oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
18 điểm.

Tôi không thể quên được cảm giác nhận được điểm Vật Lý lúc đó, cảm giác như bị sét đánh ấy.

Thậm chí tôi còn không dám xem xếp hạng toàn khối, cả khối có 1260 người, xếp hạng của tôi đã xếp gần chót.

Tuy bạn bè đều an ủi tôi, tôi còn hớn hở nói với họ là thi được 18 điểm là tôi đáng đời, ai bảo lúc học mấy môn tự nhiên này toàn ngủ gật. Với lại từ hồi cấp 2, mấy môn về mặt logic này luôn là điểm yếu của tôi.

Ngoài mặt thì trông không để ý, nhưng trong lòng thì sao lại không có cho được?

Tôi cũng không muốn bố mẹ thất vọng.

Khoảng thời gian đó, tôi rơi vào mâu thuẫn đến cực đoan.

Một lúc lại hoài nghi chính mình, một lúc lại tự an ủi.

Tôi thực sự chưa từng nghĩ qua, vào khoảng thời gian tôi chán chường, có một cậu bạn lại có thể nhìn thấu được vỏ bọc của tôi như vậy.


"Thứ tư ngày 28 tháng 11 năm 2018, trời xanh."

Bài làm của cả khối xếp lẫn lộn vào với nhau.

Hai mươi bốn lớp, lần lượt xếp theo điểm chia vào các lớp.

Bắt đầu từ lớp của tôi.

Tôi vốn không muốn đi xếp bài thi đâu.

Nhưng cuối cùng vẫn đi.

Chia lớp 22 đó.

Câu đầu tiên môn Vật Lý thực ra chỉ cần áp dụng công thức là giải được.

Viết giải thích rõ ràng từng câu vào tờ đáp án cho cậu ấy rồi.

Hy vọng cậu có thể nhìn thấy.

Cao Tiểu Bối.


"Uỳnh uỳnh" chiếc xe buýt kiểu cũ đang chạy trên con đường không có xe mấy hướng đến biển trạm dừng.

Tôi mơ hồ bước lên chiếc xe buýt số 15.

Cuối cùng cũng phá được án rồi.

Hoá ra đại lão học bá viết giải thích đề Vật Lý bằng bút đỏ, thậm chí cả hướng giải bài trên tờ giấy thi của tôi trong cả năm lớp 10 là cậu ấy.

Những lời giải cùng con chữ mà cậu ấy kiên trì viết lên cứ thế cùng tôi trải qua những buổi đêm suy sụp vì điểm thi, cho tôi tự tin tiếp tục kiên trì.

Tôi hít sâu rồi thở ra một hơi thật dài, ghế cạnh cửa sổ vẫn còn rất nhiều, tôi ngồi lên vị trí cạnh cửa quen thuộc.

Nương theo từng ánh đèn yếu ớt le lói lướt qua, tiếp tục lật xem.


"Thứ năm ngày 29 tháng 11 năm 2018, tuyết nhẹ"

Đều nói tuyết đầu mùa là thời điểm thổ lộ tình cảm tốt nhất.

Tớ lật lại cuốn nhật ký này suốt một ngày.

Bạn Chăn nhỏ

Tuyết rơi rồi.

Tớ nghĩ, tớ nên thừa rằng tớ thích cậu.


Bàn tay lật trang giấy của tôi cứ thế ngừng trệ.

Hơi thở của tôi ngừng lại, khoé mắt dần cay.

Tôi cứ nghĩ trong những năm tháng thanh xuân u ám đó, tóc đuôi ngựa xoàng xĩnh, một gương mặt đại trà đến không thể đại trà hơn, trên gò má đôi khi còn mọc mụn, bộ đồng phục rộng thùng thình che đi tất cả những ánh hào quang của tôi..

Tôi cho rằng tôi như vậy sẽ không có người thích.

Tự ti đến hết cả ba năm cấp ba

Hoá ra cũng có người thích thanh xuân bình dị của tôi như vậy.


9.

"Thứ sáu ngày 7 tháng 12 năm 2018, tuyết lớn."

Hôm nay họp phụ huynh.

Nhìn thấy cậu lén lút khóc ở phía lan can.

Đừng khóc nữa nhé

Để tớ viết kỹ hơn cho cậu.

Lần sau nhất định sẽ làm đúng thôi.


