chapter 16: SWEETNESS OF LOVE

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi ánh nắng mặt trời xuyên qua làn da của cô, Seohyun mở mắt ra và bắt gặp một đôi mắt quyến rũ đang nhìn cô, đó là đôi mắt đáng yêu của người đàn ông cô yêu nhất, kể từ đêm qua, Seohyun đã không ở một mình trong phòng khách sạn này và khiến cô thoáng thấy bộ ngực trần trước khi cô kéo chăn lên để che lại. Đêm qua không phải là một giấc mơ phải không? Sau khi hòa giải với nhau, Yonghwa muốn dành thời gian ở với cô và cuối cùng họ đã đến khách sạn gần đó. Từ bộ ngực, chiếc chăn giờ đã phả lên mũi cô khi một tay cô đưa ra cho anh. Yonghwa mỉm cười khi bàn tay mềm mại của cô chạm vào má anh nhưng sau khi lại nhăn nhó khi cô véo nó một cách khó khăn.
"Em đang làm gì vậy Seohyun, nó bị tổn thương" anh rít lên với cái miệng bĩu môi và nhanh chóng xoa nó để làm dịu cảm giác đau nhói ở đó, âm thanh của anh kêu lên thông báo cho cô rằng không phải là một giấc mơ, đó là thực tế và sự trần trụi của anh bên dưới tấm chăn mỏng nhắc nhở cô về tình yêu nồng nàn của họ đêm qua,cô cũng ở trong tình trạng giống như anh; không mặc gì, chỉ có tấm chăn là tấm khiên ngăn đôi mắt hoang dã của anh liên tục ngắm nhìn vẻ đẹp trần trụi của cô.
Sau đó tấm chăn được kéo lên trên đầu cô khi cô cố gắng che giấu khuôn mặt đỏ của mình bên dưới nó,tim cô đập thình thịch đến nỗi cô có thể nghe thấy và cô không biết tại sao mình lại lo lắng đến thế khi đây không phải là lần đầu tiên đối với cô. Yonghwa cười thầm khi thấy phản ứng ngại ngùng của cô nhưng thật ra anh cũng lo lắng không kém gì cô. Ngay khi anh tỉnh dậy,anh tìm kiếm cô và khiến anh thở phào nhẹ nhõm khi thấy cô vẫn còn ngủ trong vòng tay anh.
Một tiếng thở hỗn hển thoát ra khỏi cổ họng cô khi anh bất ngờ kéo tấm chăn xuống để lộ khuôn mặt đỏ bừng của cô với nụ cười hiện lên trên môi anh những ngón tay anh vuốt ve đôi má mịn màng của cô với đôi mắt nghiên cứu vẻ đẹp của cô. Vợ anh đẹp, rất đẹp cho đến khi anh gần như không thể rời mắt khỏi cô. Khi họ nhìn sâu vào mắt nhau, Yonghwa choáng váng với tình yêu của cô và cô chìm đắm trong ánh mắt say đắm của anh,chậm rãi anh hôn lên trán cô trước khi đôi môi anh chạm vào mũi và xuống đôi môi gợi cảm của cô.
"Chào buổi sáng công chúa của anh" giọng nói khàn khàn của anh thì thầm vào tai cô sau khi phá vỡ nụ hôn, khiến toàn bộ cơ thể cô run rẩy trong sự phấn khích khi anh rúc vào cổ cô,khi ánh mắt họ chạm vào nhau, Seohyun lập tức hạ ánh mắt xuống khi cô cố gắng làm dịu trái tim đang rung động của mình.
"Chào buổi sáng" cô trả lời một cách ngại ngùng nụ cười rộng của anh biến thành quyến rũ khi họ nhìn chằm chằm vào nhau quá lâu, lại bùng lên ngọn lửa bên trong họ đã không lắn xuống từ tối qua. Họ bị cháy với dục vọng! Seohyun khẽ khóc khi răng anh cắn nhẹ vào da cô, không quá cứng cho đến khi gây ra bất kỳ đau đớn nào cho cô.
Mùi hương của cô khiến anh muốn phát điên với ham muốn bất chợt và đầu cô ngửa ra sau để anh tiếp cận tốt hơn, những ngón tay dài của cô cắm nhẹ vào da anh và vuốt theo những cơ bắp cồng kềnh trên lưng anh khi đôi môi gợi cảm anh tắm những nụ hôn ma thuật trên làn da của cô, họ gần như chìm đắm vào ham muốn ngây ngất của mình gần như cho đến khi tiếng chuông bất chợt làm hỏng tâm trạng. Yonghwa lầm bầm trong sự thất vọng sau khi nhớ rằng anh đã gọi dịch vụ phòng trước khi cô tỉnh dậy.
