chapter 15:I LOVE YOU

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi tiếc lộ sự thật về năm năm trước, bà Sangmi đã khóc nức nở sau khi phát hiện ra rằng Seohyun đã hi sinh tình yêu của mình với Yonghwa để cứu cô, bà không trách con gái mình đã lừa dối bà. Nhưng bà cảm thấy vô cùng có lỗi với Seohyun. Trong những năm này, Seohyun đã phải chịu đựng nổi đau một mình, bà Sangmi xoa lưng cô khi bà cố gắng xoa dịu Seohyun đang nức nở trong vòng tay mình. Seohyun đã chịu đựng đủ và Yonghwa cũng vậy, cả hai đều là nạn nhân trong trò chơi của bà Hyebin và bà nhất quyết tách họ ra mặc dù bà biết tình yêu của họ sâu đậm như thế nào.
"Làm sao con có thể chịu đựng nổi đau một mình trong những năm này? Tại sao con không nói với mẹ về điều đó?!" Bà Sangmi ôm mặt và lau nước mắt trên khuôn mặt ướt đẫm.
"Con xin lỗi vì con đã nói dối với mẹ về điều này,con không muốn mẹ cảm thấy tiếc cho con và tự trách mình về những điều đã xảy ra nếu mẹ tìm ra sự thật,con không muốn mẹ có bất kỳ cảm xúc nào trong đó"Seohyun tiếp tục rơi nước mắt, lý do chính khi cô che giấu điều này với tất cả mọi người là để bảo vệ Yonghwa khỏi bị tổn thương lần nữa,anh sẽ đau lòng nếu biết người bà yêu dấu của mình là người buộc cô phải rời xa anh, trong năm năm này, Seohyun bị ám ảnh bởi cảm giác tội lỗi đối với anh và chỉ có cuốn nhật ký của cô làm phương tiện để cô thể hiện nỗi đau và nỗi buồn của mình trong đó.
"Làm sao mẹ không cảm thấy tiếc khi thấy con sống trong đau khổ vì ta ,con đã mất anh ấy vì mẹ,con đã hy sinh tình yêu của mình vì ta và làm thế nào ta có thể không cảm thấy như vậy?"Seohyun nới lỏng cái ôm và nhìn vào khuôn mặt già nua của mẹ mình.
"Không mẹ đó không phải là lỗi của mẹ, đó hoàn toàn là lỗi của con vì con đã làm tổn thương anh ấy,con đau lắm mẹ ơi!"
"Seohyun con nên giải thích mọi thứ với cậu ấy, cậu ấy xứng đáng để biết lý do của con và cậu ấy có thể tha thứ cho con,con đã không cố tình rời xa cậu ấy nhưng buộc con phải làm như vậy" bà Sangmi siết chặt đôi bàn tay của cô khi bà cố gắng thuyết phục con gái mình ngay bây giờ, Seohyun khóc nức nở và lắc đầu yếu ớt, Yonghwa sẽ không tha thứ cho cô,anh đã đọc nhật ký của cô nhưng phản ứng của anh đưa ra thực sự khiến cô mất hy vọng về việc tha thứ của anh. Tất cả những gì cô có thể nhìn thấy trên khuôn mặt anh lúc nãy là sự tức giận và thất vọng.
"Con nghĩ rằng anh ấy đã tìm ra tất cả mọi thứ mẹ ơi" cô trả lời yếu ớt với những ngón tay gạt đi những giọt nước mắt trên má,ngay bây giờ sau khi Yonghwa rời khỏi ngôi nhà này, Seohyun không biết anh đang ở đâu, vì điện thoại của anh đã bị tắt. Anh thực sự phải tức giận với cô và nghĩ rằng cô đã lừa dối anh trong những năm này, nếu Yonghwa không đến thăm nhà cô và vô tình đọc nhật ký của cô, không ai trong số họ sẽ biết rằng cô cũng phải chịu đựng nhiều như Yonghwa.