"Thứ hai ngày 24 tháng 12 năm 2018, tuyết nhẹ"

Hôm là đêm Giáng sinh.

Sáng nay tớ đến từ rất sớm

Đặt một quả táo trên bàn của cậu

Bạn Chăn nhỏ phải bình an nhé.


"Thứ ba ngày 25 tháng 12 năm 2018, tuyết nhẹ."

Giáng Sinh vui vẻ

Thứ lỗi vì không thể nói trước mặt cậu


"Thứ bảy ngày 29 tháng 12 năm 2018, nhiều mây"

Tớ chẳng thể nhịn được việc đi ra hành lang nhìn về phía lớp của cậu.

Lúc cậu ăn sáng, thực ra chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn thấy tớ

Lần nào cũng có thể nhìn thấy.


"Thứ ba, ngày 1 tháng 1 năm 2019, trời xanh."

Bạn Chăn nhỏ.

Năm mới vui vẻ!

Sang năm 2019 đừng lén lút khóc một mình nữa nhé!


10.

Tôi ngồi trên xe buýt đột nhiên thấy tim mình được chạm đến

Nặng nề đến không thể thở nổi

Tôi vội vàng xem tiếp phía sau.


"Thứ năm ngày 3 tháng 1 năm 2019, trời xanh."

Cậu đeo niềng răng rồi

Đừng ngại phải cười, không xấu đâu

Thôi bỏ đi, viết rồi cậu cũng không nhìn thấy được.


"Thứ ba ngày 15 tháng 1 năm 2019, trời xanh."

Hôm nay chúng ta đụng phải nhau ở cầu thang

Nhìn thấy cậu tớ chợt thấy căng thẳng

Vội vàng cúi đầu lướt qua vai cậu.

Cậu không chú ý đến mình

Nếu như cậu quay đầu

Sẽ thấy tớ đang nhìn về phía cậu.


"Thứ sáu ngày 18 tháng 1 năm 2019, nhiều mây."

Đến lượt lớp tớ trực tuần rồi.

Tớ xin trực tiết tự học buổi tối.

Ừm, tuần sau là tớ có thể gặp cậu mỗi ngày rồi.

Ngủ ngon nhé, bạn Chăn nhỏ của tớ.

Bước qua lớp của cậu rồi, nhìn thấy cậu ngồi ở hàng cuối

Cậu đang cúi đầu, hình như đang làm đề Toán.

Rất nghiêm túc, cố lên nhé.

Ngày mai là kết thúc trực nhật tuần rồi.

Không còn cơ hội lén lút ngắm nhìn cậu nữa.

Tớ chỉ có thể giả vờ như không có chuyện gì bước qua hành lang lớp cậu.

Còn cậu thì sao?

Cậu có thể nhìn thấy được tình cảm như sóng vỗ của tớ hay không?


"Thứ bảy ngày 26 tháng 1 năm 2019, trời xanh."

Tuần sau là kỳ thi tuần.

Bạn Chăn nhỏ đã rất cố gắng học hành rồi.

Chắc sẽ thi được kết quả tốt thôi

Đừng lo lắng quá nhé.

Sắp đến kỳ nghỉ đông rồi.

Những ngày tháng dài đằng đẵng đó.

Tớ không có phương thức liên lạc của cậu

Tớ không dám làm phiền cậu

Cậu không thể bị tình cảm của mình làm phiền.


"Thứ hai ngày 28 tháng 1 năm 2019, trời xanh"

Bạn Chăn nhỏ của tớ,

Đến tết cúng ông Táo (*) rồi

Kỳ nghỉ đông vui vẻ nhé.


"Thứ sáu ngày 1 tháng 2 năm 2019."

Hình như lâu rồi tớ chưa nhìn thấy cậu.

Hôm nay là 27 tháng Chạp

Tớ thử đến siêu thị thử vận may.

Không gặp được cậu

Mua một gói snack

Là hương vị cậu thích ăn đó.


"Thứ hai ngày 4 tháng 2 năm 2019, tuyết nhỏ."

Hôm nay là giao thừa.

Ánh đèn trập trùng,

Tiếng pháo hoa vang lên báo hiệu sang năm mới.

Nếu như có thể nói với cậu câu chúc mừng năm mới thì tốt biết mấy.

Năm mới vui vẻ nhé, bạn Chăn nhỏ.