"Yonghwa mở cửa" cô nói nhẹ nhàng với đôi tay nhẹ nhàng đẩy anh ra khi anh vẫn hôn cô trên giường.
"Anh sẽ mở cửa sau" môi anh không thể ngừng hôn cô, nhưng cái tát nhẹ nhàng trên vai anh buộc anh phải chấm dứt ngay bây giờ, với tiếng rên rỉ thoát ra khỏi cổ họng,anh nhảy xuống khỏi giường và khiến Seohyun nhanh chóng quay lại nghĩ rằng anh không mặc gì lúc này, khi tiếng cười của anh bất chợt vang lên trong không gian, cô mạnh dạn liếc nhìn và thấy anh đang mặc quần áo.
"Tại sao em lại ngại ngùng nhìn anh khi anh không còn gì để giấu nó nữa"sự trêu chọc của anh làm cho má cô đỏ ửng vì xấu hổ và anh bước ra sau khi mặc chiếc quần ngắn, sau khi nhận được bữa sáng của họ, Yonghwa sắp xếp các món ăn trước khi gọi vợ mình khi anh đang đợi cô trong phòng khách nhỏ.
"Hyun-ah, thức ăn đã sẵn sàng" cô rụt rè bước ra với chiếc áo sơ mi của anh trên người, hàm anh rớt xuống khi anh thấy cô trong trạng thái đó, chiếc áo sơ mi của anh phập phồng trên người cô nhưng không đủ che đi cặp đùi trắng nõn của cô, ôi trời ơi cô ấy thật nóng bỏng và quyến rũ ngay bây giờ, Seohyun cắn môi ngại ngùng và liên kết cánh tay anh khi cô ngồi cạnh anh, Yonghwa cứng người trong vài giây ngay khi đầu cô tựa vào vai anh khi tất cả các cơ bắp của anh lại cứng lại bởi cái chạm đơn giản từ cô.
"Ăn sáng trước khi trời lạnh" anh hằng giọng để đánh lạc hướng mình nhưng anh không thể không nhìn chằm chằm vào cặp đùi của cô. Ngay sau khi họ dùng bữa xong,anh sẽ ngủ lại cùng với cô. Ngay bây giờ chỉ cần tập trung vào các loại thực phẩm và Seohyun vui vẻ nuốt cơm mà anh vừa cho cô ăn.
"Bây giờ đến lượt em" Seohyun với lấy một miếng thịt và cho vào miệng anh, vì đây là điều họ thường làm mỗi khi họ ăn cùng nhau trong thời gian cũ, trong khi họ đang thích thú cho nhau ăn, Yonghwa đã vô tình làm đỗ súp lên áo sơ mi của cô, thực sự là áo sơ mi của anh. Khiến cô ngay lập tức đi vào nhà vệ sinh khi cô không thể tìm thấy bất kỳ tờ giấy lụa nào để làm sạch vết bẩn này, ánh mắt anh theo dõi bước chân cô, trước khi Yonghwa rời khỏi chỗ ngồi và đi theo cô, bên trong đó Seohyun đã quá tập trung làm sạch vết bẩn cho đến khi không nhận ra chồng mình đang dựa vào cửa và nhìn chằm chằm vào cơ thể cô với ánh mắt say mê. Chỉ khi một cánh tay mạnh mẽ của anh ôm lấy eo thon của cô, Seohyun mới nhận thấy sự hiện diện của anh ở đó.
"Yonghwa,anh làm em sợ" cô thở hỗn hển vì ngạc nhiên khi nhìn thấy anh qua gương, anh hít sâu mùi hương của cô khi anh vùi mặt vào gáy cô. Cánh tay của anh chặn cô tiếp tục làm công việc của mình.