**
Ông Jung dựa người vào chiếc ghế dài khi tiếng thở dài thoát ra khỏi cổ họng sau khi lắng nghe toàn bộ câu chuyện từ Mr Lee,ông đang ngồi ở phía đối diện và cúi đầu xuống khi ông lúng túng khi bắt gặp ánh mắt của họ,tội lỗi mà ông phạm phải khi giúp bà Hyebin tách hai người yêu nhau điên cuồng đã phải trả giá bằng mạng sống của con trai mình.
"Vì tôi đã giúp bà Hyebin khiến Seohyun rời xa Yonghwa, tôi đã nhận hình phạt từ chúa. Con trai duy nhất của tôi đã rời xa tôi mãi mãi"có một sự hối tiếc ở trong giọng nói, mặc dù ông Jung đã biết bà Hyebin đã không chấp nhận Seohyun, nhưng ông không bao giờ có thể nghĩ rằng bà có thể đối xử với con bé như thế, điều khiến ông thất vọng nhất là bà Hyebin đã nói dối tất cả bọn họ, đặt biệt là Yonghwa. Seohyun đã không xin tiền như lời bà ấy đã nói với họ, nhưng bà Hyebin đã gây áp lực cho con bé cho đến khi con bé buộc phải rời khỏi Yonghwa. Bà DaeHae biết Seohyun không phải là kiểu người kiếm tiền và bà tôn trọng cô gái đáng thương này khi Seohyun sẵn sàng hy sinh tất cả vì mẹ.
"Con bé đã phải chịu đựng nhiều như Yonghwa" bà đã lau nước mắt trước khi nhìn chồng, Seohyun yêu con trai của ông, nhưng bà Hyebin đã đùa giỡn sự chân thành của con bé và cuối cùng làm tổn thương cả hai. Mọi thứ đã được tiết lộ và ông Jung biết lý do ông không thể theo dõi Seohyun trong năm năm qua. Bà Hyebin đã lên kế hoạch chi tiết mọi thứ và bà đã hối lộ ủy quyền của trường để che giấu dữ liệu của Seohyun là một trong những học sinh của mình, đó là lý do tại sao gần đây ông không thể tin rằng Seohyun đã tốt nghiệp đại học Tokyo, không có gì đáng ngạc nhiên khi người mẹ quá cố của ông rất muốn gặp Seohyun trước khi bà chết vì bà đã phạm tội lớn với người phụ nữ đáng thương này.
"Yeobo chúng ta phải nói với Yonghwa điều này, Seohyun không bao giờ có ý định rời xa thằng bé nhưng vì con bé buộc phải yêu cầu làm như vậy" bà DaeHae nhanh chóng lấy điện thoại trong túi gọi cho Yonghwa, nhưng không thể truy cập được.

"Không sao đâu DaeHae, chúng ta có thể nói với Yonghwa khi thằng bé trở về từ Nhật Bản" ông Jung nói với giọng bình tĩnh, điều đó khiến bà DaeHae ngừng quay số, không cần phải vội vã giải quyết vấn đề này,khi Yonghwa và Seohyun trở lại Seoul,họ sẽ nói lại vấn đề này.
**
Yonghwa bước đến nơi mà anh không biết đi đâu. Mắt anh sưng lên vì khóc quá nhiều và anh không thể tin rằng bà Hyebin bà nội yêu dấu của anh có thể đối xử với anh như vậy, làm thế nào bà có thể phá hủy cuộc đời của anh bằng cách đuổi Seohyun ra khỏi anh?! làm thế nào bà có thể làm như vậy khi bà chắc chắn biết rằng anh yêu người phụ nữ đó điên cuồng đến mức nào? Điều làm anh đau lòng nhất là bà Hyebin đã nói dối anh về việc Seohyun bỏ anh vì tiền, chính vì điều đó anh đã sống trong giận dữ,hận thù, buồn bã và đau đớn trong năm năm này, bà Hyebin cứ xúi giục anh rằng Seohyun đã phản bội anh mà không biết rằng bà đã lên kế hoạch cho tất cả những điều này ngay từ đầu. Anh cứ bước đi và bước đi cho đến khi không nhận ra mình đang ở bãi biển.