Bạn Chăn nhỏ à, trên mặt đất trải đầy đồng sáu xu, nhưng tớ lại ngẩng đầu lên nhìn mặt trăng ấy. (*)


11.

"Đã đến trạm cửa Đông khu Vọng Nguyệt, quý khách vui lòng xuống xe cẩn thận, quý khách lên xe xin hãy đi vào trong, trạm tiếp theo, 'Cửa Tây Cảnh Uyển khu Vọng Nguyệt.' "

Tôi cầm lấy cuốn nhật ký, nước mắt rơi ướt nhòe trang giấy đó, tôi vừa khóc cố gắng lau khô trang giấy, vừa vội vã đi xuống xe buýt.

Tôi ngồi dưới biển trạm dừng xe buýt trước nhà lau đi những giọt nước mắt.

Dường như tôi nhìn thấy rất lâu trước đâu có một người đứng ở đây, ngóng trông tôi bước đến

Nếu như khi đó tôi quay đầu lại, liệu tôi có thể thấy được cậu ấy

Tôi ngồi xổm dưới biển trạm dừng, nương theo ánh đèn đường và đèn từ cửa tiệm hắt ra, tiếp tục lật xem nhật ký.


"Thứ hai ngày 11 tháng 2 năm 2019, trời xanh."

Hôm nay được đi học lại sau kỳ nghỉ

Tớ đi ngang qua lớp cậu

Cậu đang chép vở bài tập kỳ nghỉ đông.

Í! Có phải đêm hôm trước cậu cũng thức khuya để làm bài không thế?

—-

Tôi xem đến đây đột nhiên bật cười, nước mắt vẫn đang rơi trên má, còn nổ cả bong bóng nước mũi.

Cứ đến kỳ nghỉ đông là tôi chẳng bao giờ làm bài tập cẩn thận hết, lúc nào cũng là một ngày trước khi đi học lại mới bắt đầu phấn đấu rồi thức nguyên đêm bổ sung bài tập, tiện thể tăng thêm tiền điện cho nhà.

Bài nào chưa có đáp án thì mang đến trường rồi chép tiếp.

Bây giờ tốt nghiệp rồi, không cần thức đêm làm bài tập nghỉ đông nữa.


12.

"Thứ 5 ngày 14 tháng 2 năm 2019, trời xanh."

Dạo gần đây thấy nhiều đôi đi với nhau trong trường.

Hôm nay là lễ Tình nhân.

Bạn của tớ đã tỏ tình với cô gái mà cậu ấy thích rồi.

Tớ không dám.

Đến cả dũng khí đến hỏi QQ của cậu cũng không có.

Tớ cứ bị ánh nắng xuống núi đè bẹp ngày qua ngày, bạn Chăn à, tình cảm của tớ có thể xuất hiện dưới ánh nắng được không? Có thể nói ra với cậu được hay không?

Chủ nhiệm lớp lại bắt tớ đi sắp xếp hồ sơ giấy tờ học sinh.

Tớ thuận tiện làm cho lớp 22

Ồ, sinh nhật của cậu là ngày 13 tháng 3.

Tính ra sắp đến sinh nhật của cậu rồi đó?

——

Ngày sinh của tôi đúng thật là ngày 13 tháng 3, có lẽ là cậu ấy nhìn thấy trong danh sách, vậy là cậu ấy vì tìm ngày sinh của tôi mà đi sắp xếp hồ sơ cho cả lớp tôi?


"Thứ năm ngày 28 tháng 2 năm 2019, trời xanh."

Lúc chạy bộ buổi sáng có nhìn thấy cậu,

Cậu đứng ở hàng dưới cùng

Những người xung quanh đều cao hơn cậu

Cậu trốn trong đám người nhảy nhót

Chú ý an toàn, đừng để bị ngã nhé.

—----

Ừm, tôi không thích chạy ở đầu hàng, tôi thích đứng cuối hàng làm biếng hơn.

Nếu đứng ở cuối hàng sẽ có những bạn học khác cao hơn che chắn cho tôi, càng không có ai nhìn thấy tôi không hô khẩu hiệu đó.

Chạy như thế thoải mái hơn nhiều.


"Thứ tư ngày 13 tháng 3 năm 2019, trời xanh."

Sinh nhật 16 tuổi an lành

Thật hy vọng có một ngày có thể tự mình nói cho cậu nghe.