"Em muốn làm sạch áo của anh"

"Hãy làm điều đó sau" anh trả lời bằng giọng khàn khàn, khiến cơ thể cô run rẩy khi môi anh kéo xuống vai cô,tay anh bắt đầu chạm vào cơ thể cô, khiến cô khẽ rên rỉ trước khi cô quay lại đối mặt với anh, trước khi cô có thể nói gì đó anh che môi cô lại, Seohyun kêu lên khi cánh tay của anh nâng hông cô lên và khiến đôi chân dài của cô quấn quanh eo anh và anh nhanh chóng lấy lại đôi môi cô, với nụ hôn rõ ràng phản ứng ngọn lửa dục vọng bên trong họ. Anh bế cô ra khỏi nhà vệ sinh đến chiếc giường thoải mái với tiếng cười khúc khích thoát ra giữa đôi môi đang hôn.
**
Bà Sangmi đợi cả Seohyun và Yonghwa trong phòng khách và đôi khi bà sẽ nhìn qua cửa sổ,sau khi cô con gái vội vã rời khỏi nhà đêm qua để gặp Yonghwa, bà đã nhận được một cuộc gọi từ Seohyun, không nói cho bà ấy toàn bộ câu chuyện và chỉ nói rằng cô đã an toàn với Yonghwa ở một nơi nào đó, Seohyun yêu cầu bà đừng đợi vì họ sẽ không về nhà tối nay, nó đã qua buổi trưa nhưng cả hai đã không trở về nhà và không có cuộc gọi điện thoại nào của bà từ cô con gái trả lời.
Nhưng sự lo lắng của bà đã chấm dứt khi cuối cùng bà cũng thấy Seohyun và Yonghwa bước vào sân với hai bàn tay đan vào nhau. Những nụ cười lớn trên khuôn mặt của cả hai đủ để khiến bà Sangmi thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng họ cũng đã hòa giải phải không? Vội vã rời khỏi phòng để gặp họ, nụ cười của Seohyun quay lại khi thấy mẹ cô bước về phía họ với đôi mắt long lanh nước mắt.
"Chúa ơi cuối cùng các con cũng đã trở về nhà, các con đã hòa giải rồi phải không?" Giọng bà có vẻ thiếu kiên nhẫn, và cả hai đều trao đổi ánh mắt trước khi Seohyun gật đầu với nụ cười trên môi, câu trả lời của cô khiến bà Sangmi bật khóc ngay tại chỗ, khiến Seohyun ôm chầm lấy bà ngay lập tức.
"Mẹ ơi mẹ khóc vì điều gì,con không sao?" Seohyun dỗ dành bà Sangmi,sau khi đã chịu đựng quá nhiều bởi cảm giác tội lỗi suốt đêm, cuối cùng bà cũng cảm thấy dễ chịu sau khi nhận được tin tốt lành này, Yonghwa mỉm cười khi ánh mắt anh chạm vào bà, và anh có thể cảm thấy sự nhẹ nhõm trong đôi mắt ướt đẫm của bà.
"Đây là nước mắt của niềm vui Yonghwa, cảm ơn vì đã tha thứ cho Seohyun,cầu xin chúa hãy ban phước cho toàn bộ cuộc sống của con, giờ đây cô con gái của ta cũng đã được hạnh phúc trong vòng tay của con rể" điều mà bà chỉ biết về tình trạng gần đây của họ ngày hôm nay, khá ngạc nhiên khi biết rằng họ đã kết hôn được hai tháng và Seohyun đã không giấu cô thêm một bí mật nào, Seohyun đã đủ để mệt mỏi che giấu mọi người xung quanh.
"Không đâu mẹ, đó không phải là lỗi của cô ấy,con mới là người nên đỗ lỗi vì.... chúng ta đừng nói về điều này nữa, chúng con quyết định quên nó đi và bắt đầu lại, mẹ" Yonghwa nói khi anh thay đổi cách nói chuyện với bà Sangmi ngay bây giờ,nới lỏng cái ôm và hôn cả hai má anh trước khi họ vào nhà.
"Cảm ơn chúa, nào chúng ta hãy vào trong, các con đã phải cảm thấy đói ngay bây giờ, đến đây ta sẽ chuẩn bị bữa trưa cho con" Yonghwa cười khúc khích khi anh nhìn vợ bằng đôi mắt đáng yêu và đưa tay ra nắm lấy bàn tay mềm mại của cô khi họ bước vào nhà,nắm chặt, ôi cái nắm tay thật ấm áp của anh làm cho đôi môi cô cong lên thành nụ cười hạnh phúc, điều đó vô cùng dễ lây lan và cũng ảnh hưởng đến anh. Không có từ nào có thể mô tả cảm xúc của họ tại thời điểm đó và họ không cần bất cứ điều gì, không phải bây giờ không phải trong tương lai, mọi thứ đều được thực hiện tốt thông qua hành động của họ tất cả mọi thứ.
