Chương 04: Đây không phải là Đại Hải Trình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Crocus bị đánh thức bởi tiếng đập cửa dồn dập, nhưng còn khá sớm để bắt đầu một ngày mới.

Chắc chắn sẽ không tốt đẹp khi ở lối vào của Đại Hải Trình. Những kẻ lữ hành cần gì khi mà mặt trời chưa kịp thức?

Nó không phải vấn đề với Crocus, nhưng nó là một gì đó hơi ngoại lệ. Hải tặc sẽ không thường làm như thế trừ khi ai đó bị bệnh và chúng biết Crocus là một bác sĩ. Có lẽ là người quen hoặc không, điều gì đã làm họ phá hủy giấc ngủ của một ông già?


Mệt mỏi tiến về phía cửa, Crocus lờ mờ nhận ra có ai đó quen thuộc đứng trước cửa nhà mình bằng Haki quan sát, nhưng Crocus không thể xác định kĩ đó là ai, một người nào đó quen thuộc nhưng sẽ không phải là hải quân, đó sẽ là ai?


Ồ.


Tim Crocus đã ngừng trong một khoảnh khắc.

Dù đã già, nhưng không có nghĩa là ông không thể phân biệt được ai khi trời còn tối.


Não bộ ông từ chối chấp nhận sự thật rằng cái con người chết mục từ 20 năm trước đang đứng trước cửa nhà ông, nhưng linh cảm ông bảo rằng tên khốn ăn mặc rách rưới kia là Vua Hải Tặc đầu tiên và duy nhất tính đến tận bây giờ.

Chuyện quái gì đây? Sống lưng ông lạnh toát, người như chìm vào vô tận sự choáng ngợp.


Đây chỉ là cửa vào Đại Hải Trình, không phải Đại Hải Trình.

Không tồn tại xác sống hay ma quỷ hay bất cứ thứ gì mà con người từ khắp bốn biển không thể nghĩ ra có thể tồn tại.

Đối với Crocus, sự ngỡ ngàng đó dài như cả thế kỷ, tuy nhiên cái con người gây ra sự hoảng loạn lại rất bình tĩnh vỗ bờ vai đang căng cứng của ông.


"Yo! Đã lâu không gặp Crocus! Khỏe chứ? Tôi chết cũng được cả chục năm rồi nhỉ?"


Má, đây là người sống, bằng da bằng thịt.

Crocus muốn thét lên cho cả thế giới nghe sự bất ngờ khốn khiếp mà đầu ngày mình phải gặp, tuy nhiên ông không thể làm gì ngoài sững sờ nhìn cái nụ cười chữ D đặc trưng.


Đôi khi phép màu của Đại Hải Trình sẽ xảy ra với kẻ chinh phục Đại Hải Trình và có thể xuất hiện ở cửa vào Đại Hải Trình một lần nữa nếu bạn đủ chăm chỉ để chăm sóc ngọn hải đăng.

Crocus không biết nên bày vẻ mặt gì ngay lúc đó.

...

"Ý ông là ông tỉnh lại giữa Vành Đai Tĩnh Lặng, mua chuộc con Hải Vương biết đường đến đây bằng thịt, trộm một con tàu vừa đủ ở LogueTown lúc nửa đêm và rồi gõ cửa nhà tôi lúc ba giờ sáng?"

"Đúng!"


Chà, câu chuyện làm ông say, từ đảo trên trời cách mặt nước biển 10,000 mét đến đảo người cá nằm dưới 10,000 mét dưới biển, độ điên rồ của tất cả mọi thứ đều ngang bằng nhau, nhưng Crocus đánh giá cao sự trỗi dậy sau 20 năm của thuyền trưởng cũ của mình hơn.

Ít nhất thì chưa có ai làm thế bao giờ.


Thở dài, Crocus cảm thán.

"Vẫn y như ngày ông chết, hệt như cáo phó của chính phủ."

Cái con người đang càn quét lương thực trong cả tuần của ông cười toe toét.

"Vâng! Thật vui khi không phí một tuổi xuân nào!"

"Về cơ bản ông đã chết rục xương được 20 năm, ông đã 70 tuổi rồi thưa thuyền trưởng."

"Về cơ bản thì tôi vẫn có cơ thể năm 50. Nghe tuyệt nhỉ? Không biết là trời thương hay trời phạt nữa!"

Đó là chuyện đương nhiên, vì Crocus là thuyền y của băng hải tặc Roger. Ông là người biết rõ về bệnh tình của Vua Hải Tặc hơn ai hết.

"Tầm một lúc nữa sẽ có kết quả." Crocus nói, mắt nhìn về bàn làm việc đầy chai chai lọ lọ, nó là một cảm giác quen thuộc, như thể vừa quay ngược về những năm trôi nổi trên biển. Mỗi ngày đều sẽ bắt đầu với việc xét nghiệm máu và những lời hỏi han đầy lo lắng của hai cậu nhóc học việc dành cho thuyền trưởng.


"Làm thế nào vậy Roger?"

Roger có linh cảm không ổn, nhưng vẫn đáp.

"Gì cơ?"


"Làm thế nào ông vẫn sống sau 20 năm?! Làm thế nào mà xương thịt ông không bị Hải Vương nuốt sống? Làm thế nào Hải Vương có thể bỏ quên một cái xác đầy máu? Làm thế nào sau 20 năm ngày ông chết, ông còn cơ hội mở mắt ra giữa lòng biển và gõ cửa nhà tôi nhờ khám bệnh?!"

Crocus có cần phải biết không? Về một năng lực kì bí nào đó? Về tình yêu của biển cả đối với Vua Hải Tặc? Hay sự may mắn khốn khiếp của đó ông ta?