"Thứ tư ngày 20 tháng 3 năm 2019, nhiều mây."

Bảng vinh dự dưới tầng sẽ có ảnh của top 3 mỗi lớp sau các kỳ thi

Người tài trong lớp tớ quá nhiều

Lọt vào top 3 có chút khó khăn

Nhưng tớ vẫn mong mỗi lần cậu đi qua

Sẽ có cơ hội nhìn thấy tớ

Thế nên lần này tớ lọt top rồi

Cậu sẽ để ý đến tớ chứ?

—----

Tòa nhà học của trường tôi có một bảng thông báo, sau mỗi kỳ thi sẽ gắn ảnh và ghi tên của học sinh có thành tích tốt lên đó.

Cậu ấy học tốt như thế có lẽ là khách quen trên bảng vinh danh.

Tôi chợt nhớ đến một thứ, liền lật lên những trang nhật ký phía trước.

"Lê Kha, xếp hạng 13 toàn khối"

Tôi sờ cái tên trên mặt giấy, cái tên thật quen thuộc.

Trong ký ức mơ hồ đó, tôi chợt nhớ về một cuộc nói chuyện.

Ngày hôm đó tôi cùng Đường Giai đi qua tòa nhà dạy học, rảnh rỗi đến mức đi xuống xem bảng vinh danh.

Đường Giai chỉ vào một người trên bảng đó nói: "Woah, mày nhìn cậu ấy kìa, học giỏi vãi! Còn đẹp trai nữa."

Tôi nhìn vào người mà cậu ấy chỉ, một chàng trai trắng trẻo, đeo kính gọng đen, cả người đầy khí chất thư sinh, trông tính khí có vẻ cũng rất tốt.

Gương mặt nổi bật giữa một dàn học bá.

Khi đó tôi chỉ điên cuồng gật đầu ậm ừ với cậu ấy, trong lòng thì chỉ biết ngưỡng mộ, chẳng có suy nghĩ gì nhiều.

Những người như thần tiên như họ thì nào có giao thiệp gì với tôi cơ chứ.

Bọn tôi một người ở tầng 4, một người ở tầng 1.

Điểm số cách nhau hơn một nghìn người

Đó là khoảng cách không thể vượt qua

Là khoảng cách mà tôi không dám vọng tưởng.

Một cuốn vở đã nhớ ra được gương mặt trong trí nhớ,

Tim tôi liền đập mạnh, gò má cũng nóng lên, lau đi nước mắt rồi xem tiếp.


"Thứ hai ngày 1 tháng 4 năm 2019, trời xanh"

Hôm nay là Cá tháng Tư.

Cô giáo dạy Ngữ văn có nói đến một từ "Huyễn tưởng"

Thời xưa, khi người chồng mong nhớ vợ, trong bài thơ họ sẽ viết.

Thê tử tại gia lý tư niệm trượng phu (người vợ ở nhà nhớ nhung người chồng)

Cũng giống như

Tớ nhớ cậu rồi.

Tớ sẽ không nói tớ nhớ cậu

Nhưng tớ sẽ nói cậu nhớ tớ rồi

Ừm, cậu nhớ tớ rồi.


"Thứ hai ngày 8 tháng 4 năm 2019, trời xanh"

Đầu tháng 5 hình như tổ chức hội thể thao.

Giáo viên nghệ thuật sẽ chọn rất nhiều người cho phần mở màn

Tớ thấy cậu được chọn đi nhảy

Đừng vì chuyện nhảy nhót mà không để ý đến ăn uống

Chiều nào các cậu cũng phải đi tập ngay sau giờ ăn

Nhất định phải ăn uống đầy đủ.

Mở màn cần có người cầm cờ

Có thể cùng các cậu tập vào mỗi buổi chiều

Tớ do dự mãi nhưng vẫn quyết định tham gia

Chiều mai gặp nhé

Bạn Chăn nhỏ của tớ

Cậu múa rất đẹp

Tớ chỉ lo ngắm cậu mãi thôi

Không cẩn thận giẫm vào chân cậu bạn đi phía trước rồi.


"Chủ nhật ngày 28 tháng 4 năm 2019, nhiều mây."