**
Hyuna ngồi trên ghế quầy bar với bàn tay nắm chặt chiếc ly rỗng, đôi mắt của cô bị nhòe bởi mascara và cô tiếp tục khóc khi uống một ly bia khác, tất cả các đêm cô đều giành để uống ở đây vì cô muốn quên đi nỗi đau mà Yonghwa và Seohyun gây ra cho cô, Jung Yonghwa làm thế nào anh có thể ném cô đi vì con chó cái đó?! Cô không thể chấp nhận thực tế cô đã thua Seohyun một lần nữa. Hongki và Jonghoon trao đổi ánh mắt khi nhìn vào khuôn mặt tối tăm của cô.
"Hyuna, hãy ngừng uống, cậu đã có đủ cho ngày hôm nay"Jonghoon đã lấy chiếc ly từ cô khi cô sắp có một cái khác.
"Yonghwa anh chàng đó, làm thế nào anh ta có thể vứt bỏ tôi vì con chó cái đó" cô lẩm bẩm trong giận dữ khiến Hongki khịt mũi mỉa mai sau khi nghe nó.
"Yah, cô xứng đáng với những gì đã làm, tôi vẫn có thể tin rằng cô đã đẩy Seohyun vào bể bơi. Có phải cô đang cố giết cô ấy không? " Anh chế giễu cô. Làm thế nào cô vẫn có thể đổ lỗi cho Yonghwa và Seohyun khi cô là người gây ra lộn xộn thời gian qua. Không chỉ cố giết Seohyun mà cô còn phá hỏng bữa tiệc sinh nhật của Jungshin, thật may mắn khi Yonghwa đã che giấu vấn đề này với bố mẹ cô.
"Vâng tôi muốn giết cô Seohyun,cô đã cướp Yonghwa của tôi, và cô phải trả giá cho nó,anh ấy là của tôi và tôi sẽ làm điều đó xảy ra sớm thôi!" Cô ghét Seohyun, Hyuna có một ly bia khác khi não cô thực hiện kế hoạch loại bỏ Seohyun khỏi Yonghwa, Jonghoon không biết tại sao Hyuna lại không từ bỏ khi cô biết chắc chắn rằng cô sẽ không bao giờ chiến thắng trong trận chiến này. Không phải trong quá khứ, không phải bây giờ và không phải trong tương lai, đối với Yonghwa, Seohyun là tất cả.
**
Yonghwa và Seohyun đang giúp bà Sangmi trong gian hàng thực phẩm đã được điều hành sau khi họ trở về Hàn Quốc. Công việc kinh doanh này là một trong những thu nhập để hỗ trợ cuộc sống của họ ở Busan và chính bà Sangmi khăng khăng muốn có gian hàng thực phẩm của riêng mình, vì bà đã từng sở hữu một cái ở Seoul. Đêm đã khuya và nhiều khách hàng rời khỏi quầy hàng, Seohyun người đang ngồi ở quầy, nhận thấy rằng một nhóm các cô gái từ một góc cứ nhìn chằm chằm vào Yonghwa, người quá tập trung vào việc dọn dẹp thức ăn thừa trên bàn,họ thì thầm với nhau và cười khúc khích với đôi mắt vẫn nhìn anh.
Có hai nam công nhân khác ở đây nhưng tại sao Yonghwa luôn trở thành trung tâm thu hút? Nếu nhìn vào khuôn mặt của anh ấy...erm.. Seohyun thừa nhận rằng anh quá đẹp trai so với những anh chàng đó, nhưng tại sao anh ấy phải? Ngay cả từ khi còn là sinh viên đại học,anh luôn nổi tiếng với các cô gái. Seohyun nhấp lưỡi khó chịu khi anh di chuyển đến bàn mà không nhận thấy anh bị theo dõi mọi lúc.
"Oppa,anh là người mới ở đây phải không? Chúng ta đã từng gặp nhau trước đây chưa? Trong anh có vẻ rất quen thuộc?" Một trong những cô gái hào hứng hỏi anh, câu hỏi của cô khiến anh cười thầm. Quay lại thời gian cũ,anh đã phải gặp tình huống này nơi anh đã được hỏi câu hỏi tương tự khi Seohyun đưa anh đến gặp mẹ lần đầu tiên.
