Chap 7: Thánh mẫu kịch bản

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên một tòa Đông đảo, vô biên vô tận bạch sắc thế giới, tuyết trắng rơi đầy trên mặt đất. Phía xa xa bạch sắc xây theo kiểu đồng thoại cung điện...

Cung điện bên trong, Angela nho nhỏ thân hình ăn mặc phức tạp tinh xảo ren váy, tóc dài màu vàng cột thành song đuôi ngựa, xinh đẹp mũ miện cố định lệt sang một bên, cả người tựa như trong đồng thoại công chúa...

Xung quanh một đống người, có nhân viên trang điểm, đạo diễn, phối hợp quần chúng, người quay hình.... tóm lại là đủ loại hình người

Thế giới này giống như không phát triển máy quay hay điện thoại loại này công nghệ mà dùng một loại ốc sên gọi là Den den mushi để sử dụng kiêm quay hình, chụp ảnh, gọi điện các loại công năng. Thần kì là mỗi một con Den den mushi đều có thể trưởng cùng chủ nhân rất giống nhau....

Tháng trước ta nhưng mới được Kizaru đưa cho một con ... tóc vàng điện thoại trùng
(\_/)
(-.-)

Emmmma... Này huyền huyễn thế giới!!

A nói đến Kizaru một năm trước hắn đã thành công bước lên bảo tọa đại tướng, chính phủ thế giới đích thân ban tặng "hoàng vượn" cái này danh hào. Sengoku nguyên soái dứt khoát giao ra quyền chưởng quản hải quân khoa học bộ, duỗi chân chạy lấy người từ đây lại không bao giờ quản khoa học bộ đám kia thiên tài kẻ điên...

Thời gian trước Kizaru dù sao cũng chỉ là trung tướng trong tối điều hành còn được nhưng chưa tới đại tướng là không có quyền nắm giữ hải quân khoa học bộ, hiện tại hảo, hắn muốn làm trời làm đất đều được sao

Làm ba cái tương lai đại tướng vị đầu tiên thăng chức, hắn...âng~ còn rất dương dương đắc ý làm ta nhịn không được muốn đá một đá.

Nói như vậy Kizaru thăng chức thời điểm ta còn là rất vui vẻ, tìm kiếm cả vài vòng Sabody các cửa hàng giúp hắn tuyển lễ vật.

Ta mua đồ còn man bắt bẻ, chọn đi chọn lại rốt cuộc đưa hắn một bộ màu thâm trà kính râm.

Các ngươi đừng nghĩ, chính là cái kia hiện giờ Kizaru mang trên người kia chỉ -.-

Ta cũng âm thầm quyết định từ đây về sau kêu hắn danh hào hảo, Borsalino gì đó quá dài ~

Đề tài kéo xa lạp~

Ca khúc đầu tiên của ta gọi là <<Euterpe>> hình ảnh quay chụp được lấy hình tượng tiểu công chúa thiên chân vô tà đối với thế giới bên ngoài hướng tới nhưng đến khi nàng ra được bên ngoài đó là lúc quốc gia của nàng bị xâm lược, lúc này thứ nàng cảm thấy được ở thế giới này chỉ là tràn ngập ác ý...

Tới lúc này ta đã quay lại 5 lần

Hảo khó!!! Làm sao bây giờ -.-

[Hệ thống cứu cứu ta!!!]

[Kí chủ nha~ hiện tại ngài có 300 tích phân có thể đổi "trang bức kỹ thuật diễn" đại lễ bao 100 tích phân nha. Ngài có muốn đổi hay không a~]

[Đắt như vậy sao ??]

Ta đều công lược hai năm mới được 300 a, ngươi một cái kĩ thuật diễn lễ bao liền muốn ta 100 ta sẽ khóc a

[Hệ thống tỏ vẻ bởi vì ngài là tân nhân đã giảm ưu đãi rất nhiều, nếu không cái này không chỉ giá như vậy, cư nhiên còn chê đắt]

[Hảo đi ta mua]

Vì tương lai tiền lương ta quyết định cắn răng nhẫn nhịn mua

[Ping pong! Chúc mừng ngài đã mua thành công "trang bức kỹ thuật diễn"]

[Tự động sử dụng]

[Mau đến khen bổn hệ thống nha~]

Ta: ".... " đau đầu.....~~~

Lại bắt đầu quay chụp, ta ngồi lên hoa lệ ghế sofa trong tay ôm màu nâu mang chụp mắt gấu teddy, xoay mặt về phía cửa sổ ánh màu lam đôi mắt ngây thơ tràn ngập ánh sáng hy vọng nhìn về phía xa kia thành thị. Ta xoay người chạy ra khỏi phòng rườm rà phức tạp váy theo bước chân ta mà phập phồng...