Ngày diễn mở màn được đẩy sớm ngày

Tớ mặc quân trang

Cậu bạn phía trước nói tớ đẹp trai điên đảo chúng sinh

Không biết cậu có để ý đến tớ không

Tớ nhìn thấy cậu rồi

Cậu trang điểm

Mặc váy biểu diễn

Xinh lắm, phải làm sao để nói rằng cậu toả sáng đến thế nào bây giờ

Tớ cẩn thận đi đến bên cạnh cậu, cậu thấp giọng hỏi bạn học của cậu, bạn cao nhất đằng kia là lớp nào thế.

Học bá đại thần á, ngày hôm đó bạn ấy nói như thế với cậu đấy.

Thật may, trong những cuộc trò chuyện của cậu với bạn bè có sự tồn tại của tớ, trong chặng đường này, dòng người dần đẩy tớ về phía cậu.

Sẽ để lại dấu tích đúng không, thành tích tốt nhất ba năm cấp 3 tên là Lê Kha, cậu bạn cao nhất tên là Lê Kha, người thích bạn Chăn nhỏ nhất cũng tên là Lê Kha.


"Thứ hai ngày 29 tháng 4 năm 2019, trời xanh."

Tớ nhớ là lúc nhìn danh sách ở phòng giáo viên là cậu không có tham gia

Tại sao lại đột nhiên tham gia chạy tiếp sức rồi?

Tớ đứng ở lều trại của lớp nhìn thấy cậu đang chuẩn bị.

Tớ liền đi mượn chiếc máy quay

Giả vờ là thợ quay cùng cậu chạy xong vòng thi

Xin lỗi vì tớ không thể giống như những người khác

Quang minh chính đại cùng cậu chạy.

Chỉ có thể giả vờ đang quay cho cậu mà thôi.


13.

Nước mắt vừa được lau khô lại một lần nữa tuôn ra, làm thế nào cũng không ngừng lại được, tôi khóc đến mơ hồ.

Hoá ra là cậu ấy.

Là buổi chiều nóng nực, trên sân chạy nhựa đỏ dưới ánh nắng chói chang bốc lên mùi khét đó, tôi khoác lên biển số dự thi.

Tôi từ bé thể chất đã không tốt, vốn chẳng định tham gia nhưng vì người tham gia của lớp tôi bị trẹo chân, tôi chỉ đành chạy thay cho cậu ấy

Tôi mặt ủ mày chau bước vào làn chạy chuẩn bị.

Pằng một tiếng, tôi lên vắt giò lên mà chạy hết tốc lực, cảm thấy sắp chết đến nơi rồi, chạy đến mức mọi thứ xung quanh đều không nhìn thấy, chỉ còn đường chạy trước mắt và tiếng gió vút qua bên tai.

Chạy đến giữa chừng thì thực sự đến sức cũng chẳng còn, tôi nghe thấy một giọng nam nói với tôi một cậu "Cố lên".

Dường như đang nói bên tai tôi.

Tôi cắn răng chạy về vạch đích

Âm thanh khi ấy tôi nghe thấy có lẽ là cậu ấy!

Tôi vùi mặt vào đôi tay, lau đi dòng nước mắt đang rơi

Vào năm tháng không sợ hãi mưa gió, năm tháng nhiệt tình như ngọn đuốc ấy, có một người đã thầm lặng kề bên tôi lâu đến vậy.


"Thứ bảy ngày 1 tháng 6 năm 2019, trời xanh"

Bạn nhỏ Cao Tiểu Bối

Tết nhi đồng vui vẻ!


"Thứ ba ngày 4 tháng 6 năm 2019, trời xanh"

Hôm nay mấy anh chị khóa trên được 'giải phóng' rồi.

Họ xé đi những trang giấy trong cuốn vở

Những vụn giấy bay lượn trên không trung

Tớ bắt lấy một nắm giấy, là thanh xuân đã trôi qua của họ, vậy của chúng ta?

Nhìn họ dường như chớp mắt một cái là đã tốt nghiệp

Có phải ba năm này của chúng ta cũng sẽ rất nhanh

Nhanh đến mức tớ chưa kịp chính thức làm quen với cậu thì nó đã kết thúc rồi hay không

Đời người là một phép trừ, gặp một lần sẽ ít một lần

Bạn Chăn à, tớ gặp cậu rất nhiều lần, cậu chưa gặp tớ một lần nào cả, quãng ký ức này chỉ có tớ quen biết cậu.