"À vâng, có điều gì tôi có thể giúp bạn không" phản hồi anh nhận được từ Seohyun hoàn toàn giống nhau, khuôn mặt cô tối sầm vì ghen tuông.
"Oppa anh rất đẹp trai, chúng em có thể có số của anh không?"khi nghe nó Seohyun cố tình hằng giọng và giả vờ bận rộn tính tiền,cô không quan tâm đến việc những cô gái đó đang nhìn cô khó chịu vì cô chỉ quan tâm đến người đàn ông của mình bây giờ.
"Tôi xin lỗi các cô gái, làm sao bây giờ? Tôi đã kết hôn" Yonghwa tự hào khoe chiếc nhẫn của mình trước khi anh đi đến chỗ của Seohyun, người đang nhìn anh không nói nên lời. Họ thở hỗn hển vì bất ngờ khi anh vòng tay qua vai cô, Seohyun cũng nhìn anh bằng đôi mắt to.
"Vợ tôi sẽ tức giận khi các bạn cứ xin số của tôi" anh nói những lời cũ khi anh tự hào khoe chiếc nhẫn đẹp trên ngón tay thon dài của cô,anh có nhớ những lời nói đó không? Đó chỉ là một lời nói dối trước đây nhưng bây giờ anh thực sự đã kết hôn với người phụ nữ này, bà Sangmi cười thầm khi xem cảnh đó và trước khi Yonghwa kéo vợ vào bếp. Má cô lúng túng và cô thở hỗn hển khi anh bất ngờ ghim cô vào tường.
"Em có giận anh không" cố gắng duy trì khuôn mặt tối sầm của mình, Seohyun nhanh chóng đảo mắt khỏi tầm nhìn của anh, khuôn mặt hờn dỗi của cô khiến nụ cười của anh trở nên rộng hơn trước khi anh nắm lấy cằm cô với ý định chiếm lấy đôi môi gợi cảm của cô.
"Anh đang cố làm gì vậy Jung Yonghwa, mẹ có thể nhìn thấy nó"cô rít lên với đôi tay đẩy anh ra nhưng rồi cô không thể vùng vẫy khi anh ghim cổ tay cô trên tường,hơi thở của cô trở nên không đều khi khoảnh khắc anh thu hẹp khoảng cách giữa khuôn mặt họ.
"Hãy để mẹ nhìn thấy" anh trả lời với giọng khàn khàn khi anh tuyên bố. Seohyun thốt lên những tiếng rên nhẹ nhàng giữa những nụ hôn của họ khi đôi chân cô gần mất đi sức mạnh để đứng vững, khiến cô dựa vào anh để được hỗ trợ.
"Ôi chúa ơi, ôi trời ơi.." Seohyun thả khuôn mặt đỏ ửng của cô trong khi anh quay lại lưỡi anh liếm dấu vết của cô trên đôi môi sưng phồng của anh.
"Ôi trời ơi,ta không thấy gì cả" bà Sangmi che mặt bằng khay và vào bếp, khiến cả hai lúng túng.
"Em đã nói với anh rằng mẹ sẽ thấy nó" cô đánh vào ngực anh với khuôn mặt đỏ bừng và để anh một mình ở đó, Yonghwa gãi đầu và nhìn bà Sangmi với nụ cười ngại ngùng nở trên môi trước khi anh đi theo sau Seohyun.
"Sweet, hãy đợi anh" anh hét lên trong bếp một cách ngọt ngào trước khi ló đầu ra khỏi đó, Seohyun giả vờ bận rộn bằng cách lau bàn và anh có thể thấy những cô gái đang nhìn người vợ xinh đẹp của mình một cách ghen tị,cô cố gắng giữ khoảng cách sau khi nhận thấy anh đang tiếp cận cô với nụ cười lớn trên khuôn mặt.
"Sweet " anh thì thầm ngọt ngào vào tai cô điều đó khiến Seohyun cuối cùng không thể che giấu nụ cười của cô, mặc dù cô cảm thấy xấu hổ về những gì vừa xảy ra, sự ngọt ngào và dễ thương của anh đã thổi bay cơn giận của cô, Yonghwa đặt tay lên tay cô và lau bàn cùng nhau, như mọi khi họ không thể che giấu sự ngọt ngào của mình với nhau mỗi khi ở bên nhau.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#face