Ngày trở nên tối mặt trời bắt đầu lặn khi anh hy vọng nỗi đau của mình sẽ biến mất cùng với nó, Yonghwa hét lên trong lòng trước khi nắm đấm của anh rơi xuống thân cây bên cạnh anh, khiến máu chảy ra từ khu vực bị thương. Thật đau đớn nhưng nó chẳng là gì so với trái tim đau đớn chết tiệt của anh. Má anh ướt đẫm nước mắt không ngừng tuôn rơi khi anh nghĩ về nỗi đau do bà Hyebin gây ra và giờ anh biết rằng Seohyun vô tội.
Máu trên tay anh chảy xuống cát vàng khi anh gỡ nó ra khỏi thân cây, một tiếng thở dài thất vọng thoát ra khỏi cổ họng anh khi anh nghĩ Seohyun đã che giấu sự thật này với anh trong năm năm nay. Nếu hôm nay anh không đến thăm nhà cô và đọc nhật ký của cô cho đến hơi thở cuối cùng anh sẽ không biết về điều này. Yonghwa rút điện thoại ra và thấy có 32 cuộc gọi nhỡ,7 tin nhắn và 10 hộp thư thoại xuất hiện trên màn hình khi anh bật nó lên, nó đều đến từ Seohyun. Cô rất lo lắng cho anh nhưng những gì anh làm là vứt điện thoại xuống đất cát, tất cả những gì anh cần bây giờ là một khoảng trống vì anh nghĩ mình nên làm gì khi đối diện với Seohyun.
*
Seohyun kéo đầu gối lên ngực và ôm chúng thật chặt, đôi mắt sưng húp của cô nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trước mặt khi cô đang chờ cuộc gọi từ Yonghwa. Khay thức ăn bên cạnh cô vẫn còn nguyên và nó khiến bà Sangmi lo lắng rất nhiều vì Seohyun đã không ăn bất cứ thứ gì kể từ buổi trưa, trời đã tối và Yonghwa đã biến mất vào hư không, nước mắt bắt đầu rơi lần nữa, những ngón tay thon dài của cô chạm vào sợi dây chuyền quanh cổ cô.
Đó là một sợi dây chuyền từ Jung Yonghwa chồng cô, hạnh phúc tạm thời cô có được sau tai nạn đó sẽ tan biến, vì hôm nay cô có thể nhìn thấy sự thất vọng trên khuôn mặt anh. Trong khi cô vùi mặt vào hai đầu gối và khóc một lần nữa thì tiếng chuông điện thoại đột ngột khiến tay cô bất giác nắm lấy nó, đó là một cuộc gọi mà cô đã chờ đợi cả ngày.
*
Trong bóng tối của màn đêm khi ánh trăng dẫn đường cho cô khi cô chạy dọc bãi biển, cuối cùng tầm nhìn của cô cũng bắt được bóng dáng cứng ngắt ngồi trên băng ghế gần cái cây lớn, ánh sáng từ đèn đường gần đó giúp Seohyun nhìn thấy khuôn mặt u ám của Yonghwa ngay sau khi cô ở trước mặt anh. Anh không còn khóc nữa, chỉ lặng lẽ cứng người ở đó với đôi mắt sưng húp nhìn trống rỗng dưới chân. Cô đứng đó khá lâu nhưng anh không ngẩng mặt lên nhìn cô.
"Yonghwa?!" Cô gọi dịu dàng nhưng anh vẫn ở vị trí đó, Seohyun tựa đầu với đôi mắt mở to để ngăn nước mắt tuôn ra, nhưng rồi cô nhận thấy máu khô trên tay trái của anh.
"Chúa ơi Yonghwa có chuyện gì đã xảy ra với anh vậy?" Thở hỗn hển vì ngạc nhiên cô lo lắng đưa tay anh ra trước khi cô ngồi cạnh anh, Yonghwa không chống cự cũng như không kéo tay anh ra và anh im lặng với đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô, Seohyun nhanh chóng lấy ra chiếc khăn tay và thận trọng cô nhẹ nhàng quấn quanh vùng vết thương của anh, bàn tay anh lạnh quá khiến nước mắt bắt đầu lăn trên má cô, làm thế nào điều này có thể xảy ra với anh? Có phải anh cố tình làm tổn thương mình vì cô?