Bộ phim này chỉ có tớ là người xem.

thực sự rất muốn đọc cho cậu nghe.


Tôi cuộn mình ở trong góc nhỏ, nhắm mắt lại, dùng ngón tay xoa nhẹ lên những vết tích trên tờ giấy

Bạn học Lê à, tớ nghe thấy tiếng lòng của cậu rồi.


"Thứ tư ngày 19 tháng 6 năm 2019, trời xanh"

Vô tình nhìn thấy cậu ở trên phố.

Đã quen nhìn cậu mặc đồng phục

Ừm, như thế nào trông cũng xinh hết,

Tiệm sách mà cậu đến, tớ cũng hay tới

Nếu như sớm làm quen được với cậu thì tốt biết bao.


14.

Tiệm sách mà cậu ấy nói chắc là tiệm sách Hoa Thành ở phố Khang An nhỉ.

Tiệm đó mở ngay đối diện trường cấp hai của tôi.

Chỗ đó rất nhỏ nhưng ông chủ rất đẹp trai, nho nhã, bọn tôi khi đó còn chen chúc với nhau ở trong nhà sách chỉ để liếc nhìn chủ tiệm.

Vợ của chú ấy cũng rất có khí chất, hai người trông rất xứng đôi.

Cho dù là lên cấp ba, tôi chẳng thấy phiền phức ngồi lên xe buýt số 15, ngồi suốt mười hai trạm chỉ để đến đó mua sách.

Khoảng thời gian đó, cuối tuần nào tôi cũng lấy lý do là mua sách để chạy đến phố Khang An chơi.

Mỗi lần chỉ mua một cuốn "Những câu chuyện thời Minh"

Bởi vì không mua được cả bộ

Thành ra mỗi tuần đều để dành tiền tiêu vặt rồi đi mua.

Cứ dần dần như thế tôi mua được cả bộ chín cuốn.

Đến bây giờ nó vẫn còn trên giá sách của tôi.


"Thứ hai ngày 22 tháng 7 năm 2019, trời xanh."

Hôm nay là kỳ thi cuối kỳ

Tớ đem tất cả vận may đều cho cậu mượn đó.

Kỳ thi chia lớp này bạn Chăn của chúng ta nhất định sẽ thi tốt.

Đừng sợ nhé.


"Thứ sáu ngày 26 tháng 7 năm 2019, trời xanh"

Dạo gần đây là luyện chữ.

Bây giờ nhìn lại nhật ký đã viết trước đây.

Trông nét chữ cẩu thả quá!

"Cao Tiểu Bối."

— —

Nét chữ viết tên của tôi trong cuốn nhật ký cứng cáp rắn rỏi.

Tôi lật đến trang sau

Cả mặt giấy viết đầy tên tôi

Cỡ to cỡ nhỏ, viết lối hành thảo hay chữ sấu kim thể

Tôi ngẩng đầu lên nhìn mặt trăng, đôi mắt trở nên mờ mịt

Mặt trăng hình như cũng đang khóc cùng tôi vậy.


"Thứ hai ngày 20 tháng 8 năm 2019, trời xanh"

Tớ nhìn thấy cậu trên bảng vinh danh rồi.

Tớ đã chụp lại hình đó.

Đáng yêu lắm, tớ cũng không mong cậu rạng rỡ thế nào, mỗi ngày vui vẻ bình an là tớ vui rồi.


Trang nhật ký có kẹp một tấm ảnh.

Tôi cầm nó lên xem

Là bức ảnh của tôi trên bảng vinh danh.

Vì có lớp kính chắn nên nhìn có chút mơ hồ.

Đằng sau tấm ảnh viết:

"Ngày 20 tháng 8 năm 2019, kỷ niệm bạn Chăn lần đầu tiên được lên bảng vinh danh."

Tôi trong bức ảnh đó đang mím môi nhịn cười

Khi đó biết bản thân lên bảng vinh danh, nụ cười muốn giấu cũng chẳng giấu được, khiêm tốn gì đó đều là giả, chỉ có người thường xuyên lên bảng mới không cảm thấy gì.

Kiểu người tám trăm đời cũng chưa từng trải qua như tôi, vì đột nhiên được thần may mắn giáng thế đột nhiên thi tốt mà nói được lên bảng vinh danh thì thực sự là không gì vẻ vang hơn.

Từ bức ảnh cũng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net