip Tip Tip... Mình sẽ nhẩm tên cậu đến khi nào cậu trở lại.

***************

Tip Tip Tip... Hope thiếp đi trong giấc ngủ. Nửa ngày sau, cậu trai gõ cửa và bước vào phòng. Đúng như cậu dự đoán, Hope lại nhìn cậu với ánh mắt dè chừng:

- Cậu là ai?

- Mình là Tip, và mình mang cho cậu đồ ăn – Tip phải giới thiệu lại, và đặt ít đồ gói trong miếng vải xuống cho Hope và Karen.

- Khoan đã, mình lại nhớ ra cậu rồi – Hope reo lên – Chỉ cần cái tên cậu vang lên mình sẽ nhớ lại.

- Thú vị nhỉ - Tip nháy mắt – Nhưng có lẽ các cậu phải nhanh lên, mục tiêu của các cậu tới đây là gì hãy sớm hoàn thành trước khi mọi chuyện vỡ lở.

- Bọn mình cần tiêu diệt một thứ đại diện cho nguyên tố Đá, mà nhiều khả năng đặt ở trung tâm vương quốc của Thạch Vương. Liệu có vật gì giá trị với hắn như vậy không? Một viên kim cương chẳng hạn?

Tip mất một hồi suy ngẫm rồi reo lên:

- Mình nghĩ ra rồi! Bức tượng của công chúa Ozma, chiến lợi phẩm vĩ đại nhất của hắn.

- Huyền thoại về công chúa Ozma xưa lắm rồi, hóa ra là thật ư? – Hope thốt lên.

- Chuyện là sao vậy Hope? – Karen hỏi.

Thế là Hope kể cho Tip và Karen nghe câu chuyện được dân gian truyền tụng, câu chuyện mà Dorothy vẫn kể cho cô nghe: "Ngày xửa ngày xưa ở xứ Oz, lâu đài Ngọc Lục Bảo được cai trị bởi vua Pastoria đức độ và anh minh. Thế gian thái bình và dân chúng ấm no hạnh phúc..."

- Vậy chúng ta sẽ phải giải lời nguyền cho công chúa Ozma – Karen nhận xét sau khi Hope kể xong câu chuyện.

- Chúng ta sẽ không đủ sức, nhưng ta có thể dùng bụi tiên đen để phá vỡ trần hang, rồi dùng bụi pixie để đưa bức tượng bay về lâu đài, thì nhất định Nữ hoàng sẽ tìm ra cách – Hope đề xuất.

- Nhưng trước hết các cậu phải giải cứu anh lính và gã sư tử đã – Tip nói – Họ đã bị giam trong ngục và bị Thạch Vương tra khảo từ qua tới giờ.

- Tội nghiệp Tinder – Karen than vãn, rồi mở chiếc túi đồ ăn mà Tip mang cho – Trứng gà luộc... Rất nhiều trứng gà luộc?

- Mấy hôm nay vương quốc bỗng xuất hiện một con gà kỳ lạ - Tip tặc lưỡi – Nó đẻ hàng tá trứng khắp nơi và Thạch Vương và đám lính của hắn sợ trứng gà khủng khiếp. Nghe nói trứng gà sống có thể khiến một gã thạch nhân bất động. Thạch Vương cấm tiệt bọn gà đi lạc vào hang, nhưng con gà đó cứ thoắt ẩn thoắt hiện rồi đẻ trứng vào nhà bếp. Có lẽ đó là thứ đồ ăn duy nhất mình có thể lén mang cho các cậu mà không lo bị phát hiện.

- Vậy thì – Hope nói khẽ - Lần sau nếu thấy con gà đó xuất hiện, cậu hãy lượm lại trứng cho bọn mình mà đừng luộc lên được không...