"Cắt, Angela lần này diễn rất tốt, chuẩn bị cảnh tiếp theo"

Chiến hoả liên miên, đức vua phụ thân của công chúa chinh chiến xa trường...

Tin dữ trở về...

Cả nước tang lễ... Quân giặc vào thành. Lâu đài thiêu rụi, không ai để ý công chúa nhỏ bé....

Không nơi nương tựa, lưu lạc đầu đường... lần đầu tiên nàng được tiếp xúc với thế giới bên ngoài...

Công chúa đói bụng, nàng ra lệnh cho mọi người lấy đồ ăn cho nàng, không ai để ý...

Nàng thấy những đứa trẻ giống như nàng, không có tên, không nhà, vì một miếng ăn mà đánh nhau đến chết..

Công chúa được người cho một cái bánh, bà lão khất cái sắp đói chết xin nàng một miếng bánh,... nàng cho

Một cậu bé lúc trước giúp đỡ nàng, xin nàng một miếng bánh cho người mẹ mang thai.... nàng đưa

Khuyển con đáng thương ngã quỵ trước người nàng,... Nàng cho nó ăn

Cứ như vậy, công chúa không còn thứ gì để ăn, nàng càng ngày càng đói, giữa mùa đông giá rét lạnh lẽo nàng càng ngày càng thấy muốn ngủ

Công chúa nhắm mắt lại và ngủ một giấc lâu dài

.... Đến đây là hết phần quay chụp

Ta cảm thấy đạo diễn thật sâu ác ý, cốt truyện quả thật siêu thánh mẫu có được không!!

Mệt ta lúc đầu còn cho hắn là người đúng đắn

Mệt mỏi a~~

Quay xong hình thì tới phần âm nhạc, bây giờ còn phải đi thu âm. Cũng may ta hát trước giờ không ra sai lầm thu hai lần là được, phải hảo cảm tạ chính mình ăn trái ác quỷ (っ- ‸ - ς)

Bước vào phòng ghi âm thanh thanh cổ họng, điều chỉnh tốt thanh âm, cầm lời nhạc bắt đầu ca

........

Hỡi đóa hoa dại đang hé nở kia

Xin hãy nói cho ta biết một điều

Tại sao mọi người lại tự làm tổn thương nhau ?

Hỡi đóa hoa dũng cảm đang hé nở kia

Nói cho ta biết, trên cánh đồng bao la đó bạn thấy gì...?

Tại sao mọi người không thể tha thứ cho nhau ?

.........

Sau cơn mưa trời lại sáng mà

Hoàn toàn cô độc không ai kề bên

Bạn khẽ nhẹ lây động

Dù chẳng hề nói gì

Khi những người bạn xung quanh mình tàn úa

Bạn sẽ nghĩ gì ?

Về những chiếc lá lặng câm không thể nói

Bạn truyền đạt tình yêu bằng cách nào ?

Mây mùa hè sẽ sớm trôi đi. Cơn giông tố rồi sẽ tràn về...

Hai thứ đó chồng chéo lên nhau

Tôi sẽ hát lên bằng chứng rằng bạn đã sống

Và cho những đóa hoa vô danh khác cũng đang tồn tại..

....

Cuối cùng cũng xong tất cả, ta mệt sắp thành một con cá đuối. Hiện tại thuyền đang trên đường trở về hải quân tổng bộ. Kỳ thật tòa đông đảo nhỏ cũng cách không xa, nếu không Kizaru tên kia sẽ không dễ dàng để ta đi một mình.

Ta từng hỏi hắn tại sao? hắn lại trở về ta như vậy...

Mỹ kì danh nói "Gia~ ngươi là người bệnh a~ phát bệnh đúng lúc ai điều trị"

Hảo đi ngươi nói có lý~~~..... có lý cái quỷ gì! Ta tin ngươi mới tà môn a~

...

Quỷ: "... " liên quan gì tới ta =.=

Nói được như ta tâm thần giống nhau, đơn giản là không có ta, ngươi không có ai để giải nhàm chán đi!











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net