"Đau?" Giọng cô run rẩy trong đau đớn và khi sự im lặng thống trị trở lại, Yonghwa sau đó cảm thấy nước mắt ấm rơi trên làn da lạnh lẽo của anh, khiến cô nhận ra rằng anh đang khóc ngay bây giờ.
"Có bị đau không?" Cô hỏi lại, đầu cô không thể nhìn thấy mặt cô, nhưng anh biết điều đó bằng cách nhìn vào đôi vai run rẩy của cô.
"Nhưng không thể so sánh với nỗi đau mà em đã phải chịu đựng trong năm năm qua" cuối cùng Yonghwa cũng lên tiếng, giọng nói run rẩy của anh khiến cơ thể cô lập tức đóng băng trong sự hoài nghi, đặt biệt là khi Seohyun ngẩng đầu lên, Yonghwa đã khóc,anh lại khóc vì cô, điều đó khiến trái tim cô đau đớn vô cùng.
"Hãy đừng khóc Yonghwa,đừng lãng phí nước mắt của anh vì em,em không đủ xứng đáng để anh khóc, sẽ tốt hơn nếu anh hét vào mặt em nhiều như anh muốn" Seohyun không muốn nhìn thấy những giọt nước mắt buồn bã trào ra từ đôi mắt của anh, những ngón tay thon thả của cô nhanh chóng gạt chúng đi.
"Tại sao em lại không nói với anh sự thật? Tại sao em muốn giấu nó khỏi anh? Tại sao em lại làm mọi thứ trở nên phức tạp hơn giữa hai chúng ta? Em khiến anh ghét em,em để anh làm tổn thương em và cả hai chúng ta đều đau khổ Seohyun, tại sao em lại làm điều này?!" Cuối cùng anh cũng tỏ ra hối hận khi đưa tay nắm lấy bàn tay lạnh lẽo trên đùi cô, việc anh siết chặt tay khiến Seohyun gục đầu xuống và bắt đầu khóc nức nở.
"Em xin lỗi,em xin lỗi Yonghwa,em đã làm điều này cho anh,em sẵn sàng chết thay vì nhìn thấy anh bị tổn thương nếu em nói với anh sự thật,thêm vào đó em sẽ cảm thấy xấu hổ với chính mình vì đã từ bỏ tình yêu của chúng ta,em chưa bao giờ có ý định phản bội anh nhưng em không có sự lựa chọn nào khác Yonghwa,em không còn sự lựa chọn nào khác..." Khóc nức nở khi cô thấy nó bắt đầu trở nên tồi tệ hơn, nhìn cô trong trạng thái đó,anh nhanh chóng kéo cô vào lòng để cô khóc trên ngực anh,sau khi suy nghĩ rất lâu đặt mình vào vị trí của cô, Yonghwa nhận ra rằng anh không thể đơn giản đỗ lỗi cho cô về những gì đã xảy ra.
Seohyun có thể yêu cầu sự giúp đỡ của anh vào lúc đó nhưng cô không làm,anh thực sự thất vọng về cô nhưng ngay cả khi cô tìm kiếm sự giúp đỡ của anh ,anh vẫn cần phải nhờ sự giúp đỡ của bà Hyebin để cho anh mượn tiền, nếu không cô có thể nhờ sự giúp đỡ của bạn bè, nhưng Yonghwa đã suy nghĩ quá mức tất cả các khả năng để có tiền và quên rằng Seohyun là người phải đối mặt với vấn đề, thật dễ dàng để anh nói chuyện nếu anh không biết cô tuyệt vọng như thế nào vào lúc đó.
"Về Grandma, tại sao em lại giấu nó?" Lòng bàn tay to lớn của anh xoa xoa lưng cô với ý định xoa dịu cô và giờ cô khẽ khóc.