**************

Vậy là Hope nán lại căn phòng không chỉ vài giờ, mà hẳn vài ngày sau đó. Cô đợi những quả trứng gà, và hơn hết, cô đợi Tip. Cậu bé đã đến thăm Hope nhiều đến nỗi gương mặt của cậu đã ghi thành một dấu ấn trong ký ức của cô. Dù cho Tip không ở đó, dù cho Hope không còn nhớ đến cậu ta, nhưng Hope vẫn mang máng nghĩ về một cậu trai ân cần chăm sóc và nấu những món ngon cho mình những ngày khốn khó. Và mỗi khi gặp lại Tip, nhớ ra cậu, Hope vô cùng vui sướng. Một buổi nọ, cuộc sống trong hang khiến Hope chẳng còn rõ là ngày hay đêm, chỉ biết rằng Karen đã ngủ say còn Hope chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, Tip đã đến thăm và tâm sự với Hope rất nhiều về những ước mơ của cậu. Cậu nói rằng đã ở đây từ lúc bé hỏn, những kí ức mờ mịt không cho cậu biết cha mẹ mình là ai, không còn biết mình đến từ nơi đâu, và ước mơ duy nhất là được nói chuyện với một người lạ mặt, chứ đừng nói tới việc thoát khỏi chốn này. Hope nắm tay cậu mà động viên rằng cô sẽ đưa cậu đi, sẽ cho cậu thấy cả một thế giới ngoài kia, những lâu đài thành quách, những thị trấn và điện đóm. Và những con người, người xấu kẻ tốt, những chàng trai cô gái mà cậu có thể kết thân. Cô cũng kể về chính mình, thân phận Hope – Odette đang đối đầu trong tâm trí, lúc đó Tip chỉ mỉm cười thở dài: "Phải sống một cuộc đời mang hai thân phận, thật chẳng dễ dàng, mình hy vọng cậu sẽ vượt qua nó". Rồi khi Tip kể rằng cậu vẫn sợ những bóng ma của vương quốc ngầm, rằng đêm đêm khi ngủ cậu vẫn nghe thấy tiếng thổn thức của những thần dân xứ Ev đã bị Roquat tàn sát trong truyền thuyết, thì Hope đề nghị cậu nán lại căn phòng này mà ngủ qua đêm. Tip gật đầu, và kéo chăn nằm canh cửa, trong khi Hope đặt mình xuống bên cạnh Karen, nhìn Tip ngủ say rồi thiếp đi lúc nào không biết.

Karen thì không nhớ về Tip như vậy, vì trái tim cô vẫn hướng về chú lính chì. Hàng ngày, cô bôi bùn xám đầy mình để cải trang giữa đám lính thạch nhân, rồi đến thăm Tinder và Simba trong ngục, cũng như thám thính tình hình. Với đôi giày quái gở luôn tìm cách nhún nhảy thì việc đi đứng như một gã thạch nhân đối với Karen chẳng phải dễ dàng. Dù sao, cô đã nắm được nơi Roquat đặt bức tượng Ozma – đó là một bức tượng xanh ngay cạnh ngai đá hắn ngồi. Cô cũng biết rằng hắn phát hiện ra lối đi bí mật mà họ đã lẻn vào hang, giờ đây cho người canh gác cẩn mật. Cô cũng truyền được tin cho Tinder và Simba để họ nắm được tình hình về kế hoạch sắp tới.

Những kế hoạch do Hope đặt ra, cô bé biết mình không đủ sức mạnh hay phép thuật, nhưng cô có trí khôn và sự kiên trì. Hope cũng dành thời gian lắp ráp nên ba khẩu súng bắn trứng, rồi chuẩn bị khuấy trộn toàn bộ trứng đổ đầy ổ đạn, để có thể tận dụng lượng trứng ít ỏi cho một số lần bắn nhiều nhất. Khi Karen hỏi cô học những kỹ năng đó ở đâu, cô chỉ đáp rằng: "Mình đâu có dành mọi thời gian làm công chúa để ngồi không". Ông ngoại và cha đã dạy cô, và dĩ nhiên là một cô công chúa hiện đại cũng nên thông thạo chút đỉnh về công nghệ và quân sự.

Thời khắc tấn công, cô và Karen khẽ bước ra ngoài căn phòng, và cô thề rằng đã nhìn thấy con gà mái kêu "Billina" chạy ngang qua nháy mắt với mình, trước khi nó biến mất theo làn khói màu tím nhạt. Nhưng cô không để tâm đến nó nữa, mà phải tập trung. Hope và Karen vác ba khẩu súng lên vai, đi giải cứu cho chú lính chì và chàng sư tử.

**************

Lão Thạch Vương Roquat ngồi vắt vẻo trên ngai đá, nhấc ly rượu Tip rót từ khay. Rượu này do lão Koschei gởi tặng, thứ rượu hảo hạng nhất của xứ Rus. Cậu chuốc rượu, bật đĩa nhạc giao hưởng Hồ Thiên Nga cũng Koschei cho khiến lão say mê từ nãy đến giờ mà không biết bên ngoài đang có biến, đôi lúc cậu nhìn lên bức tượng Ozma ngay cạnh bên mà lo lắng không rõ Hope giờ ra sao. Uống đến ly thứ mười, chợt Roquat cảm thấy hơi mê man, rồi nhìn thằng nhãi dâng rượu với bàn tay run run, lão bỗng sinh nghi, bảo cậu:

- Tip, ly này tao thưởng, mày uống đi. Công sức bao năm nay phục vụ tao.

Tip khựng lại, trợn mắt lên nhìn và bị lão dọa chết khiếp bằng đôi mắt xám xịt. Có tiếng om sòm, có tiếng la hét phía ngoài, rồi tất cả im bặt.

- Sao, mày không dám uống hả?

- Dạ bẩm đại vương, con phục vụ đại vương không chu đáo, đại vương bao lần tha mạng, sao con dám nhận ly rượu quý này...