Nhưng.. Nó thật hấp dẫn. Crocus có thể suy ra rằng chắc chắn có kẻ nào đã động tay với cái chết của Gol D. Roger.

Không phải Hải Quân.

Không phải Hải Tặc.


Sẽ là ai?


Roger có vẻ hiểu được những gì ông muốn hỏi, nhưng vị vua lắc đầu.

"Tôi không biết, Crocus. Tôi mất ý thức tại quảng trường Loguetown và ngộp nước ở giữa Vành Đai Tĩnh Lặng. Mọi chuyện luôn có lý do của nó, nó có phải một thí nghiệm điên rồ nào đó của những kẻ trong bóng tối không? Tôi không biết, tôi không biết nó có phải một âm mưu đủ dài để viết thành một quyển sách hay không. Ông biết đấy, Crocus, tôi không sợ thử thách."


Crocus ậm ừ đồng ý, cố gắng bình tĩnh trở lại khi quá nhiều sự bất an chồng chất bởi sự trở lại ngoạn mục của Vua Hải Tặc. Có lẽ ông đã quên sự thật chắc chắn nhất ở ngoài biển khơi, 'D' sẽ không bỏ chạy.

Nếu phải đối đầu với một cơn bão, hãy tạo ra một cơn bão khác to hơn để đương đầu với nó.

Nếu có phải chết cũng chẳng có gì phải hối hận, hãy chắc chắn rằng mình sẽ chết với một nụ cười nở trên môi.


Lấy được tờ báo mới, ông bước vào và thấy cái con người nọ đang thưởng thức một ít bánh quy.

Làm thế nào tên ngốc đó tìm được cái hộp bánh mà chính ông cũng không biết nó ở đâu?

Crocus cũng chẳng thèm so đo, bạn mong chờ gì ở một 'D' không ăn suốt 20 năm?


Nhưng đó không phải mà thứ làm ông bất ngờ, mắt ông co rụt lại khi nhìn thấy sự chuyển màu của những ống nghiệm. Đặt tờ báo mới lên bàn làm việc, ông cầm ống nghiệm lên để kiểm chứng.

"Chà, Roger."

Roger đáp lại bằng vài âm thanh chẳng thể hiểu nỗi khi nhai bánh.

"Thằng khốn đó thật sự biến mất."


"Căn bệnh ung thư ám ảnh ông cho đến khi chết đã biến mất."

Roger ngừng nhai.

Họ giao tiếp bằng ánh mắt với nhau.

Gol D. Roger không chắc chắn lắm, nhưng đạo đức nghề nghiệp không cho phép Crocus nói đùa.


Gol D. Roger cười, cười, cười và cười.

Ông ta không thể ngừng cười.

Và Crocus cũng vậy.


Căn bệnh ám ảnh Vua Hải Tặc cho đến khi chết đã bị chia cắt với ông ta sau khi ông ta chết.

" 'Cho đến khi cái chết chia lìa chúng tôi' nhỉ?"

Crocus biết nó, ông đã nói điều đó trong lần đầu tiên chuẩn bệnh. Nó là một điều ám ảnh với hai cậu bé của băng Roger lúc bấy giờ.

" Nó đã bị chia cắt bởi cái chết, theo đúng nghĩa."

Roger cười, Crocus cũng cười. Cả hai đều cười như điên như dại, một người bị dày vò, một người tìm cách chữa trị, sau ngần ấy năm thấy điều nực cười nhất mà thế giới có thể gửi tặng cho họ.


Cho đến khi cái chết chia lìa chúng ta, nó đã thành sự thật. Không ai ngờ Gol D. Roger sẽ sống lại như một phép màu sau 20 năm ngày chết, căn bệnh đã sủi mất như bọt biển.


Một lát sau, Crocus lật tờ báo mới và hỏi thuyền trưởng cũ của mình.

"Ông định làm gì sau đó?"

Phía bên kia im lặng trong một tâm thế vui vẻ và Crocus hiểu rằng tên hải tặc với cái đầu 5 tỷ đột nhiên sống lại sẽ gây bao nhiêu sóng gió cho thế giới.

Tin tức hôm nay thật sự khá thú vị, Crocus nhanh chóng đọc xong tờ báo sáng và đưa cho kẻ đã chết mục xương 20 năm những thông tin mới nhất về thế giới ngày nay.


"Sắp có một cuộc chiến nổ ra, hải quân muốn cướp đứa con của Râu Trắng từ tay ông ta."

Crocus liếc nhìn phản ứng của Roger, cái con người mang đến hỗn loạn cho thế giới.

Nhưng Roger thật sự nghiền ngẫm trang đầu một lúc lâu. Không cười. Điều này làm Crocus thấy lạ, vì Roger là một người có xu hướng lan tỏa tất cả năng lượng tích cực mà mình có cho cả thế giới, với một cái cảm giác lân lân khi thoát khỏi căn bệnh chết người của mình, Vua Hải Tặc lại không cười khi nhìn vào tờ báo sáng.


[ĐỘI TRƯỞNG ĐỘI 2 BĂNG RÂU TRẮNG - HỎA QUYỀN PORTGAS D. ACE ĐÃ BỊ HẢI QUÂN BẮT GIỮ!!!]


Crocus biết người đó, một thằng nhóc đến từ Biển Đông, với quá nhiều năng lượng tích cực cùng một cảm giác thân thuộc vừa bước vào Đại Hải Trình vài năm trước.

"Người quen à?"


Gol D. Roger chớp mắt.

"Nó là thằng con tôi."




"Gì?"

Tim Crocus lệch nhịp và ngừng thở trong một khoảnh khắc. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net