"Em không muốn anh bị tổn thương, sẽ rất buồn khi thấy anh đau đớn và nó đủ để làm tổn thương anh một lần nữa,em không muốn anh ghét bà ấy nhiều như anh ghét em, Yonghwa em thích bà ấy vẫn là thiên thần trong lòng anh hơn là nhìn anh ghét thêm một người trong cuộc sống của mình" lời nói cô khiến Yonghwa nới lỏng cái ôm và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ướt át của cô.
"Em không nghĩ rằng bằng cách nói với anh sự thật có thể làm dịu nỗi đau bên trong đây? Em không muốn anh tổn thương tại một thời điểm nhưng em sẵn sàng nhìn thấy anh sống trong nỗi đau suốt cả cuộc đời. Cuộc đời anh đầy nước mắt và nỗi buồn,anh đã sống đủ theo cách như vậy Seo Joo Hyun,anh ghê tởm em đủ cả năm nay vì anh nghĩ em đã bỏ anh vì tiền, bất chấp sự hận thù với em,anh vẫn mong em quay lại với anh,mỗi ngày anh đều ước điều đó" giọng nói của anh trở nên khàn khàn vì khóc quá nhiều.
"Em xin lỗi" mặc dù đó không phải là lỗi của cô nhưng Seohyun vẫn cầu xin sự tha thứ của anh. Yonghwa tựa cằm cô lên và áp môi mình lên má trái của cô, Seohyun có thể cảm nhận được sự ấm áp có lại bên trong anh đã chết nhiều năm qua sự đụng chạm của anh.
"Cảm ơn chúa rằng nó chỉ là năm năm, điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta không có cơ hội để gặp lại nhau và chúng ta sống trong đau khổ đến hết đời" gạt đi những giọt nước mắt trên má của mình, Yonghwa thở phào nhẹ nhõm, tất cả nỗi đau và hận thù bên trong anh bắt đầu dịu đi khi anh biết rằng Seohyun thật lòng yêu anh. Cô không lừa tình yêu của anh và cũng không phải sự giàu có của anh,cô yêu anh Jung Yonghwa một người đàn ông bình thường mơ ước một tình yêu đích thực và chấp nhận anh vì chính con người anh
"Anh yêu em Seo Joo Hyun" những câu nói ấm áp thoát ra từ miệng anh khiến Seohyun ngạc nhiên nhìn anh,sau năm năm,sau khi họ gặp lại nhau,sau khi họ đã làm tổn thương nhau, Seohyun không thể tin rằng cô có thể nghe những từ này từ anh,khi cơ thể cô vẫn đóng băng vì ngạc nhiên, Yonghwa lại thốt lên khiến cô rơi nước mắt, không phải nước mắt của nỗi buồn, mà là nước mắt của hạnh phúc, khẽ ôm mặt cô một cách trìu mến anh thở phào nhẹ nhõm vì anh đã được trao cơ hội để yêu cô lần nữa.
"Em cũng yêu anh, luôn luôn yêu anh" giọng nói của cô gần như thì thầm, Seohyun nắm chặt hai bàn tay trên mặt cô khi ánh mắt họ khóa vào nhau. Yonghwa không thể che giấu nụ cười của mình khi nghe cô nói như vậy.
Anh biết người phụ nữ này yêu anh điên cuồng và anh cũng vậy,thu hẹp khoảng cách giữa khuôn mặt của họ, Seohyun nhắm mắt lại khi môi anh áp vào môi cô. Họ đang có một nụ hôn khao khát với những giọt nước mắt liên tục ướt đẫm trên má và họ đã đủ tất cả vào những nụ hôn. Sau năm năm cách xa nhau, giờ họ đã có thêm một cơ hội để bắt đầu lại từ đầu. Yonghwa thề rằng anh sẽ không bao giờ lãng phí cơ hội quý giá này, Seohyun cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm sau khi mọi thứ trở về đúng với vị trí của nó. Nơi của Seo Joo Hyun là ở bên cạnh người đàn ông tên Jung Yonghwa và mãi mãi cô sẽ ở bên cạnh anh,mãi mãi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#face