- Uống đi, tao thưởng thêm – Lão Roquat cầm hẳn ly rượu như muốn ép đổ vào mồm Tip. Cậu vô thức gạt ra, khiến ly rượu rơi xuống đất vỡ tan.

Roquat giáng một cái bạt tai khiến Tip ngã nhào xuống đất, gào lên:

- Tao biết mà! Mấy hôm nay thấy mày lén lút tao đã nghi rồi. Mày bỏ gì vào rượu tao khai mau. Phen này ta sẽ cho mày xử chung tội với mấy đứa nhãi nhép kia luôn... Nếu ta bắt được chúng...

Bất chợt cánh cửa bị đạp tung khiến cả Tip và Roquat quay lại nhìn. Và bước vào phòng là cả Karen, Hope và Tinder với ba khẩu súng bắn trứng đã vơi đạn, cùng vua sư tử Simba oai vệ đứng ngay trên cánh cửa đổ nát.

- Mấy giọt thuốc mê mãi mới khiến một sinh vật kỳ bí như đại vương mê man, sao phải sợ thế - Hope đắc thắng – Đầu hàng đi, đám lính của ông bị bất động gần hết rồi.

Thế rồi, đồng loạt cả ba người giương súng lên bắn liên hoàn về phía Roquat. Lão dù đã choáng váng nhưng vẫn đủ tỉnh táo để điều khiển đá từ sàn hang cao vọt lên chắn đạn, rồi giựt lấy ngọn đuốc trên tường, ném ra trước mắt. Trên sàn hang lúc này lão đã điều khiển cho tầng than đá dưới sâu trồi lên, nên khi ngọn đuốc rơi vào tạo thành một bẫy lửa kinh hoàng, nếu đạn trứng bay qua cũng chỉ biến thành trứng chín.

Simba lồng lên hoảng loạn, đôi mắt gã sư tử như điên dại nhớ lại ký ức bị chôn vùi trong đám "hoa đỏ" của Mowgli, chôn vùi trong sự nhục nhã và thất vọng của toàn vương quốc. Nhưng rồi những bàn tay đặt lên thân gã, xoa dịu gã, bàn tay của Hope, Tinder và Karen. Và Tinder thì thầm vào tai Simba những điều họ đã tâm sự trong hầm ngục: "Hãy quên đám lửa đi, nhớ tới Nala". Và lúc ấy mọi hình ảnh trong trí óc Simba thay đổi. Nala, nàng sư tử cái xinh đẹp của gã, vẫn hằng đợi ngày gã trở về. Simba đã một lần đứng bên rìa đồng cỏ savan nhìn lén Nala trên vách đá, nhìn vào đôi mắt ấy, không phải sự thất vọng, mà là niềm hy vọng về sự trở lại huy hoàng của vị vua sư tử. Và gã nhìn ra đám lửa trước mắt, nhắm mắt lại nghĩ tới Nala và hít một hơi dài, không còn hoảng loạn không còn sợ hãi. Simba nhảy vọt qua đám lửa, đâm thẳng vào Roquat, khiến hắn loạng choạng mất kiểm soát cả khối đá trong tay. Một mảng trần hang sập xuống, dập tắt ngọn lửa, Hope cùng Karen và Tinder vội trèo qua đống đổ nát. Trước mặt họ là Simba cũng bị một tảng đá đè lên lưng, còn Roquat đang đứng bên ngai đá kề dao vào cổ Tip, đôi mắt lồng lên điên dại:

- Lùi lại, bằng không tao sẽ giết thằng nhỏ - Lão gầm lên, cánh tay lão máu ứa ra từ vết sư tử cắn. Tip vẫn bình tĩnh nhìn vào mắt Hope, rồi nhìn lên bức tượng công chúa Ozma đặt ngay bên cạnh ngai đá, thì thầm:

- Mang bức tượng khỏi đây đi Hope...

Nhưng Hope nhìn Tip với đôi mắt thơ ngây, cô cảm giác như đã gặp chàng trai này, cô tưởng chừng như có chút cảm xúc lạ lùng dồn dập trong huyết quản. Nhưng Hope không tài nào nhớ ra, cô vò đầu bứt tai nhận ra mình phải làm gì đó, nhưng rồi cũng không biết nữa.

- Hahaha, nhóc con đâu có nhớ thằng nhãi này là ai! – Lão Roquat cười phá lên – Nó không nhớ mày là ai, và cũng chẳng để tâm đến việc mày sống hay chết. Nó chỉ để tâm đến bức tượng đằng kia. Vậy phải chăng nếu ta...

Nói rồi Roquat bóp nắm tay, lập tức bức tượng Ozma vỡ vụn ra thành cát bụi.

- Không! – Hope thét lên tức giận, giương khẩu súng lên bắn hết luồng đạn trứng ào ạt lên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net